Hoàng đế Vân Phi Dương có thể đoán ra thân phận của người này thì ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình cũng đoán được. Huyết Y và Huyết Nô đoán ra. Trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên, bởi vì nữ nhân này mới nói là... Ngừng chiến đi.
Người có thể làm mấy Chiến Đế cảnh cảm giác không thể địch lại được, trên Thần Hồn đại lục trừ Tông chủ ba tông ra chỉ có một người. Nữ nhân trước mắt rõ ràng là tổng Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ của Thần Hồn thành!
Trừ mấy Chiến Đế cảnh ra, những người khác căn bản không biết người này là ai, hơn một trăm Chiến Hoàng cảnh chỉ cảm giác nữ nhân trước mắt có thực lực sâu không lường được. Đối diện nữ nhân này, bọn họ cảm giác như lúc còn ở Chiến Tôn cảnh đối diện Chiến Vương cảnh, Chiến Hoàng cảnh vậy. Nữ nhân này có thể dễ dàng bóp chết bọn họ.
Nhưng cực kỳ quái dị là võ giả dưới đẳng cấp Chiến Hoàng cảnh căn bản không cảm giác được thực lực của nữ nhân này, có nhiều người cảm giác nàng không mạnh bao nhiêu, chẳng qua tốc độ nhanh.
Hoàng đế Vân Phi Dương không nhúc nhích, lão thái giám đứng im, ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình không cử động. Huyết Y muốn nói gì nhưng không dám mở miệng, đôi mắt trông chờ nhìn nữ nhân đi nhanh tới, trong mắt có cảm kích và khát vọng.
Thần Hồn các là cái gì?
Đó là nơi thức tỉnh thần hồn! Không có Thần Hồn các thì không có Thần Hồn Chiến Sĩ. Nhiều cường giả từ Chiến Vương cảnh trở lên có mặt tại đây ai không phải là Thần Hồn Chiến Sĩ? Cho dù Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành không có thực lực cường đại, nói một câu cũng đủ làm hoàng đế Vân Phi Dương không dám nhúc nhích. Nếu không thì Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành rút lại hết Thần Hồn các trong Chiến Vương triều, không mấy chục năm sau Chiến Vương triều không còn một Thần Hồn Chiến Sĩ, chờ đám cường giả già chết đi thì Chiến Vương triều trở thành một quốc gia không có vách sắt.
Thực lực của Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành cường đại làm hoàng đế Vân Phi Dương không dám rục rịch, giống như hiện tại.
Trong bước chân của Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành chậm rãi nhưng chợt lóe đã bay đến giữa đại quân. Không ai thấy rõ ràng nét mặt của nàng, chỉ cảm giác rất mơ hồ, nhưng đôi mắt sáng tựa ngôi sao.
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành vươn một bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng vỗ xuống không trung, như một chưởng vỗ vào mặt hồ bình tĩnh. Một sóng gợn vô hình khuếch tán bốn phía, tốc độ nhanh như chớp lan khắp chiến trường.
Cực kỳ kinh khủng là... Vô số Huyền khí đao mang trên bầu trời đụng tới sóng gợn vô hình này như băng tuyết gặp lửa cháy, chớp mắt tan rã không còn bóng dáng.
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành đưa mắt nhìn hoàng đế Vân Phi Dương, lạnh nhạt nói:
- Ngừng chiến đi, lần này có quá nhiều người chết rồi, sẽ tổn thương thiên hòa.
- Thiên hòa gì... Bà nội nó!
Hoàng đế Vân Phi Dương tức điên, chửi thầm trong bụng. Huyết Vương triều xâm nhập Chiến Vương triều hơn một ngàn niên, giết một đống cường giả của Chiến Vương triều sao không thấy Thần Hồn các ra mặt? Huyết Vương triều tụ tập đại quân toàn quốc công kích Bắc Cương thì Thần Hồn các ở đâu? Thần Hồn các tự xưng là không nhúng tay vào phân tranh trong Thần Hồn đại lục nhưng lần trước Tiêu Du suýt diệt Võ Vương triều, Thần Hồn các thầm truyền lời, lần này càng quá đáng hơn, Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành đích thân ra tay, cái này rõ ràng là muốn khi dễ Chiến Vương triều.
Dù hoàng đế Vân Phi Dương tức điên lên nhưng không dám hó hé câu nào.
Vân Phi Dương không dám nói lời nào, ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình, lão thái giám không dám hé răng không đại biểu thuộc hạ không dám. Dù mọi người biết thực lực của người này sâu không lườn được nhưng Chiến Vương triều có hai trăm vạn đại quân, nhiều cường giả như vậy sẽ sợ một nữ nhân sao? Mỗi người tiểu một giọt đủ chết chìm nàng!
Thế là một Chiến Vương cảnh cười nịnh với hoàng đế Vân Phi Dương biểu đạt để gã ra mặt.
Chiến Vương cảnh cực kỳ kiêu căng nói:
- To gan, có bệ hạ ở đây mà dám càn rỡ như vậy? Lùi ra! Đao kiếm không có mắt, nếu không đừng trách ta lạt thủ tồi hoa!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành liếc mắt một cái, chỉ nhìn Chiến Vương cảnh. Chiến Vương cảnh trực tiếp ngã xuống đất, bụi đất bay đầy, chớp mắt đã chết. Người xung quanh sợ hãi liên tục thụt lùi, kinh khủng nhìn nữ nhân trên bầu trời. Dáng người của nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, thấy không rõ mặt mũi nhưng cho người cảm giác khuynh thành. Giờ phút này, mọi người cảm thấy đây là một bộ xương hồng phấn, yêu ma giết người vô hình.
Chỉ một ánh mắt diểt một Chiến Vương cảnh, thần thông quái dị vượt sức towngr tượng của họ, chỉ có thể quy về yêu thuật và tà thuật. Người có được yêu thuật, tà thuật tự nhiên là yêu nữ yêu ma.
Hoàng đế Vân Phi Dương biến sắc mặt, vẫn không lên tiếng, liếc Chiến Hoàng cảnh bên cạnh. Chiến Hoàng cảnh này là đệ tử hoàng thất, gã hiểu ý của hoàng đế Vân Phi Dương.
Dù hơi sợ nhưng Chiến Hoàng cảnh chỉ có thể cắn răng lên. Đầu tiên, Chiến Hoàng cảnh khom người hành lễ với Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành.
Chiến Hoàng cảnh cung kính nói:
- Đại nhân, Thần Hồn thành muốn tham gia chiến tranh giữa vương triều Thần Hồn đại lục sao? Triều của ta có thể hiểu rằng sau này triều bị người tấn công thì Thần Hồn thành cũng ra tay giúp đỡ?
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành không nhìn Chiến Hoàng cảnh, không thèm liếc mắt một cái, chỉ hờ hững lướt qua hoàng đế Vân Phi Dương.
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành nói:
- Lui binh hoặc không, nói một câu!
Cái gì là bá đạo? Cái gì là kiêu căng?
Nữ nhân bí ẩn nói một câu làm mặt hoàng đế Vân Phi Dương biến thành màu gan heo. Đám người Đông Phương Bạch tức giận râu tóc dựng đứng. Có thấy khi dễ người nhưng chưa từng thấy khi dễ đến cỡ này. Hoàn toàn không nói đạo lý, tựa như nữ nhân cao cao tại thượng trực tiếp ra lệnh với thuộc hạ, thậm chí có ý uy hiếp.
Huyết Y và Huyết Nô, Huyết Tắc cảm động muốn khóc. Cái gì là đưa than trong ngày tuyết? Cái gì là hoạn nạn thấy chân tình? Đây mới là đồng chí tốt! Nếu nữ nhân bí ẩn này đồng ý thì Huyết Y và Huyết Nô, Huyết Tắc hận không thể nhào lên hôn môi ngón chân của nàng!
Hoàng đế Vân Phi Dương rít qua kẽ răng:
- Lui... Binh!
Hoàng đế Vân Phi Dương ẩn nấp mấy chục năm, giờ phút này cá vượt long môn, rốt cuộc có thể khống chế thế cục, tha hồ tung hoành nhưng bị người một tay đè xuống đất, có thể tưởng tượng gã tức giận như thế nào.
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành lạnh nhạt liếc Huyết Y, mở miệng nói:
- Cuộc chiến này do Huyết Vương triều khơi dậy trước, các ngươi có sai. Cắt đất năm mươi thành cho Chiến Vương triều, trong vòng mười năm không được nổi lên chiến sự!
- Mười năm!
Hoàng đế Vân Phi Dương được năm mươi thành nhưng không có vẻ vui gì, ngược lại nghe nói mười năm thì tim run lên.
Trong mười năm chưa chắc hoàng đế Vân Phi Dương không có khả năng đột phá Chiến Đế cảnh, dựa vào thánh giai linh hồn, thêm Ẩn Đế thì chắc gã sẽ đè ép Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành. Trong mười năm chắc chắn Huyết Vương triều không thể hồi nguyên khí, đến lúc ấy vẫn có thể thống nhất Thần Hồn đại lục.
Đã đợi vài chúc năm thì chờ thêm mười năm có ngại gì. Hoàng đế Vân Phi Dương rất biết nhịn nhục, biểu tình trở về bình thường.
Lần đầu tiên hoàng đế Vân Phi Dương lên tiếng:
- Thành chủ đại nhân, nếu sau mười năm lại nổi lên chiến sự thì người có tham gia hay không?
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành lạnh nhạt nói:
- Chắc chắn bổn thành chủ sẽ không nhúng tay vào chuyện mườin ăm sau!
Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành chưa nói hết lời đã đạp bước hướng động, đi xa vạn thước, lại bước ra một bước, thanh âm quanh quẩn trên bầu trời mà thân thể đã biến mất.
Sức của một người ngăn cản bước chân đi tới của hai trăm vạn đại quân, vô số cường giả. Đây chính là lực lượng của tuyệt thế cường giả, lực lượng của đệ nhất nhấn Thần Hồn đại lục.
- Mười năm? Để Huyết Vương triều các ngươi kéo dài hơi tàn mười năm vậy. Sau mười năm chắc chắn trẫm sẽ quét sạch Huyết Vương triều các ngươi! Đi!
Hoàng đế Vân Phi Dương xoay người bay hướng Bắc Cương, bát trảo kim long khổng lồ sau lưng gã vô thanh gầm rống đi theo. Lão thái giám, ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình và hai trăm vạn đại quân bất đắc dĩ lùi lại. Trận đại chiến kinh thiên bởi vì Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành tham gia mà kéo màn.