TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngạo
Chương 37: Đạp phá Hạ Lan

Dư Tắc Thành gật đầu, nói:

- Phó Cường, ngươi ớ chỗ này theo dõi hành tung của hắn. Phó Thần, ngươi đi gọi Phó thúc, Sư gia võ công không giỏi, cũng đừng gọi, đáng tiếc Câu Liên Tam Ưng ở huyện thành Sơn Trúc đón năm mới. không tới kịp rồi.

Phó Thần hỏi:

- Vậy Lâm Diệp Hồng thì sao? Y đang ở phòng khách bên trong Tổng đường.

Du Tắc Thành lắc đầu. nói:

- Thêm một người sẽ thêm một phần khả năng tiết lộ chuyện này ra ngoài. Lâm Diệp Hồng tính tình chính trực, y là người Thôi Đường chủ giới thiệu tới. việc này không nên để y biết thì hơn.

Ngụ ý của Dư Tắc Thành lập tức lộ rõ không thể nghi ngờ, huynh đệ Phó Cường thấy Dư Tắc Thành coi mình như huynh đệ tri kỷ, lập tức vô cùng cao hứng, ba người lập tức bắt đầu hành động.

Nửa canh giờ sau. Đàm Nhị Lang rời khỏi Ngọc Tiêu lâu ở một tòa trà lâu xa xa, có hai tên thủ hạ đang chờ đợi hắn, ba người sắp sửa cùng nhau cỡi ngựa rời khỏi thành Lâm Hải.

Thành Lâm Hải và huyện thành Sơn Trúc cách nhau ba mươi dặm đường, tới gần phía huyện thành Sơn Trúc có mười mấy dặm là đường núi. Hai bên Tiên Tần cổ đạo toàn là khu rừng rậm rạp. gần đây gặp dịp lễ mừng năm mới, thương đội khách thương đều ở nhà nghỉ ngơi đón năm mới. Từ buổi chiều trở đi. tiết trời trở nên giá rét lạnh lẽo. trên đường lớn không có bao nhiêu người đi đường.

Đàm Nhị Lang mang theo hai tên thủ hạ giục ngựa ra roi, chạy về phía huyện thành Sơn Trúc. Lần này chỉ thu thập được mười ba viên linh thạch, sau khi trở về không biết ăn nói ra sao với Đại ca... Lão tổ tông đã thúc giục từ lâu, nhưng linh thạch quá khó tìm, không biết khi nào mới có thể thu thập đầy đủ, đến lúc đó mới có thực lực khiêu chiến Mãnh Hổ bang, thành tựu đại nghiệp Hắc bang.

Đi thêm mười dặm nữa chính là huyện thành Sơn Trúc. Đàm Nhị Lang thở phào một cái, không biết Tiểu Đào Hoa ở nhà đã hâm thức ăn, hâm rượu sẵn sàng chưa... Thạch Thiên Vân không biết còn có thể sống được bao lâu. nghĩ đến thất di Tiểu Hồng của y. Đàm Nhị Lang không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Nữ nhân này rất phong lưu, tương lai nhất định phải chiếm lấy mới được... Sau đó y ra sức giục ngựa, tăng tốc độ nhanh hơn.

Phía trước chính là triền núi cuối cùng, nơi đó rừng cây rậm rạp. nhưng chỉ cần vượt qua triền núi này, huyện thành Sơn Trúc cách đó tám dặm đã hiện rõ ràng trong tầm mắt.

Ngựa xông lên triền núi bất chợt Đàm Nhị Lang phát hiện ra đối diện có một người đang đứng, chính là Dư Tắc Thành.

Đàm Nhị Lang cả kinh, đang muốn nói gì, Dư Tắc Thành đã khoát tay. lặp tức ba ngọn lửa phun ra đánh trúng ba người bọn chúng. Đồng thời từ chỗ tối trong rừng cây lao ra ba người nhắm bọn chúng đánh tới.

Thủ hạ của Đàm Nhị Lang lập tức có một người toàn thân lẫn ngựa hóa thành ngọn lửa, nhưng trên người Đàm Nhị Lang và tên thủ hạ còn lại xuất hiện một lá thuẫn mỏng, ngăn chặn ngọn lửa tập kích.

Lập tức cả hai phe đều giật mình kinh hãi. Dư Tắc Thành tuyệt đối thật không ngờ hai người bọn chúng đều có phòng ngự hộ phù. sau đó là giận dữ. xem ra Ma Lễ Thanh quả nhiên là do Đàm Nhị Lang phái tới.

Hỏa phù của Dư Tắc Thành chợt lóe. lại phun ra hai ngọn lửa tấn công. Lá thuẫn phòng ngự trên người tên thủ hạ Đàm Nhị Lang lập tức bị ngọn lửa tắn công đánh nát. phù một tiếng, trên người y bùng lên lửa ngọn. Nhưng thế lửa không lớn. y từ trên ngựa rơi xuống, lăn lộn trên mặt đắt muốn dập tắt ngọn lửa. nhưng huynh đệ Phó Cường. Phó Thần đã xông tới. nhắm y phát động công kích.

Lá thuẫn phòng ngự trên người Đảm Nhị Lang vồ cùng cứng còi. không chút hư hao. nhưng ngựa của y đã bắt đầu bị cháy. Đàm Nhị Lang nhảy dựng lên. rời khòi lưng ngựa. Dư Tắc Thành lại dùng ngọn lừa tấn công, đánh trúng lá thuẫn phòng ngự. nhưng vẫn không có hiệu quả. Trong quá trình này. Đàm Nhị Lang lắy ra trong ngực một quả pháo bắn tín hiệu, định phát ra tín hiệu, kêu gọi viện quản.

Y vừa mới lấy quả pháo ra Phó Cường vọt tới bên người y chộp ra một trảo, bóp vỡ quả pháo trên không trung, quả pháo căn bản không kịp bay lên không đã bị chặn lại.

Bất chợt thân thể Đàm Nhị Lang bay lên lơ lửng, hai chân đá ra liên tục, chính là công phu Đàm thối Liên Hoàn Xuyên Tâm Thối. Lập tức nháy mắt Phó Cường bị đá trúng sáu cước, bị Liên Hoàn Xuyên Tâm Thối đá bay ra ngoài xa một trượng, nằm giãy dụa trên mặt đất. không còn chút sức lực.

Bên kia vang lên một tiếng hét thảm, tên hộ vệ của Đàm Nhị Lang bị Phó Cường kết thúc, hai người xông về phía Đàm Nhị Lang. Đàm Nhị Lang hai chân vừa rơi xuống đất. sau đó lại nhảy lên một lẩn nữa, đá ra liên tiếp giữa không trung, hai chân nhanh như gió. Đây là Vô Ảnh cước. Phó Cường bị đá trúng một cước bay ra ngoài. Phó Thần trúng liền mấy cước, nhưng tính tình y ương ngạnh, nắm lấy cơ hội cố gắng chịu đựng song cước của Đàm Nhị Lang, thiết tráo chộp ra như vũ bão. hung hăng cào xé thân thể Đàm Nhị Lang.

Lá thuẫn kia lại xuất hiện, nhưng bị Phó Thần cào xé, lập tức lập tức vỡ nát. Trong khoảnh khắc lá thuẫn vỡ nát. Đàm Nhị Lang lại liên tiếp tung cước đá ra. lần này là Oa Tâm Cước, Phó Thần lại bị đá trúng hai cước, bị đá bay ra ngoài.

Bên kia Phó Cường lóp ngóp bò dậy khẽ phất một cái, ba mũi Mai Hoa Phiêu từ trong tay bắn ra. toàn bộ cắm trúng ngực Đàm Nhị Lang. Nhưng tất cả Mai Hoa Phiêu đều rơi xuống đất. bên trong chiếc áo ngoài rách nát của Đàm Nhị Lang lộ ra một chiếc nội giáp bằng kim ti. đao thương bất nhập.

Đàm Nhị Lang không để ý tới Mai Hoa Phiêu, mà là nhắm Dư Tắc Thành vọt tới, thân thể phiêu hốt không chừng, hai chân đá rất nhanh, không nhìn kịp bóng dáng y, tên này quả thật có chân tài thực học.

Mới vừa rồi ba người đối chiến chẳng qua chỉ mất vài lẩn hô hấp mà thôi, nháy mắt đã phân thắng bại. Thây Đàm Nhị Lang vọt về phía mình, Dư Tắc Thành muốn phóng ra một đòn cuối cùng, nhưng đã không còn kịp nữa. Đàm Nhị Lang đã vọt tới bên cạnh Dư Tắc Thành, song cước nhắm về phía hắn giống nhu hình một chiếc xẻng cắm xuống xúc đất.

Dư Tắc Thành lập tức nhảy lên về phía bên phải, rút Cương Ngọc kiếm ra, định sử chiêu Ngũ Hổ Phác Thực. Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, hai tay Đàm Nhị Lang vỗ mạnh xuống đất. thân thể bắn lên, hai chân ở trên, đầu chúi xuống, hai chân y lúc này xoay tít giống như chong chóng, nháy mắt nhắm về phía Dư Tắc Thành đá ra bốn cước.

Dư Tắc Thành tránh trái tránh phải, chỉ hơi sơ ý một chút, lập tức Cương Ngọc kiếm bị đá trúng. Lực đạo một cước này rất mạnh, khiến cho Cương Ngọc kiếm rời tay Dư Tắc Thành bay ra xa mấy trượng.

Lúc này Phó Cường vọt tới. Đàm Nhị Lang đột ngột quay đầu lại, lại là một Oa Tâm Cước, Phó Cường cũng bị đá bay ra ngoài.

Cao thủ. đây mới là cao thủ... Oa Tâm Cước của Đàm Nhị Lang thu về. xoay một vòng giống như một roi quất xuống, nhắm vào đầu Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành vận khởi lực huyết năng, hai tay đỡ cước của Đàm Nhị Lang. Bốp một tiếng. Dư Tắc Thành lập tức lùi lại phía sau một bước, nhưng Đàm Nhị Lang lại bị lực đạo bắn ngược trở lại, lui về phía sau năm bước.

Sau khi Dư Tắc Thành trải qua năm lần biến hóa Luyện Huyết Đoán Thể, thân thể đã trở nên dũng mãnh đến một mức độ nhất định. Tuy rằng Đàm Nhị Lang có được cước pháp kinh người, khó có thể phòngbị. nhưng về phương diện lực đạo đã kém hơn Dư Tắc Thành.

Hai người nháy mắt phán đoán ra chênh lệch lẫn nhau, tuy rằng Đàm Nhị Lang tính tình không tốt, nhưng kinh nghiệm chiến đấu dồi dào sung túc, lại vỗ tay xuống mặt đất. nhảy dựng lên. Lần này y vọt mạnh tới trước mặt Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành cũng bước lên phía trước một bước, ỷ vào thể chất mạnh mẽ của mình, cũng không xuất chiêu gì khác, là một chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm.

Thân hình Đàm Nhị Lang nhanh chóng quay ngược trở lại, tránh đi một quyền này. sau đó búng mạnh một cái, nhảy lên cao một trượng, từ trên trời giáng xuống. Y đột nhiên hét lớn:

- Giá trường xa đạp phá Hạ Lan sơn khuyết. (Điều khiển xe đạp phá cửa núi Hạ Lan.)

Những lời này vừa vang lên. song cước của y từ trên không giáng xuống điên cuồng đạp mạnh, chân khí tung hoành. Mỗi một chữ hô lên. chân y liền đá ra một cước. Y thân ở trên không, dốc hết lực đạo toàn thân tập trung vào chân. Chiêu này chính là tuyệt chiêu cuối cùng của Đàm Nhị Lang, sau khi hô xong câu khẩu quyết kia, tất cả lực lượng của đôi chân quay về tập trung cùng một chỗ. phát ra một đòn chí mạng.

Thân hình y chợt chuvển, một cước cuối cùng đá ngược ra, vừa lúc đá trúng bên phải đầu Dư Tắc Thành. Thạch Thiên Cương năm xưa được xưng là Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Kim Cương vô địch, chính là chết dưới một cước này của ỵ, bị đá cho óc vỡ toang, đầu tan nát.

Nhưng một chuyện khiến y không thể tin được đã xãy ra, Dư Tắc Thành bị trúng một cước này, rốt cục khiến cho cổ Dư Tắc Thành vẹo tới cực điểm. Nhưng mặt của Dư Tắc Thành chỉ hơi sưng lên một chút, thân thể vẫn không ngã quỵ càng không có chuyện đầu vỡ nát xảy ra.

Đàm Nhị Lang đá xong một cước, lập tức ngẩn người, ý niệm đầu tiên xãy ra trong đầu y chính là Dư Tắc Thành không phải là người, lui lại cho mau, mình phái khẩn trương chạy trốn...

Dư Tắc Thành ra quyền, lại là một chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm, Đàm Nhị Lang nhảy về phía sau, quyền này còn thiếu hai thước mới có thể đánh trúng y.

Một quyền này đánh ra. đột ngột đúng vào khoảnh khắc Dư Tắc Thành xuất quyền, tia cương khí trong cơ thể hắn cũng đánh ra theo. Tuy rằng còn cách Đàm Nhị Lang hai thước, nhưng tia cương khí này vừa bắn rạ lập tức trên người Đàm Nhị Lang xuất hiện một lỗ máu. Giáp kim ti. hộ tâm kính, tấm thân xương thịt, toàn bộ bị đánh thủng, hơn nữa tia cương khí này vẫn còn dư lực bắn về phía trước. Ngoài một trượng có một gốc đại thụ bị đánh trúng, lập tức đại thụ kêu rắc một tiếng, gãy ngang rồi ngã xuống.

Đàm Nhị Lang nhìn lỗ máu xuyên từ trước ngực ra sau lưng mình, lắc lắc đầu. chậm rãi

nói:

- Không thể nào tin được, ta có giáp kim ti và hộ tâm kính kia mà...

Sau đó ngã xuống đất chết tốt. Đầu Dư Tắc Thành vẫn còn nghiêng oặt trên vai, vừa rồi một cước kia uy lực thật lớn. vốn đã có thể đá vỡ đầu hắn. Nhưng trái tim hắn đột nhiên nóng lên. không ngờ có thể chịu đựng được, trái tim điên cuồng đập mạnh chuyển vận huyết năng ra ngoài chống đỡ. Xem ra hắn lựa chọn cường hóa cơ quan vô cùng chính xác. Dư Tắc Thành chậm rãi sửa đầu mình lại. lắc qua lắc lại vài cái. hết thảy đều bình thường, vết sưng trên mặt rất nhanh đã biến mắt. Đáng giá. lựa chọn này thật sự là đáng giá.

Khó trách Huvết Cương quyết lại có tên là Huyết Cương, cương lực này quá hùng mạnh, hóa ra huyết năng chẳng qua chỉ là năng lượng cung cấp nhiên liệu, cương lực mới là vũ khí chân chính tác chiến giết người, lúc này Dư Tắc Thành mới hiểu ra rõ ràng nguyên lý của Huvết Cương quyết.

Dư Tắc Thành nhanh chóng thu dọn chiến trường, Phó Cường trúng mấy cước của Đàm Nhị Lang rất nặng, một lúc lâu sau mới khôi phục lại. Phó Cường xem như bị thương nhẹ nhất trong bốn người, bọn họ đưa ba cỗ thi thể rời khỏi Tiên Tần cô đạo. xử lý sạch sẽ hiện trường.

Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng:

- Lần này sai lầm lớn. vốn tưởng rằng bằng vào hỏa phù và phụ tử Phó gia là có thể giết được Đàm Nhị Lang, không ngờ y cũng có ngọc phù hộ mạng, hơn nữa võ công lại cao như vậyệ Xem ra về sau phải mưu tính trước rồi sau đó hãy hành động, bắt quá lần buôn bán này vẫn có lời. giết y xong từ nay về sau không còn đại địch, lần hành động này hoàn toàn đáng giá.

Phó Cường nói:

- Lão Đại. người kia là hộ pháp Thái Dược bang, trước kia ta đã từng gặp qua.

Tên bị Phó Cường đánh chết không bị lửa thiêu hủy khuôn mặt. bị Phó Cường nhận ra. Dư Tắc Thành lại nói:

- Xem ra lần trước Đàm Nhị Lang xuất động tập kích Thủ Noãn bang không phải lén lút mà làm. mà là hắn và Thái Dược bang thông đồng với nhau. Sau lưng Thái Dược bang còn có nhân tài, có thể chế tác ngọc phù hộ mạng, như vậy nếu có được trăm cái ngọc phù. bọn chúng lập tức có thể hoành hành Thang quốc.

Phó Cương gật đầu, mọi người bắt đầu thu thập thi thể Đàm Nhị Lang, nhưng ngoại trừ ngọc phù hộ mạng vỡ nát ra. tìm được một cái túi nhỏ bằng bàn tay. không còn thứ gì khác cả.

Điều đó không có khả năng, Dư Tắc Thành nghe được y mua sắm linh thạch gì đó. vì sao lại không có? Mọi người lại lục tung lên, nhưng không tim ra bất cứ thứ gì, chăng lễ là cất

bên trong cái túi nhỏ này?

Phó Cương thử mở ra. nhưng lại không thể mở được miệng túi. Y bèn đưa túi sang cho Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành giơ tay kéo mạnh cũng không mở ra được, bất quá hắn dùng thần thức phát hiện trên miệng túi này có vài tia chân nguyên, che miệng túi lại.

Dư Tắc Thành vận khới huyết năng, phát động tập kích vài tia chân nguyên kia, chỉ trong chốc lát đã hóa giải được chân nguyên, sau đó thần thức chui vào trong túi tìm tòi, không khỏi nhảy dựng, bật thốt:

- Đây... đây là túi càn khôn!

Đúng vậy, đây đúng là túi càn khôn, bề ngoài tuy không lớn. nhưng bên trong lại có không gian thật lớn, ít nhất rộng chừng sáu thước, ở trong túi có vài vật phẩm đang lơ lửng. Nguồn truyện:

Dư Tắc Thành tập trung ý niệm vào một món trong đó. sau đó lấy được món này ra khỏi túi. sau đó lại chuyển vào bên trong, lập tức vật phẩm ấy trở về trong túi.

Trong túi càn khôn có mười ba viên ngọc thạch các loại, còn có hai trăm lượng vàng lá. bốn bình sứ. một ngọc phù hộ mạng, mấy bộ y phục.

Dư Tắc Thành lấy từ trong đó ra một trăm lượng vàng lá đưa cho Phó Cương, nói:

Đây là phí hôm nay mọi người vất vả, việc này nhất định phải thủ khẩu như bình, nếu không huynh đệ trong bang tàn sát lẫn nhau, ắt phải chịu nghiêm hình ba đao sáu lỗ!

Phó Cương nhận lấy vàng, vừa muốn nói chuyện, chợt nghe ầm một tiếng. Phó Thần ngã lăn xuống đất.

Phó Thần mới vừa rồi vì muốn xé rách lá chắn phòng ngự của đối phương, cố gắng chịu đựng vài cước của Đàm Nhị Lang, đã bị nội thương. Hiện tại thương thế phát tác. lập tức ngã xuống đắt. miệng phun máu tươi.

Dư Tắc Thành vừa thấy, nói:

- Mau. lập tức đưa y chạy về thành Lâm Hải chữa tri gượm đã. huyện thành Sơn Trúc gần hơn chúng ta trở về huyện thành Sơn Trúc đi.

Thi thể bọn Đàm Nhị Lang cũng không cần mai táng. Dư Tắc Thành sử dụng ngọn lửa cuối cùng trong hòa phù tấn công, hoàn toàn đốt thi thể bọn chúng thành tro bụi.

Mọi người lén lút vào thành, mời đại phu tới bắt đầu chữa thương. Phó Thần thương tế rắt nặng, tuy rằng giữ được tính mạng, nhưng ít nhất phải nằm trên giường nửa năm. bất quá hết thảy đều đáng giá.

Dư Tắc Thành suốt đêm trở lại thành Lâm Hải. ở nhà nghỉ ngơi, không ngừng thực nghiệm túi càn khôn này. Đây thật sự là bảo vật tiên gia. bất cứ vật gì cũng có thể chứa đựng, quả thật vô cùng thuận tiện.

Lễ vật cũng không cần mua nữa. trong mười ba viên ngọc thạch có một là ngọc bội vừa nhìn đã biết là đồ cổ đáng giá. trong suốt sáng loáng, dùng làm lễ vật thích hợp vô cùng. Đàm Nhị Lang chuẩn bị mua mười lăm viên ngọc thạch, rốt cục chỉ mua được mười ba viên, còn lại hai trăm lượng vàng lá. nói cách khác một viên ngọc thạch này đã có giá trị một trăm lượng hoàng kim. ba ngàn lượng bạc ư? Vậy cũng vô cùng quý giá...

Ngoại trừ mười hai viên ngọc thạch này còn có một ngọc phù. Dư Tắc Thành lấy ra phát hiện ngọc phù này giống hệt như ngọc phù của bọn Ma Lễ Thanh, Đàm Nhị Lang đeo khi trước, bất quá may là ngọc phù này không tổn hao gì. Ngọc phù này có thể sinh ra lá thuẫn phòng ngự. tiến hành bảo vệ người đeo. tránh cho tiên thuật tập kích. Dư Tắc Thành không nói nhiều lời. lập tức đeo ngọc phù này lên người.

Tháng Giêng ngày rằm. tiết Nguyên Tiêu, vào chính Ngọ. ở từ đường Dư gia.

Hôm nay là ngày Dư gia cúng tế tổ tiên, cuối buổi chiều, chín phòng trực hệ. mười bảy chi ngoại hệ toàn bộ tập họp, cùng nhau bái tế tổ tiên.

Sáng sớm Dư mẫu đã đậy từ rất sớm, lo việc rửa mặt chải đầu. mặc y phục cho bọn trẻ. Mặc xong cho cả bọn, đứa nào cũng có y phục mới. sau đó dẫn theo bọn chúng cùng với bài vị Dư phụ, cùng nhau đi tới đại viện Dư gia trong thành Lâm Hải.

Đại viện Dư gia ở trong thành Lâm Hải chiếm cứ chín dãy phố. mọi người tụ tập cùng một chỗ mà sinh sống, phòng ốc lầu gác sắp hàng chỉnh tề. Con cháu đích tôn ở Dư phủ, ở vào khu vực trung tâm, chiếm mười mấy mẫu đất. có tường ngoài chắc chắn bảo vệ, quả thực chính là một thành trì nhỏ. có thể xem như thành trong thành. Đây là đặc điểm của đại gia tộc Thang quốc, tất cả ngũ đại gia tộc trong thành Lâm Hải đều là như thế. Như vậy tới thời khắc nguy cơ. có thể cung cấp nơi tị nạn cho con cháu trong gia tộc. nghe nói còn có mật đạo nối thẳng ra ngoài thành phòng khi cẩn chạy trốn.

Dư Thiên Minh đi tới nghênh đón bọn họ. dẫn bọn họ tới từ đường của dòng họ. Tuy rằng hiện tại mói là giờ Tý, cúng tế chưa bắt đầu, nhưng từ đường của dòng họ không phải ai cũng có thể đi vào. Mẫu thân và muội muội Dư Tắc Thành là nữ nhân, phải ở lại bên ngoài, chỉ có Dư Tắc Thành dẫn theo Dư Tắc Công tiến vào bên trong từ đường.

Thái độ của Dư Thiên Minh tuy không nhiệt tình, nhưng cũng không lãnh đạm. Được y dẫn đường. Dư Tắc Thành đem bài vị phụ thân đặt lên trên đàn cung phụng linh bài của Dư gia. Bên trên phụ thân, gia gia Dư Đức Quân còn chưa chết đi, nhưng huynh đệ đã sớm có bốn người được cung phụng trên đàn, bọn họ đều vì ích lợi của Dư gia. tử trận sa trường.

Linh bài đặt xong, sau đó đăng ký một lần nữa trong sổ sách dòng họ. có trưởng lão chuyên môn trong tộc phụ trách, giở sổ ra lật tới trang của dòng con cháu đích tôn. một lần nữa viết tên phụ thân hắn lên đó.

"Dư Thiên Cao. sinh năm Giáp Sửu, tính tình thông tuệ, gặp họa trời ở Trần quốc vào năm Đinh Thìn mà chết."

Chỉ có lưa thưa vài chữ như vậy, thế nhưng khi phụ thân khi còn sống, bốn chữ "tính tình thông tuệ' là mẫu thân hắn giao bốn trăm lượng bạc mới thêm được vào. Dư Tắc Thành nhìn thấy chuyện này khôngbiết nói gì cho phải, có một cảm giác khó có thể nói nên lời.

Dưới Dư Thiên Cao. thêm vào tính danh con trưởng Dư Tắc Thành, con thứ Dư Tắc Công, về phần những tên sau nữa, cần phải chờ tới khi bọn họ chết, mới có người điền thêm. Phụ thân đã được quay về tông tộc. xem như đã hoàn thành di nguyện của ông.

Chuyện ghi chép gia phả coi như chấm dứt. Dư Tắc Thành định rời khỏi, không ngờ Dư Thiên Minh nói:

- Phụ thân bảo ta dẫn bọn ngươi đi gặp. Tắc Thành, Tắc Công, các ngươi vẫn chưa có gặp qua gia gia.

Nói xong dẫn theo Dư Tắc Thành, Dư Tắc Công đi vào ngoại điện của từ đường, nơi này đã có vô số con cháu Dư gia đệ tử đang chờ. Những người này có người là đích tôn chấp sự. có người là cầm đầu của dòng thứ. người ở giữa ngồi ngay ngắn chính là gia gia Dư Đức Quân của Dư Tắc Thành.

Dư Đức Quân thân là đương nhiệm gia chủ Dư gia. thật ra Dư Tắc Thành từng gặp qua lão vài lần ở những nơi khác, bất quá bên cạnh người ta có vô số con cháu xúm xít vây quanh, làm sao chịu gặp đứa cháu Dư Tắc Thành này. Phải biết rằng Dư Đức Quân có được ba người vợ chính, mười tiểu thiếp, con cái có khoáng chừng hai mươi mốt đứa, cháu chắt hơn trăm, nào chịu nhận thức đứa cháu bất hiếu Dư Tắc Thành này.