TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 1117: Chân tướng rõ ràng

Trong điện Càn Tâm, hoàng hậu Hàn Thục dung nhan trắng bệch, ánh mắt nàng đã không còn bất cứ ánh sáng gì, cả người nhìn qua cực kỳ già yếu, cũng cực kỳ suy yếu, lúc này nàng đang ghé bên cạnh một chiếc quan tài chế bằng ngọc thạch, trong quan tài kia, tràn đầy khối băng, thi thể Hoàng đế Đại Yến Tào Đỉnh yên lặng nằm bên trong.

Cho tới nay, thi thể Hoàng đế đều được băng ướp lạnh, tránh hư tổn, mãi đến hôm nay, mới lấy thi thể Hoàng đế từ trong hầm chứa đá ra, do Hoàng hậu tự mình thay long bào cho Hoàng đế, sau đó yên lặng nằm trong quan tài ngọc thạch.

Tuy trải qua xử lý thỏa đáng, nhưng di thể Hoàng đế vẫn chịu sự biến đổi, bộ mặt lão đã hoàn toàn sưng vù biến hình, thậm chí cơ bắp cũng trở nên cứng ngắc giống như hòm đá, thế nhưng Hoàng hậu lại nhu hòa vuốt ve khuôn mặt lão, tựa như lão còn sống vậy, trong đôi mắt không còn ánh sáng, lại mang theo vài phần nhu tình.

Nàng biết rõ, lão cũng không phải một người xấu, lại càng không phải một hôn quân.

Đoạn cuối cuộc đời, lão một mực dùng toàn bộ tinh lực kỳ vọng trọng chấn uy tín hoàng quyền, lão không thẹn với danh xưng con cháu Yến Vũ Vương, càng không thẹn với danh xưng một người đàn ông.

Chỉ Hàn Thục biết rõ, đây là một người chồng tốt, chỉ có Hàn Thục biết rõ, người đàn ông này thực chất bên trong chảy xuôi dòng máu kiêu ngạo, lại đè nén sự kiêu ngạo trong xương cốt đi tìm vinh quang cao quý, cũng chỉ có Hàn Thục biết rõ, nội tâm người đàn ông này tinh tế tỉ mỉ và ôn nhu cỡ nào.

Nàng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt rét lạnh cứng ngắc của Hoàng đế, im lặng không lời.

Tổng quản thái giám Lăng Lỗi nhẹ bước vào trong phòng, quỳ gối sau lưng Hàn Thục không xa, cung kính nói:

- Hoàng hậu nương nương, quần thần đã tề tụ điện Thái Cực, một lát sẽ đến điện Càn Tâm này tế bái, kính xin nương nương thay đổi Phượng bào!

Dường như Hàn Thục không có nghe thấy.

Nhìn xem bóng lưng gầy gò thậm chí hơi run rẩy của Hàn Thục, Lăng Lỗi khẽ lắc đầu, trong lòng hơi cảm thán, thần sắc cũng hơi ảm đạm.

Gần đây, đều là gã mỗi ngày tự mình đưa cơm canh tới, nhưng Hàn Thục hoặc căn bản không ăn, hoặc chỉ dùng một chút, nhìn xem bộ dáng ăn như nhai sáp của Hàn Thục, Lăng Lỗi rõ ràng tâm tư Hàn Thục.

Nội tâm Hàn Thục chắc chắn đã sớm sụp đổ, nếu không phải vì chờ đợi phát tang Hoàng đế, nếu không phải vì còn có một vị quân vương, chỉ sợ nàng đã sớm chống đỡ không nổi.

- Người sau khi chết, có phải thật sự có linh hồn hay không?

Lăng Lỗi đang ngồi cảm thán, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng Hàn Thục, gã ngẩng đầu chỉ thấy Hàn Thục vẫn nằm bên quan tài ngọc thạch, đôi má dán vào cạnh quan tài.

- Hoàng hậu... !

Trong lúc nhất thời Lăng Lỗi không biết trả lời như thế nào.

Hàn Thục khẽ nói:

- Cho dù thật sự có linh hồn, ta cũng không thể gặp lại Thánh thượng... Thánh thượng là thiên tử, ngài phải trở về bầu trời, mà ta... !

Nàng đau khổ cười:

- Ta trợ Trụ vi ngược, làm mất giang sơn của Thánh thượng, chỉ có thể xuống Địa ngục. Cũng chỉ có như thế... nếu không ta còn có mặt mũi nào đi gặp Thánh thượng... !

- Nương nương, ngài... ngài là người tốt! Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn

Lăng Lỗi bật thốt lên:

- Ngài có tình có nghĩa, tình ý sâu nặng đối với Thánh thượng, nô tài... nô tài thấy trong mắt, biết rõ ngài là một người tốt!

- Người tốt?

Hàn Thục phát ra tiếng cười quái dị:

- Hàn Huyền Đạo lạm sát vô tội, quyền khuynh triều dã, ta chẳng phải là đồng lõa lớn nhất? Rất nhiều quan viên chính trực chết trong tay lão, nhưng lại mượn nhờ danh nghĩa Thánh thượng... là ta làm hỏng danh dự Thánh thượng, nếu như Thánh thượng trên trời có linh, nhất định sẽ không tha thứ ta... !

Lăng Lỗi nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Hoàng hậu, ma xui quỷ khiến nói:

- Hoàng hậu... Ngài... ngài vẫn luôn bị... bị Hàn Thượng thư lừa gạt, Thánh thượng sẽ không trách ngài... !

Nói đến đây, Lăng Lỗi đột nhiên tỉnh ngộ lời mình hơi quá mức, vội vàng im miệng.

- Ngay cả ngươi cũng biết Bản cung bị lừa gạt sao?

Hàn Thục quay đầu lại, trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt tràn đầy vẻ tự giễu.

- Nô tài nói lỡ, xin nương nương thứ tội!

Lăng Lỗi sợ hãi nói.

Hàn Thục lắc đầu nói:

- Bản cung không trách ngươi. Ngươi nói không sai, từ đầu tới cuối, Bản cung biết rõ bị lão lừa gạt, lại không có kháng cự... !

Nàng cười khổ nói:

- Bản cung muốn bảo vệ huyết mạch hoàng tộc cho Thánh thượng... Cho dù gặp loại ủy khuất gì, cho dù gặp loại lừa gạt gì, Bản cung... Vì Đại vương, chỉ có thể gắng gượng tiếp... !

- Nương nương, thật ra Đại vương... !

Lăng Lỗi lộ ra vẻ quái dị, khóe mắt nhảy lên, nói một nửa, lại lập tức ngừng miệng, không nói tiếp nữa.

Hàn Thục tuy tinh thần hoảng hốt, nhưng bản thân nàng là một nữ nhân băng tuyết thông minh, thần sắc Lăng Lỗi quái dị, muốn nói lại thôi, nàng mơ hồ cảm thấy chuyện tình có kỳ quặc, nhíu mày hỏi:

- Kỳ thật Đại vương cái gì?

Lăng Lỗi vội nói:

- Là nô tài nói lỡ, kỳ thật... kỳ thật Đại vương... !

Gã gục đầu xuống:

- Kỳ thật Đại vương chính là con trai Thánh thượng, có ông trời bảo vệ... Cuối cùng sẽ quân lâm thiên hạ... !

Giọng Hàn Thục lạnh lùng:

- Đây chính là lời ngươi muốn nói?

- Nô tài... đây là lời từ trong lòng nô tài... !

Sắc mặt Lăng Lỗi trở nên hơi trắng, nhưng trong lòng thì do dự không định, lo lắng không yên.

Hàn Thục tiến lên hai bước, đi đến trước người Lăng Lỗi, từ trên cao nhìn xem Lăng Lỗi quỳ trên mặt đất, mắt phượng lạnh lùng, đôi bàn tay trắng như phấn hơi nắm, cười lạnh nói:

- Phải chăng chứng kiến bộ dạng này của Bản cung, liền cho rằng Bản cung không giết được người? Bản cung nói cho ngươi biết, nếu Bản cung muốn lấy tính mạng của ngươi, không cần tốn nhiều sức.

Sắc mặt nàng đột nhiên lạnh lẽo, lạnh lùng nói:

- Nói cho Bản cung, có phải Hàn Huyền Đạo làm gì với Đại vương hay không? Rốt cuộc Đại vương hiện giờ thế nào?

Nàng thấy Lăng Lỗi muốn nói lại thôi, sắc mặt quái dị, trong lòng lập tức lo lắng tới an nguy của Đại vương.

Sau khi Hàn Huyền Đạo khống chế nội cung, phi tần hậu cung đều bị giám sát nghiêm mật, mà Hàn Thục cũng một mực bị nhốt trong điện Càn Tâm, hơn nửa năm này, ngoại trừ Hàn Huyền Đạo tự mình ôm Đại vương đến cho Hàn Thục gặp hai ba lần, Hàn Thục không có cơ hội khác để gặp Đại vương, thậm chí ngay cả tin tức của Đại vương cũng khó có thể biết được, lần cuối cùng nhìn thấy Đại vương, đó đã là chuyện của hai tháng trước.

Hoàng đế băng hà, Hàn Thục khổ sở chống đỡ, ký thác duy nhất đúng là Đại vương, trong lòng nàng, không ngừng khoắc khoải lo lắng an ngụy của Đại vương. Nàng đã nhìn thấy bản tính tàn nhẫn của Hàn Huyền Đạo, biết rõ Hàn Huyền Đạo vì quyền thế cái gì cũng có thể làm ra được, lúc này Lăng Lỗi biểu hiện khác thường, trong miệng còn sót lời, Hàn Thục tất nhiên là kinh hãi đan xen.

Lăng Lỗi liên tục dập đầu, run giọng nói:

- Nương nương, là nô tài nói lỡ, nô tài ngày đêm hầu hạ tại điện Càn Tâm, thật sự... thật sự cái gì cũng không biết!

Hàn Thục khó thở, thoáng nhìn lợi kiếm treo cách đó không xa, vài bước tiến tới, rút mũi kiếm ra, quay đầu chỉ kiếm trước ngực Lăng Lỗi, lạnh lùng nói:

- Nói mau, ngươi giấu diếm Bản cung như vậy, Bản cung... hiện giờ liên giết ngươi!

Lăng Lỗi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng phẫn nộ của Hàn Thục, cuối cùng cười khổ nói:

- Nương nương, thật ra... thật ra chuyện này cũng đặt ở trong lòng nô tài đã lâu, nô tài thường xuyên chứng kiến nương nương buồn bực không vui u sầu đầy mặt, mấy lần muốn đem chuyện này bẩm báo nương nương, nhưng mà... nhưng mà một là nô tài sợ chết, hai là cũng sợ nương nương biết rõ chuyện này sau đó sẽ bất lợi với nương nương, cho nên... cho nên một mực không dám nói... !

Lông mày Hàn Thục nhíu chặt, nàng chậm rãi thu kiếm, nói:

- Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi có gì cứ nói... Có Bản cung ở đây, bảo vệ tính mạng của người không lo!

Lăng Lỗi hơi trầm ngâm, rốt cục nói:

- Hoàng hậu nương nương, nô tài có được ngày hôm nay, quả thật Hàn gia Ngũ công tử ban tặng, Ngũ công tử nhân từ đại đức, đối với nô tài ân trọng như núi. Nô tài không tính là người được đầy đủ, nhưng cũng biết hai chữ ân nghĩa... !

Hàn Thục nghe vậy, hơi giật mình, thật sự không thể tưởng được Lăng Lỗi quả thật có quan hệ với Hàn Mạc, mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản, khẽ nói:

- Ngươi đứng lên đi!

Lăng Lỗi cũng không câu nệ, đứng dậy, nhưng lại đi tới cửa phòng, dán lỗ tai nghe ngóng, lập tức cài then cửa, lúc này mới bước nhanh trở về, thấp giọng nói:

- Nương nương, việc này... Nô tài thật sự không biết nên nói hay không. Tính mạng này của nô tài không quan trọng, chỉ là... chỉ là nô tài lo lắng sau khi nương nương biết rõ việc này, sẽ... sẽ dẫn đến tai họa!

Lăng Lỗi cẩn thận chú ý như thế, Hàn Thục càng cảm thấy chuyện tình cổ quái:

- Bản cung hiện giờ như vậy, còn sợ hãi tai họa sao? Đến cùng là chuyện gì, nhanh chóng nói đi!

Lăng Lỗi hiển nhiên còn hơi do dự, nhìn sắc mặt Hàn Thục trầm xuống lần nữa, cuối cùng Lăng Lỗi nói:

- Nương Nương, trong cung nô tài không có mấy người tri giao, nô tài như chúng tôi, khó có được một hai người nói chuyện... !

Hàn Thục nghe gã đột nhiên nói như bậy, lập tức cảm thấy cực kỳ quái dị, thế nhưng trong lòng nàng thực sự rõ ràng, Lăng Lỗi nói ra lời này, tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích, luôn có nguyên nhân, cho nên nhẫn nại trái tim nóng vội mà nghe tiếp.

- Năm đó nô tài vào cung, kết quạn Quý Hỉ Nhi, ngay từ đầu nô tài cùng hắn đều làm việc trọng Thượng Y Giam, về sau hắn đi Dược Thiện Tư, lúc này qua một vài năm, hắn đã đảm nhiệm Tổng quản thái giám ở Dược Thiện Tư!

Hàn Thục nhíu mày nói:

- Chuyện ngươi muốn nói, có liên quan gì tới Quỷ Hỉ Nhi này?

- Nô tài biết được bí mật kinh thiên này, bắt đầu từ trong miệng của Quý Hỉ Nhi.

Sắc mặt Lăng Lỗi hơi trắng bệch, trán hơi đổ ra chút mồ hôi lạnh:

- Mà ngày đó Hoàng hậu nương nương sinh hạ long chủng, phục thị bên cạnh, đúng là vị Quý Hỉ Nhi này!

Hàn Thục bỗng nghe Lăng Lỗi nhắc tới chuyện này, trong lòng không khỏi sinh ra một loại dự cảm không tốt, nàng vội hỏi:

- Bí mật kinh thiên gì? Quý Hỉ Nhi nói cái gì?

Lăng Lỗi phịch một tiếng quỳ xuống đất, run giọng nói:

- Hoàng hậu nương nương, nô tài... nô tài thật sự không dám nói!

- Vậy hiện giờ Bản cung sẽ giết ngươi!

Mũi trường kiếm của Hàn Thục chỉ thẳng cổ họng Lăng Lỗi.

Lăng Lỗi cắn răng một cái, hạ quyết tâm, thấp giọng nói:

- Nương nương... Đại vương cũng không phải hoàng tử chính thức, hắn... thực sự không phải do nương nương sinh ra!

Hàn Thục đột nhiên nghe lời ấy, như sấm sét ngang tai, thân thể lung lay một cái, gần như muốn té ngã, Lăng Lỗi cả kinh nói:

- Nương nương, ngài... !

Hàn Thục mạnh mẽ chống đỡ, trường kiếm trong tay hơi tiến về phía trước, thậm chí đã đâm vào cổ họng Lăng Lỗi một tấc, dâm rách da thịt, máu tươi chảy ra, sắc mặt Lăng Lỗi trắng bệch, cũng không dám né tránh.

- Ngươi... nô tài ngươi hồ ngôn loạn ngữ, tin Bản cung một kiếm đâm thủng cổ họng ngươi hay không?

Hàn Thục cắn chặt răng, thế nhưng tay cầm kiếm cũng đang run rẩy kịch liệt.

Lăng Lỗi cười khổ nói:

- Nương nương, lời này của nô tài, mặc cho ai nghe được cũng sẽ cảm thấy đúng là hồ ngôn loạn ngữ. Mà nô tài một mực không dám lộ miệng, là biết rõ lời này vừa nói ra, tính mạng này của nô tài tám chín phần mười liền không còn. Thế nhưng Hàn Ngũ công tử có ân lớn đối với nô tài, mà nô tài cũng không đành lòng nương nương vĩnh viễn bị lừa gạt, nếu như nô tài không nói, chỉ sợ cả đời này nương nương đều bị mơ màng, vĩnh viễn không biết lúc trước sinh hạ là một vị công chúa, Đại vương này... Đại vương này là Hàn Thượng thư treo đầu dê bán thịt chó, công chúa nương nương sinh hạ... sớm đã không còn ở trong cung... !