TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngạo
Chương 156: Vung kiếm trảm tình

Lần này hắn ngồi tu luyện suốt một ngày một đêm. Khi cảm thấy mệt mỏi bèn đứng dậy uống nước linh tuyên, lăn ra ngủ trên chiếc giường trống không có chăn đệm một lúc. Sau khi tinh đậy lấy thức ăn trong túi trữ vật ra ăn vài miếng, múa vài đường quyền cước cho giãn gân cốt. sau đó trở lại phòng tu luyện tiếp tục tu luyện. Cứ như vậy ngày này sang ngày khác.

Trong lúc này. bất kỳ ai tới gõ cửa. Dư Tắc Thành cũng không trả lời. kể cả Phong Linh Tĩnh. Lần tu luyện này đã giúp cho Dư Tắc Thành biết được trong lòng mình muốn gì. Bất kể là Lưu Thi Vận hay Phong Linh Tĩnh, tuy rằng mình rất thích các nàng, nhưng lại thích tu luyện hơn. tu luyện có thể giúp cho mình ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Hơn nữa hắn còn biết nếu mình dừng lại không tiến, tương lai sẽ trở nên giống như những gì mình đã thấy trong ảo cảnh, rốt cục không được gì cả. Chỉ có thể sống cuộc sống trong ánh mắt thương hại của người khác.

chuyện này Chỉ có thể dựa vào bản thân mình, Chỉ có trở nên hùng mạnh mói có được ái tình tuyệt đẹp. mới lấy được của cải vào tay. Nếu mình không thể kiên trì không thể khiển cho mình trở nên hùng mạnh, vậy sẽ mất đi tất cả. Cuối cùng sẽ giống như đại hán kia. hốt đất trở về nhà. hy vọng rằng sau này con cháu mình sẽ thực hiện được Lý tưởng.

Trong vòng mười ngày, một ngàn ba trăm viên linh thạch bị Dư Tắc Thành hấp thu sạch sẽ. Đây là chuyện không thể nào tưởng tượng được đối với người khác bởi vì sức chịu đựng của thân người là hữu hạn. không phải cứ có linh thạch là có thể hấp thu vô hạn.

Nhưng với Dư Tắc Thành thì đúng là như vậy. một ngàn ba trảm viên linh thạch bị hắn hấp thu sạch sẽ trong vòng mười ngày. Đây là uy lực của thế giới Bàn cổ. nếu so ra người khác là một thùng nước, vậy Dư Tắc Thành giống như biên cả mênh mông. Tuy rằng hiện tại điều này còn tiềm ẩn chưa có tác dụng nhiều trong hiện tại. nhưng trong tương lai không lâu. chuyện này sẽ quyết định hết thảy.

Trong quá trình tu luyện bất giác chân nguyên Dư Tắc Thành trở nên tràn đầy. âm thẩm lặng lẽ đạt tới cánh giới Thai Tức trung cấp. Huyết Cương quyết tiến vào tầng tu luyện tiếp theo: Hóa Cương Vi Nhu.

Dư Tắc Thành tu luyện như vậy hết một ngày. linh thạch hao hết, linh khí trong phòng tu luyện cùng hao hết. rốt cục hắn không thể ngồi tu luyện tiếp tục được nữa. Bởi vì tu luyện trong hoàn cảnh không có linh khí đã không còn tác dụng, dựa theo kỳ ức. mình đã tới bình cành, cần phải tích lũy thêm.

Dư Tắc Thành kết thúc tu luyện, ngẩng đầu lên nhìn thấy ghi chép, mình đã tu luyện mười một ngày trời. Mười một ngày này tựa như trôi qua trong chớp mắt. không hề có cảm giác gì.

Lúc này hắn mới phát hiện ra bên cạnh đã có hơn hai trăm lời nhắn của những người đến tìm để lại. trong đó Phong Linh Tĩnh có khoảng một trăm năm mươi lần.

Dư Tắc Thành nhìn vào bản ghi lời nhắn thật lâu. đối với Phong Linh Tĩnh, hắn có cảm giác không nói nên lời. Nếu như nói không thích, nhưng trong lòng đã có chút Nhưng nhớ. nếu nói thích, nhưng cũng không có gì là mãnh liệt, nói đúng ra là bị sức sống thanh xuân của nàng hấp dẫn.

Nếu là trước kia. hắn tuyệt đổi sẽ không suy xét tới chuyện này. nhưng sau lần tu luyện này, Dư Tắc Thành không ngừng tự hỏi lòng mình, nhờ vậy dần dần phát hiện ra rốt cục mình thích cái gì.

Chẳng lẽ quá trình diễn ra giống như trong ảo cảnh, hắn và nàng cứ chàng chàng thiếp thiếp, mãi đến khi nàng Trúc Cơ Thành công. Kim Đan đại thành mói thôi? Tuy rằng như vậy sau này hắn sẽ bị nhiêu người cho là lợi dụng, nhưng hắn sẽ được hướng lợi rất nhiều từ thân thể của nàng. Nhưng làm như vậy. rốt cục hắn còn mặt mũi nào đối diện với nàng?

Dư Tắc Thành mở cửa chậm rãi bước ra, hắn thật không ngờ Phong Linh Tĩnh đang đứng yên trước cửa. nhìn hắn chăm chăm. Trong mắt nàng đầy lệ. nhìn hắn với vẻ oán hận.

Thấy cảnh tượng này. đột nhiên Dư Tắc Thành cảm thấy lòng mình cay đắng. Dư Tắc Thành nhìn kỳ Phong Linh Tĩnh, nhìn nữ tử gầy gò đi vì hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy. có lẽ hắn sẽ nhận được rất nhiêu lợi ích. Nhưng Phong Linh Tĩnh cũng chưa chắc đã thành công như trong ảo cảnh. Trong ào cành nàng cùng không phải như vậy. không tỏ ra mê luyến hắn như hiện tại. Nếu cứ kéo đài như vậy. đừng nói Kết Đan. e rằng Trúc Cơ cũng khó có thể thành công.

Nếu thật lòng thích nàng, vậy không thể làm tổn thương đến nàng. Hiện tại nếu cả hai mở rộng lòng mình, bày tỏ tình cảm với nhau, đương nhiên hết sức tuyệt vời. nhưng còn tương lai? Chăng lẽ hắn sẽ trở về như đại hán kia?

Dư Tắc Thành đi ra mún cười với nàng, lập tức những nỗi khuất tất bất đắc ** của nàng lúc này dường như đã bị gió thổi đi sạch sẽ.

Nàng lập tức vọt tới ôm chẩm lấy Dư Tắc Thành. cắn hắn một cái đầy vẻ oán hận. cất tiếng mắng:

- Huynh là tên tiểu tặc nhẫn tâm, suốt mười một ngày không nói câu gì. huynh muốn làm gì vậy. không thèm để y tới muội nữa sao?

Dư Tắc Thành siết chặt lấy nàng:

- Muội gầy quá. vì sao tu vi của muội không tiến bộ chút nào vậy?

Phong Linh Tĩnh nói:

- Ngày nào muội cũng nhớ huynh không còn lòng dạ nào tu luyện. Chỉ cần có huynh không tu luyện cũng không sao.

Dư Tắc Thành trầm ngâm một chút, lại nói:

- Như vậy là không được, tu vi thực lực là nền tảng của chúng ta. nếu không có nó. chúng ta sẽ không thể ở lại đây mãi mãi.

Phong Linh Tĩnh nói:

- Muội mặc kệ, muội Chỉ cần huynh. Tu luyện hay không cũng không cần. Chỉ cần ở cạnh huynh, muội cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ chuyện gì.

Dư Tắc Thành chợt hạ quyết tâm chuyện này không Chỉ vì nàng, cũng là vì bản thân mình.

Hắn bèn nói:

- Được, chúng ta đi thôi, ta đưa muội ra ngoài chơi.

Dứt lời hắn kéo nàng đi về phía thực đường. Hai người tới đó. Dư Tắc Thành gọi một bàn rượu và thức ăn. hai người ăn một bữa ngon lành.

Sau đó Dư Tắc Thành đưa nàng đi thuê vân xa bay tới hồ Nhật Diệu, hai người xuống bởi lội dưới làn nước trong vắt, nghịch nước trên bãi cát trắng phau, ngắm mặt trời gác núi. chơi đùa thật vui vẻ suốt một buổi chiều. Mãi đến khi trời tối hẳn. hai người mới trở về nơi ở.

Thấy đã sắp về tới nơi ở. Phong Linh Tĩnh nói:

- Nếu ngày nào cũng được vui chơi như vậy, thật là thích thú. hay biết bao nhiêu...

Dư Tắc Thành nói:

- về sau sẽ không còn niềm vui này nữa. Này Linh Tĩnh, muội có biết ta thấy gì trong ào cảnh trước kia không?

Phong Linh Tĩnh vừa định hỏi. Dư Tắc Thành đã nói tiếp:

- Ta đã thấy tất cả trong ào cảnh, chúng ta yêu mến nhau, cùng nhau vui chơi sung sướng, biển hẹn non thề.

- Nhưng rất nhanh muội đã được vào nội môn, mà ta vẫn mãi ở lại ngoại môn. Sau đó muội vẫn đối xử với ta rất tốt, muội tới Trúc Cơ kỳ vẫn tìm mọi cách chăm sóc cho ta, nếu không ta đã sớm bị trục xuất khỏi sơn môn. Tới Kim Đan kỳ cũng là như vậy, nhưng lúc ấy muội không còn yêu ta nữa. Chỉ còn lại lòng thương hại mà thôi.

- Đến khi tuổi ta hoa giáp, muội vẫn còn xinh đẹp như hoa, nhưng dung nhan xinh đẹp ấy vĩnh viễn cũng không thuộc về ta.

- Rốt cục tới lúc ta chết già. muội Chỉ liếc nhìn ta một cái. vì ta mà rơi nước mắt. bất quá Chỉ có một giọt mà thôi.

- Một tương lai như vậy, ta không hề muốn.

- Chết đi như vậy. ta cùng không muốn,

- Nguyện vọng duy nhất của ta là đạt thành đại đạo, vĩnh viễn sống trên cõi đời này.

- Nguyện vọng duy nhất của ta là nhất kiếm tung hoành. không biết sợ ai.

- Nam tử hán đại trượng phu sinh ra trong trời đất, phải đầu đội trời chân đạp đất.

- Cho dù không thể đầu đội trời chân đạp đất, cũng phải quang minh lỗi lạc. có được một vùng trời đất riêng của mình, ta không cần sự thương hại của bất kỳ ai.

- Muội Chỉ vì ta mà không thể gia tăng tu vi trong mười một ngày qua. bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. thậm chí muội còn cho rằng tu luyện đã không còn ý nghĩa. Cho nên từ hôm nay trở đi, ta sẽ cắt đứt quan hệ với muội, không phải vì muội, mà là vì ta.

- Nếu như ta thành Kim Đan. ắt sẽ thuê kiệu tám người khiêng cưới muội về nhà. Nếu lúc ấy muội không muốn, ta cùng cướp muội mang về, ta sẽ không phụ muội. Đây là lời thề của ta, hoàng thiên tại thượng, hậu thô tại hạ. Dư Tắc Thành xin thề!

- Nhưng hiện tại ta phải vung kiếm trảm tình, nhất đao lưỡng đoạn!

Phong Linh Tĩnh hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, nàng lắp bắp:

- Ca ca. ca ca. huynh nói gì vậy...

Dư Tắc Thành xuất phi kiếm rạ, vạch một đường sâu trên mặt đất giữa hai người, sau đó xoay mình rời khỏi. không quay đầu lại, trở về nơi ở của mình, không hề nhìn Phong Linh Tĩnh thêm lần nào nữa.

Phong Linh Tĩnh đứng lặng người ra đó chừng một canh giờ. Nỗi kích thích đột ngột như vậy khiên cho nàng khó lòng chấp nhận. Nhưng cũng chính nỗi kích thích này đã làm cho nàng tinh táo lại sau khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt, khiến nàng tạm thời thoát khỏi ảnh hường của ào cảnh khi xưa. khiến nàng nhớ tới trách nhiệm trên đôi vai mình, nhớ tới ánh mắt đẩy kỳ vọng của phụ mẫu.

Đột nhiên nàng nỡ một nụ cười, hô to về phía noi ở của Dư Tắc Thành:

- Muội hiểu rồi. muội sẽ không nhớ tới huynh, nữa, muội cùng không quấn lấy huynh. Để xem trong chúng ta. ai đạt thành Kim Đan trước!

Nói xong nàng quay đầu bước đi. không chút do dự bước về nơi ở của mình. Trên người nàng, đấu chí đang cháy bừng bừng như ngọn lửa.