TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1094: Không ai có thể trêu chọc tôi


- Chị biết tên ngốc kia ở đâu sao?

Hạ Thiên có chút hưng phấn.

- Chồng, Hứa Thanh Sơn biết tin tức Vệ Hiểu Đồng thiếu chút nữa bị giết đã tương đối phẫn nộ, vì vậy lão lập tức điều tra chuyện này, biết được vài sự việc thật sự có liên quan đến Dịch tiên sinh kia.

Ninh Khiết nhanh chóng nói:

- Dù còn chưa xác định người kia có phải là Dịch Tri Ngôn hay không, nhưng Hứa Gia Hưng, là người con thứ hai của Hứa Thanh Sơn đã nói, có một người tên là Dịch tiên sinh chủ động liên lạc với hắn, giúp hắn cướp lấy tài sản của Hứa gia.

- À, Hứa Gia Hưng kia có biết Dịch tiên sinh ở đâu không?

Hạ Thiên hỏi một câu.

- Chồng, hắn cũng không biết rõ ràng, bọn họ chỉ liên lạc với nhau trên mạng mà thôi.

Ninh Khiết trả lời, ngay sau đó nàng thay đổi chủ đề:

- Nhưng bây giờ đã có một cơ hội, sáng nay tên Dịch tiên sinh kia chợt gửi mail cho Hứa Gia Hưng, muốn Hứa Gia Hưng lập tức đưa cho hắn một trăm triệu đô la Hongkong, hắn cũng đưa đến một tài khoản ngân hàng. Đám cảnh sát kỹ thuật cao bên Hongkong nói có thể điều tra số tài khoản kia, nhưng bọn họ cũng không bảo đảm có thể căn cứ vào số tài khoản đó để tìm được người cần tìm... ....

- Những chuyện thế này nên để cho Tiểu Yêu Tinh làm.

Hạ Thiên không đợi Ninh Khiết nói xong mà cắt ngang lời:

- Vợ quỷ keo kiệt, tôi sẽ điện thoại cho vợ Tiểu Yêu Tinh, để cô ấy liên lạc với chị, sau đó chị cho cô ấy biết số tài khoản, cô ấy sẽ biết nên làm thế nào.

- Được, hiểu rồi, có tin tức gì tôi sẽ báo cho cậu biết ngay.

Ninh Khiết lên tiếng.

Sau khi kết thúc trò chuyện với Ninh Khiết thì Hạ Thiên lập tức điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, mà lúc này nàng vẫn ngủ như trước, nhưng vừa nghe nói có thể được hack tài khoản ngân hàng, nàng lập tức tràn đầy hưng phấn. Nàng thề thốt đảm bảo sẽ làm tốt mọi việc, dù không tìm thấy vị trí của Dịch Tri Ngôn thì cũng sẽ đào mỏ hết số tiền bên trong, để tên kia đi ăn xin.

Dù đến bây giờ Tiểu Yêu Tinh còn chưa giúp Hạ Thiên tìm được Dịch Tri Ngôn, nhưng hắn vẫn rất tin tưởng năng lực của nàng, vì vậy sau khi giao cho Tiểu Yêu Tinh thì hắn cũng không quan tâm nữa, ngay sau đó hắn chỉ cần bình tĩnh chờ tin tức của Tiểu Yêu Tinh và Ninh Khiết mà thôi.

Sau khi sắp xếp xong thì chuông cửa chợt vang lên.

Hạ Thiên nhanh chóng đi ra, sau đó hắn thấy một ông lão đứng bên ngoài, tuy hắn chỉ mới gặp mặt đối phương một lần nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, người này là cha của Đàm Uy, Đàm Học Vũ. Nhưng lần trước gặp mặt thì Hạ Thiên cảm thấy Đàm Học Vũ vẫn chưa đến sáu mươi, mà lần này hắn chợt sinh ra cảm giác người này già đi hơn mười tuổi, chỉ trong thời gian ngắn mà lão có vẻ rất già lão, mái tóc cũng bạc trắng.

Sau lưng Đàm Học Vũ còn có một người phụ nữ, người này hơn ba mươi, tướng mạo khá tốt, dáng người cũng khá tốt, có hơi tương tự như Đàm Uy.

- Vào đi, Đàm Uy ở bên trong.

Hạ Thiên mở cửa rồi lười biếng nói một câu.

Đàm Học Vũ muốn nói gì đó thì dừng lại, sau đó lão khẽ gật đầu, đi theo Hạ Thiên vào phòng khách, khi thấy Đàm Uy ngồi trên sàn nhà thì gương mặt chợt tràn đầy nước mắt:

- Tiểu Uy.

- Em trai, em làm sao vậy? Sao em lại ngồi trên mặt đất?

Người phụ nữ nhanh chóng nhào đến bên cạnh Đàm Uy dùng giọng quan tâm nói, sau đó nàng còn quay đầu dùng giọng bất mãn nói với Hạ Thiên:

- Cậu làm gì vậy, mùa đông lạnh thế này mà cho em tôi ngồi trên sàn nhà... ....

- Câm mồm.

- Câm mồm cho ta.

Hai tiếng gầm hầu như đồng thời vang lên, theo thứ tự chính là Đàm Học Vũ và Đàm Uy, mà Đàm Uy vừa rống lên tức giận vừa đột nhiên vùng lên đẩy người phụ nữ kia ra.

- Đàm Mẫn Chi, chị đừng ở đây giả vờ làm người tốt, nửa tháng trước tôi đi tìm chị, nhưng chị xem tôi như tên ăn mày, cố ý làm ra vẻ không biết tôi.

Đàm Uy dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn người phụ nữ kia:

- Bây giờ tôi nói cho chị biết, sau này tôi không có người chị nào như chị.

Vẻ mặt Đàm Mẫn Chi chợt biến đổi, nàng lập tức nổi giận nói:

- Em trai, sao em lại vu oan cho chị như vậy? Chị giả vờ không biết em khi nào? Em đi tìm chị hồi nào?

- Bây giờ chị tất nhiên sẽ không thừa nhận, nhưng tóm lại một câu, tôi hy vọng sau này chị cũng đừng xem như quen biết tôi.

Lúc này Đàm Uy đứng lên khỏi mặt đất:

- Nhưng tôi phải cảm ơn chị, chị cho tôi nửa tháng khổ sở, điều này làm tôi nghĩ lại rất nhiều chuyện, để tôi thấy rõ bộ mặt của chị. Chị so ra kém xa người chị luôn hận Đàm gia chúng tôi kia.

- Mẫn Chi, con thật sự giả vờ như không quen biết Tiểu Uy sao?

Đàm Học Vũ lúc này cũng nhìn Đàm Mẫn Chi, lão trầm giọng nói.

- Cha, cậu ta nói dối, con căn bản chưa từng gặp Tiểu Uy, có một tên ăn mày đến tìm con, nhưng tên kia không nói được lời nào, căn bản không thể nào là Tiểu Uy... ....

Đàm Mẫn Chi vội vàng giải thích.

- Trước tối qua tôi còn chưa việc gì.

Đàm Uy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đàm Mẫn Chi:

- Nhưng chị ruột này giả vờ như không biết tôi, vì vậy tôi phải ký thác tất cả lên người chị họ, vì thế mới sang bên này tìm anh rể Hạ Thiên. May mà anh rể Hạ Thiên đối xử với tôi không tệ, tối qua tôi đã gặp anh ấy, dù anh ấy chỉ gặp tôi vài lần nhưng chỉ cần liếc mắt là nhận ra, hơn nữa còn điện thoại cho chị họ, tối qua lại trị thương cho tôi.

Đàm Uy nói đến đây thì chợt xoay người nhìn về phía Hạ Thiên, hắn quỳ xuống đất dập đầu nói:

- Anh rể, đại ân không thể nói hết bằng lời, sau này mạng của Đàm Uy sẽ là của anh, dù anh để tôi tìm chết, tôi cũng sẽ không do dự nửa lời.

- Tôi không muốn anh tìm chết, anh tranh thủ đi tắm, mùi trên người rất khó ngửi.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Vâng, anh rể, tôi sẽ đi.

Đàm Uy bò lên khỏi mặt đất.

- Tiểu Uy, đây là quần áo của con.

Đàm Học Vũ đưa cho Đàm Uy một túi quần áo.

Đàm Uy tiếp nhận túi quần áo, hắn đi về phía phòng tắm, mà Đàm Học Vũ lai quay sang nhìn Đàm Mẫn Chi, giọng điệu rất trầm thấp:

- Mẫn Chi, bây giờ ta không muốn kiểm chứng những lời của Tiểu Uy là thật hay giả, nhưng con nên đi đi, Tiểu Uy vừa gặp đại nạn, nó sẽ không muốn nhìn thấy con.

- Cha, con... ....

Gương mặt Đàm Mẫn Chi chợt tái nhợt, nàng muốn giải thích gì đó.

- Đi đi.

Đàm Học Vũ chợt quát lên.

Vẻ mặt Đàm Mẫn Chi chợt biến đổi, nàng dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, sau đó tức giận bỏ đi.

- Hạ Thiên, đại ân của cậu và Vân Thanh, Đàm gia tôi... ....

Đàm Học Vũ nhìn Hạ Thiên, lão chuẩn bị nói ra những lời cảm tạ.

Tôi đã nói là không cần cảm ơn, muốn thì cảm ơn chị Vân Thanh.

Hạ Thiên cắt ngang lời Đàm Học Vũ, hắn không hứng thú với lời cảm tạ của đàn ông, nếu là Vân Thanh đến cảm tạ hắn, như vậy hắn sẽ vui hơn.

Đàm Học Vũ nhìn Hạ Thiên, lão không nói thêm điều gì nhưng trong lòng có khá nhiều cảm xúc. Lão không ngờ vào lúc Đàm gia gian nan nhất thì người trợ giúp lại là Hạ Thiên và Vân Thanh, hai người này trước kia hầu như không có liên hệ gì với Đàm gia.

- Này, đúng rồi, chị Vân Thanh nói, để tôi giúp các người, vì vậy nếu các người có gì không giải quyết được thì cứ nói cho tôi biết, trên đời này không có gì tôi không làm được.

Hạ Thiên lúc này chủ động nói.

- Vâng, những đến bây giờ tôi còn chưa biết Tiểu Uy có chuyện gì xảy ra.

Đàm Học Vũ khẽ gậ đầu nói.

- Tôi ra ngoài ăn sáng, ông chậm rãi chờ anh ta tắm rửa.

Hạ Thiên nhớ mình còn chưa ăn sáng, vì vậy hắn nói một câu rồi đứng lên nhanh chóng bỏ đi.

Hạ Thiên ăn sáng mất nửa giờ, khi hắn quay về thì thấy Đàm Uy đã tắm rửa xong, đã thay quần áo mới, lúc này tất nhiên sẽ là hai người khi so với trước đó.

Đàm Uy và Đàm Học Vũ cùng ngồi trêng ghế sa lông khẽ nói gì đó, khi thấy Hạ Thiên tiến vào thì Đàm Uy vội vàng đứng lên dùng giọng khách khí nói:

- Anh rể.

- Này, rốt cuộc là ai đánh chú thê thảm như vậy, có muốn tôi giúp đánh hắn một trận hay không?

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, hắn đang chờ tin tức của Tiểu Yêu Tinh, vì vậy bây giờ hơi rảnh, cần tìm chút chuyện làm cho đỡ ngứa tay.

- Anh rể, là người của Thất Huynh Đệ Hội ra tay, lúc đó khi bọn họ tra tấn tôi đã nói rất rõ ràng, bọn họ nhận tiền của Lam Thiệu Cương, cố ý trả thù tôi.

Đàm Uy lại không có quá nhiều phẫn nộ, hắn đã nghĩ một buổi tối, bây giờ đã cơ bản tỉnh táo trở lại.

Đàm Uy dừng lại một chút rồi giải thích:

- Anh rể còn nhớ sự việc bốn tên lưu manh trước đó không? Một tên trong số đó chính là con của Lam Thiệu Cương, tên Lam Thiệu Cương kia rất có tiền, hơn nữa anh của hắn lại là chủ tịch thành phố Cảng Thành. Thất Huynh Đệ Hội chính là tổ chức hắc bang lớn nhất Cảng Thành, căn bản Đàm gia không thể trêu vào, vì vậy bọn họ căn bản không sợ tôi biết rõ thân phận của mình.

- À, chú có muốn xử lý tất cả bọn họ không?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.

- Sao?

Đàm Uy chợt ngẩn ngơ, tất nhiên hắn muốn xử lý tất cả đám người kia, nhưng hắn căn bản không có năng lực đó.

- Sao cái gì? Nếu chú muốn giết bọn họ, tôi sẽ giúp cậu xử lý, nếu cậu không muốn thì bỏ đi, dù sao bọn họ cũng chưa chọc vào anh đây.

Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.

- Anh rể, những người này không dễ chọc vào, tôi sợ anh... ...

Đàm Uy khẽ nói.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Đàm Uy:

- Chú nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Chú chỉ cần biết rằng trên đời này người không nên chọc vào là anh, anh muốn chơi ai cũng được, đừng nghĩ muốn chơi được anh, hiểu chưa?

Đàm Uy nghe nói như vậy mà không khỏi ngẩn ngơ, hắn biết y thuật của Hạ Thiên rất thần kỳ, hoặc có thể nói là rất khó tưởng. Tối qua hắn không tin mình còn có thể nói được, cũng cảm thấy nửa đời sau khó thể đi đứng bình thường, nhưng bây giờ hắn không khác gì người bình thường.

Nhưng Đàm Uy không biết nhiều về Hạ Thiên, hắn cũng không thể xác định Hạ Thiên thật sự lợi hại như vậy.

Đàm Uy có chút do dự, sau đó hắn quyết định nhờ Hạ Thiên:

- Anh rể, em muốn anh cứu bạn gái, cô ấy bị đám cầm thú kia bắt được, bây giờ còn chưa biết sống chết thế nào.

- À, không có vấn đề, chú biết bạn gái ở đâu không?

Hạ Thiên đồng ý, trong lòng có chút vui sướng, xem ra có chuyện để làm rồi.