TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1075: Chuyến bay hai người


Hạ Thiên đợi thêm vài phút, Mộc Hàm còn chưa quay lại, vì nhàm chán nên hắn đứng lên chuẩn bị đi tìm nàng, nhưng khi hắn vừa đứng lên thì thấy một tiếp viên hàng không đi đến.

Khi thấy tiếp viên hàng không kia đi đến thì Hạ Thiên vươn tay ôm lấy:

- Vợ, thì ra là chị đi thay quần áo.

Viên tiếp viên hàng không này chính là Mộc Hàm, nàng nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên:

- Chồng, lần này người ta là tiếp viên hàng không, tất nhiên phải đi thay quần áo.

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Vợ, bây giờ chị thật sự biến thành tiếp viên hàng không sao?

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Mộc Hàm mặc quần áo của tiếp viên hàng không, Hạ Thiên đã từng gặp vài lần, vì vậy khi thấy nàng mặc quần áo tiếp viên hàng không thì tưởng rằng cho minh xem. Nhưng khi nghe nói lần này nàng thật sự là tiếp viên hàng không thì Hạ Thiên không khỏi có chút ngạc nhiên, vợ tóc vàng thật sự biến thành tiếp viên hàng không sao?

Điều làm Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu chính là chuyến bay lần này sao không thấy người khác, giống như chỉ có hai người gồm hắn và Mộc Hàm thì phải?

- Chồng, người ta là tiếp viên hàng không chuyên dụng của cậu.

Mộc Hàm nở nụ cười quyến rũ, sau đó nàng ấn Hạ Thiên ngồi xuống, sau đó giạng hai chân ngồi trên đùi hắn, nàng tiếp tục nũng nịu giải thích:

- Chuyến bay lần này là tôi cố ý sắp xếp, cậu là hành khách duy nhất của tôi, tất nhiên tôi là tiếp viên hàng không duy nhất.

Hạ Thiên nghe Mộc Hàm nói như vậy thì lập tức hưng phấn:

- Vợ, chị nói chuyến bay này chỉ có hai người chúng ta thôi sao?

Nếu trên máy bay không có người khác, như vậy có nghĩa rằng đây là thế giới của hai người bọn họ, nói cách khác là hai người bọn họ muốn làm gì ở đây đều có thể được. Khoảnh khắc này Hạ Thiên đã không nhịn được bắt đầu lục lọi trên người Mộc Hàm, hắn rất hoài niệm cơ thể của nàng, hoài niệm thân thể mềm mại, hoài niệm làn da trắng nõn, hoài niệm sự nhiệt tình của nàng, hoài niệm mùi hương trên người nàng... ....

- Chồng, thật ra cũng không phải là như vậy, còn có hai người lái máy bay.

Mộc Hàm khẽ lắc đầu, nhưng nàng rõ ràng hiểu câu nói muốn làm gì thì làm của Hạ Thiên là thế nào, vì vậy nàng bổ sung:

- Nhưng cả cabin này là của chúng ta, các cô ấy sẽ không ra phía sau này, dù các cô ấy thật sự không có việc gì cũng vậy. Tôi cố ý sắp xếp hai nữ lái máy bay, cậu không cần lo lắng.

- Vợ, cũng là chị thông minh nhất, sắp xếp rất thỏa đáng.

Hạ Thiên nghe nói có người thì có hơi thất vọng, nhưng sau khi nghe xong thì càng hưng phấn, một tay đã thò vào trong quần áo của Mộc Hàm, nhanh chóng trèo đèo lội suối, xúc cảm tuyệt vời cũng truyền đến.

Hai tay Mộc Hàm lúc này cũng thật sự lục lọi trên người Hạ Thiên, sau đó trên người hắn có thêm vài thứ, Mộc Hàm cũng khẽ nói:

- Chồng, tất cả những gì liên quan đến cậu đều được phục hồi, điện thoại của cậu nên thay đổi nhưng vẫn là dãy số trước kia, như vậy cũng thuận tiện để cậu liên lạc với người quen trước đó, Ư... ....

Gương mặt Mộc Hàm đỏ ửng, nàng không tự giác được phải phát ra một tiếng rên rỉ khó thể kiềm chế được. Động tác của Hạ Thiên càng lúc càng có lực, hơn nữa hắn đã sớm quen các bộ vị mẫn cảm trên người nàng, vì vậy chỉ trong nháy mắt đã làm nàng chết mê chết mệt.

- Chồng, dừng lại cái đã.

Mộc Hàm bắt lấy bàn tay trái đang xoa bóp của Hạ Thiên:

- Chồng, trước tiên đeo đồng hồ này vào, mười phút nữa máy bay sẽ cất cánh, trước khi cất cánh tôi sẽ múa cho cậu xem.

- Được, tôi thích nhất là xem chị khiêu vũ.

Hạ Thiên đồng ý, Mộc Hàm nhảy tương đối mê người, ấn tượng này rất sâu sắc.

Trước tiên Mộc Hàm đeo chiếc đồng hồ đại biểu cho thân phận Ám Hoàng lên tay Hạ Thiên, sau đó nàng đứng lên, tạm thời rời khỏi đùi Hạ Thiên, cuối cùng vòng eo mềm mại của nàng bắt đầu vặn vẹo, một điệu múa mê người xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.

Vũ đạo này cũng không đơn giản là múa thoát y, vì Mộc Hàm đã từng nhảy một điệu không biết tên cho Hạ Thiên xem, nhưng lần này điệu múa cực kỳ gợi cảm, bộ lộ tất cả tư thái hoàn mỹ và vẻ đẹp của nàng. Vô tình Hạ Thiên cũng mê say trong vũ điệu, lửa nóng trong lòng cũng dần bùng lên.

Một đoạn vũ đạo chấm dứt, Hạ Thiên nhịn không được tiến lên muốn ôm lấy Mộc Hàm, nhưng nàng giống như tiên đoán được hành động của hắn, nàng không đợi hắn đứng lên, nàng dùng giọng quyến rũ nói:

- Chồng, cậu đừng động, để tôi phục vụ cậu là được, tôi nhảy cho cậu xem một bản nữa.

Hạ Thiên chỉ có thể tạm thời khống chế lửa dục của mình, hắn ngồi đó không đứng lên, mà Mộc Hàm cũng bắt đầu thực hiện nhưng gì mình nói, nàng múa bản thứ hai, tất nhiên điệu múa này rất đơn giản, đó là điệu thoát y mà Hạ Thiên thích nhất.

Mộc Hàm vừa uốn éo người vừa chậm rãi cởi bỏ bộ đồng phục tiếp viên hàng không, lại chậm rãi đi về phía Hạ Thiên. Lúc này mỗi hành động của nàng, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều phát huy sức quyến rũ đến tận cùng, dùng làm sức hút của nàng bùng ra đến mức giới hạn. Khi nàng đến trước mặt Hạ Thiên thì trên người đã không còn mảnh vải che thân.

Đúng lúc này tiếng động cơ vang lên, máy bay bắt đầu trượt đi trên đường băng, nhưng Hạ Thiên và Mộc Hàm trong buồng máy bay lại vững như núi, cũng không vì máy bay cất cánh mà bị ảnh hưởng. Lực quán tính chẳng là gì với hai người, ngược lại Hạ Thiên bắt đầu tấn công trên da thịt của Mộc Hàm.

Mộc Hàm giạng hai chân trên đùi Hạ Thiên, hai tay trượt trên người hắn, quần áo của hắn nhanh chóng giảm bớt qua hai tay của nàng... ....

Khi máy bay cất cánh trên bầu trời cũng là lúc Hạ Thiên và Mộc Hàm kết hợp thành một, sau đó là một quá trình điên cuồng.

Thành phố Cảng Thành, khu biệt thự Hồ Hương Tuyết.

Bây giờ đã hơn tám giờ tối, Ninh Khiết ngồi một mình trong phòng khách xem ti vi, trên ti vi đang chiếu phim, nhưng chỉ sau một lúc thì nàng đã chán, điều này làm nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Thật ra trước kia nàng rất thích xem ti vi, nhưng bây giờ xem phim truyền hình thế này nàng không tìm được cảm giác như xưa.

Trước kia nàng là một thiếu nữ bình thường, thường thì thiếu nữ rất thích xem phim, nàng cũng thích xem. Nhưng bây giờ nàng đã không còn bình thường, nàng không thể nào trở về như xưa, lúc này nàng có năng lực hùng mạnh, có những kinh nghiệm truyền kỳ, lại có một người đàn ông truyền kỳ. Tất nhiên nàng cũng có vài điểm giống những nữ nhân vật trong phim, đó là nàng cũng là vợ bé.

- Không biết bây giờ chồng thế nào rồi, cậu ấy chắc không có việc gì chứ?

Ninh Khiết nghĩ đến người đàn ông thần kỳ của mình mà có chút lo lắng, tuy nàng biết Tống Ngọc Mị kia chưa về thủ đô, cũng chưa đến nơi này, mà Tống gia ở thủ đô cũng không có hành động gì quá lớn nhưng nàng vẫn lo lắng, vì đến bây giờ nàng vẫn còn chưa liên lạc với Hạ Thiên.

Tính thời gian, đã hơn nữa tháng, theo lý mà nói thì dù có việc gì hay không, bây giờ nàng cũng phải nhận được tin tức mới đúng, nhưng thực tế là đến bây giờ nàng vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin gì.

Một ngôi biệt thự lớn rất lạnh lẽo, lúc bắt đầu còn có Ngải Vi Nhi và Isabella ở đây đợi tin từ Hạ Thiên, nhưng vài ngày trước hai người bọn họ đã phải rời đi, chỉ để Ninh Khiết ở lại một mình, vì thế mà bây giờ chỉ có một mình nàng ở đây.

Ninh Khiết không có bạn bè ở đây, không có thân nhân, trước kia ít nhất còn có Hạ Thiên, nhưng bây giờ cả Hạ Thiên cũng không còn, một người ở trong một căn biệt thự lớn quả thật có chút tịch mịch. Thậm chí nàng còn nghĩ muốn rời khỏi đây, nhưng nàng cũng không biết mình nên đi đâu, nàng chỉ có thể ở đây chờ tin của hắn mà thôi. Nàng phải đợi Hạ Thiên trở về, ít nhất nàng phải chờ được điện thoại của hắn, như vậy mới quyết định có nên rời khỏi đây hay không.

Tất nhiên nếu nói một cách nghiêm khắc thì Ninh Khiết cũng có bạn bè ở đây, Trương Đan còn ở đây, nhưng nàng biết mà không thể đi tìm Trương Đan. Trước tiên nàng phải xác nhận Tống Ngọc Mị không gây nguy hại cho mình, sau đó mới dám liên lạc với Trương Đan, lúc này có bạn bè hay không cũng như nhau mà thôi.

Cam Mẫn những ngày nay cũng rất ít khi đến tìm Ninh Khiết, trước đó Ninh Khiết ngẫu nhiên ra khỏi nhà cũng gặp mặt Cam Mẫn, cũng phát hiện Cam Mẫn khách khí với mình rất nhiều. Điều này làm cho nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng biết rất rõ, sau sự kiện bộ đội đặc chủng đuổi cảnh sát cơ động ra khỏi khu biệt thự thì toàn bộ đám người ở trong khu biệt thự Hồ Hương Tuyết gặp mặt đều tránh xa, rõ ràng bọn họ không phải chán ghét nàng, mà sợ đắc tội với nàng.

- Hèn gì trước kia xem ti vi hay đọc tiểu thuyết đều thấy những người có thân phận và địa vị khác thường lại khó tìm được bạn bè thật sự, xem ra bây giờ mình cũng là như vậy.

Ninh Khiết thầm chế giễu chính mình, thật ra nàng cũng chẳng phải là người có địa vị hay thân phận cao quý, trong tiềm thức thì nàng vẫn là người phụ nữ nấm mốc, là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học và vất vả kiếm việc làm, thậm chí còn không thể nói là một phần tử trí thức. Nhưng nàng cho rằng mình như vậy nhưng người khác thì không, ít nhất ở trong khu biệt thự Hồ Hương Tuyết này, hầu như người nào cũng biết, người trong biệt thự 118 không thể động vào.

- Thôi, đi ngủ thôi.

Ninh Khiết nhìn đồng hồ, tuy vẫn chưa tới chín giờ nhưng nàng vẫn không tiếp tục ở lại xem tivi, nàng không có việc gì làm, vì vậy quyết định đi ngủ, ngủ coi như nghỉ ngơi, sau đó sẽ không còn gì phiền não.

Ninh Khiết trước tiên đi tắm rửa, sau đó mặc đồ ngủ lên lầu, thuận tiện tắt đèn phòng khách. Nhưng khi đi vào phòng ngủ thì nàng đột nhiên trở nên cảnh giác, vì nàng chợt nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ.

- Là ai...Ủa? Chồng à?

Ninh Khiết nhìn về phía giường, khoảnh khắc này nàng tưởng mình nằm mơ, vì nàng phát hiện có một người đàn ông nằm ngủ trên giường của mình.

Ninh Khiết dụi dụi mắt, sau đó nàng khẽ véo mình, cuối cùng nàng cũng xác nhận mình không nằm mơ, người đàn ông nằm trên giường quả thật là đàn ông của nàng, là Hạ Thiên.

Ninh Khiết thở dài một hơi, khi thấy Hạ Thiên bình yên vô sự thì nàng cũng đã tháo xuống tảng đá treo trước ngực nhiều ngày. Nhưng lúc này nàng cũng có chút buồn bực, chồng làm gì vậy? Sao giống như người mệt chết thế kia? Về nhà rồi ngủ luôn sao?