Bốn phía Ngự Lâm quân đông nghìn nghịt đều muôn phần kinh hãi, bọn chúng nhìn thấy một mình Hàn Mạc từ trong đám kỵ binh cưỡi ngựa ra, sau đó hoa mắt nhìn thấy hơn mười người tiến đến cản lại trong chớp mắt tất cả đều ngã trong vũng máu, mà Hàn Mạc trong sự miêu tả sơ lược, đã phá được sự ngăn cản mạnh mẽ đến trước người Hàn Tòng Định.
Quân sĩ hai bên đều nhìn thấy đại đao của Hàn Tòng Định hướng về phía trước, rất nhiều người chứng kiến đều hiểu được, một đao này của Hàn Tòng Định hiển nhiên là muốn đẩy Huyết Đồng côn của Hàn Mạc ra.
Động tác hai bên thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng rồi lại vô cùng kì lạ, lúc đại đao Hàn Tòng Định hướng về phía trước khơi mào là lúc mọi người có thể nhìn thấy Huyết Đồng côn của Hàn Mạc ép xuống vô cùng đơn giản.
Vì thế, một cảnh tượng kì lạ xuất hiện.
Nếu Huyết Đồng côn của Hàn Mạc là một thanh đao, như vậy người và ngựa của Hàn Tòng Định sẽ biến thành một khối đậu hũ, Huyết Đồng côn rơi từ trên xuống dưới, đầu tiên là dễ dàng khống chế đại đao của Hàn Tòng Định, sau đó côn kia sẽ rơi thẳng phía trên đầu Hàn Tòng Định. Hàn Tòng Định gần như không kịp kêu lên một tiếng, máu văng khắp nơi, đầu mang khôi giáp dĩ nhiên cũng bị đánh nát, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương vỡ vụn, người hắn trầm xuống, cả người lẫn ngựa trở mình ngã xuống đất.
Đám Ngự Lâm quân lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, Hàn Tòng Định tuy không coi là cao thủ tuyệt thế, nhưng trong Ngự Lâm quân tuyệt đối thuộc vào hạng cao thủ, nhưng vị mãnh tướng Ngự Lâm quân này lại bị Hàn Mạc đánh chết trong nháy mắt, hơn nữa Hàn Mạc ra chiêu không hề hoa mĩ, chiêu đơn giản như vậy, nhưng lại có sức sát thương và phá huỷ kinh người.
Trở lại nguyên trạng, đường lớn hoá giản, là tinh tuý võ đạo chân chính.
Hàn Hộ quân Tham lĩnh của Ngự Lâm quân đã chết ở trong tay Hàn Mạc, điều này đương nhiên là một sự uy hiếp lớn đối với Ngự Lâm quân, tuy rằng bọn Ngự Lâm quân đã lấp kín con đường lớn Tây Hà, nhưng hai bên đều không chân chính tiến vào chém giết, Hàn Mạc lại lấy việc vượt qua những vũ khí của thường nhân để chiến đấu, nhanh chóng tiến vào, nhanh chóng dừng lại.
Lúc Ngự Lâm quân chấn động không tiếp tục đi tới cũng là lúc, Huyết Đồng côn của Hàn Mạc đã đâm vào ngực Hàn Tòng Định, đem thi thể Hàn Tòng Định khơi mào giữa không trung, lạnh nhìn kỹ dòng nước lũ màu đen trước mặt, giọng như tiếng chuông lớn, truyền xa xa:
- Tội ác chỉ có một mình Hàn Huyền Đạo, người khác không cần phải chết... Kẻ nào cản trở ta, giết không ta!
Trong Ngự Lâm quân bất chợt xuất hiện sự yên lặng, nhưng Hàn Mạc hành văn liền mạch bạo sát, đương nhiên không thể dễ dàng doạ được lòng can đảm của Ngự Lâm quân tinh nhuệ nhất Yến quốc, sau một lát yên lặng, đã có một gã Kỵ binh Ngự Lâm quân trầm giọng quát:
- Bắt phản tặc Hàn Mạc, giết cho ta!
Không chút do dự, cũng không bởi vì sợ hãi mà lui xuống, dòng nước lũ màu đen anh dũng xông lên, mà những kỵ binh sau Hàn Mạc cũng đã bổ tiến lên, một bức tường thành vách sắt hình thành phía trước, tiếng tên xé gió kêu lên, cứ mỗi đợt thanh âm thảm thiết đó vang lên, những tên Ngự Lâm quân xông lên trước đều ngã xuống đất, nhưng những Ngự Lâm quân mặc áo giáp đen ở mặt sau vẫn không lùi bước, vẫn anh dũng lao về phía trước.
Tuấn mã giẫm lên đạp vào thi thể trên đường, những kỵ binh khiên lớn mặc dù ít, nhưng ở đây cũng đủ tạo thành một đạo thiết màn, một hàng kỵ binh khiên lớn ở phía trước, tuấn mã tiến lên phía trước, nhanh chóng hướng về Ngự Lâm quân ngã trên mặt đất, mà trường thương cũng hướng về phía trước, đâm vào ngực Ngự Lâm quân.
Bọn họ ra thương cực kỳ nhanh chóng, dứt khoát linh hoạt, ỷ vào sức mạnh của tuấn mã, lại hướng vào đám quân thù.
Diễm Tuyết Cơ phóng ngựa tiến lên, đến bên người Hàn Mạc, nhìn sự chiến đấu kiên cường trước mắt cùng tiếng người với tiếng ngựa hí truyền đến, nhíu mày lại:
- Ngươi muốn dựa vào một trăm kỵ binh này đánh Hoàng thành?
Giọng Hàn Mạc không chút tình cảm, chỉ bình tĩnh nói:
- Sẽ kết thúc rất nhanh!
Những kỵ binh khiên lớn giống như những chiến xa lăn về phía trước, nơi mà đi qua, dưới vó ngựa đều là máu hoà trộn với thi thể.
Hàn Mạc tiếp nhận trường cung từ một tên binh sĩ trong tay, trường cung này cực kỳ nặng, là một trong tứ thạch nhuyễn công vô cùng hiếm thấy, hắn nhẹ nhàng tiếp nhận trường cung, tiếp đó tiếp nhận một mũi tên, giương cung cài lên, nâng tay ngắm vào trận địa của địch, không nói một lời, ngón tay buông lỏng, mũi tên nhọn phá không tật ra, người thường khó có thể tưởng tượng được tốc độ xuyên qua không khí "phập" một tiếng cắm vào cổ họng một gã Ngự lâm quân bên trận địa địch, tên kia kêu một tiếng, xoay người ngã xuống ngựa.
Tay Hàn Mạc vẫn chưa dừng, binh sĩ bên người cầm hộp tiễn, Hàn Mạc bắn xong một tên, liền thuận tay lấy ra cây thứ hai, bắn ra, cây thứ ba, cây thứ bốn, bắn ra…!
Hàn Mạc bắn tên ra, giống như chất độc của rắn độc, không sai một phát nào, những tên cưỡi chiến mã trong trận địa địch nháy mắt đã bị bắn chết bảy tám người.
Những tên cưỡi ngựa muốn trốn tránh, hoàn toàn không có cơ hội, ánh mắt Hàn Mạc cơ hồ có thể nhìn thấu mọi sơ hở, có thế khiến mũi tên bắn ra đi theo một quỹ đạo chính xác với tốc độ kinh người xuyên thẳng vào cổ họng hoặc trái tim đối phương.
Ngự Lâm quân đương nhiên dũng mãnh, nhưng Hàn Mạc dễ dàng bắn chết, lại khiến lũ Ngự Lâm quân sởn tóc gáy. Hàn Mạc thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, giống như thợ săn ở trong vùng ngoại ô săn bắn, bất luận cái gì bị hắn ngắm chọn làm mục tiêu, gần như đều khó lòng thoát chết.
Cái gọi là rắn không đầu không được, chuyện Hàn Mạc làm chính là bắt kẻ trộm trước bắt vua, những tướng lãnh Ngự Lâm lần lượt bị bắn chết, trận địa địch liền lập tức lâm vào một mảnh hoảng sợ và hỗn loạn.
Hàn Mạc lại bắn chết một gã Ngự Lâm tướng lãnh, lúc này mới dừng ây, cao giọng bảo:
- Bản tuớng đây là Tây bắc Đại tướng quân, vào kinh chỉ là bình loạn giết giặc, các ngươi đều là những tướng sĩ trung dũng, chẳng lẽ bán mạng vì quyền gian, làm loạn nền tảng Đại Yến ta sao?
Giọng hắn chính là lấy kình khí phát ra, tuy rằng mưa xối xả, tràn ngập tiếng kêu thảm thiết với tiếng chạm vũ khí, nhưng những lời này lại truyền đến tai mọi người rất rõ ràng,
Sự chém giết kịch liệt dường như đã chấm dứt trong nháy mắt, kỵ mã khiên lớn đương nhiên không tiếp tục đi về phía trước, mà Ngự Lâm quân cũng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có điều không một ai buông vũ khí, không khí dị thường mùi máu tanh cứng ngắc.
Trên thực tế đám Ngự Lâm quân đều đã nghe qua tên Hàn Mạc, biết Hàn Mạc xuất thân từ Báo Đột doanh, coi như là cùng nguồn gốc, hơn nữa trước đây trên tiền tuyến Hàn Mạc còn có thành tích kiêu nhân, lúc đó phần lớn Ngự Lâm quân đều có biết đến. Bọn họ thật sự không rõ, vị tướng quân trẻ tuổi lấy được chiến công hiển hách trước chiến tuyến, tại sao đột nhiên lại bị triều đình khép vào tội làm phản.
Mới vừa rồi Ngự Lâm tướng lãnh đốc chiến, những nhóm Ngự Lâm này anh dũng xung phong liều chết, nhưng lúc này một hàng tướng lãnh bị Hàn Mạc bắn chết không còn lại vài người, những tên khác cũng bị tài bắn cung thần kì của Hàn Mạc làm cho chết khiếp, lúc này sao còn dám lên tiếng.
Trong trận mưa xối xả, hai bên lập tức xuất hiện một sự căng thẳng kì dị.
Liền vào lúc này, bỗng nghe được có một tràng tiếng vó ngựa vang lên, lần này lại là từ phía sau Hàn Mạc truyền đến.
Trăm kỵ binh hộ tống Hàn Mạc tuy rằng số lượng ít, nhưng mỗi người đều là chọn từ mười dũng sĩ khác, huấn luyện bài bản, gặp nguy không loạn, tiếng vó ngựa phía sau ầm ầm vang lên, nhưng cũng không khiến bọn kỵ sĩ khiên lớn có chút bối rối, bọn kỵ binh phía sau bị vây lập tức quay đầu ngựa lại, dựng thẳng tấm chắn lên, trong nháy mắt đã lập xong hàng bảo vệ.
Hàn Mạc chậm rãi quay đầu, trong tay hắn có hơn một ngàn nhân mã đóng giữ ở Tây Môn, nghiêm lệnh không được theo vào, lúc này phía sau lại xuất hiện thanh âm, khó không phải là Ngự Lâm quân vòng từ mặt sau?
Bên trong làn mưa, Hàn Mạc thấy được một con ngựa toàn thân trắng như tuyết dẫn đầu, con tuấn mã đó không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, mà còn có cả khí phách kiêu ngạo, giống như tia chớp trong trận mưa lớn, dẫn đầu phi đến.
Hàn Mạc nhìn thấy con ngựa, khẽ thở dài một tiếng.
Hắn đương nhiên nhận ra con tuấn mã, năm đó đánh hạ Bột Châu Quận Hàn Diệp Thành, Hàn Mạc ở phòng ngựa của Diệp phủ chiếm được hai con thiên lý mã, một là con ngựa hiện giờ hắn đang cưỡi Tuyệt Ảnh mã, một con khác gọi là Đằng Sương Bạch, cũng là loại ngựa nhất đẳng, sau lại đưa cho lão tứ Hàn gia Hàn Nguyên.
Lúc này con tuấn mã xuất hiện trước mặt hắn, không phải Đằng Sương Bạch thì là cái gì? Hơn nữa ngay lập tức, kỵ sĩ giáp mặc giáp màu xám, tuy còn cách một khoảng, nhưng Hàn Mạc nháy mắt có thể đoán ra là Hàn Nguyên.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng, trong thời điểm này Hàn Nguyên lại vào kinh thành.
- Là người một nhà!
Hàn Mạc lớn tiếng kêu lên.
Những kỵ binh khiên lớn phía sau vốn đã dùng Phong Xảo nỗ nhắm ngay Hàn Nguyên, chỉ đợi Hàn Mạc ra lệnh một tiếng, liền lập tức bắn chết, nghe Hàn Mạc kêu lên, lập tức liền thu hồi nỏ lại.
Hàn Nguyên từ trong đám người thẳng hướng đi lại, đến bên người Hàn Mạc, vẻ mặt cũng rất nghiêm khắc, bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn giết Hàn Huyền Đạo, ta theo ngươi đi, để ta tự tay giết hắn!
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Tứ ca, huynh...Huynh biết rồi?
- Hàn Nguyên ta là loại người ngu dốt, nhưng bên người còn có người hiểu được chuyện.
Hàn Nguyên thản nhiên nói:
- Đông Hải thành Thành Vệ quân Phó Chỉ huy sứ Thẩm Lãng đã chém giết Thành Vệ quân Chỉ huy sứ, lần này ta và Thẩm Lãng cùng mang năm nghìn binh mã, đó là vào kinh muốn hỏi Hàn Huyền Đạo cho ra lẽ, phụ thân ta, rốt cục có làm hại hắn hay không?
Gã giơ tay, trong tay lại nắm một tam xoa kích màu vàng:
- Đây là Hải vương kích Đông Hải Vương tung hoành năm đó, cũng là bảo vật trấn tộc Hàn tộc, lần này ta muốn dùng Hải vương kích vì cha ta lấy lại công đạo!
Gã phóng ngựa tiến lên, phiếm hào quang màu vàng ở bên trong làn mưa, âm thanh như chuông lớn, nhìn đám Ngự Lâm quân đông nghìn nghịt đang chắn đường, lạnh lùng nói:
- Tránh hết ra cho ta!
Ánh mắt đã có chút đỏ thẫm, trong mắt tràn ngập sát khí mà Hàn Mạc chưa từng gặp qua, không hề nghi ngờ, Hàn Nguyên đương nhiên hiểu cái chết Hàn Huyền Linh có liên quan đến Hàn Huyền Đạo, lần này lĩnh quân đến kinh, là muốn báo thù cho cha.
Âm thanh phía sau ầm ầm vang lên, mấy trăm kỵ binh lúc đầu Hàn Nguyên dẫn đến đã đuổi đến đây, trong nháy mắt, đoạn đường lớn Tây Hà liền hoàn toàn bị bế tắc.
"Sặc!"
Trong Ngự Lâm quân, đột nhiên có người yên lặng không nói gì không vũ khí trong tay xuống, nhìn thoáng qua người bên cạnh, rất nhanh liền có người thứ hai, người thứ ba...!
Rất nhanh, không ngờ có hơn phân nửa Ngự Lâm quân buông vũ khí xuống, lập tức đến hai bên đường, tránh ra một con đường
Nhưng vẫn còn có một bộ phân binh sĩ còn do dự.
Dù sao Ngự Lâm quân cũng là đội quân tinh nhuệ nhất Yến quốc, có nhiệm vụ là bảo vệ Hoàng thành, tuy bây giờ thân phận của huynh đệ Hàn thị cũng có chút đặc biệt, nhưng mà theo truyền thống Ngự Lâm quân, chưa bao giờ xem xét kẻ thù là ai, chỉ bảo vệ cho Hoàng thành, ngăn cản mọi kẻ thù.
Bỗng nghe thấy trong đám Ngự lâm quân có người la lớn:
- Các huynh đệ, sau khi Hầu gia rời khỏi, tướng lãnh Lang Giáp doanh có nhiều đổi mới, ít năm gần đây không có sự tình, các ngươi đều mở to mắt ra nhìn một cái, sau lại dùng đầu óc suy nghĩ một chút, chúng ta có phải bị người khác lợi dung? Lần đổi mới tướng lãnh này, đều là đích thân Thánh thượng đề bạt, vì sao Thánh thượng đem thay đổi toàn bộ tướng lãnh mình từng tín nhiệm?
Sau giọng đó, liền có một giọng khác:
- Không sai. Các huynh đệ, chúng ta trung với Thánh thượng, nhưng cũng không thể bị người lợi dụng. Lương Tham lĩnh, Tuần Tham lĩnh lúc trước đều là Hộ quân Tham lĩnh Thánh thượng khâm điểm, nhưng lần này đều bị tra tội bị giam ngục, đây thật sự là ý chỉ Thánh thượng sao? Hay là người nghe nhìn lẫn lộn, lợi dụng chúng ta gây bất lợi với Thánh thượng?
Những lời nói này nếu là Hàn Mạc nói, có lẽ sẽ không có tác dụng chấn động như vậy, nhưng mấy câu này lại từ trong đám Ngự Lâm quân truyền ra, càng có tác dụng lớn.
Hàn Huyền Đạo vì khống chế Ngự Lâm quân, lợi dụng nguỵ chiếu, tiến hành tẩy trừ trắng trợn Ngự Lâm quân, tuy rằng vô cùng thuận lợi, nhưng lần tẩy trừ này trên thực tế khiến những binh sĩ Ngự Lâm quân cảm thấy nghi hoặc.
Hai câu này lúc này được nói lớn ra, đám Ngự Lâm quân ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng, những binh sĩ Ngự Lâm quân vẫn nắm binh khí trong tay còn lại cung thả binh khí xuống, ném trên tảng đá ướt đẫm nước mưa trên đường lớn, yên lặng không nói gì tách ra, tránh ra một con đường.