TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1307: Tôi có thể xứng đôi với bất kỳ người phụ nữ nào


- Ôi, xem ra cần phải nhanh chóng làm cho người phụ nữ này làm vợ mình, nếu không thì sẽ thật sự không có vợ, chẳng phải sẽ là tăng khổ hạnh sao?

Hạ Thiên thầm nói, sau đó bắt đầu kế hoạch cưa cẩm Dạ Ngọc Mị.

Hạ Thiên nghĩ nửa ngày nhưng không tìm được biện pháp gì tốt. Vấn đề lớn nhất chính là hắn nói mười câu nhưng Dạ Ngọc Mị không trả lời dù chỉ là một, điều này thật sự kích thích tính tích cực của hắn.

- Thật sự muốn đẩy người phụ nữ này ra đường đánh cho một trận.

Khi Hạ Thiên nói liên tục mười mấy câu mà Dạ Ngọc Mị không lên tiếng thì hắn thật sự phải lẩm bẩm như vậy.

Lúc này Hạ Thiên đang đi trên quốc lộ xuôi xuống thành phố Nhạc Nam, con lộ này thật ra cũng chính là quốc lộ một lẻ sáu mà lần đầu tiên hắn xuống núi đã từng đi, nhưng bây giờ hắn đi ngược lại, bây giờ hắn càng ngày càng xa Giang Hải.

Hạ Thiên rời khỏi thị trấn Mộc Dương, xe và người trên đường ngày càng ít, hắn đi trên quốc lộ về phía trước, Dạ Ngọc Mị thì đi theo xa xa ở phía sau. Có lẽ thấy Hạ Thiên quá ồn, vì vậy lúc này khoảng cách giữa Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đã không còn là một trăm mét, ít nhất cũng là hai trăm mét. Tất nhiên với công lực của bọn họ thì hai trăm mét thật sự không tính là gì, chỉ cần bọn họ tình nguyện, chưa đến một giây sau, có thể biến khoảng cách thành con số không.

Dù Hạ Thiên rất bực bội nhưng tâm tình của Dạ Ngọc Mị lúc này lại tương đối khá, nếu so với chiều hôm qua thì thật sự khá hơn rất nhiều. Lúc này nàng đã ý thức được Hạ Thiên muốn chọc giận mình, vì vậy nàng dứt khoát không quan tâm, tất nhiên sẽ không dễ dàng tức giận.

Còn mặt khác, có lẽ vì Hạ Thiên thật sự không quá quen khi đi với tốc độ quá chậm, lúc này tốc độ của hắn thật sự đã nhanh hơn hôm qua rất nhiều.

Sau khi rời khỏi thị trấn Mộc Dương được hai giờ, lúc này đã ở cách xa thị trấn Mộc Dương hơn mười kilomet, tốc độ này đối với một người bình thường đã là rất nhanh. Nếu Hạ Thiên cứ dùng tốc độ thế này, đừng nói là hai ba tháng, chỉ sợ hai ba ngày sau sẽ đến thành phố Nhạc Nam.

- Mệt rồi, nghỉ ngơi một chút.

Lại đi thêm một lát, Hạ Thiên cuối cùng cũng ý thức được mình đi hơi nhanh, mà thật ra đi chậm cũng không quen, hắn muốn đẩy nhanh tiến độ lên một chút.

Ven đường phía trước có một nhà chờ xe, có ghế dài để ngồi, Hạ Thiên cũng không khách khí mà trực tiếp chạy đến ngồi xuống. Lần này Dạ Ngọc Mị không nói gì, nàng đi đến nhà chờ xe, nhưng nàng cũng không ngồi, chỉ đứng bất động như hôm qua.

Những nhà chờ xe ở ven đường thế này là đợi xe đường dài, vì vậy cũng không có mấy người ngồi, lúc này ngoài hai người bọn họ ra thì không còn ai khác, vì vậy Hạ Thiên lúc này nhàm chán bắt đầu muốn nói chuyện với Dạ Ngọc Mị.

- Này, Bánh Bao Lớn, cuối cùng chị có thể nói cho tôi biết, tình nhân của chị có bộ dạng gì? Nếu không thì chị khỏi cần về, tôi sẽ tìm người giải phẩu thẫm mỹ, giúp hắn giống hệt như tình nhân của chị là được.

Hạ Thiên nhắc đến tình nhân của Dạ Ngọc Mị, đáng tiếc là nàng vẫn không thèm quan tâm.

Dù biết nói một mình rất nhàm chán nhưng nếu không nói lời nào thì càng chán hơn, vì vậy Hạ Thiên chỉ đành tiếp tục:

- Thật ra tình nhân của chị chắc chắn không đẹp trai bằng tôi, cũng so ra kém xa tôi về thực lực, không bằng tôi coi như chấp nhận làm tình nhân của chị. Nể mặt thần tiên tỷ tỷ, tôi sẽ không coi chị là hàng thay thế, như vậy chị không cần tìm đường quay về làm gì cho mệt.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Đúng rồi, thần tiên tỷ tỷ nói, trước kia chị ở môn phái gọi là Nhật Nguyệt tiên môn, lại gọi cái gì là Song Tu môn, có phải tình nhân của chị là đối tượng song tu không?

Hạ Thiên lại lắc đầu:

- Không đúng, chị chưa từng làm gì với đàn ông, rõ ràng chưa song tu, như vậy tình nhân của chị là ai? Mà đàn ông được chị yêu cũng không bình thường.

Khóe môi Dạ Ngọc Mị có hơi co giật, nhưng nàng vẫn bình thường.

Nhưng Hạ Thiên chợt có chút hưng phấn, người phụ nữ kia cuối cùng cũng không nhịn được, vì vậy hắn nhất định phải cố gắng, phải nói đến khi nào nàng mở miệng mới thôi.

- Này Bánh Bao Lớn, thật ra tuy chị là một khối băng, nhưng gương mặt khá ngon hàng, dáng cao máy thoáng, đặc biệt là cặp bánh báo lớn đủ để ăn no bảy đời nhà thằng nào rớ phải, vì vậy chỗ kia thật sự có người không thích chị sao?

Hạ Thiên còn nói thêm:

- Tuy tôi cảm thấy khó thể để cho người ta thích chị, nhưng chỗ kia của chị chắc chắn phải có vài tên đàn ông ánh mắt kém, bọn họ sẽ không thích chị.

- Cậu cho rằng nói những lời như vậy thì có thể làm nhục tôi sao?

Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng mở miệng, nàng lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu có chút mỉa mai:

- Ở đại lục Vân Tiên, người thích tôi cũng không ít hơn Nguyệt Thanh Nhã.

- Như vậy thì xem ra đám người không có mắt ở đó quá nhiều.

Hạ Thiên cảm khái nói, hắn đã nghe qua nhiều lần về cái tên đại lục Tiên Vân, hắn cũng đã từng nghe thần tiên tỷ tỷ nói nhiều về sự việc bên kia.

- Ánh mắt bọn họ nếu có kém cũng sẽ không kém hơn Nguyệt Thanh Nhã.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.

- Này, nếu chị tiếp tục nói bậy sau lưng thần tiên tỷ tỷ, tôi sẽ đánh chị.

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị:

- Thần tiên tỷ tỷ là một người có ánh mắt rất tốt, vì tôi là người đàn ông cực tốt.

- Ai thì tự hiểu lấy mình.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, giọng điệu có chút trào phúng và khinh thường:

- Trên đại lục Tiên Vân tùy tiện tìm một tên đệ tử tiên môn nào cũng mạnh hơn cậu, đừng tưởng rằng ở thế giới phàm nhân này là đệ nhất thiên hạ thì giỏi, ở đại lục Tiên Vân thì người mạnh hơn cậu có cả ngàn cả vạn, tại đó cậu chỉ là kiến hôi mà thôi.

- Chị chẳng bằng tôi, vậy chị ở đó tính là gì?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dạ Ngọc Mị.

- Tôi đây nếu không phải xuyên việt và bị thương, dù là bây giờ muốn giết chết cậu cũng chẳng khác nào bóp kiến.

Dạ Ngọc Mị nói mơ hồ có chút sát khí, nàng thật sự muốn bóp chết Hạ Thiên.

- Khoác lác thì ai cũng biết, nói không cần đóng thuế.

Hạ Thiên lười biếng nói, hắn không tin lời Dạ Ngọc Mị này.

- Năm xưa tu vi giữa tôi và Nguyệt Thanh Nhã tương xứng với nhau, Nguyệt Thanh Nhã đã được cậu chữa tốt, nói trắng ra với tu vi của ta năm xưa thì chẳng khác nào Nguyệt Thanh Nhã vào lúc này, cậu xem mình là đối thủ của Nguyệt Thanh Nhã sao?

Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu có chút hương vị khinh thường:

- Cậu bây giờ chỉ tương đương Kim Đan Kỳ mà thôi, hơn nữa ngoài thân công lực thì căn bản chẳng biết kiếm kỹ hay tiên thuật gì cả. Còn Nguyệt Thanh Nhã, hai mươi năm trước đã thiếu chút nữa phá đan thành Anh, mà kiếm kỹ của Phiêu Miễu tiên môn tinh diệu vô cùng, bây giờ nếu cô ấy muốn giết cậu, căn bản chỉ giống như bóp chết kiến mà thôi.

Hạ Thiên không cho là đúng:

- Chị nói nhiều như vậy làm gì? Thần tiên tỷ tỷ sẽ không giết tôi, chị ấy thương tôi còn chưa kịp nữa là.

Khóe môi của Dạ Ngọc Mị có hơi co giật, lần này nàng thật sự không nói gì, có lẽ vì nàng không biết nên phản bác ra sao. Dù sao bây giờ nàng cũng biết rõ, Nguyệt Thanh Nhã thật sự không có khả năng giết chết Hạ Thiên, đừng nói là giết, đánh cũng không có khả năng.

Vẻ mặt Hạ Thiên xuất hiện chút ôn hòa, hắn lầm bầm:

- Vẫn là thần tiên tỷ tỷ quá tốt, mình lại muốn chị ấy, nếu bây giờ thần tiên tỷ tỷ đi theo thì quá tốt.

- Nếu cậu thật sự yêu cô ta, nên để cho cô ta theo tôi rời đi, để cho cô ấy quay về Phiêu Miểu tiên môn, làm một tiên tử Phiêu Miễu tiên môn cao cao tại thượng. Cô ấy sẽ ngạo thị tiên môn, bao quát đại lục Tiên Vân, không phải ở cả đời nơi vùng đất tầm thường thế này.

Dạ Ngọc Mị nói bằng giọng lạnh băng, trong đó khó thể che giấu được sự tức giận, thật sự khó che giấu được sự quan tâm của nàng với Nguyệt Thanh Nhã.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dạ Ngọc Mị:

- Tất nhiên tôi yêu thần tiên tỷ tỷ, Đại sư phụ có nói, yêu ai thì sẽ lấy làm vợ, tôi yêu thần tiên tỷ tỷ, muốn để chị ấy làm vợ mình, sao có thể cho đi được? Vớ vẩn, đầu óc chị có vấn đề à?

- Cậu không xứng với Nguyệt Thanh Nhã.

Dạ Ngọc Mị hầu như rống lên tức giận.

- Thần tiên tỷ tỷ nói, tôi có thể xứng với bất kỳ người phụ nữ nào.

Hạ Thiên lại tin tưởng mười phần.

Hạ Thiên duỗi lưng một cái rồi nói thêm:

- Này, tôi nói cô đừng nên nghĩ sẽ quay về, cô có thể tìm được phương pháp không? Cô cho rằng muốn xuyên việt thì xuyên việt sao? Nếu dễ dàng như vậy thì người ta xuyên việt hết rồi.

Dạ Ngọc Mị không nói gì nữa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Dạ Ngọc Mị, trong lòng thầm nói, chẳng biết tại sao mà hắn sinh ra cảm giác, người phụ nữ này đang tính toán với mình.

- Này, Bánh Bao Lớn, tiếp tục đi thôi.

Hạ Thiên cũng không suy xét cẩn thận xem Dạ Ngọc Mị sẽ tính toán mình thế nào, quyết định không thèm quan tâm. Dù sao hắn cũng không sợ người phụ nữ này giở trò quỷ, nàng muốn tính toán hắn, hắn sẽ tính toán với nàng.

Hạ Thiên đi ra khỏi chỗ đợi xe, hắn tiếp tục đi về phía trước, nhưng tốc độ lần này rất chậm, hắn đã ý thức được trước đó đi quá nhanh.

Dạ Ngọc Mị vẫn đi theo Hạ Thiên hai trăm mét, nhưng khi nàng phát hiện đối phương đi rất chậm thì chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết tên khốn kia.

Đúng lúc này một chiếc Audi màu trắng chạy qua bên cạnh Dạ Ngọc Mị, sau đó xe lập tức thắng gấp và quay lui, dừng ngay bên cạnh Dạ Ngọc Mị.

- Người đẹp, đi nhờ xe không?

Cửa sổ xe hạ xuống, một mặt người thò ra dò xét, đồng thời còn thò cả tay ra, một chiếc nhẫn kim cương bùng sáng lóa mắt.

Nhưng Dạ Ngọc Mị không có hứng thú với cả người lẫn xe, nàng thậm chí còn không quay đầu, ánh mắt nhìn về phía bên này, tiếp tục đi về phía trước không nhanh không chậm.

- Người đẹp, em đi đến đâu thế? Anh có thể miễn phí chở em đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tên chạy chiếc Audi vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn lái xe đi sát bên cạnh Dạ Ngọc Mị, tiếp tục nói.

Hạ Thiên quay đầu nhìn, mỹ nữ quả nhiên là khác, trước kia hắn xuống núi phải đứng ra chặn xe Audi, bây giờ xe Audi lại chủ động tìm đến với Dạ Ngọc Mị.