TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 905: Điên phong đối quyết

Diệt Thiên là Đại Đế, gã là Đại Đế mạnh nhất của Diệt Hồn Điện. Tuy Diệt Thiên bị Tiêu Lãng phất một tay, tạm hồi phục nhưng nguyên khí đại thương, nói sao thì gã vẫn là Đại Đế vậy mà bị hắn giết ngay tại chỗ. Thậm chí nhiều người không thấy rõ phút cuối cùng Tiêu Lãng làm sao né tránh một kích trí mạng khủng bố đó mà giết Diệt Thiên.

Diệt Hồn thấy hết.

Trong khoảnh khắc đó mắt Tiêu Lãng bắn ra một luồng sáng ám kim, người Diệt Thiên run lên, chững lại. Cường giả giao chiến nhất chiêu định sinh tử, cho nên Diệt Thiên bị Tiêu Lãng giết ngọt xớt.

Ánh sáng màu ám kim kia là cái gì? Diệt Hồn không biết nhưng gã hiểu nó là công kích linh hồn. Vốn Diệt Hồn lao nhanh hướng Tiêu Lãng chợt ngừng lại, bởi vì hắn nói Diệt Thiên là phản đồ, gã nhớ lại chuyện ở Ma Đế thành.

Trong Ma Đế thành, đầu heo Diệt Thiên muốn đè đầu Tiêu Lãng nên công nhiên nói gã không phải là người của Diệt Hồn Điện, sau đó bị Tiêu Lãng trọng thương, nhục nhã. Bây giờ Tiêu Lãng lấy này viện cớ khai chiến, Diệt Hồn không tiện hành động.

Đương nhiên còn vì nhân tố không xác định khiến Diệt Hồn kiêng dè. Không thể nào Tiêu Lãng bỗng nhiên tăng mạnh thực lực, rất có thể là có người giúp đỡ sau lưng. Khiến một người tăng nhanh thực lực thế này thì người kia cực kỳ khủng bố. Sau lưng Tiêu Lãng vốn có một tàn hồn cường đại làm Diệt Hồn nghẹt thở giờ lại có thêm một?

Quả nhiên!

Tiêu Lãng quay đầu nhìn Diệt Hồn rồi liếc mọi người xung quanh.

Tiêu Lãng cao giọng quát:

- Diệt Thiên đã từng chính miệng nói hắn đã bị trục xuất khỏi Diệt Hồn Điện, khi đó có nhiều người trong Ma Đế thành làm chứng. Nếu Diệt Thiên không phải là người của Diệt Hồn Điện các ngươi thì hắn mạo phạm ta, ta đánh chết hắn hắn có vấn đề gì? Diệt Hồn, ngươi đánh hay lui, chính mình tuyển chọn! Hôm nay ta đứng ở đây, muốn chiến thì ta đấu với ngươi!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Đống đá Man Thần sơn chợt nứt khe hở, một bóng người vạm vỡ bay ra. Man Thần được thảo đằng thần hồn màu lam chữa trị, tuy rằng nguyên khí đại thương nhưng đã lành vết thương.

Các đệ tử Man tộc mừng rỡ, trầm giọng quát:

Man Thần!

Sĩ khí bên Man tộc phấn chấn.

Diệt Hồn và Vọng Nguyệt các chủ liếc nhau, im lặng.

Vọng Nguyệt các chủ vẫn im lặng, một lúc sau chợt lên tiếng:

- Tiêu Lãng, ngươi là một nhân vật, nhưng thuận thế mà đi là thiên đạo. Nếu ngươi chịu quy thuận chắc thánh nữ và điện chủ sẽ không ghi nhớ hiềm khích lúc trước.

Tiêu Lãng mỉm cười nói:

- Xin lỗi các chủ, làm ngươi thất vọng rồi. Trời sinh tính ta xấu, cản không đi, đánh không lùi. Các chủ nói thuạn thế mà làm? Ngươi có tự tin Vân Tử Sam nhất định có thể mang các ngươi phá vỡ... Lồng giam sao?

Người khác không biết tại sao Vọng Nguyệt các chủ đầu vào Diệt Hồn, Thiên Ma Đại Đế có giải thích cho Tiêu Lãng về siêu bí mật của Thiên Châu, hắn từ đó suy đoán được chút chuyện.

Nếu muốn đánh vỡ lồng giam, phong ấn này, khiến linh khí hỗn độn tiến vào Thiên Châu vực diện thì phải cỡ cường giả Đại Thần mới làm được. Bán Thần cảnh không có linh khí hỗn độn sẽ không cách nào đột phá Đại Thần, cho nên những cường giả Bán Thần cảnh chỉ có thể bị vây chốt trong lồng giam Thiên Châu.

Nhưng có một người thì khác!

Vân Tử Sam!

Vân Tử Sam là thần thể, chỉ cần sau khi nàng đại thành là sẽ có thể trở thành Đại Thần! Vọng Nguyệt các chủ sống mấy vạn năm nên rất muốn đột phá Đại Đế cảnh, nhưng dựa vào một mình gã là không được, chỉ có thể trông chờ vào Vân Tử Sam. Vì thế Vọng Nguyệt các chủ quy thuận Diệt Hồn Điện.

Lời của Tiêu Lãng khiến Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ liếc nhau, trong mắt đầy kinh ngạc. Diệt Hồn càng thêm tin tưởng sau lưng Tiêu Lãng có người, nếu không thì hắn làm sao biết được siêu bí mật của Thiên Châu này?

Vọng Nguyệt các chủ trầm ngâm, kiên quyết nói:

- Ta không tin thánh nữ chẳng lẽ tin vào ngươi? Ngươi có thể phá vỡ lồng giam này sao? Tiêu Lãng, bỏ cuộc đi, ngươi không phải là đối thủ của thánh nữ. Ngươi dám lên Tây Lương Sơn thì chỉ có một con đường chết. Ngươi có thể cảm ngộ Tình Đạo, có thể thuần hóa vạn thú cũng xem như có duyên với ta. Chỉ cần ngươi đầu vào ta thì ta bảo đảm không ai dám đụng vào ngươi!

Tiêu Lãng kinh ngạc. Vọng Nguyệt các chủ nói lời như vậy ngay trước mặt Diệt Hồn là rất khó được.

Tiêu Lãng lắc đầu, nói:

- Đa tạ các chủ hậu ái, giữa ta và Vân Tử Sam phải quyết định sinh tử!

Vọng Nguyệt các chủ thở dài không nói nữa.

Mắt Diệt Hồn chớp lóe mấy lần, nói:

- Được, hôm nay chúng ta tạm thời rút lui, chờ ngươi và Tử Sam quyết chiến sau lại đến. A Man, nếu khi đó ngươi còn chấp mê bất ngộ thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt! Đi!

Mộc Tiểu Đao kéo tay áo Tiêu Lãng, nhỏ giọng nói:

- Ca, rìu chiến của ta nằm trong tay hắn!

Tiêu Lãng thấy Diệt Hồn hóa thành tàn ảnh sắp rời đi thì hét to:

- Khoan đã, để lại vũ khí của Tiểu Đao!

Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ định rời đi. Đám người Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, dẫn người quay đầu đi, trong lòng cực kỳ phức tạp. Không biết bọn họ tuyển chọn thần phục Diệt Hồn Điện là quyết định đúng hay sai?

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Một bóng màu vàng từ xa bay trở về, Tiêu Lãng giơ một tay đón lấy, kinh ngạc liếc sơ, nghi hoặc đưa cho Mộc Tiểu Đao.

Tiêu Lãng nói:

- Thần binh này rất mạnh, tuyệt đối không phải là thần binh Đại Đế, không lẽ là thần binh Bán Thần?

Mộc Tiểu Đao liếc Man Thần, gãi đầu nói:

- Đây là vũ khí của sư phụ nhưng bị ta vô tình giải phong ấn. Cái này là thần binh Đại Thần, là binh khí của Thụ Hợi Đại Thần.

- Thụ Hợi Đại Thần?

Tiêu Lãng nhớ đến một trong năm đại điện thấy trong cấm địa cổ thần.

Tiêu Lãng xoay người chắp tay với Man Thần, nói:

- Đa tạ Man Thần hậu ái Tiểu Đao!

Man Thần vẫn còn suy yếu, miễn cưỡng cười nói:

- Tiểu Đao là đệ tử của Man tộc chúng ta, còn thuộc tộc Man Thần, có được Thần Khải của Man tộc nên tất nhiên ta phải chiếu cố. Còn về Man Thần chiến phủ thì Tiểu Đao giải được phong ấn là số của hắn. Thần binh đã nhận chủ, ta có giữ lại cũng vô dụng. Tiêu Lãng, nói đến thì... Ta phải cảm kích ngươi đã cứu toàn bộ con dân Man tộc cùng với bộ xương già ta đây.

Quả nhiên!

Tiêu Lãng gật gù. Lúc trước Tiêu Lãng và Mộc Sơn Quỷ đã thấy nghi ngờ. Mộc gia cùng Man tộc có liên quan, nhưng không ngờ Mộc Tiểu Đao thuộc mạch trung tâm nhất Man tộc.

Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, chắp tay nói:

- Vậy là người một nhà rồi, đừng khách sáo quá. Man Thần hãy tĩnh dưỡng đi, ta trở về Tiêu Đế thành, mọi chuyện chờ ba ngày sau ta quyết chiến với Vân Tử Sam rồi nói.

Mộc Tiểu Đao nghe vậy đòi đi theo:

- Ca, ta đi với ngươi!

Man Thần lặng im một lúc sau thận trọng dặn dò:

- Vân Tử Sam là thần thể, nếu là thần thể thì sẽ có điểm đặc biệt gì. Ngươi không chỉ cẩn thận thần binh Đại Thần mà nàng có được, còn cần chú ý thần thông thiên phú thuộc thần thể của Vân Tử Sam. Tiểu Đao, cái gì nên dạy ta đều đã dạy cho ngươi. Ngươi đi theo cũng được nhưng phải luôn nghe lời ca của ngươi, không thể lỗ mãng.

- Vâng!

Mộc Tiểu Đao ngụ ở Man Thần sơn đã hai năm, nghe nói có thể đi cùng Tiêu Lãng thì mừng như điên. Tiêu Lãng không nói gì thêm, gật đầu với Man Thần, dẫn Mộc Tiểu Đao phi độ hư không đi.

Rất nhanh, Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao xuất hiện ở vực diện phía bắc Nam Man, dùng truyền tống trận đến Thần Khải thành. Tiêu Lãng nói chuyện với Mộc Sơn Quỷ khoảng nửa canh giờ, dùng siêu cấp truyền tống trận trở về Tiêu Đế thành.

Tiêu Lãng trở về, cộng với bên Man Thần sơn có vô số Trinh sát sớm truyền vụ việc về khắp Thiên Châu. Tiêu Đế thành sĩ khí như hồng, quân tâm đại ổn.

Nhưng Tiêu Lãng ở trong Tiêu Đế thành nửa ngày sau lại mang theo Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, toàn bộ cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh, Thiên Đế tây bộ đi Tây Lương Sơn. Lòng dân chúng tây bộ lại căng thẳng. Không chỉ có tây bộ, nguyên Thiên Châu đều hồi hộp, không khí cực trầm trọng.

Tiêu Lãng và Vân Tử Sam điên phong đối quyết, ai thắng ai bại? Kết quả sẽ ảnh hưởng cách cục Thiên Châu, ảnh hưởng đến vận mệnh của vô số gia tộc, võ giả.