Sở Phàm giống như còn chưa phục hồi tinh thần lại, có lẽ cũng vì bị tình cảnh này làm cho khiếp sợ. Hắn nhìn ba tên cầm đao phóng về phía mình mà không có chút phản ứng, chưa nói đến vấn đề chạy trốn, thậm chí ngay cả tránh né cũng không thể.
- Những người này đến muốn chém anh, anh nên báo cảnh sát, tôi muốn về nhà với chồng mình.
Lúc này Ninh Khiết khẽ nói một câu với Sở Phàm, sau đó nàng kéo Hạ Thiên bước đi, nhanh chóng biến mất.Dù sao cũng là bạn học, Ninh Khiết không thể nào trơ mắt nhìn Sư phụ bị giết chết trước mặt mình, vì vậy nàng ra tay cứu hắn, nhưng nàng không muốn vì vậy mà mang tai vạ đến cho Hạ Thiên, càng không muốn có liên quan đến Sư phụ, vì thế nàng nhanh chóng bỏ đi.Sở Phàm đứng nguyên tại chỗ vài phút đồng hồ, cuối cùng hắn mới cầm điện thoại báo cảnh sát.... ....Hạ Thiên và Ninh Khiết nhanh chóng đi về nhà, mà Hạ Thiên cũng thuận miệng hỏi:
- Vợ quỷ keo kiệt, người kia là ai? Có phải thầm yêu chị không?
- Không thể nào, anh ta là bạn học của tôi, nhưng chúng ta không quen biết. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn
Ninh Khiết tiếp tục giải thích:
- Bộ dạng trước kia của tôi cậu cũng biết rồi đấy, sao lại có người yêu thầm tôi được?
- À, do bọn họ không biết vẻ đẹp bên trong của chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được, nàng trừng mắt với Hạ Thiên:
- Cậu biết vẻ đẹp bên trong của tôi sao?
- Tất nhiên tôi sẽ biết rõ.
Hạ Thiên nói rồi bế Ninh Khiết lên:
- Vợ quỷ keo kiệt, bây giờ tôi muốn thưởng thức vẻ đẹp bên trong của chị.
Hạ Thiên ôm Ninh Khiết đi lên phòng ngủ trên lầu, sau đó đặt nàng lên giường, bắt đầu cởi áo quần của nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, người này nói đến vẻ đẹp bên trong chính là bên trong quần áo, hắn muốn thưởng thức vẻ đẹp của nàng, đơn giản chỉ là cởi quần áo mà thôi.
- Đêm nay cậu không hấp thu âm hỏa sao?
Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi.
- Trước tiên tôi hấp thu chút âm hỏa trong người chị rồi nói sau.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Trong người tôi làm gì có âm hỏa?
Ninh Khiết trợn mắt nhìn Hạ Thiên.
- Tôi nói có thì có, tôi là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ.
Hạ Thiên nói năng với lý lẽ hùng hồn.Ninh Khiết không khỏi thầm nói, còn là đệ nhất thần y à? Sao nàng thấy hắn như đệ nhất dâm y?Khi nàng định nói điều gì đó thì một cảm giác tê dại từ trên ngực truyền đến, nàng khẽ rên lên:
- Ư... ....
Hạ Thiên rất giỏi lột bỏ quần áo của phụ nữ, vì thế hắn nhanh chóng lột trần Ninh Khiết thành một chút cừu trắng nhỏ, sau đó hắn ngậm chặt bồ đào của nàng, tận tình hưởng thụ vẻ đẹp bên trong của nàng, sau đó đi vào bên trong để cảm nhận sâu hơn, đồng thời có lẽ cũng hấp thu âm hỏa của nàng. Mãi đến khuya thì hắn mới thật sự hấp thu được chút âm hỏa trên người Ninh Khiết, mà hắn cũng lưu luyến rời khỏi người nàng, sau đó dùng phương pháp bình thường để hấp thu âm hỏa trên người mình.Ninh Khiết bị Hạ Thiên lật qua lật lại mà cơ thể như nhũn ra, cuống họng khô rát, nàng rời khỏi giường mặc quần áo, sau đó rót chén nước uống cho thông giọng, cuối cùng ở bên cạnh trông coi.
- Tám phần là kiếp trước mình mắc nợ cậu ta.
Ninh Khiết nhìn Hạ Thiên khoanh chân ngồi bên dưới mà thầm nghĩ, vừa rồi nàng bị hắn lật qua lật lại vài giờ, nếu nói theo lý thì bây giờ nàng phải được nghỉ ngơi, nhưng nàng chưa được nghỉ, nàng còn phải hộ pháp, cũng may công lực của nàng rất mạnh, còn có thể cố gắng được.Ninh Khiết khẽ vuốt bộ vị trên người vừa bị cắn mút rất mạnh, nàng thầm nghĩ, người này biến mình từ một cô gái xấu xí thành một mỹ nữ để hưởng dụng sao?Ninh Khiết lại lắc đầu, nàng thấy thật sự không phải là như vậy, trước đó hắn hoàn toàn chướng mắt mình, nếu chẳng phải lần này nàng gặp chuyện không may, sợ rằng cũng khó thể ở cùng hắn.Ninh Khiết chậm rãi thở ra một hơi, nàng khoanh chân ngồi lên giường, cũng bắt đầu tu luyện, như vậy sẽ làm nàng bảo trì sự thanh tĩnh, cũng có thể làm nàng có thêm cảm giác linh mẫn. Nếu có nguy hiểm đến gần thì nàng sẽ phát hiện ra ngay.... ....Một khu dân cư bên ngoài Hồ Hương Tuyết vài kilomet, một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách, nàng xem ti vi nhưng ngáp liên tục.Âm thanh mở khóa chợt vang lên bên tai, cô gái chợt chấn động, nàng vội vàng nhảy dựng lên.Cửa phòng mở ra, một người đàn ông đi vào, chính là Sư phụ đêm nay vừa suýt nữa bị chém chết. Khi thấy cô gái thì vẻ mặt mệt mỏi của hắn xuất hiện nụ cười dịu dàng:
- Trương Đan, em còn chưa đi ngủ sao?
Cô gái xinh đẹp kia chính là Trương Đan, là bạn của Ninh Khiết khi còn ở thủ đô, nếu Ninh Khiết biết Trương Đan có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ chấn động, vì nàng căn bản không ngờ Trương Đan sẽ đến Cảng Thành.
- Không thấy anh về, lại nghe anh nói đang ở cục cảnh sát, em cũng không biết anh xảy ra chuyện, em định đến xem nhưng không quen thuộc nơi này, cũng không biết cục cảnh sát ở đâu. Anh nói mình sẽ nhanh chóng quay về nên em chỉ biết đợi, nào ngờ đã qua hai giờ rồi.
Trương Đan ngáp một cái:
- Được rồi, anh đã quay lại, điều này nói rõ anh không có việc gì, nếu vậy em cũng nên đi ngủ.
Trương Đan nói xong thì đi về phía phòng ngủ, sau đó nàng đóng cửa, rõ ràng nơi đây có hai phòng riêng, mà nàng cũng không phải ở cùng với Sở Phàm.Sở Phàm đi vào toilet, hắn rửa mặt, sau đó đi vào phòng ngủ của mình. Nhưng một phút sau hắn lại đi ra, hắn đến gõ cửa phòng Trương Đan.
- Trương Đan, em ngủ chưa?
Sở Phàm thật ra khá buồn ngủ, nhưng có một việc không nói rõ thì hắn rất khó ngủ. Hơn nữa hắn cũng tin, nếu Trương Đan biết rõ chuyện này cũng sẽ mong muốn được nghe rõ ràng.
- Chưa, Sở Phàm, anh có việc gấp gì sao?
Bên trong truyền ra âm thanh của Trương Đan.
- Trương Đan, anh giống như vừa được gặp Ninh Khiết.
Sở Phàm có chút chần chừ, cuối cùng nói thẳng ra.
- Bịch, bịch.
Trương Đan trực tiếp nhảy xuống giường, nàng mở cửa phòng, giống như tinh thần chợt tỉnh táo trở lại, nàng vội vàng hỏi:
- Sở Phàm, anh nói gì, anh gặp Ninh Khiết sao?
- Điều này...Trương Đan, em..Quần áo của em.
Sở Phàm cảm thấy có chút xấu hổ, lại giống như không dám nhìn. Trương Đan vì chạy ra quá nhanh mà quên mất trên người có vài phần lộ ra, đặc biệt là hạ thân, nàng chỉ mặc một cái quần lót nhỏ.
- Á!
Trương Đan lập tức cảm thấy không đúng, nàng đóng ầm cửa lại, chưa đến một phút sau cửa lại mở ra. Điều làm cho Sở Phàm cảm thấy dở khóc dở cười chính là Trương Đan cũng không mặc quần áo vào, nàng chỉ quấn một cái mền lên người mà thôi.
- Sở Phàm, nói mau, nói mau, anh thấy Ninh Khiết ở đâu?
Trương Đan tỏ ra rất quan tâm.
- Thật ra, Trương Đan, anh cũng không xác định, cô ấy không thừa nhận mình là Ninh Khiết, nhưng anh nhớ lần trước xem qua ảnh của em, thật sự rất giống.
Sở Phàm suy nghĩ:
- Đúng rồi, em cho anh xem lại đi.
- Được, anh chờ chút.
Trương Đan tiến vào phòng ngủ, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại, nhanh chóng mở một tấm hình:
- Anh xem, nhìn kỹ một chút, có phải không? Bây giờ bạn ấy là như vậy, rất đẹp, đặc biệt có khí chất, giống hệt như một ngôi sao.
Sở Phàm nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cả phút, sau đó hắn khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, chính là cô ấy, anh thật sự được gặp cô ấy, nhưng kỳ quái, Trương Đan này, em và Ninh Khiết rất quen thuộc, em có biết Ninh Khiết biết võ không?
- Võ?
Trương Đan chợt ngây người:
- Hình như có biết một chút, em tận mắt thấy cậu ấy đánh bay một tên đàn ông.
- Là vậy sao? Vậy thật sự là cô ấy rồi.
Sở Phàm có chút hoang mang:
- Nhưng rất kỳ quái, nếu thật sự là cô ấy thì sao không nhận ra anh, dù không biết cũng không nên phủ nhận chứ?
- Đúng vậy, kỳ quái, sao lại đến Cảng Thành?
Trương Đan có chút mơ hồ:
- Sở Phàm, anh nói cẩn thận lại xem, đừng bỏ qua điều gì.
- Được rồi.
Sở Phàm có chút mệt mỏi nhưng vẫn nói ra rõ ràng, cũng may sự việc không quá phức tạp, hắn cũng không mất nhiều thời gian.
- Sao? Anh thiếu chút nữa đã bị chém chết?
Trương Đan lắp bắp kinh hoàng.
- Đúng vậy, nếu không có Ninh Khiết cứu, sợ rằng bây giờ anh đã xong rồi.
Sở Phàm gật đầu, trong lòng hắn có chút bất an, cũng không biết vì sao bọn họ muốn xử lý mình.
- Đúng là kỳ quái, Ninh Khiết đến đây, còn có cả chồng, nhưng không thừa nhận, đúng là quỷ dị.
Trương Đan lầm bầm:
- Cũng không nghe nói bạn ấy có bạn trai, đàn ông dây dưa với nàng chỉ có một, chẵng lẽ là hắn?
Trương Đan nghĩ vậy thì lại hỏi:
- Sở Phàm, anh thấy rõ người đàn ông đi cùng Ninh Khiết chứ?
- Điều này, cũng không quá rõ ràng, người đàn ông kia có vẻ rất bình thường, không có gì đặc biệt, hơn nữa anh thấy Ninh Khiết nên chẳng quan tâm đến đối phương.
Sở Phàm có chút ngượng ngùng.
- Hừ!
Trương Đan có chút thất vọng:
- Thôi được rồi, mệt chết được, không nói đến vấn đề này nữa, ngày mai anh đưa em đến chỗ đã tìm được Ninh Khiết, nếu bọn họ đi tản bộ ở nơi đó, sẽ ở cách đó không xa.
- Được, không có vấn đề.
Sở Phàm đồng ý ngay.