TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngạo
Chương 182: Dứt khoát trảm tình

Dư Tắc Thành đi tới chỗ ở của cốt Luân Tề Văn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Dư Tắc Thành quyết định tạm thời không về Thiên Đạo phong. Hắn lo lắng cho cốt Luân Tề Văn, sợ rằng y sẽ đi vào vết xe đổ của trưởng bối y khi trước, lấy thân nuôi trùng.

Đến nơi không thấy cốt Luân Tề Văn đâu, Dư Tắc Thành cũng không nôn nóng, ngồi trước cửa chờ đợi. Hiện tại hắn cũng không có việc gì gấp, ngồi phơi nắng cũng là chuyện tốt.

Khoảng hai canh giờ sau cốt Luân Tề Văn mới về tới nhà. Nhìn bề ngoài y có vẻ vô cùng cao hứng, hẳn có chuyện gì vui. Y nhìn thấy Dư Tắc Thành ngồi trước đại môn chờ mình thì giật mình kinh hãi, lập tức mời Dư Tắc Thành vào phòng.

Cốt Luân Tể Văn vẫn hết sức tôn kính Dư Tắc Thành, đối xử với hắn như bậc trưởng bối. Dư Tắc Thành vào phòng vẫn lặng yên không nói, chỉ lẳng lặng quan sát y.

Mới đầu Cốt Luân Tề Văn còn cười ha hả, dần dần nụ cười biến mất ngồi thừ người ra trên ghế không hề cử động.

Dư Tắc Thành đột ngột đưa tay ra vén y phục cốt Luân Tề Văn lên, quả nhiên dưới lớp y phục toàn là phù chú buộc chặt. Dư Tắc Thành than dài một tiếng, giọng đau buồn:

- Vì sao ngươi phải làm như vậy, không phải ngươi nói rằng không muốn làm như vậy sao? Vì sao ngươi lại đi vào con đường cũ của trưởng bối, vậy làm sao ngươi có thể thực hiện được lý tưởng của mình?

Cốt Luân Tê Văn gượng cười, nụ cười của y trông vô cùng thê lương thảm não:

- Dư thúc, tiểu điệt cũng không muốn, tiểu điệt đã cố gắng tu luyện các loại kiếm thuật, nhưng tiểu điệt là kẻ vô tích sự, không luyện nên trò trống gì. Tiểu điệt chuyển sang tu luyện các loại tiên thuật pháp quyết nhưng cũng không thành, tiểu điệt lại chuyển sang luyện đan luyện khí, cuối cùng vẫn là uổng phí công phu.

- Năm trước, tiểu điệt cùng Lôi Băng Vân không cam lòng thất bại như vậy, chúng ta bèn cùng nhau đi lên vấn Tâm lộ. Kết quả sau một tháng, tiểu điệt không kiên trì được nữa bèn rời khỏi Vấn Tâm lộ. Lúc ấy yêu bài cho tiểu điệt biết rằng điểm số của tiểu điệt rất thấp, sắp sửa bị trục xuất khỏi Hiên Viên kiếm phái.

Bất chợt Cốt Luân Tề Văn gào thét tới nỗi khàn cả giọng:

- Tiểu điệt không cam lòng, tiểu điệt thật sự không cam lòng chút nào! Phụ thân vì giành lấy cơ hội cho tiểu điệt đi lên tiên lộ đã tự bạo ngăn cường địch, mất đi tính mạng. Thúc thúc vì tiểu điệt cũng phải khúm núm cầu xin người khác, tiểu điệt có thể trở về thất bại như vậy sao? Không làm được trò trống gì, tiểu điệt trở về làm sao có thể nhìn mặt thúc thúc, làm sao đáp lại kỳ vọng của thân nhân, của sáu phái Tây Lĩnh? Tiểu điệt không cam lòng, thật sự không cam lòng!

Cốt Luân Tề Văn ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Con cháu cốt Luân gia chúng ta trời sinh đã nuôi trủng, vận mệnh đã như vậy, con đường này là lối thoát duy nhất của chúng ta. Cho nên tiểu điệt đi theo đường cũ của phụ thân, lấy thân nuôi trùng, nhờ vậy tiểu điệt mới còn được ở lại nơi này.

Dư Tắc Thành nhìn cốt Luân Tề Văn mà lòng ngổn ngang trăm mối. Thiếu niên thanh tú, tay phe phẩy quạt chẳng khác thư sinh năm xưa, giờ còn đâu nữa...

Dư Tắc Thành bèn hỏi:

- Trùng thuật của ngươi tu luyện thế nào vậy?

Cốt Luân Tể Văn đáp với giọng cao ngạo:

- Về phương Diện khác tiểu điệt không bằng người, nhưng về phương Diện trùng thuật, không ai có thể bằng tiểu điệt. Chẳng những tiểu điệt đã học tinh thông toàn bộ trùng thuật của ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, hơn nữa tiểu điệt còn dựa trên cơ sở cũ mà cải biến. Trong hai tháng vừa qua, tiểu điệt liên tiếp viết ra bảy thiên văn chương, tất cả đều được Thiên Pháp các thu giữ. Vừa rồi tiểu điệt lại viết một thiên nữa, được đánh giá bậc Giáp.

- Trùng thuật hiện tại của tiểu điệt mạnh hơn các vị trưởng bối vô số lần. Thuật dưỡng trùng của các vị trưởng bối bất quá chỉ học được chút vỏ ngoài của Càn Ma Linh Tôn giáo mà thôi; trùng thuật của tiểu điệt là học được của Hiên Viên kiếm phái vô cùng thâm sâu. Hiện tại điểm số của tiểu điệt rất cao, đã đạt tới trình độ có thể truyền lại trùng thuật cho người khác.

- Tiểu điệt muốn ở lại đây tiếp tục tu luyện, nếu như không có cơ hội tiến vào nội môn, tiểu điệt sẽ trở về nhà, truyền trùng thuật của mình lại cho thân nhân của mình. Nói không chừng tiểu điệt có thể lập nên một môn phái tu tiên, lúc ấy tiểu điệt sẽ là chưởng môn. Tiểu điệt không đứng được ở Hiên Viên kiếm phái, tiêu điệt sẽ biến quê nhà của mình thành chốn phồn hoa!

Cốt Luân Tề Văn càng nói càng lớn tiếng, càng trở nén hưng phấn. Y kể lể lý tưởng của mình, kể lể khát vọng tương lai của mình. Dư Tắc Thành ở cạnh chăm chú lắng nghe. Có lẽ con đường mà cốt Luân Tề Văn đã chọn cũng không sai...

Trong lúc cốt Luân Tề Văn còn đang lớn tiếng kể lể đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó đại môn tự động mở ra. Một lão nhân chậm rãi bước vào, lão nhân có vóc người thấp bé, thân khoác hắc bào, sau khi tiến vào, câu đầu tiên đã hỏi:

- Thiên văn chương Kim Tâm Trùng và Mộc Tang Trùng Tạp Giao Hóa Hình hôm nay là do ai viết?

Giọng lão gần như không phải giọng nói con người, mà là thanh âm như tiếng côn trùng kêu lanh lảnh, sau khi Dư Tắc Thành nghe thấy không khỏi lui lại một bước. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bóng lão dưới đất đang biến hóa không ngừng, hoặc là bò cạp, hoặc là nhện, hoặc rết hoặc thiềm thừ... đủ các loại trùng độc.

Cốt Luân Tề Văn đứng lên đáp:

- Là do vãn bối viết, xin hỏi tiền bối...

Lão nhân giơ tay lên chộp một trảo, đã xé toạc áo ngoài của cốt Luân Tể Văn lộ ra đầy những phù văn bên trong:

- Giỏi, giỏi lắm, ngươi có bằng lòng làm đồ đệ ta chăng?

Cốt Luân Tề Văn ngây người kinh ngạc, không nói nên lời. Lão nhân rùng mình một cái, thả rơi hắc bào trên người, để lộ thân trên. Trong mắt Dư Tắc Thành là hết sức bình thường nhưng trong mắt cốt Luân Tê Văn, đó là trùng thuật vô thượng, hơn nữa lão nhân cũng giống như y, cũng là lấy thân nuôi trùng.

Lập tức Cốt Luân Tề Văn vui mừng khôn xiết, quỳ xuống bái lạy:

- Ân sư ở trên, xin nhận lễ của đệ tử!

Lão nhân cười nói:

-Tốt lắm, ngày mai chính là đầu tháng, ta sẽ đưa con đi. Thiên Tướng phong nhất mạch chúng ta rốt cục đã có người thừa kế.

Dứt lời lão nhân lập tức biến mất, cốt Luân Tề Văn vừa đứng lên không thấy sư phụ mình đâu, hoang mang ngơ ngác. Dư Tắc Thành bên cạnh bèn nói:

- Chúc mừng ngươi, Tề Văn, ông ta là Kim Đan Chân Nhân của Thiên Tướng phong, ngày mai ngươi đã có thể tiến vào nội môn tu hành.

Cốt Luân Tề Văn vô cùng kinh ngạc:

- Nội môn ư? Kim Đan Chân Nhân của Thiên Tướng phong? Tiểu điệt nuôi trùng cũng có thể tiến vào nội môn sao, tiểu điệt có thể vào nội môn rồi...

Bất chợt Cốt Luân Tề Văn cất tiếng khóc lớn. Chuyện này thật sự ra ngoài tưởng tượng của y, niềm vui bất ngờ đã khiến y không kềm chế được bản thân mình cho nên khóc lớn.

Ngoại môn nhận được tin này lập tức tin tức lan truyền, tối hôm đó hai mươi mấy hảo hữu của Cốt Luân Tề Văn chạy tới chúc mừng y, vốn tính tình Cốt Luân Tề Văn rộng rãi phóng khoáng, bằng hữu rất nhiều. Đêm hôm đó mọi người vui vẻ uống thật say, mừng cho Cốt Luân Tề Văn, cũng tự nhủ chính mình phải nỗ lực hơn nữa.

Ngày hôm sau chính là đầu tháng, lại đúng thời điểm chọn lựa đệ tử. Trong hai tháng vừa qua không có cao nhân nội môn ra ngoại môn chọn đệ tử, hôm nay có đệ tử ngoại môn được chọn, tất cả mọi người hưng phấn đi xem xem người may mắn được chọn là ai.

Dư Tắc Thành đi cùng cốt Luân Tề Văn vào trung tâm quảng trường, chờ đợi vị Kim Đan Chân Nhân kia tới. Hết thảy diễn ra thuận lợi, lão nhân kia lại xuất hiện, Cốt Luân Tề Văn chính thức bái lão làm sư phụ, trở thành đệ tử Thiên Tướng phong nhất mạch.

Ngoại trừ lão nhân này, nữ nhân điên mà Dư Tắc Thành gặp đêm mấy hôm trước cũng tới. Nàng lặng lẽ chờ đợi, sau đó trong đám đệ tử có một nữ nhân đi ra, chính là Lôi Băng Vân.

Lôi Băng Vân lúc nào cũng vận y phục trắng, như Cửu Thiên Huyền Nữ. Nàng lặng lẽ tiến vào giữa quảng trường, vẫn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo như trước.

Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành thấy Lôi Băng Vân lập tức cảm nhận được, nàng đã thay đổi khác với Lôi Băng Vân mà hắn gặp mấy hôm trước. Dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của nàng từ trước tới nay đều là nàng giả vờ để bảo vệ nội tâm mình. Nhưng dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo hôm nay là thật sự, mặt nàng không chút biến sắc, tựa như một tảng băng khô cứng.

Lôi Băng Vân bước ra khỏi đám đông, đi tới trước mặt nữ nhân kia, cúi đầu bái một lạy. Hai người đứng đối diện nhau, quả thật giống hệt như một người, cả hai đều toát ra khí chất lạnh lẽo vô tình.

Lôi Băng Vân đứng dậy, đột nhiên đi tới trước mặt Dư Tắc Thành:

- Trước kia ta rất thích huynh, thật sự thích huynh. Mỗi lần gặp mặt huynh, tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ta rất hối hận trước kia đã không nói ra chuyện này, nhưng lúc này ta phải đánh liều, về sau sẽ không còn cơ hội nữa. Ta rất cao hứng còn có thể gặp lại huynh một lần, ngày sau hữu duyên gặp lại.

Dứt lời, Lôi Băng Vân nở một nụ cười thê lương, nhưng nụ cười thê lương trên gương mặt lạnh như băng của nàng tựa như hoa hồng nở rộ trên tuyết trắng, hết sức kiều diễm. Đó cũng giống như nụ cười sau cuối, từ nay về sau nàng sẽ không cười như vậy nữa. Nụ cười đã dứt, nháy mắt Lôi Băng Vân biến thành một con người không chút cảm tình, cao ngạo không ai sánh kịp.

Lôi Băng Vân quay người trở về bên cạnh nữ nhân kia, đột nhiên Dư Tắc Thành không kềm được, kêu to với nữ nhân kia:

- Tiền bối đã làm gì nàng vậy, vì sao nàng lại trở thành như vậy?

Nữ nhân kia đáp:

Ta không làm gì cả, muốn nhập môn chúng ta, tu luyện Hàn Băng kiếm thuật, nhất định phải trảm thất tình, đoạn lục dục, từ nay trở đi vô tình vô nghĩa, mới có thể nhập môn. Nàng không chút do dự làm được, hiện tại đối với nàng mà nói đã không còn chút cảm tình, vô tình vô nghĩa, không còn bất cứ tình cảm nào, chỉ còn chuyên tâm tu luyện mà thôi.