TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 1117: Chí bảo linh hồn

Long Kỵ công tử rời đi, Thanh Ngư công tử lập tức đổi thái độ, không chỉ đồng ý tha cho đám người Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế mà còn thả gia tộc kia. Tuy vị tiểu thư của Mông gia đẹp nhưng chỉ là một tiểu thiếp, trên đời này có nhiều nữ nhân. Nữ nhân xinh đẹp không khác gì bộ đồ mối cho kẻ bề trên, vì một y phục có thể tùy tiện vứt bỏ mà đắc tội Tiêu Lãng thì chỉ có đồ ngu mới làm vậy.

Tiêu Lãng ngụ trong Thanh sơn bảo, hắn không thể không ở lại vì linh hồn bị tổn hại nặng. Vì thắng trận chiến này, Tiêu Lãng không chỉ cưỡng ép thúc đẩy Tình Nộ mà sau khi phát ra Tình Nộ xong liều mạng phóng Liệt Thần Thủ chỉ vì khiến Long Kỵ công tử hoàn toàn nhận thua.

Thật ra sức chiến đấu của Tiêu Lãng cách biệt rất xa so với Long Kỵ công tử, nếu gã dốc sức ứng đối thì một chiêu đè bẹp hắn dễ như chơi. Thanh thần binh Chí Cao Thần kia là thần binh Chí Cao Thần từng sử dụng, đủ tăng sức chiến đấu của Long Kỵ công tử lên cấp độ Thiên Tôn. Tiêu Lãng có thể thắng toàn nhờ may mắn, bởi vì trạng thái hồn du trước tiên phán đoán ra vị trí Long Kỵ công tử tiểu na di rồi liều linh hồn bị tổn hại phóng Tình Nộ ra.

Mặc dù là vậy, sau khi Long Kỵ công tử bị Tình Nộ tạc thương còn có sức chiến đấu, nếu không phải Tiêu Lãng dùng Liệt Thần Thủ hù dọa, gã không dám lấy mạng đổi mạng thì hắn tuyệt đối không thắng được.

Nhưng thắng là thắng.

Ở trong mắt thế nhân, bọn họ không quan tâm tình huống bên trong, chỉ biết rằng Tiêu Lãng chiến thắng Long Kỵ công tử. Tin tức nhanh chóng truyền khắp Hủy Diệt chi địa, khuếch tán Thần Vực.

Hủy Diệt chi địa như chảo dầu sôi, toàn bộ bàn tán xôn xao. Nhiều võ giả cấp thấp phấn chấn, vẻ mặt hớn hở như Hủy Diệt chi địa đánh thắng Long vực vậy.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc là niềm kiêu hãnh của Hủy Diệt chi địa, nữ thần trong lòng nhiều người. Tuy sớm muộn gì hai nữ thần sẽ gả cho người, nhiều công tử không dám mơ viễn vông nhưng Long Kỵ công tử đột nhiên mạnh mẽ chui ra khiến nhiều người khó chịu. Nước phù sa sắp điền cho ruộng người khác, giờ Tiêu Lãng coi như là danh nhân trong Hủy Diệt chi địa đơn độc chiến thắng Long Kỵ công tử, cái này khiến nguyên Hủy Diệt chi địa nở mặt nở mày.

Sau khi Hiên Viên Thiên Tôn, Mộc Long Thiên Tôn, Mai phu nhân biết tin này thì rất vui vẻ. Mặc dù Hiên Viên Thiên Tôn, Mộc Long Thiên Tôn, Mai phu nhân thắc mắc Tiêu Lãng làm sao thắng được nhưng thắng là thắng, ba người nở mặt.

Hoàn Nhan gia lúng túng. Không nói đến lão tổ tông Hoàn Nhan gia, chính Hoàn Nhan Tuyệt Sát cũng không nhìn trúng Tiêu Lãng. Tuy Hoàn Nhan gia rất cảm kích Tiêu Lãng nhưng cảm kích không đại biểu sẽ tặng hai nữ nhi cho hắn. Tiêu Lãng là thần chi khí thể, sức chiến đấu mạnh mẽ rồi sao? Sau này đã định Tiêu Lãng không có tương lai.

Long Kỵ công tử thì khác. Hiện tại Long Kỵ công tử đạt đến đỉnh Thần Tổ cảnh, gần như chắc chắn đột phá Thiên Tôn, sau lưng có Chí Cao Thần làm chỗ dựa. Nếu Long Kỵ công tử liên tục đột phá đến đỉnh Thiên Tôn, trở thành đệ nhất nhân Chí Cao Thần trong Long vực thì Hoàn Nhan gia sẽ có chỗ dựa vững chắc.

Bởi vậy lần này Tiêu Lãng chiến thắng làm cao tầng Hoàn Nhan gia hơi bất mãn. Lão tổ tông của Hoàn Nhan gia đã nhận sính lễ, xem như đính hôn. Tiêu Lãng làm như vậy không khác gì tát mặt Hoàn Nhan gia.

Tiêu Lãng không biết những việc này, hắn đã xỉu, ngủ mấy ngày mấy đêm trong Thanh sơn bảo, làm hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương sốt ruột muốn chết.

Mãi đến ngày thứ tám Tiêu Lãng mới tỉnh lại nhưng rất suy yếu, gần như không mở mắt được. Tiêu Lãng nghỉ ngơi thật lâu mới hé mắt ra, thấy hai người Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương ngồi bên giường vẻ mặt đau khổ.

Tiêu Lãng cười nói:

- Làm gì vậy? Ta chưa hấp hối mà biểu tình của các ngươi như vậy, không lẽ hy vọng ta đi sớm sao?

Hai người Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế ngây ra.

Nhàn Đế cười khổ nói:

- Đại Đế, chúng ta nào dám trù ngươi chết? Chúng ta mong ngươi mau chóng khỏe lên, lần này là chúng ta liên lụy người chịu khổ, nếu không có người thì chúng ta đã chết...

Tiêu Lãng cười gượng phất tay nói:

- Đừng nói nữa, các ngươi lui xuống đi! Ta tĩnh dưỡng hai ngày rồi trò chuyện sau. Trước lúc đó ta sẽ không gặp ai. Thiên Minh, đừng nói tin này về Thiên Châu thành, đừng khiến đám Hồng Đậu lo lắng.

Chờ hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, hai người Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế rời đi, Tiêu Lãng khó nhọc ngồi dậy, bắt đầu nội thị.

Linh hồn bị tổn hại nặng hơn Tiêu Lãng tưởng. Hiện giờ Tiêu Lãng không dám sử dụng lực lượng linh hồn, nhúc nhích một cái là đau đớn như bị xé rách. Linh hồn bị thương là khó giải quyết nhất, chỉ có thể chờ nó từ từ hồi phục.

Tiêu Lãng thầm nghĩ:

- Linh hồn, nếu có báu vật linh hồn thì ta quyết có được dù phải trả giá gì. Nếu không thì lần sau liều mạng sử dụng Tình Nộ chắc linh hồn sẽ tan vỡ.

Một lát sau Tiêu Lãng phát hiện suy nghĩ nhiều thì linh hồn sẽ nhức nhối, hắn vội vàng nằm xuống nghỉ ngơi.

Tiêu Lãng nghỉ nửa tháng trong Thanh sơn bảo, linh hồn gần lành lặn lại nhưng hắn không dám sử dụng lực lượng linh hồn. Tiêu Lãng triệu kiến Nhàn Đế, hỏi han vài lần, xác định gã không đi Thiên Châu thành thì mang theo hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương truyền tống trở về Thiên Châu thành.

Có Tiêu Lãng quậy một trận, xem như giữ được nhạc phụ của Nhàn Đế. Sau này Thanh Ngư công tử sẽ không khó xử mà còn chăm sóc chút ít, có thể nói Nhàn Đế nổi bật trong gia tộc bọn họ, về sau sẽ được trọng dụng. Tiêu Lãng thông cảm hai người Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế không chịu đến Thiên Châu thành phát triển, Nhàn Đế ở bên kia sống tốt thì sau này dân chúng Thiên Châu có thêm nơi để đi.

Tiêu Lãng quay về Thiên Châu thành, sắc mặt vẫn rất khó xem khiến đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu đau lòng muốn chết. Hiên Viên Thiên Tôn đưa đến một ít linh dược bổ linh hồn, tiếc rằng những linh dược này không quá mạnh, tác dụng không lớn.

Linh dược bổ linh hồn là quý nhất trong Thần Vực, một khi xuất hiện lập tức bị các đại gia tộc giành giật. Nếu xuất hiện chí bảo linh hồn thì đại gia tộc không có cơ hội tranh giành, cuối cùng đều bị gia tộc Chí Cao Thần phân chia.

Tiêu Lãng trở về Thiên Châu thành nghỉ ngơi mấy ngày rồi bế quan, khiến Trà Mộc sai người đi khắp nơi dò xét thuốc bổ linh hồn, có thì báo cho hắn ngay. Chỉ cần có thể áp súc linh hồn thành Tử Phủ là Tiêu Lãng có thể tùy ý phóng Tình Nộ ra, sức chiến đấu sẽ tăng vọt.

Thời gian trôi nhanh, Tiêu Lãng bế quan ba tháng. Trà Mộc vẫn không có thu hoạch gì. Võ giả đẳng cấp như Tiêu Lãng nếu muốn siêu bổ linh hồn thì cần thiên tài địa bảo cực kỳ quý giá, không phải loại độc giác Giải Trĩ thú như Thiên Châu, loại thuốc bổ đó hiện tại có dùng cũng vô dụng.

Tiêu Lãng không có thu hoạch gì, chỉ luyện hóa một ít Tử Thánh Thạch. Tuy Tiêu Lãng cảm ngộ Tình Đạo đệ thất cảnh nhưng vẫn không thể cảm ngộ Mạch Lạc Đồ thân thể. Tuy lần trước huyệt đạo có chút biến đổi nhưng hiện tại Tiêu Lãng không biết là tốt hay xấu.

Lại qua một tháng, trong đầu Tiêu Lãng bỗng vang một tiếng truyền âm đánh thức hắn.

- Tiêu Lãng, đã phát hiện chí bảo linh hồn, nhưng phải xem ngươi có dám đi tranh hay không.

Tiêu Lãng chợt mở mắt ra, không quá kích động, biểu tình trầm trọng.

Là Hiên Viên Thiên Tôn truyền âm, kiêu ngạo như gã còn nói là có dám đi cướp hay không thì e rằng rất nhiều người muốn giành lấy chí bảo linh hồn này, chắc có rất nhiều đệ tử Chí Cao Thần.