TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 1186: Nhìn nhầm

Rốt cuộc Long Ngạo Chí Cao Thần lên tiếng:

- Ngươi giết đi, giết hết các tốt. Nhưng Tiêu Dao Vương, ngươi dám giết tộc nhân của ta thì ngươi cũng không sống lâu được!

Trong thanh âm ẩn chứa giận dữ và bực tức khôn cùng. Long Ngạo đường đường là một Chí Cao Thần lại bị buộc thành như vậy, gã cũng khổ lắm.

Tiêu Dao Vương nổi giận, định đi ngay nhưng ngẫm nghĩ rồi dừng lại.

Tiêu Dao Vương không ngốc, nếu gã thật sự giết sạch Long gia thì sẽ khiến toàn bộ Chí Cao Thần cùng chung mối thù, đến lúc đó gã bị cô lập, Bách Hoa Tiên Tử hiệu lệnh một tiếng là Tiêu Dao Vương sẽ bị đè chết.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Dao Vương lắc người, xuất hiện trong một vực diện bên cạnh.

Tiêu Dao Vương cười, lạnh lùng nói:

- Được rồi, ngươi cứ ở bên trong đi, ta muốn xem ngươi núp được bao lâu? Không cần ta giết tộc nhân của ngươi, sẽ có người làm. Long Ngạo, quên nói cho ngươi, ta mới nhận được tin, hình như Long cung của ngươi bị người đánh sụp. Ha ha ha ha ha ha!

Trong Hắc Ma tinh vực, Long Ngạo Chí Cao Thần con ngươi co rút. Trong lòng Long Ngạo Chí Cao Thần vốn có trực giác không may, bởi vì mới rồi gã mới có rảnh truyền tin cho Vô Lượng lão nhân kêu lão giết Tiêu Lãng.

Nhưng Long Ngạo Chí Cao Thần liên tục báo tin hơn mười lần mà Vô Lượng lão nhân không ừ hử gì. Lời của Tiêu Dao Vương khiến mặt Long Ngạo Chí Cao Thần tái xanh, thần thức liền tỏa định một Chí Cao Thần ở phía xa.

Long Ngạo Chí Cao Thần hỏi:

- Ma Chinh, Tiêu Dao Vương nói thật không?

Các Chí Cao Thần đều biết chuyện Tiêu Lãng đại náo Long sơn.

Chí Cao Thần của Ma Vực tên gọi Ma Chinh cũng biết, truyền âm đáp:

- Tiêu Lãng trọng thương Vô Lương, đánh nát Long sơn, Long gia các ngươi có rất nhiều người chết. Ta không biết cụ thể, đó là chuyện của Thần Vực các ngươi.

Long Ngạo Chí Cao Thần giận dữ rống to:

- Tiêu Lãng! Tiêu Lãng! Ta muốn băm ngươi, a a a!

Nhưng Long Ngạo Chí Cao Thần hét một câu xong im lìm.

Tiêu Dao Vương ở bên ngoài, tung tin này là muốn khích Long Ngạo Chí Cao Thần ra ngoài, gã tuyệt đối sẽ không trúng kế. Tuy bây giờ Long Ngạo Chí Cao Thần sắp bị lửa giận đốt cháy người nhưng buộc mình nhẫn nhịn, chịu nhục mới có thể báo thù.

- Con rùa già này nhịn giỏi thật. Cũng tốt, hắn khỏi đi truy sát Tiêu Lãng. Ta cứ chờ ở đây. Chắc tiện nhân Bách Hoa sắp tỉnh lại. Lần này ra chuyện lớn như vậy, theo tính cách của tiện nhân chắc chắn sẽ đi tuần tra. Hì hì, bây giờ phải xem Tiêu Lãng có thể trà trộn vào Bách Hoa cung không, nếu không được thì đành thực hiện phương án hai.

Chí Cao Thần ở phía xa thấy không có trò hay xem, nghĩ cứ kéo dài thì vẫn chỉ là giằng co, xem ai có kiên nhẫn hơn, thế là cả đám Chí Cao Thần na di đi.

Xung quanh biến bình tĩnh, bên này toàn là tinh vực hoang vu, không khiến người bình thường chú ý.

* * *

- Đằng trước chính là Bách Hoa vực diện sao? Quả nhiên rất lớn.

Tiêu Lãng mất mấy ngày rốt cuộc đến tận cùng phương bắc không gian hỗn độn. Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhìn khối vực diện siêu lớn bềnh bồng giữa không trung, thầm cảm thán.

Trừ ba vực diện chung cực ra thì vực diện này to nhất, bất cứ vực diện nhất đẳng nào chắc không thể sánh bằng.

Vực diện này có đầy đủ linh khí. Tiêu Lãng quét thần thức phát hiện bên trong có rất nhiều sinh linh, có nhân tộc, thú tộc, yêu tộc và rất nhiều chủng tộc đặc biệt. Trong vực diện rất bình tĩnh, ít nhất nơi thần thức của Tiêu Lãng quét qua không có chiến loạn.

Vù vù vù vù vù!

Võ giả trong Bách Hoa vực diện tra xét được thần thức của Tiêu Lãng, có mấy trăm võ giả lao ra khỏi một tòa thành lớn, đều mặc giáp trắng. Người dẫn đội là một nữ nhân che mặt, thực lực là tiền kỳ Thiên Tôn.

Nữ nhân cầm trường thương trắng, uy phong lẫm lẫm, anh khí khiếp người. Nữ nhân cầm trường thương trắng liếc ba người, dừng lại trên mặt hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc vài giây, mắt lộ kinh diễm.

Nữ nhân cầm trường thương trắng lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi là ai? Bách Hoa vực diện không hoan nghênh người ngoài, mau chóng rời đi!

Tiêu Lãng thong dong chắp tay nói:

- Tại hạ tên Tiêu Lãng, đặc biệt đến viếng Bách Hoa Tiên Tử!

Nữ nhân cầm trường thương trắng nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Tiêu Lãng? Chưa từng nghe, hãy mau rời đi, nếu không thì bản thống lĩnh sẽ không khách sáo!

- A...

Tiêu Lãng và hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhìn nhau, cười lúng túng. Tốt xấu gì Tiêu Lãng cũng là danh như, vậy mà bị nữ nhân cầm trường thương trắng nói là chưa từng nghe nói qua. Tiêu Lãng sẽ không chấp nhận bỏ cuộc dễ dàng.

Tiêu Lãng lại chắp tay nói:

- Vị đại nhân này, không biết làm sao mới được vào trong vực diện?

- Rất đơn giản!

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng vung trường thương, nói:

- Thứ nhất, có tín vật của Chí Cao Thần, thứ hai, thắng bản thống lĩnh!

Tiêu Lãng nở nụ cười, gật đầu với hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc. Hai người liền bay sang bên cạnh. Năng lượng Vô Lượng lão nhân vong ấn hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc sớm bị Tiêu Lãng phá giải. Thực lực của Hoàn Nhan Như Ngọc đạt đến trung kỳ Thần Tổ cảnh, xem như tạm được.

Tiêu Lãng chắp tay:

- Thế thì... Tiêu ta xin đắc tội!

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng cười lạnh, vung tay lên. Mấy trăm hộ vệ liền lùi ra. Tiêu Lãng làm động tác mời. Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng cười lạnh, trường thương huyễn hóa ra mấy trăm bóng thương bắn vào Tiêu Lãng. Trường thương khí lạnh âm trầm khiến người lạnh thấu xương, không gian xung quanh ngừng chảy, có dấu hiệu đóng băng không gian.

- Hàn băng thiên đạo?

Tiêu Lãng đứng nguyên tại chỗ, thậm chí không phát ra Liệt Thần Thủ. Mắt Tiêu Lãng lóe hai luồng sáng đen, Toan Nghê Sát xé gió bay đi. Tiêu Lãng biến mất.

- A?

Toan Nghê Sát vừa ra liền định kết cuộc.

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng biến sắc mặt. Uy lực của Toan Nghê Sát căn cứ theo năng lượng, linh hồn mà tăng uy lực. Năng lượng của Tiêu Lãng đã đến đỉnh Thiên Tôn, linh hồn cường đại rất nhiều, uy lực của Toan Nghê Sát vô cùng khủng bố.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Toan Nghê Sát xé gió bay đi, trường thương thành bột phấn, không gian đóng băng cũng tan vỡ. Tiêu Lãng xuất hiện sau lưng nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng, bấu vai nàng hất ra ngoài.

Tiêu Lãng cho rằng tiền kỳ Thiên Tôn khó thể đỡ Toan Nghê Sát, hắn mới đến đây, không thể tổn thương hòa khí.

Lụa mỏng trên mặt nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng bị gió thổi lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đầy sợ hãi. Mãi khi nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng bị Tiêu Lãng ném ra ngoài, thấy Toan Nghê Sát xé gió xẹt qua, nàng run sợ nhìn hướng hắn.

Tiêu Lãng đứng giữa không trung, mặt không chút thay đổi, hơi khom người biểu thị xin lỗi, phong độ rất tốt.

- Đại nhân, đắc tội!

- Ừm! Không tệ, thực lực tạm được, là bản thống lĩnh nhìn nhầm!

Tiêu Lãng có phong độ như vậy, vẻ mặt nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng lúng túng một lúc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng trầm ngâm một lúc, lên tiếng:

- Các ngươi có thể đi vào nhưng có vào được thánh cung hay không phải xem ý của hai vị hộ pháp. Nếu như hai vị hộ pháp không đồng ý thì ngươi phải đi ngay.

Tiêu Lãng hơi biến sắc mặt, thầm nghĩ tốt xấu gì hắn cũng là nhân vật, Bách Hoa cung này kênh kiệu hơi quá đáng. Muốn gặp mặt Bách Hoa Tiên Tử mà phải trải qua mấy ải.

Nhưng Tiêu Lãng nghĩ rằng Bách Hoa Tiên Tử là thiên hạ đệ nhất nhân, lần này hắn đến tìm che chở, thế là ráng nhịn đi theo nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng bay vào Bách Hoa vực diện. Bách Hoa vực diện rất lớn, bên dưới có nhiều thành trì. Quả nhiên trong Bách Hoa vực diện không có chiến tranh gì, hiển nhiên Bách Hoa Tiên Tử không thích võ giả giết chóc trong vực diện.

- Đây mới là sinh hoạt hoàn mỹ!

Tiêu Lãng nhìn bên dưới, vô số chủng tộc an cư lạc nghiệp, các tộc không có chút xích mích, dung hợp sống cùng nhau, lòng hắn thầm hâm mộ. Nếu sau này thực lực của hắn mạnh hơn gấp mấy lần, không ai có thể uy hiếp sinh mạng của hắn và tộc nhân, Tiêu Lãng cũng sẽ tìm một vực diện lớn, khiến các võ giả trong vực diện an cư lạc nghiệp, cuộc sống như vậy thoải mái, vui vẻ biết bao.