TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 1119: Đầu người mà thôi!

Chiều hướng phát triển, ý tứ của Hàn Huyền Đạo đã vô cùng rõ ràng, ai cũng không muốn để tên quan viên kia đoạt công đầu, đều góp lời, đều lớn tiếng hiện giờ nước Đại Yến đang lúc nguy nan, lúc đặc biệt làm việc đặc biệt, trước mắt chuyện cần giải quyết chính là ổn định lòng dân chấn hưng triều cương, có rất nhiều chuyện đành như vậy.

Chỉ có điều ai cũng biết rằng, có một số việc tuy rằng bày ra ở kia, nhưng có một số lời cũng không thể dễ dàng nói ra miệng, chung quy Thái tử Yến là Thái tử Hoàng đế sớm xác lập, dựa theo lễ chế, đó là người thừa kế Hoàng vị chính thống, lúc này tuy rằng mọi người hiểu được rất có thể Hàn Huyền Đạo muốn cho Đại vương kế vị, nhưng lời này Hàn Huyền Đạo chưa nói ra, ai cũng không dám xem thường Thái tử mất tích mà ủng hộ lập Đại vương.

Hàn Huyền Đạo nhìn thấy thời gian đã đến, lúc này mới than nhẹ một tiếng, lớn tiếng nói:

- Ý của các vị, phải lập người nào đăng cơ?

Lời này tự nhiên là vô nghĩa, nhưng rồi lại có chút huyền diệu.

Hoàng đế chỉ có hai con trai, nếu Thái tử mất tích thấy khó có thể kế vị, vậy chỉ có thể là Đại vương kế vị, lời này cũng không cần hiều câu hỏi, nhưng lại nói ra ý đồ của Hàn Huyền Đạo, tuy rằng giống như phần lớn những kẻ có giã tâm, ngoài linh hồn đáng ghê tởm phủ thêm một túi da giả vờ giả vịt mà thôi.

Hiện tuy rằng lão quyền thế ngập trời, nhưng nguyên nhân chính bởi như thế, lão ngược lại phải làm một phen, có một số lời dù là ý tứ của lão, nhưng cũng phải mượn miệng người khác nói ra.

Văn vật cả triều, mười phần có bốn phần là quan viên Hàn tộc, có ba phần khác cũng dấn thân ở dưới Hàn tộc, dù là như thế, lãi vẫn còn một bộ phận lão thần trong triều, tuy rằng quan chức chưa chắc hiển hách, tuy rằng trong tay cũng không có nhiều quyền thế, nhưng bọn họ lại đại biểu cho một thế lực, một thế lực của kẻ sĩ.

Trong đó không thiếu được đại thần ôm chặt lễ chễ khư khư cố chấp, Hàn Huyền Đạo quyền nghiêng triều dã bọn họ chưa chắc sẽ nói gì, nhưng thật sự muốn giẫm lên ý tứ của lễ chế tổ tiên, chỉ sợ đám người này sẽ di ra nói chuyện.

Tuy rằng Hàn tộc như mặt trời ban trưa, nhưng tất cả chức quan một quốc gia đương nhiên không có khả năng toàn bộ do quan viên Hàn tộc đến đảm nhiệm, hơn nữa trong quan viên Hàn Tộc thật sự có năng lực làm việc cũng không nhiều, một quốc gia chỉ trông vào người Hàn tộc đến thống trị, đó đương nhiên là truyện nghìn lẻ một đêm.

Tuy rằng Hàn Huyền Đạo hy vọng Hàn tộc nắm Yến Quốc trong tay, lại cũng không hy vọng Yến Quốc suy bại xuống, hắn cần nắm trong tay chính là một nước Đại Yến hùng mạnh, mà không phải một quốc gia đi tới suy vong.

Tuy rằng hắn muốn mạnh mẽ quét dọn đối thủ, nhưng hắn lại cần Đại Yến dựa vào quan viên tài cán để thống trị quốc gia, cũng không thể giết chết tất cả quan viên ngoài Hàn tộc.

Tuy rằng đã là quyền thần, nhưng hắn lại phải che giấu sự thật mình là quyền thần ở mặt ngoài, đây là chỗ châm chọc nhất.

Hàn Tín Sách biết lúc này, cũng cần mình xuất mã, trên thực tế triều đình hiện giờ, Hàn Tín Sách đã mơ hồ là nhân vật số hai dưới Hàn Huyền Đạo, không chỉ như thế, còn là Lại Bộ Thượng thư, quan viên nội các quan trọng, nói chuyện tự nhiên cân lượng mười phần.

Gã thoáng nhìn ánh mắt Hàn Huyền Đạo tựa vô như vô ý liếc mình một cái, biết tiếng xấu lựa chọn Hoàng tử khác vi phạm lễ chế chỉ có thể do mình đến gánh, trong lòng bất đắc dĩ, lại cũng không dám do dự, chắp tay nói:

- Các vị đại nhân, lời mọi người nói rất đúng, tình thế hiện giờ, chỉ sợ là khó có thể đợi Thái tử về kinh, chúng ta chỉ có thể tiếp tục phái người tìm tung tích Thái tử, nhưng vua mới đăng cơ cấp bách, cũng may ngoại trừ Thái tử điện hạ, Thánh thượng còn có Đại vương điện hạ… !

Nói đến chỗ này, gã hơi dừng một chút, phần lớn mọi người cũng không có thần sắc khác thường, nhưng cũng mơ hồ nhìn thấy có một số người nhíu mày, đến lúc này, tên đã lên dây không thể không bắn, Hàn Tín Sách chỉ có thể kiên trì nói:

- Không biết do Đại vương điện hạ đăng cơ… có thỏa đáng không?

Trong đại sảnh nhất thời an tĩnh lại.

Đám quan viên ngơ ngác nhìn nhau, cũng không hé răng, mà Hàn Huyền Đạo hơi trầm ngâm, lại nhíu mày nói:

- Điều này… có vi phạm tổ chế không?

Hàn Tín Sách chỉ có thể biểu diễn tiếp, chắp tay nói:

- Các vị, nếu Thánh thượng còn ở trên đời, cũng hy vọng giang sơn Đại Yến vĩnh viễn vững chắc. Đúng như lời các vị vừa nói, hiện giờ Triệu Tịch Tiều Hàn Mạc nắm binh tự lập, Triệu Tịch Tiều lại khởi binh tạo phản, tình thế như vậy, nếu không thể quyết định thật nhanh vua mới đăng cơ, như vậy chắc chắn khiến cho một nước không vua, lòng người không đồng, hậu quả này thiết nghĩ không tưởng tượng nổi.

Đã có Hàn Tín Sách dẫn đầu, những người khác liền không sợ gánh trách nhiệm liên quan, quan viên Hàn phái đều phụ họa, trong triều đình nhất thời cực kỳ náo nhiệt.

Phương Vi Thanh là một quan viên trung hạ đẳng trong mấy trăm quan viên tại đây, không lộ sơn không lộ thủy, chỉ có điều lúc này sắc mặt y đã vô cùng khó coi, hai tay trong áo yên lặng run rẩy.

Một ngã quan viên bên cạnh liếc mắt nhìn y, thấy thần sắc y cổ quái, dường như tâm hồn đi đâu mất, không khỏi thấp giọng nỏi:

- Phương đại nhân, thân thể… không thoải mái sao?

Mới vừa rồi quần thần gặp mưa bên ngoài, hiện giờ cũng đều ướt sũng, quan viên này hơn năm mươi tuổi, tuổi lớn, quan viên bên người tự nhiên nghĩ là Phương Vi Thanh bởi vì gặp mưa mà ốm.

Phương Vi Thanh quay đầu, dùng một loại ánh mắt rất phẫn nộ liếc nhìn quan viên kia một cái, loại ánh mắt và vẻ mặt này, lại khiến quan viên kia kinh hoảng trong lòng, cười khô khan.

Mà lúc này, đám trọng thần phía trước đang giúp đỡ nhau đón ý nói hùa, đã có người nói:

- Tuy nói có vi phạm lễ chế, nhưng lễ chế này định xuống, mục đích cuối cùng, còn không phải muốn cho quốc thái dân an. Lập Đại vương đăng cơ, chính là muốn xã tắc ổn định, đúng là lợi cho xã tắc quốc gia. Đợi cho sau khi Đại vương đăng cơ, do Thái Thường Tự và Lễ Bộ chuẩn bị, vua mới dẫn đầu văn võ bá quan tế trời tuyên bố là được!

Chúng quan viên đều nói:

- Đúng là như thế!

Bản thân Phương Vi Thanhcũng không rõ ràng lắm mình cười ra tiếng như thế nào, nhưng tiếng cười to đột nhiên của y trong đại điện trang nghiêm này lại có vẻ chói tai như vậy, so với tiếng sấm sét bên ngoài truyền tới càng khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Tràng cảnh trang trọng như thế, trang nghiêm như thế, đám quan viên vẻ mặt khẩn trương ngưng trọng, cho dù có một số quan viên vẫn đau buồn bởi vì Hoàng đế qua đời, nhưng một tiếng cười to này, lại khiến không khí khẩn trương trong điện Thái Cực thay đổi, không phải thoải mái, mà trở nên quỷ dị hơn.

Nhất thời ánh mắt mọi người đều hướng về Phương Vi Thanh.

Cũng có không ít người nhíu mày lại, mà Phương Vi Thanh cười to xong, nhìn thấy ánh mắt mọi người quăng lại đây, trong giây phút này, y lại cảm thấy đầu óc mình trở nên rõ ràng.

Nhiệt huyết và tình cảm mạnh mẽ năm đó dường như một lần nữa trở lại trên người y.

Sớm có một gã quan viên lớn tiếng quát:

- Phương Vi Thanh, ngươi cười cái gì? Thánh thượng băng hà, cả nước đều buồn, ngươi còn có thể cười được? Ngươi đây là khinh nhờn điện phủ miếu thờ!

Phương Vi Thánh liếc nhìn quan viên chung quanh một cái, lúc này y cũng mặc kệ có thể giống như lời Hàn Thanh hay không, sẽ có người đứng ra tương trợ, y chỉ cảm thấy vào lúc này, cũng nên có một người đi ra nói một câu.

Tiết mục dối trá trước mắt hắn xem trong lòng đều muốn phun trào, rõ ràng là không chế triều chính ngay trước mắt các loại quan viên, lại còn muốn làm bộ lam tịch phủ thêm một lớp áo, trong lòng Phương Vi Thanh khinh thường lại căm giận.

Tôn nghiêm kẻ sĩ ở giờ phút này xông lên đầu, từ xưa đến nay, võ tướng tử chiến, văn thần tử gián, đây mới chân chính là làm hết bổn phận thần tử.

Phương Vi Thanh biết, nếu trầm mặc như vậy tiếp, kẻ sẽ Yến Quốc sẽ thần phục dưới cường quyền, mà kẻ sĩ khí khái cuối cùng, cũng chấp nhận trò cười thật to này.

Y có suy nghĩ hẳn phải chết, trong lòng lại trầm tĩnh lại, nhưng không có cảm giác sợ hãi, tiến lên hai bước, ưỡn ngực cười to nói:

- Từ xưa đến nay, Thành quân băng hà, tân quân kế vị, tự nhiên có một khuôn cũ. Hôm nay tin tức Thánh thượng băng hà vừa mới sáng tỏ, mấy người liền ở trong này vội vàng thảo luận vấn đề vua nối nghiệp, đặt Thánh thượng ở chỗ nào?

Y lạnh lùng cười nói:

- Không suy nghĩ lập tức đi tế bái thiên tử, lại ở trong này tốn hết tâm tư muốn lập Đại vương làm đế… !

Ánh mắt y nhìn thẳng Hàn Huyền Đạo, không hề sợ hãi:

- Nếu Thánh thượng vừa mới băng hà, như vậy vì sao chúng ta không đi điện Càn Tâm bái kiến Hoàng hậu nương nương, đại khái Thánh thượng có lưu lại di chiếu không cũng chưa biết, vì sao lại vội vã lúc này chúng ta làm thần tử đi trước nghị định Thái tử? Thất tuần của Thánh thượng chưa qua, có một số người sốt ruột như thế, trong lòng rốt cuộc có tính toán gì?

Nếu lúc trước tiếng cười to đã khiến đám triều thần chấn động, nhưng lời Phương Vi Thanh vừa mới nói ra này, liền khiến các đại thần trở nên biến sắc, một đám ngơ ngác nhìn nhau, không ít người thầm than trong lòng:

- Lão già kia không xong rồi!

Lời này của Phương Vi Thanh tuy rằng không có chỉ tên, nhưng một câu cuối cùng là nói ai, ai cũng có thể nghe hiểu được.

Dùng thực lực của Hàn Huyền Đạo, cho dù ngoài sáng trong tối, nếu muốn giết chết Phương Vi Thanh, thật sự không khác gì với chuyện bóp chết một con kiến, nếu Phương Vi Thanh còn có thể thành thật xuống, chỉ sợ còn có mạng cáo lão về quê, ai cũng không thể tưởng được y đột nhiên đứng ra vào lúc này, hơn nữa chỉ thẳng cạnh sắc vào Hàn Huyền Đạo, đó quả thực là tự tìm đường chết.

Chỉ là có một số người trong lòng khâm phục dũng khí dám vì thiên hạ của Phương Vi Thanh.

Sắc mặt Hàn Huyền Đọa không hề thay đổi, vẻ mặt bình tĩnh, sớm có không ít quan viên Hàn phái trợn mắt với Phương Vi Thanh, đều lớn tiếng quát, một gã quan viên ngay trước mặt đủ loại quan viên bước nhanh đến trước mặt Phương Vi Thanh, tay chỉ mũi y nói:

- Ngươi là điên sao? Ngươi chỉ là một Ngự Sử, nói bậy nói bạ ở đây, muốn làm phản sao? Hiện giờ chúng ta đang thảo luận quốc sự, ngươi đây là khinh nhờn triều đình, theo luật nên chém!

- Hay cho một câu theo luật nên chém!

Chức quan của Phương Vi Thanh tuy rằng không cao, nhưng lúc này lại rất có dũng khí, không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:

- Không sai, Phương Vi Thanh ta quả thật chỉ là một Ngự Sử, trong mắt các vị đại nhân thật sự không được xếp hạng, ở trong triều cũng chưa từng có quyền thế gì, nhưng thân ở chức gì nên làm việc vì chức đó, nếu Phương Vi Thanh ta là Ngự Sử, làm đúng là chức trách nói chuyện. Từ xưa đến nay, bản quan cũng chưa từng thấy qua không cho Ngự SỬ nói chuyện, mà thiết lập Ngự Sự Đài, không phải để đám Ngự Sử xu nịnh thúc ngựa, chính là để những người này nhìn thấy khiếm khuyết của quốc gia, liền có gan không sợ sống chết đứng ra mà nói… Về phần khinh nhờn triều đình, bản quan không dám nhận tội người khác gán cho này. Nếu quần thần nghị sự, chẳng lẽ bản quan không thể nói chuyện, chẳng lẽ trên triều chính là một số người độc đoán? Có một số người đường hoàng, lại nói ra lời không cha không vua như vậy, mà bản quan chỉ muốn nói vài câu công đạo, lại theo luật nên chém… !

Y cuồng loạn cười rộ lên, chỉ vào đầu mình, giọng nói lạnh lùng:

- Đầu người mà thôi, muốn lấy thì lấy!