- Kiều đại thiếu gia, tôi hy vọng anh hiểu quyết tâm của tôi, tôi có thể dốc hết gia sản vì thuật trường sinh, cũng có thể trả giá tất cả vì nó.
Đinh Hương nhìn Kiều Đông Hải, trong mắt mơ hồ có chút phẫn nộ, còn có chút không cam lòng.
- Đinh lão tiên sinh, cũng không phải người nào cũng có hứng thú với gia sản của ông.
Kiều Đông Hải có chút mất kiên nhẫn:
- Ông cho rằng ông có nhiều tiền sao? Hạ Thiên còn có nhiều tiền hơn cả ông, vì vậy hắn sẽ không quan tâm đến chút tiền của ông.
- Đây là cậu ấy thiếu nợ tôi.
Đinh Hương chợt rống lên giận dữ:
- Nếu không phải cậu ta giết chết vài vị tiên nhân, tôi còn đến cầu xin làm gì?
- Đinh lão tiên sinh, tôi thấy rõ ràng là ông đầu óc không được thanh tỉnh cho lắm.
Kiều Đông Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn vung tay lên:
- Người đâu, tiễn Đinh lão tiên sinh ra ngoài, nếu đầu óc không thanh tỉnh thì trực tiếp đưa đến bệnh viện.
Hai người đàn ông cao lớn nghe nói như vậy thì đi về phía Đinh Hương, bộ dạng giống như muốn áp tải đối phương ra khỏi Kiều gia.
- Kiều đại thiếu gia, không cần anh đưa, tự tôi sẽ đi ra.
Đinh Hương đứng lên, lúc này cặp mắt có vẻ hơi đục lại trở nên cực kỳ lợi hại, lão nhìn chằm chằm vào Kiều Đông Hải, giọng điệu khá trầm thấp:
- Tôi chỉ nói cho cậu biết một câu cuối cùng, Đinh Hương tôi đã không tiếc tất cả, cũng có thể không từ thủ đoạn.
Kiều Đông Hải phất tay, hắn tỏ ý cho hai người đàn ông lui lại, sau đó hắn đứng lên đi về phía trước một bước:
- Đinh lão tiên sinh, tôi có thể coi đó là lời uy hiếp của ông không?
- Kiều đại thiếu gia, tôi chỉ để cậu nhắn một lời cho Hạ Thiên mà thôi.
Đinh Hương hoàn toàn không quan tâm.
- Ông nên cảm thấy may mắn, nếu bây giờ Hạ Thiên ở đây thì ông đã chết rồi.
Kiều Đông Hải dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đinh Hương:
- Tặng ông một chữ, cút!
Kiều Đông Hải bây giờ thật sự nổi giận, Đinh lão đầu này muốn uy hiếp mình sao? Đúng là không biết sống chết.
- Sắp xếp hai người theo sát Đinh lão đầu hai bốn trên hai bốn.
Kiều Đông Hải cũng không quá quan tâm đến lời uy hiếp của Đinh Hương, tất nhiên về đề phòng mà hắn cần cho người theo sát đối phương....Còn chưa đến mười hai giờ trưa thì Hạ Thiên ra khỏi Y Nhân Các, mà lúc này lại có thêm hai cao thủ Kim Đan Kỳ trên thế giới.Đối với Hạ Thiên bây giờ thì việc tạo ra một cao thủ Kim Đan Kỳ thực chất chỉ khó hơn dùng cơm một chút mà thôi, thậm chí cũng không quá một thời gian dùng cơm. Vì vậy mà chỉ sau hai giờ Y Tiểu Âm và A Cửu đều trở thành cao thủ Kim Đan Kỳ, chính thức bước vào cánh cửa tu tiên, mà Hạ Thiên sau khi nói vài vấn đề về tu tiên thì rời khỏi Y Nhân Các.Sở dĩ Hạ Thiên phải đưa Y Tiểu Âm và A Cửu trở thành cao thủ Kim Đan Kỳ không chỉ vì cái chết của Nam Cung Yến vài ngày trước, còn vì hắn đã muốn rời khỏi đây, dù sao thì mục tiêu lớn nhất của hắn khi đến thủ đô cũng không phải là vì chơi bời với vợ, hắn chỉ muốn giải quyết đám kẻ địch ở Phiêu Miểu tiên môn.Hạ Thiên quyết định quay về Thanh Phong Sơn, tuy thần tiên tỷ tỷ còn chưa tìm ra được pháp quyết gia tăng công lực nhưng hắn vẫn có ý muốn quay về. Hắn thật sự không hiểu quá rõ về Phiêu Miểu tiên môn hay đại lục Tiên Vân, hắn cần quay về, hắn cần nói những gì mình không hiểu cho thần tiên tỷ tỷ, có lẽ thần tiên tỷ tỷ sẽ cho ra đáp án.Còn chuyện ở thủ đô, bây giờ có Mị Nhi ở đây, Hạ Thiên cũng không quá lo lắng. Dù sao thì Mị Nhi tự bảo vệ mình cũng không phải là vấn đề gì lớn, nếu thật sự gặp phải kẻ thù hùng mạnh, Mị Nhi có thể tự lo được một thời gian và chờ hắn đến cứu viện.Hạ Thiên nhanh chóng đi đến căn cứ Ám tổ, hắn biết lúc này Mộc Hàm đang ở trong căn cứ, khi hắn rời khỏi thủ đô thì muốn biến nàng thành cao thủ Kim Đan Kỳ.Một giây trước Hạ Thiên bước vào căn cứ Ám tổ, một giây sau hắn đã xuất hiện bên cạnh Mộc Hàm. Lúc này nàng không ở trong ký túc xá, nàng đang ở trong một căn phòng ở khu căn cứ, mà gian phòng này chính là văn phòng của Thiên Đạo tổ.Thiên Đạo tổ dù có rất nhiều người phối hợp làm việc nhưng bây giờ chỉ có bốn thành viên chính thức, đó là Hạ Thiên, Mị Nhi, Mộc Hàm và Tống Ngọc Mị, Mị Nhi và Mộc Hàm trường kỳ ở thủ đô, vì vậy mà lúc này trong văn phòng chỉ có hai nàng mà thôi.
- Chồng đến rồi à?
Tuy Mị Nhi tu vi rất cao nhưng người đầu tiên phát hiện ra Hạ Thiên chính là Mộc Hàm, khi thấy Hạ Thiên xuất hiện thì Mộc Hàm thật sự vui vẻ, sau đó nàng quăng người vào trong lòng hắn:
- Chồng, thật ra tối nay tôi muốn điện thoại cho cậu.
- Cam lòng rời khỏi Y Nhân Các sao?
Mị Nhi liếc mắt nhìn Hạ Thiên, rõ ràng nàng có chút bất mãn vì vài ngày qua hắn đều đợi ở Y Nhân Các.Hạ Thiên dùng một tay ôm Mộc Hàm, tay kia ôm Mị Nhi, đáng tiếc là ôm vào khoảng không. Mị Nhi đã biến mất, sau đó nàng lại xuất hiện cách hắn vài mét.Hạ Thiên chỉ có thể chịu thua, Mị Nhi trở nên lợi hại hơn, muốn động vào cũng khó.
- Mị Nhi, trách không được chồng luôn nói cô keo kiệt, cô thật sự có chút keo kiệt.
Mộc Hàm cười hì hì nói.
- Chị cho rằng ai cũng như mình sao?
Mị Nhi tức giận phản bác.
- Vợ Mị Nhi, tôi sắp đi rồi, chị không thể cho tôi ôm một cái sao?
Hạ Thiên nhìn Mị Nhi, hắn có chút buồn bực, hắn dù sao cũng là cao thủ Nguyên Anh Kỳ, sao không làm gì được một Kim Đan Kỳ như Mị Nhi?
- Phải đi sao?
Mị Nhi có chút sững sờ:
- Mộc Hàm không phải còn chưa điện thoại cho cậu sao? Cậu đã biết rồi à?
Hạ Thiên chợt sững sờ:
- Tôi biết cái gì?
- Chồng, cậu muốn thế nào?
Mộc Hàm cũng có chút ngạc nhiên.
- Tôi muốn quay về Thanh Phong Sơn một chuyến, muốn hỏi thần tiên tỷ tỷ về một chuyện.
Hạ Thiên tất nhiên cũng không giấu diếm, sau đó hắn lại hỏi:
- Vợ Mị Nhi, chị nói xem đó là chuyện gì?
- Chồng, chúng ta có thể tìm ra người giết Nam Cung Yến.
Mộc Hàm đón lời:
- Tôi định điện thoại cho cậu, không ngờ cậu đã đến trước rồi.
- Tìm được hắn sao?
Hạ Thiên chợt kinh ngạc, sau đó vội vàng hỏi:
- Hắn ở đâu?
- Tây Đô.
Mộc Hàm đáp lời:
- Nhưng không xác định được vị trí cụ thể.
- Tây Đô sao?
Hạ Thiên ngẩn người:
- Tây Đô ở đâu?
- Ở phía Tây Bộ, Tây Đô là tỉnh lỵ của tỉnh Thiểm An.
Mộc Hàm nhanh chóng nói:- Thật ra sở dĩ nói có thể tìm được hắn vì công lao của Yêu Yêu, vì trước kia Yêu Yêu có viết ra một phần mềm máy tính, mượn camera và vệ tinh khắp nơi để phân biệt gương mặt người khác. Sau khi chúng ta tìm ở thủ đô vài ngày mà không có kết quả thì lợi dụng danh nghĩa của Thiên Đạo tổ dể sử dụng phần mềm kia trên máy tính siêu tốc, sau đó tìm được người kia. Nhưng bây giờ vị trí của đối phương lại vượt quá dự đoán của chúng ta, rõ ràng là ở thành phố Tây Đô, càng kỳ quái là chúng ta cũng chỉ phát hiện ra tung tích của hắn một lần mà thôi, thậm chí căn bản không biết hắn đi đến Tây Đô bằng cách nào, vì vậy tôi nghĩ rằng đợi đến khi xác nhận thật sự mới điện thoại cho cậu."Thành phố Tây Đô, thuộc Tây Bộ sao?"Trong đầu Hạ Thiên chợt lóe lên một luồng hào quang, sau đó hắn chợt hiểu ra, có bốn phía là đông tây nam bắc, bây giờ chỉ còn phương tây mà thôi, xem ra một tổ bốn người còn lại ở trong thành phố Tây Đô, ít nhất cũng ở gần thành phố Tây Đô.Hạ Thiên lập tức thay đổi kế hoạch, hắn không quay về Thanh Phong Sơn mà chạy đến thành phố Tây Đô....Thành cổ Tây Đô là một địa phương khá nổi tiếng.Cho đến ngày nay thì thành cổ có nhiều phần bị hư hại, nhưng khí chất cổ xưa vẫn chưa tiêu tán.Lúc chạng vạng tối có một cô gái mặc cổ trang đi trên đường cái, nàng mặc cung trang xanh biếc, tóc đen da trắng, mũi ngọc mắt sáng giống như một công chúa.Cô gái mặc cung trang này đi trên đường thật sự thu hút nhiều người, làm cho nhiều kẻ phải quay đầu, càng có nhiều nam nữ nhìn chằm chằm vào nàng. Đàn ông nhìn nàng cũng vì nàng quá đẹp, dù là công chúa trên tivi cũng không bằng một phần vạn của nàng, mà phụ nữ nhìn cũng vì nàng quá đẹp làm cho bọn họ ghen ghét.Trên đường vang lên những âm thanh khá lớn, vì có quá nhiều người nhìn mỹ nữ mà cuối cùng sinh ra tai nạn xe, hồng nhan tai họa, chuyện này thật sự là thật không giả.Hai tên cảnh sát thấy tình hình giao thông rối loạn mà cảm thấy không đúng, một nữ cảnh sát thậm chí đi về phía mỹ nữ mặc cung trang kia, chuẩn bị khuyên can mỹ nữ bỏ đi chỗ khác.Cô gái xinh đẹp kia nhìn chung quanh, mặt mũi có vẻ tò mò vì tất cả, giống như thứ gì cũng mới mẻ với nàng, ánh mắt của nàng cực kỳ xinh đẹp nhưng cũng cực kỳ hồn nhiên và thanh tịnh, không chứa chút tạp chất. Lúc này nàng làm người ta sinh ra một cảm giác giống như tiên tử không nhiễm khói bụi nhân gian.Nhưng cảm giác về một tiên tử đã biến mất, vì tuyệt sắc giai nhân kia đột nhiên đi vào một quán ăn, rõ ràng tiên tử này cũng nhiễm khói bụi nhân gian, điều làm cho người ta cảm thấy không hiểu chính là tiên tử không vào khách sạn xa hoa mà vào một quán mỳ nhỏ.Đây là một quán mỳ của mẹ con một gia đình, người mẹ hơn bốn mươi làm phụ trách, cô con gái mười lăm mười sáu tuổi làm nhân viên phục vụ chủ yếu. Gương mặt của người mẹ có chút tiều tụy, con gái lại duyên dáng yêu kiều, điều này làm cho không ít thanh niên dùng cơm phải đưa mắt nhìn.Tiệm mì chỉ có vài chục mét vuông, bên trong có năm sáu cái bàn, khách cũng không nhiều, bàn cũng không ngồi đầy, nhưng quán mỳ này được cái khá sạch sẽ.
- Chị gái, trong này còn chỗ ngồi.
Khi thấy cô gái mặc cung trang đi đến thì người phụ nữ chủ quán chợt ngây người, nhưng ngay sau đó nàng đã có phản ứng, nàng nhiệt tình mời gọi, miệng lưỡi khá ngọt. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULLCô gái mặc cung trang đưa mắt nhìn quán mỳ, sau đó nàng ngồi xuống, khễ nhếch môi, một âm thanh như tiếng trời chợt vang lên:
- Ta đói bụng rồi.
- Chị à, chị muốn dùng gì? Chỗ này của chúng tôi có nhiều loại mỳ, mì bò, mì giò...
Người phụ nữ chủ quán nhanh chóng nói.
- Món nào ngon nhất?
Cô gái mặc cung trang khẽ hỏi.
- Món nào ăn cũng ngon, nhưng cô thích hương vị gì?
Người phụ nữ nhanh chóng nói, nàng tất nhiên sẽ không nói cái gì ngon nhất.
- Đều ngon sao?
Cô gái mặc cung trang suy tư một lúc, sau đó lên tiếng:
- Tôi muốn ăn tất cả.