TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 1189: Đùa với lửa

Một mỹ nữ, một mỹ nữ thình thâm ý trọng với ngươi, một hoàng khoe khuê nữ, một nữ nhân đẹp nhất Thần Vực, một nữ nhân mà toàn bộ nam nhân đều muốn chơi, mặc áo tắm lộ nửa người chủ động mời ngươi đi vào nhìn nàng tắm rửa? Đổi làm bất cứ nam nhân nào có thể kiềm nén được không?

Tất nhiên là không!

Tiêu Lãng không phải Liễu Hạ Huệ, thêm vào các áp lực từ trước đến giờ đè ép người hắn, khiến linh hồn hắn có lệ khí. Thời gian dài không gần nữ sắc làm thân thể Tiêu Lãng bản năng phản ứng, tim đập nhanh, nuốt nước miếng ừng ực, thở dồn dập.

Mắt Tiêu Lãng hơi đỏ lên, nhìn Hoàn Nhan Nhược Thủy làm bộ bình tĩnh nhưng người khẽ run. Cổ họng Tiêu Lãng phát ra tiếng gầm gừ.

Tiêu Lãng khàn giọng nói:

- Nhược Thủy, nàng đang đùa với lửa!

Thấy phản ứng của Tiêu Lãng, nghe thanh âm khàn khàn, Hoàn Nhan Nhược Thủy bình tĩnh lại. Hoàn Nhan Nhược Thủy lấy can đảm dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiêu Lãng, khóe môi cong lên, đẹp làm người ta nín thở.

Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng gằn từng tiếng:

- Như thế nào? Tiêu đại ca... Không dám chơi?

Gần ba năm nay Hoàn Nhan Nhược Thủy chịu áp lực rất lớn, sắp tan vỡ. Mấy ngày nay ở chung với Tiêu Lãng mới khiến Hoàn Nhan Nhược Thủy bình tĩnh trở lại. Tiêu Lãng sắp bế quan, không biết khi nào Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân sẽ đến, nên Hoàn Nhan Nhược Thủy muốn làm nữ nhân, là nữ nhân trưởng thành!

Người xưa có câu nữ nhân đều điên, khi nữ nhân đã điên thì đáng sợ hơn nam nhân nhiều. Nếu nữ nhân bất chấp là sẽ không để ý đến gì nữa.

Cộp cộp cộp!

Trong phòng vang tiếng bước chân, hơi hỗn loạn. Rất nhanh, một thân hình hoàn mỹ khác choàng áo khoác xuất hiện, ánh mắt nhìn nơi khác, vẻ mặt sợ hãi. Hoàn Nhan Như Ngọc và Hoàn Nhan Nhược Thủy liếc nhau, cuối cùng lấy can đảm ngẩng đầu nhìn Tiêu Lãng, cười gượng, nhanh chóng né tránh ánh mắt nóng cháy của hắn.

Hoàn Nhan Như Ngọc sợ hãi nói:

- Tiêu... Đại ca, để chúng ta... Giúp ngươi... Tắm.

Bùm!

Tiểu vũ trụ của Tiêu Lãng hoàn toàn đốt cháy, người hắn phát ra khí thế cường đại, áo rách từng miếng chỉ còn lại quần dài dán người. Tiêu Lãng phát ra tiếng gầm dã thú nhào tới, ôm lấy Hoàn Nhan Nhược Thủy ném lên giường, sau đó ôm Hoàn Nhan Như Ngọc chạy nhanh đến bên giường. Tiêu Lãng đánh ra năng lượng, khởi động cấm chế trong phòng. Tiêu Lãng nhìn hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc áo tắm hở ra lộ phong quang vô hạn.

Bình thường trông Hoàn Nhan Như Ngọc lạnh băng, không thích nói nhiều nhưng bây giờ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Ngược lại Hoàn Nhan Nhược Thủy dịu dàng yếu đuối nhưng to gan hơn nhiều. Hoàn Nhan Nhược Thủy nằm nghiêng, áo choàng không thể che đi phong quang. Đôi mắt đen nhánh như trân châu tựa mèo hoang nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, tràn ngập khiêu khích và khao khát.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chút lý trí cuối cùng hoàn toàn biến mất, Tiêu Lãng nha dã thú vọt tới ôm Hoàn Nhan Nhược Thủy vào ngực, há mồm mút môi son, điên cuồng nhấm nuốt như muốn hòa vào người mình.

Thân thể mềm mại run rẩy, Hoàn Nhan Nhược Thủy trúc trắc đáp lại nụ hôn nồng nàn của Tiêu Lãng. Đôi tay ngọc choàng qua cổ Tiêu Lãng, vuốt ve tấm lưng to khỏe.

- A...

Hoàn Nhan Như Ngọc ngẩn ngơ, làn da đỏ rực, nóng ran. Hoàn Nhan Như Ngọc xấu hổ dời mắt đi, không dám nhìn Tiêu Lãng, Hoàn Nhan Nhược Thủy. Trong lòng nổi lên tò mò xúi giục Hoàn Nhan Như Ngọc liếc trộm, muốn xem chuyện sẽ xảy ra. Mỗi một lỗ chân lông trên người Hoàn Nhan Như Ngọc đều run rẩy.

Nụ hôn cuồng dã của Tiêu Lãng chuyển dần xuống. Hoàn Nhan Nhược Thủy ngửa đầu lên, vẻ mặt ý xuân, mắt khép hờ, môi mấp máy phát ra tiếng rên rỉ hấp dẫn làm Hoàn Nhan Như Ngọc cực kỳ xấu hổ.

Thanh âm đó làm Tiêu Lãng càng nổi máu nóng, phát điên hôn khắp người Hoàn Nhan Nhược Thủy. Đôi tay thô to mò trên rờ dưới làm Hoàn Nhan Nhược Thủy chìm đắm vào đó, quên hết tất cả, như đang bềnh bồng trên mây.

Cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm:

- Phu quân, phu quân, phu quân...

Hoàn Nhan Như Ngọc co ro trong góc tường, ôm thân thể, vùi đầu vào đầu gối. Hoàn Nhan Như Ngọc mở to mắt, nhìn ngây ngốc, bị Tiêu Lãng cuồng dã và muội muội không biết xấu hổ hù sợ.

- Ái da!

Đột nhiên một bàn tay to mạnh mẽ chộp tới ném Hoàn Nhan Như Ngọc nằm xuống cạnh Hoàn Nhan Nhược Thủy, cái miệng to cúi xuống cuồng nhiệt mút Hoàn Nhan Như Ngọc trước khi nàng kịp phản ứng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đầu óc Hoàn Nhan Như Ngọc trống rỗng, nàng không có gan, không biết đáp lại, mặc cho Tiêu Lãng đòi lấy. Khi Hoàn Nhan Như Ngọc cảm nhận trong thân thể khác lạ thì bản năng phát ra tiếng rên rỉ hấp dẫn người.

Bây giờ Hoàn Nhan Như Ngọc đã hiểu tại sao muội muội của nàng không biết xấu hổ, bởi vì loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời, làm thân thể, linh hồn Hoàn Nhan Như Ngọc chìm trong đó, tuyệt vời đến mức kêu nàng đi chết nàng cũng chịu.

Trong gian phòng tràn ngập thanh âm tuyệt vời, không khí biến kiều diễm, mập mờ. Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc yêu nhau sâu đậm, nam nữ triền miên giao hòa, linh và thịt kết hợp. Giây phút kia, dù trời sập thì Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc sẽ không quan tâm. Bọn họ chỉ biết dâng ra tất cả đáp lại đối phương.

Tiêu Lãng đã điên, đầu óc hắn trống rỗng, không suy nghĩ gì, không quan tâm cái gì. Mấy năm qua Tiêu Lãng trải qua rất nhiều chuyện. Đầu tiên là Thiên Châu bị đồ sát rồi đi Quỷ Tà vực diện, bị tàn hồn Bệ Ngạn thú mang đi Ma Vực. Tiêu Lãng khó khăn lắm mới sống sót trở về nhưng Thiên Châu thành bị diệt. Tiêu Lãng giận dữ một đường đồ sát, lại đi trên sợi chỉ tử vong. Mấy năm qua thần kinh Tiêu Lãng luôn căng thẳng, không có một giây thả lỏng.

Giờ phút này, bình tĩnh lại, Tiêu Lãng muốn trút hết áp lực mấyn ăm nay ra.

May mắn hôm nay có hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, nếu chỉ có một thì sẽ không chịu nổi. Tuy là hai người nhưng hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhiều lần ngất xỉu, dù là vậy, Tiêu Lãng mà muốn là hai tỷ muội bất chấp, liều mình cùng hắn điên cuồng. Người hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc xanh tím, khóe mắt đầy lệ vì đau đớn và hạnh phúc.

Bọn họ từ thiếu nữ trở thành nữ nhân, là nam nhân mà hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc yêu nhất cướp lấy, trong đời còn có gì không thỏa mãn?

- A a!

Rốt cuộc Tiêu Lãng phát ra tiếng gầm, hai chân co giật bắn ra kết tinh tình yêu. Tiêu Lãng mềm rũ xuống, ôm chặt hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, không nhúc nhích.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc thở phào một hơi, nếu cứ tiếp tục thì chỗ đó sẽ bị sưng. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc suy yếu khép mắt lại, nghỉ ngơi thật lâu mới hồi phục.

Khiến Hoàn Nhan Như Ngọc lấy làm lạ là sao Tiêu Lãng vẫn không nhúc nhích? Hoàn Nhan Như Ngọc nghi hoặc nhìn lướt qua, định đẩy Tiêu Lãng đè trên người mình ra thì bị Hoàn Nhan Nhược Thủy truyền âm ngăn cản.

- Tỷ tỷ đừng nhúc nhích, bây giờ phu quân đang ở trong trạng thái kỳ diệu, rất có thể... Tình Đạo của hắn lại đột phá.

Hoàn Nhan Như Ngọc giật mình kêu lên:

- A!

Hoàn Nhan Như Ngọc che miệng, ánh mắt vừa mừng vừa sợ nhìn Tiêu Lãng mắt khép kín, thầm kích động. Phu quân của bọn họ quả nhiên không phải người thường, làm chuyện xấu hổ như vậy một lần là... Đột phá.