TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 1206: Hành trình mới (đại kết cục)

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng bay vọt ra, xuất hiện trong hư không, một hư không hoàn toàn tối đen. Tiêu Lãng quét thần thức phát hiện vô dụng, ánh mắt nhìn bốn phương tám hướng nhưng không thấy cái gì, không có một chút năng lượng.

Bốn phía tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, tối tăm đangs sợ.

Bách Hoa Tiên Tử bay ra khỏi khe hở Hỗn Độn Hải Dương, nhìn Tiêu Lãng ngơ ngác thì cất tiếng cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha!

Bách Hoa Tiên Tử chỉ vào bốn phía, nhẹ lắc đầu, nói:

- Tiêu Lãng, có phải bây giờ ngươi chết tâm rồi? Bản cung đã nói với ngươi là bên ngoài thế giới hỗn độn không có gì hết, chỉ có một mảnh hư vô. Lúc trước bản cung bay xung quanh một vạn năm, trừ thế giới hỗn độn ra không có gì hết! Mọi thứ là hư vô, ngươi nghĩ rằng trốn ra là có thể sống sao? Nằm mơ!

Tiêu Lãng khó tin nhỏ giọng nói:

- Sao là hư vô được? Sao có thể?

Tiêu Lãng thất hồn lạc phách, con ngươi tối tăm.

Tốc độ của Bách Hoa Tiên Tử rất nhanh, bay một vạn năm thì đúng là ngoài thế giới hỗn độn ra không có gì nữa. Suy đoán của Tiêu Lãng hoàn toàn là sai lầm, trên trời dưới đất không ai có thể cứu hắn.

Vù vù vù vù vù!

Trong Hỗn Độn Kinh lại bắn ra một luồng sáng, Tiêu Lãng bị đánh văng ra. Vòng bảo hộ của Tiêu Lãng rốt cuộc vỡ. Trong người Tiêu Lãng không có chút lực lượng luân hồi, bốn phía, bên ngoài Hỗn Độn Hải Dương không có chút năng lượng, đã định hắn sẽ chết.

- Tiêu Lãng, hỏi ngươi câu cuối, ngươi có nguyện ý làm nô lệ của ta không?

Bách Hoa Tiên Tử giơ cao Hỗn Độn cảnh, đã mất kiên nhẫn. Hơi thở bên ngoài thế giới hỗn độn làm Bách Hoa Tiên Tử khó thích ứng, nàng vẫn thích ở trong thế giới hỗn độn hơn.

Nếu Tiêu Lãng còn không biết điều thì Bách Hoa Tiên Tử sẽ vô tình giết chết Tiêu Lãng.

- Sao có thể như vậy? Sao không có thứ gì được?

Tiêu Lãng không đáp lời Bách Hoa Tiên Tử mà lầm bầm một mình, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phương tám hướng. Trừ thế giới hỗn độn sau lưng Tiêu Lãng ra không có gì hết.

Rốt cuộc Bách Hoa Tiên Tử tức giận, lạnh lùng quát:

- Ngươi nghĩ rằng có cái gì? Không lẽ ngươi nghĩ rằng bên ngoài tràn ngập lực lượng chúa tể cho ngươi tùy ý hấp thu? Nằm mơ đi!

Bách Hoa Tiên Tử giơ cao Hỗn Độn Kinh, quát với Tiêu Lãng:

- Nếu ngươi muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi!

Vù vù vù vù vù!

Một luồng sáng lam bay hướng Tiêu Lãng. Lúc này Tiêu Lãng hoàn toàn ngơ ngác, trơ trơ ra đó, dường như đã điên.

Ngoài người Tiêu Lãng không có chút lực lượng luân hồi, hắn không phóng ra vòng bảo hộ. Ánh sáng này bắn túng là Tiêu Lãng sẽ tan xương nát thịt.

- Ngươi nghĩ rằng có cái gì? Không lẽ ngươi nghĩ rằng bên ngoài tràn ngập lực lượng chúa tể cho ngươi tùy ý hấp thu? Nằm mơ đi!

Tiêu Lãng đúng là hơi điên, trong óc quanh quẩn câu hỏi của Bách Hoa Tiên Tử. Giờ phút này, linh hồn Tiêu Lãng vận chuyển nhanh gấp trăm lần, bị câu nói này đánh thức. Óc Tiêu Lãng tiến vào một trạng thái, tựa như lần trước ở bên ngoài cung chủ.

- Không lẽ ngươi nghĩ rằng bên ngoài tràn ngập lực lượng chúa tể? Lực lượng chúa tể? Bách Hoa Tiên Tử nói lực lượng chúa tể là căn nguyên của thế giới này, là căn nguyên hỗn độn? Lôi điện sinh ra từ lực lượng chúa tể, lực lượng chúa tể là mẫu của thiên địa vạn vật, là nguồn của toàn bộ năng lượng? Nói cách khác một tia lực lượng chúa tể trong Hỗn Độn cảnh dựng dục ra nguyên thế giới hỗn độn?

- Nếu một tia lực lượng chúa tể có thể dựng dục ra một thế giới thì lực lượng chúa tể này đến từ đâu? Nếu đã có một tia lực lượng hỗn độn thì sao không thể có lực lượng hỗn độn thứ hai? Tại sao không thể có vô số lực lượng chúa tể?

- Lực lượng luân hồi? Mọi thứ trong thiên địa đều là một vòng luân hồi. Thiên đạo luân hồi duy trì thế giới vận chuyển bình thường, khiến tất cả năng lượng trong thế giới tuần hoàn, do đó làm thế giới không ngừng diễn biến, phồn hoa. Lực lượng chúa tể là chúa tể của thế giới này. Chúa tể mọi thứ? Chúa tể luân hồi?

- Ta hiểu, ta hiểu rồi! Ha ha ha ha ha ha! Ta hiểu rồi!

- Hèn chi lực lượng luân hồi không thể tổn thương lực lượng chúa tể, bởi vì lực lượng chúa tể mới là trung tâm chân chính của thế giới này. Thế giới hỗn độn không phải một thế giới đơn độc, nó là tiểu thế giới trong thế giới mênh mông. Trong thế giới mênh mông có vô số lực lượng chúa tể, dựng dục ra vô số tiểu thế giới hỗn độn. Ha ha ha ha ha ha! Lực lượng chúa tể, ngươi đã bị ta cảm ngộ thì còn bị thương ta được không? Ngươi dám tổn thương ta sao? Nếu ngươi tổn thương ta thì làm sao... ăn nói với chủ nhân của ngươi?

Vù vù vù vù vù!

Luồng sáng từ Hỗn Độn Kinh bắn tới người Tiêu Lãng, một luồng sáng xanh biếc lóe lên quanh người hắn. Lực lượng chúa tể chẳng những không đánh Tiêu Lãng nát bấy mà quay quanh người hắn, dường như lực lượng chúa tể không phải là lực lượng cường đại làm cho người ta sợ hãi, có thể chúa tể nguyên thế giới hỗn độn mà là con cừu thích quấn quýt người.

- Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Lực lượng chúa tể bay ra từ Hỗn Độn Kinh, Tiêu Lãng như thằng điên cứ lầm bầm, rồi lực lượng chúa tể không tổn thương hắn mà vòng quanh người hắn, ngoan như con cừu. Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Mọi thứ quá đột ngột làm Bách Hoa Tiên Tử không kịp phản ứng. Bách Hoa Tiên Tử kinh khủng nhìn Tiêu Lãng, nhìn lực lượng chúa tể xoay quanh người hắn, nàng đột nhiên nhìn chiếc gương trong tay.

Bóc!

Chiếc gương xinh đẹp tan vỡ hóa thành bột phấn chậm rãi bay xuống dưới, Bách Hoa Tiên Tử vươn tay muốn bắt lấy nhưng phát hiện chỉ chộp lấy không khí, không có gì hết.

Bách Hoa Tiên Tử nhìn đôi tay run run, người run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp biến thành dữ tợn.

Bách Hoa Tiên Tử điên cuồng gầm hướng Tiêu Lãng:

- Sao có thể như vậy? Tiêu Lãng, ngươi sử dụng yêu pháp gì? Lực lượng chúa tể của ta, lực lượng chúa tể của ta... Ngươi trả lại cho ta, ngươi trả lại cho ta! Đó là của ta, nó là của bản cung!

- Ngươi sai rồi!

Vẻ mặt Tiêu Lãng trở về bình tĩnh, ánh mắt biến sâu thẳm xa xưa, dường như trong mắt hắn ẩn chứa cả thế giới.

Tiêu Lãng duỗi tay ra chỉ lên trên nói:

- Lực lượng chúa tể không thuộc về ngươi, cũng không thuộc về ta, nó thuộc về chúa tể thật sự của thế giới này. Hắn sáng tạo cả thế giới, chia lực lượng chúa tể thành vô số phần, dựng dục ra vô số thế giới hỗn độn. Một tia lực lượng chúa tể này chỉ ẩn chứa trong Hỗn Độn cảnh, lúc ngươi sinh ra đúng lúc có được. Ngươi không thật sự cảm ngộ nó, còn ta... Thì cảm ngộ nó. Cho nên bây giờ ta sử dụng nó, trở thành chú tể thật sự của thế giới hỗn độn.

- Không, ta không tin! Chắc chắn ngươi sử dụng yêu pháp! Tiêu Lãng, ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi! Ta phải cướp lại lực lượng chúa tể của ta! Ta mới là chúa tể thế giới hỗn độn! Chúa tể thật sự!

Người Bách Hoa Tiên Tử phát ra khí thế ngút trời điên cuồng lao hướng Tiêu Lãng, khuôn mặt vặn vẹo. Tuy Bách Hoa Tiên Tử không còn lực lượng chúa tể nhưng vẫn có thực lực cường đại, khí thế làm cho người ta sợ hãi.

Tiêu Lãng thở dài thườn thượt:

- Ài...

Tiêu Lãng không có hành động gì, lực lượng chúa tể màu xanh biếc vòng quanh thân thể, tự động hộ chủ hóa thành một luồng sáng bắn hướng Bách Hoa Tiên Tử chạy tới gần Tiêu Lãng.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, một luồng sáng rực rỡ lấp lánh bốn phía, chiếu rọi hư không trăm vạn dặm. Thân thể Bách Hoa Tiên Tử bị ánh sáng đâm thủng hóa thành bột phấn tan biến trong không gian hư vô. Bách Hoa Tiên Tử, chết.

- Tranh qua tranh lại có ý nghĩa gì?

Vẻ mặt Tiêu Lãng không có vui sướng của người thắng. Tiêu Lãng đứng trong hư không, lực lượng chúa tể quay quanh toàn thân hắn. ánh mắt Tiêu Lãng sâu thẳm, xa xưa nhìn vô tận hư không ở phía xa.

Tiêu Lãng thở dài thườn thượt nói:

- Nói đến cùng thì chúng ta là mấy con ếch trong miệng giếng thế giới mênh mông. Mấy con ếch đấu ngươi chết ta sống trong cái giếng, giành quyền chúa tể miệng giếng này. Nhưng không biết có bao nhiêu đại nhân vật ở ngoài giếng xem chơi, nhìn chúng ta nhảy nhót. Cuộc đời... Bi ai biết bao.

Tiêu Lãng đứng nửa ngày giữa hư không rồi vẻ mặt buồn bã, tiêu điều bay vào không gian hỗn độn. Tiêu Lãng đi vào bên trong, tùy tiện vung tay, khống chế lực lượng chúa tể chậm rãi tu sửa đường hầm bị Lôi chi bản nguyên chém ra.

Lực lượng chúa tể, có được năng lượng chúa tể tất cả không gian hỗn độn thì dĩ nhiên có thể tu sửa Hỗn Độn Hải Dương. Tiêu Lãng mở miệng giếng, bây giờ định đóng kín lại.

Tiêu Lãng có rất nhiều chuyện phải làm. Tiêu Lãng muốn sống lại Âu Dương Lãnh Yên, người hắn yêu nhất. Tiêu Lãng muốn mang Vân Tử Sam quay về Thần Hồn đại lục, chôn nàng. Tiêu Lãng muốn tìm một vực diện mới, để tộc nhân, người thân của hắn yên lặng sống trong vực diện.

Tiêu Lãng còn chưa hiểu rõ nhiều bí ẩn. Ví dụ như trong quan tài Tử Ngọc có cái gì? Tại sao lúc trước gia tộc của Tử Mị Hoàng nội loạn? Trước kia Thiên Châu bị ai phong ấn? Rất nhiều bí ẩn, Tiêu Lãng định trở về điều tra rõ ràng.

Trước kia Tiêu Lãng vẫn không có thời gian, không có tâm tình dò xét. Bây giờ Tiêu Lãng có rất nhiều thời gian, hắn định quay về địa cầu nhìn xem, xem bây giờ địa cầu biến thành như thế nào. Tiêu Lãng định sinh nhiều đứa con, nói cho chúng bên ngoài thế giới này mênh mông rộng lớn, có rất nhiều võ giả cường đại, rất có thể còn có... Thần sáng thế.

Tiêu Lãng không định xây dựng đế quốc, thống nhất thế giới hỗn độn.

Bởi vì thế giới này là một vòng luân hồi, hắn không muốn như Bách Hoa Tiên Tử quấy rầy trật tự của thế giới, xem như là thế giới này bị hủy diệt vì các thần đại chiến thì Tiêu Lãng cũng sẽ không can thiệp, bởi vì đây là thiên đạo luân hồi.

Vô số hình ảnh lướt qua trong óc Tiêu Lãng. Tiêu Lãng nhìn Hỗn Độn Hải Dương chậm rãi khép lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn hư vô mênh mông vô tận. Tiêu Lãng tự hỏi bản thân mình.

Nếu có một ngày Tiêu Lãng làm hết mọi chuyện, giải mở tất cả bí ẩn, sống ngàn vạn năm, quá cô đơn thì có lại giơ lên chiến đao đi ra không gian hỗn độn, chinh chiến thế giới càng mênh mông hơn không?

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Rốt cuộc Hỗn Độn Hải Dương hoàn toàn dung hợp, giếng đã đậy nắp. Nhưng Tiêu Lãng vẫn chưa xác định có đi ra ngoài hay không, vì hiện tại hắn không biết đáp án.

- Có lẽ có một ngày ta sẽ đi ra. Các đại nhân vật thế giới bên ngoài, các ngươi chờ cho ta. Khi Tiêu Lãng ta quyết định xuất thế, khi ta bước lên hành trình mới thì thế giới này sẽ run rẩy vì Tiêu Lãng ta!

Tiêu Lãng xoay người bay vào trong đường hầm, khóe môi cong lên, chỉ là một đường cong đã làm khí chất của hắn thay đổi.

Một chữ, yêu!

Yêu khí lẫm nhiên.