TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 28: Giết người không dùng dao


Hạ Thiên liếc mắt mà mặc kệ Tôn Thiên Vũ, nếu không vì sợ tiểu tử này sẽ liên lụy đến Tôn Hinh Hinh thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm, không có bản lĩnh thì đừng nên động vào vợ của kẻ khác.

Tôn Hinh Hinh lại càng hoảng sợ:

- Hạ Thiên, cậu đừng xúc động, giết người phạm pháp.

Tôn Hinh Hinh chẳng biết Hạ Thiên còn có bản lĩnh khác hay không, nhưng nàng thật sự tin đối phương có thể làm thịt vị giám đốc kia.

- Nếu không bị người ta biết được thì không phạm pháp.

Hạ Thiên không cho là đúng, nhị sư phụ giết rất nhiều người mà chẳng phải còn chưa bị ai bắt đi sao?

- Nhưng giết người thì không tốt.

Tôn Hinh Hinh rất sợ Hạ Thiên sẽ giết người:

- Phải có biện pháp khác chứ?

- Tất nhiên là có, nhưng phiền phức hơn.

Hạ Thiên thấy Tôn Hinh Hinh có chút lo lắng thì nói thêm:

- Chị Hinh, chị không thích giết người thì tôi sẽ không làm, tôi dùng biện pháp khác là được.

- Anh thật sự có biện pháp sao?

Tôn Thiên Vũ nhịn không được phải hỏi một câu.

- Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Hạ Thiên duỗi lưng nói:

- Nói cho tôi biết địa chỉ của tên kia, bây giờ tôi sẽ đi thu phục.

Đế Cảnh Hào Viên là một khu biệt thự, mỗi ngôi biệt thự trong đây phải có giá hơn chục triệu, người có thể tiến vào đây ở thì phần lớn đều có tiền. Nơi đây cũng được coi là khu nhà giàu của thành phố Giang Hải, thanh danh cũng tương xứng với thực tế, dù người có tiền chưa hẳn đều ở đây, nhưng ở đây chắc chắn phải có tiền.

Mã Hùng Binh chính là một trong những ông chủ của khu biệt thự Đế Cảnh Hào Viên, thân là chủ tịch tập đoàn Thiên Mã, khi mới bắt đầu phát triển thì đã tiến ngay vào chỗ này, chưa đến mười năm hắn đã kiếm được hơn mười tỷ đồng, nhảy vào hàng ngũ phú hào của thành phố Giang Hải

Tất nhiên đàn ông có tiền mà chẳng tìm cho mình vài em xinh tươi đúng là có lỗi với chính bản thân, nói ra cũng bị người ta xem thường. Vì vậy Mã Hùng Binh cũng nuôi vài tình nhân xinh đẹp có thân hình và khí chất, khi tình nhân ngày càng nhiều thì càng khó thể trông nom cho đủ. Nhưng không ngờ cũng vì vậy mà người tình bị kẻ khác chăm sóc dùm.

Điều này làm cho Mã Hùng Binh rất tức giận, điều này cũng rất bình thường, bất kỳ tên đàn ông nào găp phải chuyện như vậy cũng đều tức tối. Nhưng Mã Hùng Binh tức tối còn khủng bố hơn người thường, bình thường đàn ông chỉ muốn đánh cho tên gian phu một trận là xong nhưng hắn lại muốn Tôn Thiên Vũ phải biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng vài ngày trôi qua mà thủ hạ không tìm được Tôn Thiên Vũ, điều này làm cho Mã Hùng Binh cảm thấy rất tức tối, sau đó hắn trút giận lên người cô tình nhân, hắn dùng một viên Viagra rồi giằng co với cô nàng trên giường nửa buổi tối.

Sau khi bùng ra tất cả tinh lực thì Mã Hùng Binh cũng kiệt sức xuống ngựa, hắn đang định vào nhà tắm thì đột nhiên khựng lại như gặp phải quỷ:

- Anh, anh...Anh là ai?

Có một người đang ngồi trên mép giường, vì Mã Hùng Binh làm việc trên người phụ nữ thường thích mở đèn, vì vậy hắn có thể thấy rõ tướng mạo của đối phương. Tướng mạo người này rất tầm thường, tuổi không lớn, hinh như chưa đến hai mươi, trên mặt là nụ cười cổ quái. Tất nhiên điều làm Mã Hùng Binh phải chú ý chính là trên tay đối phương có một con dai thái rau, tay còn lại là một cây củ cải trắng khá dài, đối phương đang nhàm chán gọt củ cải.

Người phụ nữ trên giường chợt kêu lên một tiêng kinh hoàng, sau đó trốn ngay vào trong chăn. Hai người đều không dám kêu cứu mạng, vì bọn họ biết rõ chỉ cần hét lên thì sợ rằng sẽ mất mạng.

- Huynh đệ, có phải anh đến đòi tiền không? Trong tủ có hai triệu, cậu đến mà lấy.

Mã Hùng Binh lập tức thanh tỉnh trở lại, tuy hắn không biết đối phương vào đây bằng cách nào, nhưng bây giờ không phải lúc để xem xét vấn đề này.

- Tôi không thích cướp bóc.

Tên thiếu niên cười hì hì với Mã Hùng Binh:

- Tôi tự giới thiệu, tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ.

Vẻ mặt Mã Hùng Binh chợt trở nên trắng bệch, cướp bóc bình thường sẽ không khai tên, hơn nữa người này còn không che mặt, còn tư động nói tên, chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu?

- Huynh đệ, tha tôi một con đường sống, tôi sẽ cực kỳ cảm kích.

Trong giọng nói của Mã Hùng Binh đã mang theo vài phần cầu xin.

- Đừng sợ, khả năng tôi giết người là rất nhỏ.

Hạ Thiên cười hì hì nói:

- Nhưng tôi cảm thấy xử lý anh là biện pháp tốt nhất, mà tam sư phụ lại không thích tôi giết người, chị Hinh cũng không thích tôi giết người. Vì vậy không đến mức bất đắc dĩ tôi sẽ không giết anh.

- Vậy, huynh đệ, cậu...Cậu muốn gì?

Trong lòng Mã Hùng Binh vẫn rất căng thẳng.

- Người phụ nữ này có phải là Điền Hiểu Nhã không?

Hạ Thiên nhìn thoáng qua cô gái đang quấn trong ga giường.

- Đúng, đúng, đúng, cô ấy chính là Điền Hiểu Nhã.

Mã Hùng Binh vội vàng nói:

- Huynh đệ, cậu nhìn trúng cô ta sao? Không có gì, cậu muốn chơi thế nào cũng được.

- Bốp!

Hạ Thiên dùng cây củ cải đập lên đầu Mã Hùng Binh:

- Tôi là người không thưởng thức sao?

Mã Hùng Binh bị củ cải nện lên đầu khá đau, trong lòng cũng thầm oán:

"Này, như vậy không phải đang nói tôi không biết thưởng thức sao?"

Điền Hiểu Nhã chính là một trong những tình nhân xinh đẹp nhất của Mã Hùng Binh, cũng vì vậy mà khi biết Điền Hiểu Nhã cắm sừng lên đầu mình, hắn mới bắt buộc phải diệt trừ Tôn Thiên Vũ.

Dù trong lòng rất khó chịu thì Mã Hùng Binh vẫn chỉ biết cười:

- Huynh đệ, muộn thế này mà cậu vẫn đến tìm, không biết có chuyện gì cần làm?

Không cần tiền, không cần nữ nhân, chẳng lẽ cần mạng.

- Không có gì, tôi chỉ muốn cho anh biết, nơi này của anh tôi có thể đến, tôi thích đến thì đến thích đi thì đi.

Hạ Thiên cười hì hì nói:

- Nói cách khác, tôi muốn xử lý thì xử lý anh, anh cảm thấy thế nào?

- Vâng, vâng!

Mã Hùng Binh liên tục gật đầu.

- Anh sợ con dao này không?

Hạ Thiên đưa con dao cắt rau múa máy vài lượt trước mặt Mã Hùng Binh:

- Con dao này lấy trong phòng bếp của nhà anh, nhưng anh cũng đừng nên sợ, thật ra trước nay tôi giết người mà chưa từng dùng dao bao giờ.

Hạ Thiên ném củ cải trong tay ra, hai tay nắm lấy hai đầu cây dao rồi khẽ dùng sức. Con dao chợt uốn cong, sau đó Hạ Thiên lại xoa nhẹ, con dao bị vo thành một khối sắt.

Mã Hùng Binh vuốt vuốt mắt, hắn nghi ngờ mình nằm mơ, nếu không trên đời sao có kẻ lợi hại như vậy? Nhưng hắn cũng lập tức biết được mình không mơ, vì vậy thanh tỉnh trở lại ngay tức thì.

Mã Hùng Binh nhìn Hạ Thiên đang cười tủm tỉm mà khí lạnh từ chân phóng lên đầu, khoảnh khắc này hắn không thể nghi ngờ đối phương có năng lực giết chết mình một cách đơn giản.

- Thật ra tôi với anh cũng không thù không oán, anh chỉ cần làm tốt hai chuyện thì sau này sẽ bình an vô sự.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Cậu...Cậu có gì phân phó?

Mã Hùng Binh dùng giọng lo sợ hỏi. Lúc này hắn thật sự sợ hãi, vì người càng có tiền càng sợ chết, Mã Hùng Binh có nhiều tiền, tất nhiên càng sợ chết hơn người thường.

- Chuyện thứ nhất, sau này không được tìm và gây ra phiền toái cho Tôn Thiên Vũ. Thứ hai, để người phụ nữ Điền Hiểu Nhã này rời khỏi nơi đây. À, tuy tôi không có hứng thú với cô ta, nhưng Tôn Thiên Vũ và anh hình như cũng có sự thưởng thức giống nhau.

Hạ Thiên cuối cùng cũng nói ra yêu cầu, đã không thể giết người thì chỉ còn cách uy hiếp mà thôi.

- Cậu là người Tôn Thiên Vũ phái tới sao?

Mã Hùng Binh chợt kinh hoàng.

- Bốp!

Hạ Thiên lại cầm của cải gõ lên đầu Mã Hùng Binh:

- Đầu óc anh có vấn đề không? Cậu ta có thể phái tôi đến được sao?

- Dạ, dạ, tôi sai rồi.

Mã Hùng Binh sờ lên đầu, vẻ mặt lộ rõ sự cầu xin, trong lòng lại thầm mắng chính mình. Sao hắn lại đần như vậy? Tôn Thiên Vũ kia có thể phái một người mạnh mẽ thế này đến tìm mình sao?

Hạ Thiên đứng dậy nói:

- Được rồi, sự việc đã xong, tôi đi đây, hai việc kia rất đơn giản, chỉ cần anh làm theo là được.

- Dạ, dạ, nhất định sẽ làm theo.

Mã Hùng Binh liên tục nói.

- Hừ, cuối cùng cũng xong, thật phiền phức.

Hạ Thiên thở dài một hơi:

- Xem ra trực tiếp giết người vẫn dễ dàng hơn.

Hạ Thiên lắc đầu rồi đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn mở cửa nhảy xuống biến mất trong tầm mắt của Mã Hùng Binh.

Mã Hùng Binh co quắp ngã xuống giường, trên người vã đầy mồ hôi lạnh, hắn cũng không còn khí sức để nhúc nhích thân thể.

- Biến, cô cút ngay cho tôi.

Một lúc lâu sau Mã Hùng Binh mới rống lên với người phụ nữ ở bên cạnh.

Vị trí cách khu biệt thự Đế Cảnh Hào Viên vài trăm mét.

Tôn Thiên Vũ đã sớm hoảng loạn chợt nhìn thấy Hạ Thiên thản nhiên đi ra, hắn vội vàng tiến lên nghênh đón, giọng điệu rất nôn nóng:

- Thế nào?

Hạ Thiên có thể đến được đây tất nhiên đều nhờ Tôn Thiên Vũ đưa đến, mà vài ngày trước Tôn Thiên Vũ biết chỗ này qua miệng của Điền Hiểu Nhã. Nhưng Tôn Thiên Vũ không dám đi vào, mà Hạ Thiên cũng không có hứng thú đưa hắn vào, vì vậy bắt chờ bên ngoài.

- Xong rồi, về thôi.

Hạ Thiên nói với vẻ mặt thoải mái.

- Thật sao?

Tôn Thiên Vũ hình như vẫn còn cảm thấy khó thể tin.

Đúng lúc này chuông điện thoại chợt vang lên, Tôn Thiên Vũ vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó vội vàng nhấn nút nghe:

- Tiểu Nhã, là em sao? Em nói thật sao? Tốt, tốt, anh đang ở bên ngoài Đế Cảnh Hào Viên, tốt, anh ở đây chờ em.

Tôn Thiên Vũ cúp điện thoại rồi dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Hạ Thiên:

- Tiểu Nhã nói nàng sẽ ra ngay!

- À, cậu ở đây chờ đi, tôi đi về trước.

Hạ Thiên xoay người muốn bỏ đi.

- Anh rể, đợi chút.

Tôn Thiên Vũ vội vàng nói.

"Anh rể?"

Hạ Thiên nghe được Tôn Thiên Vũ xưng hô như vậy thì ấn tượng về đối phương chợt đổi mới, không sai, tiểu tử kia có tương lai.

- Tiểu Vũ, có chuyện gì?

Hạ Thiên cũng sửa lại cách xưng hô, trên mặt là nụ cười hài lòng.

Tôn Thiên Vũ có chút buồn bực, người này rõ ràng đã coi mình là anh rể của hắn, lại gọi hắn như chị gái. Tuy hắn cảm thấy như vậy nhưng có một anh rể như Hạ Thiên là không tồi, nhưng vấn đề là Tôn Thiên Vũ đã biết người này mới mười chín tuổi qua miệng chị gái, thậm chí còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, như vậy mà trước đó liên tục gọi là cậu xưng anh, bây giờ lại gọi là Tiểu Vũ, điều này làm hắn cảm thấy có chút quái dị.

- Anh rể, bây giờ đã muộn, khu biệt thự này lại không có xe buýt, bình thường cũng không có taxi, bây giờ anh đi về thì mất rất nhiều thời gian.

Vẻ mặt Tôn Thiên Vũ có vẻ rất nịnh nọt:

- Nếu không thì anh chờ chút, tiểu Nhã sẽ lái xe ra, em sẽ bảo cô ấy tiễn anh về.

- Được rồi.

Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, thật ra hắn cảm thấy mình đi quá nhanh, không hỏi qua chỗ ở, hơn nữa còn chưa quen đường, sợ rằng lại tiếp tục lạc đường thì không tốt.