TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 352: Liệt hỏa hừng hực

Ba người Mộc Tiểu Yêu rời đi, Già Khôn n vẫn cung kính đứng ở giữa không trung nhìn về phía ba người rời đi. Lấy thực lực của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, Mộc Phỉ lấy từ trong Tu Di Giới ra một mô hình thuyền hoa nho nhỏ. Sau đó mô hình này gặp gió trong nháy mắt lớn lên. Ba người tiến vào thuyền hoa, lấy tốc độ kinh người biến mất ở trong biển Thần Hồn.

- Đao thiếu hiệp? Phong ấn ký ức? Thuyền Thiên Cơ?

Giờ phút này, mắt hắn sáng đến mức dọa người. Trên mặt hắn lộ vẻ hối hận. Hắn vốn cho rằng Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu chỉ là võ giả bình thường bên kia. Giờ phút này xem ra thân phận và địa vị của bọn họ tuyệt đối cực kỳ tôn quý. Thậm chí tôn quý đến mức đừng nói hắn, cho dù là thành chủ Thần Hồn Thành cũng chỉ có thể ngửa cổ nhìn. Hắn rất hối hận lúc bọn họ mới tới không gặp gỡ tạo chút giao tình. Giờ phút này, một cơ duyên lớn như vậy chẳng khác gì thoáng gặp qua.

Mộc Tiểu Yêu bằng ấy tuổi, thực lực đã đạt được mức độ kinh khủng như vậy, có đủ tiền để mua được Thuyền Thiên Cơ vượt qua đại lục Thần Hồn. Quan trọng nhất là Đao thiếu hiệp bị phong ấn ký ức kia. Tất cả đã nói rõ thân phận của ba người này không đơn giản.

Vèo!

Thân thể của hắn giống như đạn pháo bắn về phía Thần Hồn các. Hắn không để ý tới ánh mắt nghi ngờ kinh ngạc của vô số Thần Sư cường đại, gầm thét nói:

- Lập tức lấy toàn bộ tư liệu về Tiêu Lãng ra đây cho ta. Ngay lập tức!

Một Thần Sư lập tức nhận lệnh. Cũng không lâu lắm sau đó, hắn liền đưa tới một phần tư liệu. Già Khôn xem xét cẩn thận. Sau khi lại nhìn thấy tư liệu về Tiểu Đao, con mắt hắn chợt sáng lên.

- Biến thân sao?

Thần Hồn là chiến giáp. Chẳng lẽ là gia tộc Thần Khải phía nam Thiên Châu? Cứt chó! Gia tộc Thần Khải lại có một con cháu đang rèn luyện kinh nghiệm ở đại lục Thần Hồn sao? Sao đến bây giờ ta mới biết được?

Già Khôn tức giận mắng một tiếng. Toàn thân hắn điên cuồng phát ra hàn ý, khiến hai Thần Sư cường đại sợ đến mức quỳ lạy trên mặt đất, kinh hoảng không thôi. Già Khôn oán hận nhìn hai người này một chút, tức giận nói:

- Xuống, xuống đi!

Chờ sau khi hai người đang kinh hoàng rời đi, lúc này tâm tình Già Khôn mới bình tĩnh lại một chút. Trên mặt hắn rõ ràng lộ vẻ tiếc nuối. Người khác không biết, nhưng hắn hiểu rất rõ, đại gia tộc bên Thiên Châu kia thích ném con cháu tới vực nhỏ, chờ sau khi trưởng thành mới đưa về gia tộc.

Con cháu gia tộc bọn họ không ít phương pháp tu luyện. Bản thân chủng tộc bọn họ có đặc tính riêng. Lại thêm gia tộc có rất nhiều công pháp và đan dược nghịch thiên. Bọn họ có thể dễ dàng khiến bất kỳ một con cháu nào tăng thực lực lên tới mức cực kỳ cường đại. Bọn họ không thiếu những võ giả đỉnh phong.

Tu luyện võ đạo càng về sau càng khó. Mà một võ giả nếu muốn trở thành cường giả chân chính, tâm tính rất quan trọng. Chỉ có võ giả kiên cường, chịu được lạnh lẽo và cô đơn, cuối cùng mới có thể trèo lên tới đỉnh.

Cho nên đại gia tộc Thiên Châu bên kia thích đưa những con cháu trẻ tuổi đã phong ấn ký ức, ném đến nơi lạnh lẽo, trải qua cực khổ, mài giũa một hồi, sau khi về đến gia tộc mới có thể nhanh chóng trưởng thành, cuối cùng đứng vững trên đỉnh cao.

Rất rõ ràng, các loại tin tức về Tiểu Đao cho thấy, dù hắn là con cháu của gia tộc Thần Khải, nhưng Già Khôn không biết Tiểu Đao có phải là con cháu quan trọng của gia tộc Thần Khải hay không. Tuy nhiên, cho dù hắn chỉ là con cháu chi thứ cũng đủ làm cho hắn và thành chủ Thần Hồn Thành kính ngưỡng.

Đã từng có một cơ hội rất tốt, một cơ hội có thể dính dáng với caon cháu gia tộc Thần Khải vô cùng khổng lồ, nhưng Già Khôn đã làm lãng phí. Cho nên hắn vô cùng tức giận, cảm thấy rất đáng tiếc, cực kỳ tiếc nuối.

Nghĩ đến thời điểm sau khi thành chủ Thần Hồn Thành trở về biết được tin tức này, người sẽ nổi giận tới mức nào, hắn liền cảm giác khiếp đảm.

- Đúng rồi... Tiêu Lãng!

Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên. Hắn vỗ đầu một cái nở nụ cười. Hắn nhớ tới cảnh tượng vừa được chứng kiến lúc nãy. Trong tình huống tên Đao thiếu hiệp kia đã bị phong ấn ký ức, vẫn nảy sinh cảm giác quen thuộc đối với Tiêu Lãng. Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ tình cảm giữa hắn và Tiêu Lãng vô cùng sâu sắc. Lại nghĩ tới trong tư liệu có ghi Tiểu Đao ở Yên Vũ Sơn Trang vì Tiêu Lãng phát cuồng, hắn cười càng thêm vui vẻ.

Nếu bỏ mất cơ hội làm quen với Tiểu Đao, như vậy hiện tại đi tạo quan hệ tốt với Tiêu Lãng cũng có thể được chứ. Chờ sau đó, Tiêu Lãng nhờ Tiểu Đao thăng chức rất nhanh, tiện thể giúp mình một tay, mình cũng sẽ thăng chức rất nhanh.

Nghĩ tới đây, tâm tình Già Khôn nhất thời tốt lên. Thân thể hắn chợt lóe lên, lập tức bay ra khỏi Thần Hồn các, nhắm thẳng về phía nơi ở của Tiêu Lãng bay tới.

Nhưng mà, khi hắn lặng lẽ bay vào trong sân nhà Tiêu Lãng, nhìn thấy Tiêu Lãng ngồi xếp bằng ở trong sân tu luyện Thiên Ma Luyện Thể, nhất thời sắc mặt chợt trở nên đau khổ.

Chiến kỹ Thiên Ma, đừng nói là đại lục Thần Hồn, cho dù là ở trên thế giới này cũng rất nổi danh. Cũng có vô số người tu luyện kỹ năng này. Tuy rằng người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma sẽ trở nên vô cùng cường đại chỉ trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng kết cục chỉ có một. Đó là chết! Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể phá được số mệnh này. 

- Ngươi?

Thân thể Thiên Tầm xuất hiện ở trong sân. Hắn ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Già Khôn. Tiêu Lãng cũng giật mình tỉnh lại. Giờ phút này hắn có tâm pháp Thiên Ma. Bởi vậy khi tu luyện chiến kỹ Thiên Ma cũng không khác gì tu luyện công pháp bình thường, chỉ có điều thống khổ hơn một chút.

Cần gì quan tâm hắn có chết hay không. Ta chỉ muốn thông qua hắn làm quen với tên Đao thiếu hiệp kia mà thôi. Tuy rằng hắn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, cũng không phải ba, năm năm sẽ chết. Nếu như trong những năm đó, tên Đao thiếu hiệp kia trở lại, nói không chừng ta có thể thu được một chút lợi ích!

Già Khôn nhìn Tiêu Lãng, cảm giác nhìn thấy một thứ hiếm có để đầu cơ kiếm lợi. Hắn nhếch miệng mỉm cười, khách khí nói:

- Vị này chính là Tiêu công tử Tiêu Lãng đúng không? Bỉ nhân là phó thành chủ Thần Hồn Thành, Già Khôn. Bỉ nhân cực kỳ ngưỡng mộ đối với... tài hoa của Tiêu công tử, nên cố ý lại đây kết giao một chút!

- Thần Hồn Thành phó thành chủ?

Tiêu Lãng và Thiên Tầm đều có phần chấn động. Đây là một nhân vật lớn. Thân phận địa vị cuảh ắn không thấp hơn quốc sư Chiến Vương Triều. Hơn nữa Tiêu Lãng cảm giác được thực lực của hắn chỉ có thể cao hơn chứ không thấp hơn so với Đông Phương Bạch. Một nhân vật lớn như vậy lại đến kết giao với mình sao?

Điều này thực sự không có đạo lý!

Tiêu Lãng căn bản không tin tưởng Già Khôn thưởng thức tài hoa của mình, nên mới cố ý tới cửa viếng thăm. Chỉ có điều giờ phút này hắn đang sống ở trong Thần Hồn Thành. Gân đây, tâm tính của Tiêu Lãng bởi vì Mộc Tiểu Yêu, nên cũng khá hơn một chút. Hắn cũng cười nói:

- Kính chào Già đại nhân!

Già Khôn thấy Tiêu Lãng tỏ ra nể mặt như vậy, hắn cười càng vui vẻ. Hắn quan sát Tiêu Lãng một chút, đột nhiên lông mày nhíu lại, có chút lo lắng nói:

- Tiêu công tử đang tu luyện Thiên Ma Luyện Thể sao? Không phải ta nói dọa công tử. Thiên Ma Luyện Thể này nếu chưa có tâm pháp Thiên Ma hoàn chỉnh căn bản chỉ là vô dụng. Cho dù nhận được trọn bộ tâm pháp Thiên Ma, độ khó cũng rất lớn. Thế giới này, người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma mạnh nhất cũng chỉ vượt qua được sáu lần tâm ma mà thôi...

- Hả? Có người vượt qua sáu lần tâm ma sao?

Già Khôn nói cho Tiêu Lãng biết một vài tin tức, hắn cũng không giải thích mình đãn hận được toàn bộ tâm pháp Thiên Ma, trái lại có phần kinh ngạc. Không phải đại lục Thần Hồn không có người nào vượt qua hai lần tâm ma sao? Già Khôn lại nói có người vượt qua sáu lần tâm ma?

Già Khôn gật đầu nói:

- Đúng, thế giới này đã từng có một cường giả nghịch thiên, đã tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến tầng thứ sáu đỉnh phong. Thực lực cường đại đến mức dọa người. Nhưng đáng tiếc thời điểm hắn cố gắng vượt qua tâm ma lần thứ bảy đã chết. Bằng không với thực lực của hắn tuyệt đối có thể đạt được cấp bậc Thiên Đế!

Tiêu Lãng và Thiên Tầm liếc mắt nhìn nhau. Tiêu Lãng lại kinh ngạc hỏi:

- Cấp bậc Thiên Đế sao? Đây là cấp bậc gì? Mạnh tới mức nào? Mạnh hơn so với Chiến Đế bao nhiêu?

- Chiến Đế...

Già Khôn thấy buồn cười. Hắn trầm ngâm chốc lát, sau đó nhẫn nại giải thích:

- Tiêu công tử, Chiến Đế có lẽ ở trong đại lục Thần Hồn có thể xem như nhân vật lớn. Tuy nhiên một khi qua bên kia biển Thần Hồn, lại chỉ là một tiểu lâu la. Cụ thể ta cũng không thể nói được rõ ràng. Ta ví dụ như, Thiên Đế có lực chiến đấu gấp Chiến Đế trăm lần, hơn nữa vẫn không có cách nào biết rõ ràng. Trong truyền thuyết ngón tay Thiên Đế có thể che trời, một quyền có thể đánh nổ nửa đại lục Thần Hồn. Thậm chí còn có thần thông quỷ dị cường đại khó lường. Cụ thể ta cũng chỉ nghe nói, không có duyên tận mắt nhìn thấy!

- Một quyền... Một quyền đánh nổ nửa đại lục Thần Hồn sao?

Thiên Tầm bị doạ trực tiếp bối rối. Tiêu Lãng nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Con ngươi cũng liên tục co lại. Già Khôn với thân phận như vậy sẽ không nói dối. Như vậy thế giới này thật sự tồn tại võ giả cường đại như vậy.

- Vượt qua bảy lần tâm ma có thể đạt được cấp bậc Thiên Đế? Có thể đánh nổ nửa đại lục Thần Hồn sao?

Tiêu Lãng bỗng nhiên nhớ tới lời Già Khôn nói, thân thể run rẩy càng lợi hại hơn. Mình có chiến kỹ Thiên Ma hoàn chỉnh. Chỉ cần mình có thể vượt qua bảy lần tâm ma, là có thể đạt được cấp bậc Thiên Đế.

Nếu như tiền nhân có thể vượt qua sáu lần tâm ma, vì sao mình không thể? Hơn nữa vạn nhất phát sinh kỳ tích vượt qua lần thứ bảy thì sao? Chỉ cần có thể có thực lực cường đại như lời Già Khôn nói, cho dù chết cũng đáng!

Giờ phút này, trong lòng Tiêu Lãng giống như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Ngọn lửa này càng lúc càng lớn. Dù nửa chết nửa sống trong lòng cũng hoàn toàn sống dậy. Giờ phút này hắn có một mục tiêu cực kỳ rõ ràng. Đó chính là không ngừng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, vượt qua tâm ma, trở nên mạnh mẽ, trở nên càng mạnh hơn!