TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 2022: Sênh ca vạn dặm (23)

Tinh lịch năm 1595.

Năm đó có một sự kiện khiến người ta ấn tượng sâu sắc đó là thành quả nghiên cứu gene loại mới của công ty RH đã bị ăn trộm. Theo lời đại diện công ty RH, thành quả này có thể cải thiện chứng vỡ gene của Tinh Tế.

Thế nhưng một thành quả như vậy lại bị ăn trộm mất.

Chuyện này đương nhiên sẽ không nói công khai, các thế lực biết được từ nguồn tin của riêng mình, còn những người này đang chú ý đến thành quả nghiên cứu đó.

Phải biết rằng ở trong thiên hà, chứng vỡ gene gần như là bệnh nan y, trừ Tấn gia ở tinh hệ U Minh, đối với chứng vỡ gene có thể cầm cự lâu hơn một chút, những người khác cơ bản đều không có biện pháp gì hiệu quả.

Nhưng gia tộc như Tấn gia không phải là ai cũng mời được. Nay thứ do công ty RH nghiên cứu ra có thể kiếm được một món hời lớn.

Đúng lúc các thế lực đang trăn trở để tìm ra thành quả nghiên cứu này thì Thời Sênh đã mang đồ đến tận tổng bộ công ty RH.

Lãnh đạo cấp cao công ty RH nghe nói có người mang đồ đến, vừa vui mừng vừa phỏng đoán người đưa đồ về có mục đích gì.

Thời Sênh ngồi trong phòng khách công ty RH uống trà, bên tay là chiếc hộp kia, thần sắc trấn tĩnh như như không.

Khí thế trên người đã thu liễm lại rất nhiều, sát khí khắp người không còn nồng đậm nữa, nhưng vùng lông mày có thể nhận ra được mấy phần u uất.

Người phụ trách công ty RH vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng đó. Hắn hơi quỷ dị, thế nào cũng không ngờ người đưa về lại là một cô gái nhỏ như vậy.

Người phụ trách ho khan một tiếng, đứng thẳng người lên, đi vào trong phòng khách.

“Chào cô, tôi là phó tổng giám đốc công ty RH, xin lỗi đã để cô đợi lâu.” Phó tổng giám đốc nở nụ cười thân thuộc trên thương trường.

Thời Sênh đặt cốc trà xuống, đặt chiếc hộp trên bàn đẩy về phía phó tổng giám đốc, “Đồ của các ông, tôi chỉ có một yêu cầu.”

Ánh mắt phó tổng giám đốc nhìn vào chiếc hộp, giơ tay ra đón lấy, thuận thế ngồi xuống, “Xin hỏi đại danh tiểu thư là?”

“Thời Sênh.” Thời Sênh để lộ ra nụ cười cổ quái.

Phó tổng giám đốc thầm đọc nhiều lần cái tên này trong lòng.

Thời Sênh…

Đó chẳng phải là người của Thời gia của tinh hệ U Minh?

Phó tổng giám đốc càng cẩn thận hơn, “Xin hỏi cô Thời, cô có được chiếc hộp này từ đâu?”

“Tôi có được chiếc hộp này từ đâu có quan trọng không? Điều quan trọng là bây giờ tôi đưa lại đồ cho các ông.”

Phó tổng giám đốc có lý do nghi ngờ liệu có phải Thời Sênh tự biên tự diễn hay không. Dù sao thì thứ này rất quý báu, người bình thường cho dù vô tình có được, đâu có dễ dàng đưa trả lại như vậy.

“Các ông thấy một mình tôi có thể lấy trộm được thứ này từ công ty các ông hay sao?” Thời Sênh nhìn thấu suy nghĩ của phó tổng giám đốc, trực tiếp lên tiếng, “Ông đánh giá tôi quá cao, hay là quá xem thường bản thân các ông rồi.”

Phó tổng giám đốc: “…” Ai biết mấy đại gia tộc cổ xưa có dị năng gì chứ.

Phó tổng giám đốc suy tư giây lát, “Mấy thứ này chúng tôi còn cần nghiệm chứng một lát, xin cô Thời yên tâm, nếu thực sự là đồ của chúng tôi thì chỉ cần công ty chúng tôi có thể làm được thì cô Thời cứ đề xuất.”

Thời Sênh giơ tay ra tư thế mời.

Dường như hoàn toàn không sợ họ lấy đồ xong liền nuốt lời.

Phó tổng giám đốc nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt trấn tĩnh ấy, cho người vào lấy chiếc hộp đưa ra ngoài.

Hắn nhanh chóng biết được tại sao cô lại không hề cố kỵ gì như vậy, trong chiếc hộp chỉ có một bình, còn lại không thấy đâu.

“Cô Thời, cô làm vậy là có ý gì?”

“Nếu như các người không đổi ý, thì tất cả mọi thứ đều được trả lại nguyên vẹn, nếu các người đổi ý, định làm gì tôi thì tất cả hàng mẫu đều được đưa đến tất cả công ty nghiên cứu ngay lập tức.” Ngữ khí Thời Sênh không nhanh, “Đây chỉ là thủ đoạn để tôi tự bảo vệ bản thân mà thôi, đừng lo lắng quá.”

Phó tổng giám đốc: “…”

Tuy hắn không muốn làm gì cô gái nhỏ này, nhưng cũng không thể không khâm phục sự tính trước tính sau của cô.

Làm vậy còn có sức uy hiếp lớn hơn so với việc giấu đồ đi.

Phó tổng giám đốc hít sâu một hơi, cho người đi kiểm tra ngay.

Đồ không sao cả, đúng là thứ họ làm mất.

“Xin hỏi cô Thời, cô muốn công ty chúng tôi làm gì?” Nếu đã xác nhận rồi, thì bây giờ là lúc bàn điều kiện.

Thời Sênh nhìn phó tổng giám đốc, đôi môi đỏ khẽ mở, “Không phải là chuyện gì khó khăn.”

...

Nửa giờ sau, sắc mặt phó tổng giám đốc có vẻ khó coi nhìn Thời Sênh đang ngồi đối diện, “Cô Thời, chuyện này có lẽ chúng tôi không làm được, cô đổi một điều kiện khác, muốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng có thể trả được.”

“Vụ làm ăn này cũng không lỗ.” Thời Sênh gõ đầu ngón tay lên đầu gối, “Sau khi xong chuyện, một phần ba sản nghiệp thuộc về các người, còn các người chẳng qua cũng chỉ là cung cấp cho tôi một chút tin tức và giấy thông hành bắt buộc thôi.”

Phó tổng giám đốc suýt nữa thì không nhịn được trợn mắt lườm, “Cô Thời, tôi không biết cô và Thời gia có ân oán gì, nhưng tất cả mọi người đều biết Thời gia là một gia tộc thế nào. Công ty chúng tôi không muốn chọc phải một nhân vật tầm cỡ như vậy, xin cô đổi điều kiện khác đi.”

Gia tộc cổ xưa đó, không ai muốn dây vào, không ai biết nội tình họ đến đâu.

“Ông cảm thấy tôi sẽ thất bại sao?”

Phó tổng giám đốc: “…”

Đó chẳng phải là điều rất dễ thấy sao?

Một cô nhóc như vậy lại muốn đối đầu với cả Thời gia to lớn, ngoài việc đâm đầu vào chỗ chết ra thì hắn thực sự không nghĩ ra được lý do nào khác.

“Nếu các người đã không đồng ý, thì tôi chỉ có thể đi tìm công ty khác thử xem sao rồi.” Thời Sênh đứng dậy

Phó tổng giám đốc kinh ngạc, cũng đứng lên theo, “Cô Thời xin đợi đã, chuyện này tôi không làm chủ được, phải xin ý kiến cấp trên.”

Tìm công ty khác giúp đỡ, vậy chẳng phải ý ngầm chính là mang đồ cho công ty khác hay sao?

Mới tí tuổi đầu đã biết uy hiếp người khác còn ghê gớm hơn cả mấy người sành sỏi, vừa không lật mặt khiến người ta không ngẩng mặt lên nổi, lại có thể thành công khiến hắn kiêng kỵ.

Cô gái nhỏ này cũng khá quyết đoán đấy.

“Nửa giờ cuối cùng.” Thời Sênh ngồi lại.

Phó tổng giám đốc thầm thẹn thùng, nhanh chóng đi báo cáo chuyện này.

Yêu cầu của Thời Sênh thực ra cũng không quá đáng, nếu là gia tộc bình thường, thì không cần báo lên trên, tự phó tổng giám đốc có thể đồng ý được. Nhưng đối phương lại là Thời gia, họ cần cân nhắc kỹ lưỡng.

Qua ba mươi phút thảo luận, lãnh đạo cao cấp công ty RH quyết định đồng ý với yêu cầu của Thời Sênh, nhưng họ chỉ cung cấp tin tức và thẻ thông hành, những việc còn lại phải dựa vào một mình cô.

Thời Sênh cần chính là thứ này, cho nên dứt khoát đưa đồ cho họ.

Cũng có lẽ là Thời Sênh quá thẳng thắn dứt khoát, trả đồ lại nguyên vẹn, cho nên thái độ của đối phương cũng tốt hơn.

“Cô Thời, nếu có chuyện gì cô có thể liên lạc với người này, anh ta sẽ sắp xếp cho cô, chỉ cần ở trong phạm vi nhất định sẽ có thể giúp đỡ được cô.” Phó tổng giám đốc đưa thông tin liên lạc của một người cho Thời Sênh, “Ngoài ra thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, rốt cuộc là cô đã có được thứ này thế nào?”

Thời Sênh lưu thông tin người liên hệ, đi vào trong thang máy, ấn số tầng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn phó tổng giám đốc, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh bạc, “Lòng người khó đoán, nội gián khó phòng.”

Vẻ mặt phó tổng giám đốc khẽ biến.

Trước đây mất đồ họ đã nghi ngờ có nội gian, nhưng lúc đó đã điều tra tất cả mọi người cũng đều có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, không một ai có thời gian gây án phù hợp.

Tra tới tra lui cũng không có kết quả, chuyện điều tra nội gián cứ thế lắng xuống.

Bây giờ xem ra…

Vẫn phải điều tra.