- Độc Cô thúc thúc!
Tiêu Lãng cùng quỳ xuống, đầu hơi ngước lên nhìn chằm chằm xe ngựa. Quân Thần Độc Cô Hành không xuống ngựa ngay, Thanh Y Vệ và xe ngựa tiếp tục đi tới trước mặt mọi người mới đứng lại. Mành được vén lên, Quân Thần Độc Cô Hành áo trắng thắng tuyết thản nhiên bước ra, tùy ý phất tay, mắt nhìn thẳng phía trước, không nhìn mọi người một cái nào.
Các tướng quân đằng trước đứng dậy, Thống lĩnh, binh sĩ phía sau mới đứng lên. Tiêu Lãng thầm quan sát, phát hiện Long Nha Phỉ Nhi, Nam Cung Ngọc Nhi đứng gần đó mắt sáng lên, si mê nhìn bóng lưng Quân Thần Độc Cô Hành. Tiêu Lãng phát hiện vô số binh sĩ, Thống lĩnh, tướng quân cuồng nhiệt nhìn Quân Thần Độc Cô Hành.
Tiêu Lãng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Quân Thần Độc Cô Hành, thầm cảm thán. Làm người như Quân Thần Độc Cô Hành thật không uổng cuộc đời.
Một vạn năm qua ai sánh bằng? Ngoài ba ngàn dặm dục phong hầu!
Một thư sinh tay trói gà không chặt ở Bắc Cương tự xưng vương, dựa vào lực lượng bản thân đứng ngang hàng với bốn siêu cấp thế gia ngạo nghễ ngàn năm, dẫn dắt trăm vạn đại quân đối kháng nguyên Huyết Vương triều, thủ hộ ức vạn dân chúng của Chiến Vương triều.
Tuy trước đó lời đồn chửi rủa Quân Thần Độc Cô Hành nổi lên bốn phía, danh tiếng của gã liên tục sụt giảm nhưng ở trong mắt quân sĩ Bắc Cương thì gã vĩnh viễn là nhất đại quân Thần áo trắng thắng tuyết.
Quân Thần Độc Cô Hành vung tay lên, một ngàn Thanh Y Vệ sau lưng gã lùi sang bên cạnh. Thanh Minh cũng lùi lại, để một mình Quân Thần Độc Cô Hành thản nhiên đứng đằng trước.
Phương xa xe ngựa mang theo bụi trần cuồn cuộn như cự thú chạy vội trên sa mạc, cát bay mịt mù.
Két két két két két!
Mấy chục chiếc xe ngựa xa hoa cùng mấy vạn đại quân thủ vệ hạ ngay ngắn ngừng lại trước mặt Quân Thần Độc Cô Hành vài trăm thước. Mã phu quân dụng đứng dậy vén rèm, quỳ một gối xuống cung nghênh các đại nhân vật trong xe ngựa.
Vô số đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa chính giữa khắc hoa văn chim đen. Một nữ nhân tuyệt đẹp vóc dáng yểu điệu mặc cung trang màu tím, đeo khăn che mặt được hai cung nữ nâng bước xuống xe ngựa.
Có vài mỹ nữ bước ra từ xe ngựa khác, đều mặc cung trang đeo khăn che, bước sen tha thướt đi đến sau lưng nữ nhân áo tím, đứng yên. Có hơn mười công tử áo gấm lưng đeo bảo kiếm, vẻ mặt tự tin mỉm cười, có khí độ, thong dong công tử đại gia tộc, đều đứng gần nữ nhân áo tím.
Long Nha Phỉ Nhi vẻ mặt hưng phấn nhìn các công tử, tiểu thư phía xa. Các tướng sĩ Bắc Cương rất tò mò đánh giá người khách đến từ đế đô xa xôi. Thanh niên Bắc Cương tuấn tú, ánh mắt nóng cháy nhìn Vân Tử Sam và nữ nhân sau lưng nàng. Nữ tướng sĩ Bắc Cương thì nhìn chằm chằm vào các công tử đế đô.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không dám ngẩng đầu lên, ẩn sau lưng Hồng Y Vệ, không dám nhìn cái nào.
Quân Thần Độc Cô Hành lên tiếng:
- Độc Cô Hành tham kiến công chúa!
Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười, khom người hành lễ.
Hơn mười đại tướng sau lưng Quân Thần Độc Cô Hành cùng quỳ một gối rống to:
- Tham kiến công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
Tiếp theo là vô số Thống lĩnh, gần vạn binh sĩ quỳ xuống hành lễ.
- Tử Sam tham kiến nguyên soái đại nhân, bái kiến các vị tướng quân!
- Tham kiến nguyên soái đại nhân, bái kiến các vị tướng quân!
Lần này đến lượt sử tiết đoàn hành lễ với Quân Thần Độc Cô Hành, mười mấy tướng quân. Vân Tử Sam mặc áo tím xinh đẹp khó tả, cùng các nữ nhân quyền quý sau lưng hơi cúi người. Còn lại các công tử , mấy vạn tướng sĩ toàn bộ một gối quỳ xuống, lớn tiếng la lên.
- Độc Cô Hành tiếp chỉ!
Vân Tử Sam giơ tay lên, một thái giám lập tức khom người dâng lên một quyển sách màu vàng.
Hai tay Vân Tử Sam mở ra, thanh âm trong trẻo vang lên:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nguyên soái Trấn Bắc quân Độc Cô Hành lĩnh Trấn Bắc quân lục tục đánh bại kẻ địch, chém vài chục vạn tên địch, uy chấn thiên hạ, dương danh quốc uy ta, công tại xã tắc lợi tại thiên thu, trăm vạn tướng sĩ trên dưới một lòng... Đặc phong Độc Cô Hành thành Trấn Bắc vương, các tướng sĩ đều được thưởng, khâm thử!
Vân Tử Sam đọc chỉ xong toàn trường tĩnh lặng, ngay cả Quân Thần Độc Cô Hành cũng im lặng, không có lập tức tiếp chỉ tạ ơn.
Trấn Bắc vương!
Không ngờ... Phong vương!
Cái này không khoa học, không có đạo lý!
Trước không nói Quân Thần Độc Cô Hành mới dẫn binh xâm nhập đế đô, sau đó lại bắt cóc Dược Vương Cẩu Họa, theo luật phát của Chiến Vương triều thì đủ chém đầu mấy trăm lần. Chỉ nói công tích của Quân Thần Độc Cô Hành, tuy từ sau khi gã trở thành nguyên soái liên tục đánh bại đại quân Huyết Vương triều, gần đây còn giết mấy chục vạn Huyết Man tử nhưng vẫn chưa đến mức phong vương.
Năm xưa Tiêu Du suýt diệt sạch Võ Vương triều, lập công khoáng thế. Cuộc chiến Tuyết Hoang thành chôn mấy chục vạn xương khô nhưng không bị thương đến gốc Huyết Vương triều, xem như công lớn nhưng không tính là công khoáng thế.
Quỷ dị? Âm mưu?
Không ai biết, cũng không hiểu nổi. Quân Thần Độc Cô Hành ngẩn ra một chút, lập tức quỳ xuống tiếp chỉ. Quân Thần Độc Cô Hành đứng dậy, tươi cười rạng rỡ, không ai biết gã đang nghĩ gì.
Tuyên chỉ xong Vân Tử Sam và một đám công tử tiểu thư lại lần nữa lên xe ngựa, Quân Thần Độc Cô Hành làm bạn sử tiết đoàn vào Thanh Y thành. Một đám tướng quân chia ra hai người dàn xếp mấy vạn đại quân, số còn lại giục ngựa đi theo vào Thanh Y thành. Còn lại một vạn quân sĩ ngây ngốc đứng tại chỗ, vẻ mặt nghi ngờ.
Chỉ chốc lát sau mọi người cười tươi, không suy nghĩ nhiều nữa. Đầu óc của Quân Thần Độc Cô Hành tốt hơn bọn họ gấp trăm lần, chuyện này cứ để cho gã rối rắm đi, dù sao phong vương là chuyện tốt, tướng sĩ Bắc Cương cũng nở mặt theo.
Sử tiết đoàn đến, thánh chỉ có nói sẽ khao thưởng quân sĩ Bắc Cương hậu hĩnh, trên mặt các tướng sĩ cười tươi như hoa, cùng giục ngựa chạy vào Thanh Y thành.
Long Nha Phỉ Nhi đi theo đại quân vào Thanh Y thành thì Đông Phương Ngạo Nhiên dẫn người đi tới. Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
Đông Phương Ngạo Nhiên cười dịu dàng gửi lời mời:
- Phỉ Nhi tiểu thư, chút tối tại Vân Yên các sẽ tổ chức yến hội hoan nghênh sử tiết đoàn, công chúa điện hạ. Đẳng cấp Thống lĩnh đều có thể đi vào. Khuya chút sẽ có tiệc lửa trại, Phỉ Nhi tiểu thư có muốn đi chúng không? Nếu đồng ý thì ta đến đón Phỉ Nhi tiểu thư.
Mắt Long Nha Phỉ Nhi sáng lên nhưng từ chối khéo:
- Bổn Thống lĩnh còn có chút việc, ta sẽ đi sau, đa tạ Đông Phương Thống lĩnh!
Đông Phương Ngạo Nhiên ôn hòa cười, gật đầu, không mích lòng.
Đông Phương Ngạo Nhiên cười nói:
- Vậy được rồi, ta đi tìm biểu muội trước, chút tối ta sẽ giới thiệu cho Phỉ Nhi tiểu thư quen. Đông Phương Hồng Đậu có tính cách rất giống với Phỉ Nhi tiểu thư, nói không chừng hai người sẽ trở thành hảo bằn hữu!
Long Nha Phỉ Nhi nghe vậy hưng phấn hỏi:
- Đông Phương Hồng Đậu? Chính là giai nhân tuyệt thế dưới bút của Thiếu Niên Hầu? Đa tạ Đông Phương công tử, chắc chắn buổi tối ta sẽ đến.
Đông Phương Ngạo Nhiên dẫn người rời đi, Long Nha Phỉ Nhi và bốn vị tiểu thư vẻ mặt hưng phấn.
Tiêu Lãng ẩn trong Hồng Y Vệ chờ Đông Phương Ngạo Nhiên rời đi mới ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy hồi ức.
Tiêu Lãng cay đắng nói nhỏ:
- Người ngọc gần trong gang tấc mà xa tạn chân trời, không biết có cơ hội nhìn từ xa không?
Thiếu nữ vung tay lên, ra lệnh:
- Đi, vào Thanh Y thành, trước tiên đi Hồng Y các dàn xếp đã!
Đoàn người mới nhúc nhích thì Tả Kiếm dẫn theo mười mấy tên hộ vệ đi tới, khuôn mặt cực kỳ điển trai cười tủm tỉm.
Từ xa Tả Kiếm đã la lên:
- Phỉ Nhi tiểu thư, để buổi tối ta đón nàng đi tham gia yến hội được không?
Dường như Long Nha Phỉ Nhi không có hảo cảm với Long Nha Phỉ Nhi, hừ lạnh một tiếng:
- Bổn Thống lĩnh có chân không biết tự đi sao?
Long Nha Phỉ Nhi cười dài nói:
- Phỉ Nhi tiểu thư, chỉ có đẳng cấp Thống lĩnh mới vào yến hội được, nàng là... Thống lĩnh quân dự bị, rất có thể không thể vào, đến lúc đó làm trò cười thì không tốt.
Long Nha Phỉ Nhi tức giận quát:
- Cái này không cần Tả Thống lĩnh bận tâm , chúng ta đi!
Nhìn Long Nha Phỉ Nhi nghênh ngang đi, nụ cười dần đông lại trên mặt Tả Kiếm.
Tả Kiếm hừ lạnh một tiếng:
- Chảnh cái gì? Không có phụ thân của ngươi thì ngươi không là cái gì! Chờ lão tử lấy được ngươi rồi thì chờ xem lão tử đùa chết ngươi như thế nào!