TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 919: Linh khí hỗn độn

Tiêu Lãng bị mang trở về thổ bảo ban đầu, Thiên Ma Vương hung tợn nói xí xô xí xào với Tiêu Lãng rồi đóng cửa cái đi ra ngoài, để lại hai Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp canh giữ.

Tiêu Lãng thành thật ngồi trong góc tường, mắt khép hờ như là ngủ say. Linh hồn của Tiêu Lãng âm thầm xuất khiếu, cẩn thận tra xét. Tiêu Lãng xác định gần đó chỉ có hai Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, hắn lập tức thu hồi linh hồn.

Tiêu Lãng nhanh chóng truyền âm cho thảo đằng thần hồn màu lam:

Mị Nhi, vừa rồi có chuyện gì?

Thảo đằng thần hồn màu lam truyền âm nói:

- Chủ nhân, vừa rồi vị đại nhân kia truyền âm cho ta bảo ngươi đừng hành động, nếu không thì ngươi chết chắc.

- Vị đại nhân kia?

Lòng Tiêu Lãng run lên. Tàn hồn ẩn trong thảo đằng thần hồn màu lam rốt cuộc ra tay rồi sao? Tàn hồn kia cường đại như vậy, Diệt Hồn bị đè không ngóc đầu lên nổi. Nếu tàn hồn liên hợp với Tiêu Lãng là hắn có nắm chắc rất lớn quay về Thiên Châu.

Trong khi Tiêu Lãng suy tư thì một giọng nữ lạnh lùng vang trong đầu hắn:

- Hừ! Ngươi mơ đẹp quá.

Giọng nữ như bồn nước lạnh dập tắt lửa nóng trong lòng Tiêu Lãng:

- Vực diện này cho dù là trong thế giới hỗn độn cũng xem như đại vực diện, bên trong có mấy cường giả Đại Thần thật trăm phần trăm. Bây giờ bản tôn chỉ là một tàn hồn, hồn lực thì đèn đã cạn dầu. Tiểu tử, ngươi đừng hy vọng ta có thể giúp ngươi cái gì...

Tiêu Lãng ngẩn ra nhưng không nản lòng, hiếm khi tàn hồn chủ động truyền âm với hắn, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội như vậy.

Tiêu Lãng thầm hỏi trong lòng:

- Xin đại nhân chỉ điểm cho.

Tàn hồn trầm mặc giây lát, truyền âm nói:

- Vực diện Thiên Ma là nhị đẳng vực diện, Thiên Châu của các ngươi chỉ có thể tính là tứ đẳng vực diện. Giữa các vực diện có vách tường cường đại. Võ giả vực diện cấp bậc thấp vào vực diện đẳng cấp cao thì dễ. Vực diện đẳng cấp cao vào cấp thấp thì cực kỳ khó khăn. Nếu không thì Thiên Châu sớm bị Vực Ngoại Thiên Ma tiêu diệt mấy vạn lần rồi. Cho nên nếu ngươi muốn trở về trừ phi đạt đến thực lực Đại Thần, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng.

- Cái gì?

Tiêu Lãng như nghe sét đánh ngang mày. Bây giờ bản thân Tiêu Lãng khó bảo đảm, tùy thời sẽ chết. Tại vực diện Thiên Ma này Tiêu Lãng chỉ là tù đồ, đừng nói đột phá thực lực Đại Thần, muốn tu luyện còn khó. Một khi Tiêu Lãng tu luyện sẽ bị phát hiện, giết ngay.

Tàn hồn thần hồn cường giả lạnh lùng quát:

- Hoảng cái gì?

Tàn hồn thần hồn cường giả tiếp trục truyền âm:

- Mới rồi ta khiến Mị Nhi nuốt năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma giúp ngươi rồi không thấy sao? Nay Mị Nhi sẽ truyền lại hết năng lượng này cho ngươi. Hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người của ngươi sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Ngươi biết Thiên Ma biến, khi đó tìm cơ hội núp trong vực diện Thiên Ma. Chỉ cần ngươi cẩn thận một chút thì... Thiên Ma Thần khó thể phát hiện ra ngươi. Ngươi giữ thân tàn chậm rãi tu luyện đi, có thể sống sót được không phải xem vận may của ngươi. Đương nhiên nếu như ngươi chết thì ta sẽ lập tức sử dụng toàn bộ hồn lực dẫn theo Mị Nhi rời khỏi.

Tàn hồn thần hồn cường giả máu lạnh vô tình nhưng Tiêu Lãng không có phản ứng gì. Tàn hồn thần hồn cường giả không nợ Tiêu Lãng cái gì, ngược lại cứu hắn mấy lần, hiện tại nàng còn nhắc nhở vài câu khiến hắn rất cảm kích. Mới nãy thảo đằng thần hồn màu lam nuốt mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma, hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người Tiêu Lãng tăng mạnh một chút chắc cũng nhờ tàn hồn thần hồn cường giả hỗ trợ, nếu không thì vừa rồi có lẽ hắn đã bị Ma Tuyết giết chết.

Tàn hồn thần hồn cường giả không nói thêm. Đầu Tiêu Lãng nhức nhối.

Liên tục nuốt Vực Ngoại Thiên Ma thì đúng làh ơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người sẽ biến đậm, nhưng hắn có vì thếm à biến thành Vực Ngoại Thiên Ma không? Nếu Tiêu Lãng hoàn toàn biến thành Vực Ngoại Thiên Ma thì trở về Thiên Châu còn có ý nghĩa gì?

Mặc kệ Tiêu Lãng nhức đầu, nghĩ bể óc cỡ nào cũng bó tay. Tiêu Lãng còn chưa biết làm sao đi Thiên Châu. Tiêu Lãng dùng thảo đằng thần hồn màu lam âm thầm dò xét xung quanh, phát hiện toàn bộ là Vực Ngoại Thiên Ma, rậm rạp mấy trăm vạn con. Thảo đằng thần hồn màu lam chỉ có thể tra xét mấy vạn thước, Tiêu Lãng không thể rời khỏi thổ bảo, chỉ có thể bất đắc dĩ chờ đợi.

Ba ngày sau.

Ma Tuyết phái Vực Ngoại Thiên Ma dẫn Tiêu Lãng đi ra ngoài, lầnn ày không đi thổ bảo lớn kia mà trực tiếp bay ra ngoài. Đi một đoạn đường rất dài Tiêu Lãng mới thấy Ma Tuyết.

Đằng trước là một mảnh hoang nguyên, trụi lủi như hoang mạc mùa đông. Ma Tuyết đứng trên người một quái vật kỳ lạ. Trông nó như con rồng nhưng có chín cái đầu rắn, dài vạn thước, toàn thân là vảy đen, có sáu đôi cánh to.

Ma Tuyết lạnh lùng ra lệnh:

- Lên đi.

Thiên Ma Vương lập tức xách Tiêu Lãng bay lên quái vật rắn chín đầu. Ma Tuyết mặc y phục đuôi én màu đen đứng đằng trước nhất, cao quý mà xinh đẹp. Mười Thiên Ma Vương đứng sau lưng Ma Tuyết, cung kính mà lại sợ hãi.

Vù vù vù vù vù!

Chín cái đầu của quái xà cùng phun ra khí trắng, sáu đôi cánh to lớn mạnh vỗ, thân thể khổng lồ xé gió bay đi.

Ma Tuyết lạnh lùng truyền âm:

- Tiêu Lãng, đừng nhúc nhích lung tung, chúng ta rất nhanh rời khỏi lãnh địa của phụ hoàng. Khi đến Địa Ngục Hải, nếu thân phận của ngươi bị lộ thì chắc chắn sẽ bị Vực Ngoại Thiên Ma xé xác, thần cũng không cứu ngươi được.

Ma Tuyết chợt nhớ ra cái gì, một chiếc nhẫn màu đen trên tay nàng lóe sáng, lòng bàn tay nắm một viên màu đen.

Ma Tuyết ném nó cho Tiêu Lãng, ánh mắt âm trầm lạnh lùng nói:

- Nuốt vào hoặc... Chết.

Người Tiêu Lãng rởn tóc gáy. Cái viên tròn đen này không biết là thứ quái quỷ gì nhưng chắc chắn không là thứ tốt lành gì. Bên Địa Ngục Hải không phải địa bàn của Ma Tuyết nên nàng sợ Tiêu Lãng chạy trốn, khỏi nói cũng biết thứ này là tuhốc cực độc khống chế hắn.

Nhưng mà...

Tiêu Lãng dám không ăn sao? Tiêu Lãng nhìn hơn mười đôi mắt lạnh băng đầy sát khí, Tiêu Lãng ném viên thuốc vào miệng, nuốt cái ực. Ma Tuyết và mười một Thiên Ma Vương lạnh lùng cười, sát khí hoàn toàn tan biến.

Ma Tuyết lạnh lùng truyền âm:

- Thứ này tên là Thực Hồn đan, chỉ cần ngươi có hành động gì khác thường, ta động ý niệm một cái là linh hồn của ngươi sẽ tan vỡ nên ngươi khôn hồn ngoan ngoãn đi! Chỉ cần ngươi giúp bản điện hạ đạt thành tâm nguyện, ta tuyệt đối sẽ đưa ngươi về Thiên Châu.

Tiêu Lãng vẻ ngoài cười khổ lòng thì hận không thể hiếp Ma Tuyết mấy trăm lần. Tiêu Lãng cảm ứng rõ ràng có năng lượng cực kỳ quái dị từ trong người tiến vào linh hồn của hắn, ẩn trong linh hồn. Cái này tuơng đương với gài bom hẹn giờ trong linh hồn của Tiêu Lãng, Ma Tuyết muốn nó nổ lúc nào là nó sẽ nổ lúc ấy.

Người là dao thớt, ta là thịt cá.

Tiêu Lãng ngoan ngoãn đứng, lòng chìm đến đáy vực sâu. Tiêu Lãng không dám nhìn ngang ngó dọc, âm thầm quan sát tình huống bốn phía.

Rắn chín đầu một đường gao thét bay đi, tốc độ cực kỳ nhanh, cỡ bằng Đại Đế làm Tiêu Lãng thầm giật mình. Tiêu Lãng nhớ đến Thiên Ma Đại Đế, tàn hồn thần hồn cường giả từng nhắc nhở, hắn thầm kiêng dè vực diện Thiên Ma này.

Xem ra trong vưc diện này có rất nhiều Vực Ngoại Thiên Ma, ma thú có thực lực Đại Đế, Thiên Ma Vương miễn cưỡng sánh bằng Bán Thần cảnh cũng có một đống, chắc không phải khó đột phá vách tường vực diện, hoặc là Thiên Ma Thần không để mắt tiểu vực diện Thiên Châu, nếu không thì Thiên Châu đã sớm bị diệt thế.

Quái xà chín đầu bay cao mấy vạn thước, Tiêu Lãng không thấy rõ phong cảnh bên dưới, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng phía dưới liên tục xẹt qua hơi thở Thiên Ma Vương cường đại.

Tiêu Lãng không dò xét nữa, ngồi khoanh chân tu luyện. Đám người Ma Tuyết liếc Tiêu Lãng, không thèm để ý. Người nuốt vào Thực Hồn đan rồi đừng nói là chút thực lực như Tiêu Lãng, dù là đỉnh Bán Thần cảnh thì Ma Tuyết động ý niệm một cái là kẻ đó chết ngay.

Bởi vì mọi người không để ý nên Tiêu Lãng càng thoải mái tu luyện. Tiêu Lãng không vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma mà là vận dụng công pháp tu luyện, hấp thu linh khí trong thiên địa.

Một lát sau Tiêu Lãng ngừng tu luyện, cảm nhận một chút năng lượng màu vàng trong gân mạch, rất là kinh ngạc lẩm bẩm nói:

- Đây chính là linh khí hỗn độn có thể ngưng tụ ra thần thể? Quả nhiên rất đặc biệt, bá đạo.