TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 187: A từ, hẹn gặp lại! (3)

Chương 187A TỪ, HẸN GẶP LẠI! (3)

Thái độ khác thường của Thời Sênh khiến đám người bình thường vẫn lợi dụng tên tuổi của cô để giương oai diễu võ phải gãi đầu gãi tai.

Đám người đó có mấy phần thật lòng với Thẩm Dao Quang?

Một người đứng càng cao, càng vinh quang hiển hách, số người có thể tin tưởng được ở bên cạnh càng ít.

Đó chính là trạng thái bình thường của con người.

Khi bạn ngang bằng với người khác, người đó có thể dễ dàng xem bạn là bạn bè, là tri kỷ.

Nhưng khi bạn cao hơn người khác, trong lòng người đó tất nhiên sẽ nảy sinh sự bất bình, đố kỵ, ngưỡng mộ.

Đến cuối cùng khi bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, Thẩm Dao Quang mới hiểu được.

Thời Sênh nhìn chiếc lò trong tay chợt thấy rầu rĩ, cái thứ đồ chơi này chính là Dược Vương Đỉnh sao?

Trông đen sì sì, xấu chết đi được.

Phải xử lý sao đây?

Đưa cho nữ chính thì chắc chắn là không được rồi, nhưng cô lại không dùng đến nó…

Tự luyện đan?

Đừng đùa chứ, việc mệt mỏi như vậy còn lâu cô mới làm.

Cửu Châu Đại Lục không thiếu đan dược cấp thấp, nhưng đan dược cấp cao thì có giá trên trời.

Chính vì nữ chính có được Dược Vương Đỉnh nên sau này chế được đan dược cao cấp, nhờ đó cô ta đã lôi kéo được không ít người.

Thời Sênh suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa nghĩ được xem phải xử lý Dược Đỉnh Vương như thế nào, cuối cùng đành tạm gác sang một bên, đợi nghĩ ra cách rồi tính tiếp.

Thực lực của nữ chính là Linh Vương bậc hai, tuổi cũng chưa lớn lắm, tất nhiên cũng thu hút nhiều người chú ý.

Còn chưa vào học viện đã khiến mấy vị đạo sư tranh giành.

Cuối cùng nghe nói nữ chính đã chọn Chung Thập Nhất.

Trong cốt truyện, nữ chính đã chọn như vậy, vị đạo sư này thân phận cũng không hề đơn giản, là Hội phó Hiệp Hội Luyện Đan.

Đạo sư của Thời Sênh là Diệp Thiên Nam, một ông chú phóng khoáng nhưng rất tài giỏi, nếu cốt truyện không có gì thay đổi thì chính là một đại hán cao lớn vạm vỡ, phóng khoáng.

Cũng may còn có điểm này, nhưng loại hàng này không bằng được với Chung Thập Nhất, sau này còn bị nữ chính chỉnh cho rất thảm.

“A a, Dao Quang đến rồi, đúng lúc lắm, một lát nữa phải thuyết giảng cho tân sinh, con đi cùng ta.”

Thời Sênh vừa bước vào địa bàn của ông chú phóng khoáng Diệp Thiên Nam liền nghe thấy âm thanh gian trá ấy vang lên.

“Con đi đến đó làm gì? Ngược chúng sao?” Thời Sênh rất không muốn trả lời, nhưng vừa nghĩ đến việc loại người này ngươi càng không để ý đến hắn thì hắn càng thấy thú vị, Thời Sênh liền đáp một câu.

“Dao Quang đáng yêu như vậy, tại sao lại ngược chúng chứ?” Diệp Thiên Nam không tán đồng liền sửa chữa lại, “Chúng ta đi dạy dỗ chúng.”

Cuối cùng lại hào hứng nói: “Nghe nói đệ tử Chung Thập Nhất mới thu nhận cũng ở đó, ta phải dạy dỗ tử tế mới được.”

Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật, phong cách này là không bình thường đâu nha ông chú phóng khoáng, đáng đời ngươi là tấm bia đỡ đạn, nữ chính mà ngươi cũng dám dạy dỗ sao, không biết người ta mang theo hệ thống cảnh báo của hệ thống sao?

Cuối cùng Thời Sênh vẫn bị Diệp Thiên Nam lôi đến quảng trường.

Tân sinh nhập học đều có đạo sư lần lượt truyền thụ những điều cần chú ý tại học viện.

Hôm nay vừa khéo đến lượt Diệp Thiên Nam.

Ngoài việc hình tượng có chút lôi tha lôi thôi ra, nếu cắt tóc, cạo râu thực ra cũng vẫn được coi là một ông chú đẹp trai, nhưng đáng tiếc….

Bây giờ hắn ta chính là một ông chú phóng khoáng và thô lỗ.

Diệp Thiên Nam nhanh chóng nói hết những việc cần chú ý rồi lập tức tổ chức người bắt đầu giao đấu đọ sức.

“Tần Lang Nguyệt, ngươi và Dao Quang của chúng ta đọ sức so tài thử xem?” Không bao lâu sau, ông chú phóng khoáng lập tức lộ rõ mục đích, nhằm vào Tần Lang Nguyệt không hề có thiện chí.

Đáy mắt Tần Lang Nguyệt thoáng qua một tia chán ghét, đại khái là cảm thấy ông chú phóng khoáng thấy cô ta xinh đẹp nên sinh lòng yêu mến.

Tất nhiên là Tần Lang Nguyệt tưởng bở rồi, ông chú phóng khoáng nhà người ta lúc này đang muốn học trò của mình ngược chết học trò của đối thủ mà thôi.

Tần Lang Nguyệt nhìn Thời Sênh, chau mày, “Đạo sư, Dao Quang sư tỷ đã là Linh Vương bậc ba, con mới là Linh Vương bậc một, chắc chắn không phải là đối thủ của Dao Quang sư tỷ rồi.”

cô ta biết Thẩm Dao Quang này, một thiên tài được học viện này đồn đại nhiều nhất.

Hai người tuổi tác ngang nhau nhưng Thẩm Dao Quang mới đạt đến Linh Vương bậc ba. Phải biết là, từ lúc cô ta bắt đầu tu luyện đến bây giờ chẳng qua chỉ mới ba tháng.

Cũng tức là, chỉ trong ba tháng, cô ta đã từ Linh Thị thăng cấp lên thành Linh Vương.

“Không sao, không sao, chỉ là đọ sức chút thôi, gọi là hảo hữu giao lưu.” Ông chú phóng khoáng hoàn toàn không chịu thua, “Dao Quang, con giao đấu với sư muội cho cẩn thận đó.”

Thời Sênh tối sầm mặt, cô không muốn đánh nhau với nữ chính đâu ạ!

Vừa không thể giết chết cô ta, lại còn có thể bị đám quy tắc vớ vẩn đó áp chế…

Ông chú phóng khoáng đứng một bên khuyến khích, Tần Lang Nguyệt không thể không ứng chiến.

Thời Sênh cố gắng hết sức khống chế sát khí của mình, đặt mình ở vị trí một người giao đấu đọ sức.

Thời Sênh ở Tu Chân Giới lâu như vậy, dùng linh lực thuần thục hơn Tần Lang Nguyệt nhiều, hơn nữa cô còn kết hợp với một số pháp thuật ở Tu Chân Giới, sáng tạo nên một số chiêu thức, Tần Lang Nguyệt chưa qua được mười chiêu đã bại rồi.

Trong lòng Tần Lang Nguyệt biết rõ mình đã cố hết sức rồi, thiếu nữ này quá mạnh.

Hiện tại cô ta chưa phải là đối thủ của Thẩm Dao Quang.

Thời Sênh nhìn ông chú phóng khoáng nhún nhún vai, “Đạo sư, con có thể đi được chưa?”

Cũng may nữ chính chưa nảy ý định giết người, nếu không không biết hôm nay cô phải thu dọn cục diện thế nào?

Ông chú phóng khoáng đang chuẩn bị gật đầu thì có một đạo linh lực từ trên trời giáng xuống, rơi trúng chân ông chú phóng khoáng.

Thời Sênh bị luồng khí ấy tác động, lùi ra đằng sau mấy bước.

“Diệp Thiên Nam, ngươi thân là đạo sư lại đi ức hiếp tân sinh?” Một thanh âm hùng hồn từ trên trời cao truyền tới.

Thanh âm vừa xuống đến nơi, một thân ảnh từ trên không đạp xuống, thân ảnh nhanh đến độ chỉ lưu lại tàn ảnh trên không trung, chỉ mấy bước đã bước tới trước mặt Tần Lang Nguyệt.

“Tiểu nha đầu, không sao chứ?”

“Cái tên chết tiệt nhà ngươi nói lung tung gì vậy? Lão tử ta ức hiếp tân sinh khi nào hả?” Ông chú phóng khoáng liền dựng lên, “Dao Quang, vừa nãy con có ức hiếp tân sinh sao?”

Thời Sênh bị gọi tên: “…” Liên quan khỉ gì đến ta chứ?

Hít sâu một hơi, Thời Sênh mới bình tĩnh lại nói: “Chỉ là đọ sức thôi…”

Thời Sênh còn chưa nói hết câu, Chung Thập Nhất đã ngắt lời cô, “Hừ, ai biết các ngươi tranh thủ trút giận. Tiểu cô nương Thẩm gia, làm người đừng quá phô trương, nên khiêm tốn một chút thì hơn.”

Thời Sênh lại một lần nữa bị gọi tên: “…”

Bản cô nương đây còn chưa bắt đầu lên mặt, tại sao đã bắt đầu chụp mũ đổ tội cho bản cô nương rồi?

Thời Sênh cười lạnh, khí thế toàn thân bỗng nhiên xoay chuyển, trở nên nghiêm khắc mà thẳng thắn, “Ta khoe khoang đó thì sao, ta có tư cách để khoe khoang thì tại sao lại phải khiêm tốn chứ?”

Thần sắc cô kiêu ngạo, đôi mắt bình tĩnh như nước, nhưng lại vô cớ khiến người khác cảm thấy trong đó mang theo vài phần miệt thị và coi thường.

“Dao Quang nói đúng lắm.” Ông chú phóng khoáng giống như vẫn chưa cảm nhận thấy sự chuyển biến trong thái độ của Thời Sênh, còn nhiệt tình cổ vũ cho Thời Sênh.

Chung Thập Nhất bị sự thay đổi đột ngột của Thời Sênh làm cho giật mình, ở khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy đứng trước mặt hắn không phải là một tiểu cô nương chưa đầy hai mươi tuổi, mà là một cao thủ đã kinh qua hàng ngàn trận thắng.

Một tiểu cô nương, tại sao lại có được khí thế này?

Cảm nhận một lần nữa nhưng lại không còn cảm giác đó, chỉ có sự cuồng vọng kiêu căng của cô.

Quả nhiên là cảm giác sai lầm.

“Tiểu cô nương Thẩm gia, đúng là ngươi có thực lực, nhưng còn có rất nhiều người có thực lực mạnh hơn ngươi, ta khuyên ngươi một câu, làm người đừng quá ngông cuồng, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”

“Ồ.” Thời Sênh bỗng ngẩn ra, cô bỗng mím môi cười nhạt, mở lời đầy ác ý, “Vậy thì ta phải làm thiên ngoại thiên, nhân ngoại nhân đó.”