Phương Vi Thanh người mặc áo mỏng, hình như cảm thấy đêm thu có chút mát mẻ, lão đứng dậy, kéo áo dài ở bên cạnh phủ lên người, lúc này mới ngồi xuống một cái ghế gần đó, rất bình tĩnh nói:
- Lão phu đã năm mươi lẻ ba rồi, cả đời này trải qua không ít chuyện, chỉ là hiện tại lão phu lại ngược lại, đoán không ra dụng ý của các hạ.
Hàn Thanh mỉm cười, nói:
- Tại hạ đã từng đọc qua vài cuốn sách, không thể cùng so sánh với Phương đại nhân. Chỉ là năm xưa đọc sách, có mấy câu tại hạ vẫn khắc ghi trong lòng.
Phương Vi Thanh nhíu mày, nhưng không nói gì.
- Khổng viết thành nhân, Mạnh viết lấy nghĩa!
Hàn Thanh chậm rãi nói:
- Tại hạ đối với hai câu này tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu được chân lý này. Có lẽ là tại hạ cô lậu quả văn, rất khó nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh.
Phương Vi Thanh sắc mặt trở nên nghiêm nghị, lại vẫn không lên tiếng.
- Chỉ có điều cổ nhân đã có lời dạy bảo như vậy, vậy thì vẫn nên có chút đạo lý.
Hàn Thanh cười nói:
- Quân nhân có lẽ khó mà hiểu được đạo lý trong đó, nhưng mà...ta nghĩ người đọc đủ thứ kinh thư như Phương đại nhân chắc phải rất rõ hàm ý trong đó chứ?
- Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?
Phương Vi Thanh cau mày nói.
- Gia chủ nhà ta đã từng nói, người đọc sách phải có chút khí khái, tuy nhiên rất nhiều người đọc sách bị vinh hoa phú quý cường quyền làm hao mòn đi, nhưng mà...chủ nhân vẫn tin tưởng rằng, nước Đại Yến ta vẫn còn có chút khí khái còn sót lại.
Hàn Thanh thở dài:
- Thiên hạ này, có đôi khi vẫn cần phải tồn tại chút công đạo, tự lòng người cũng muốn có công đạo trên đời.
- Công đạo không ở nhân tâm, là không quan tâm đến thực lực.
Phương Vi Thanh cuối cùng thở dài nói:
- Hàn Mạc đã sai ngươi đến tìm ta, tự nhiên cũng biết tình thế trước mắt của Đại Yến ta. Trong triều người bất đồng chính kiến với Hàn Huyền Đạo, bất tuân mệnh lệnh đều không có kết cục gì tốt cả. Lại bộ chủ sự Hà Tiến vốn vừa có chút danh, Hàn Huyền Đạo trắng trợn bãi miễn quan viên, Hà Tiến ra trước mặt mọi người nói thị phi, cách một ngày liền bị bãi miễn chức quan đuổi ra khỏi Kinh thành, trước trận ở ngoài thành bị người ta phát hiện mười một thi thể bốc mùi hôi thối, ta nghĩ là cả nhà lớn nhỏ của Hà Tiến bị đuổi ra khỏi Kinh thành. Thái thường tự thiếu khanh Phạm Vũ Kỳ bởi vì hai lần đi Binh bộ Thượng thư phủ, rất nhanh liền bị Đại Lý Tự tra ra rất nhiều chứng cứ phạm tội, hơn nữa còn rất nhiều người làm chứng Phạm Vũ Kỳ lạm dụng chức quyền ăn hối lộ trái pháp luật, hơn một tháng bị miễn chức điều tra, hôm kia từ trong nhà tù kia truyền ra một tin tức, Phạm Vũ Kỳ sợ tội tự vẫn.
Nói tới đây, trên mặt Phương Vi Thanh hiện ra vẻ mặt trào phúng vô cùng bất đắc dĩ:
- Phạm Vũ Kỳ rốt cuộc là chết như thế nào, chỉ sợ cũng không ai biết. Nhìn quanh triều đình, người nắm giữ thực quyền gần như đều là chó săn của Hàn Huyền Đạo. Lúc này mà còn cần phải đi nói cái gì mà công đạo, nhân tâm sao?
Thần sắc Hàn Thanh bình tĩnh, cười nói:
- Tại hạ nói chưa chắc đúng, nhưng là tại hạ cảm thấy, càng là nghịch cảnh, mới càng cần phải có quan viên có khí khái dũng cảm đứng ra. Nếu như đối mặt với quyền thế đều giận mà không dám nói gì, vậy đọc nhiều sách thánh hiền như vậy thì còn có tác dụng gì nữa? Tám chữ "Khổng viết thành nhân, Mạnh viết lấy nghĩa" này cũng chỉ có thể biến thành trò cười cho thiên hạ muôn đời sao?
Phương Vi Thanh khẽ vuốt chòm râu, ngưng mắt nhìn mặt Hàn Thanh, thản nhiên nói:
- Người là muốn lão phu ra mặt trách Hàn Huyền Đạo?
- Hàn Huyền Đạo đem Thánh thượng giam cầm trong nội cung, không biết sống hay chết, thân là nhân thần, chẳng lẽ đều chỉ có thể trơ mắt nhìn?
Sắc mặt Hàn Thanh trở nên nghiêm túc:
- Thà làm hồn ma mà lên tiếng, chứ không là người sống mà lặng im. Đây chính là khí khái đang cần có, là chuyện ma quan văn các ngài nên làm.
Y nhìn chằm chằm vào mắt Phương Vi Thanh:
- Có một số việc tuy rằng cuối cùng phải dùng vũ lực để giải quyết, nhưng mà trước khi động võ luôn phải đem đạo lý ra nói cho rõ. Mà lão đại nhân vốn có tiếng chính trực dám nói, hôm nay lúc quốc nạn, lão đại nhân chẳng lẽ không nên dũng cảm đứng ra, vì nước Đại Yến mà nói ra vài tiếng công đạo?
- Hổ gầm có người nghe, ve kêu không ai biết.
Phương Vi Thanh nghiêm mặt nói:
- Lão phu cho dù cam lòng dâng cái đầu lâu của mình ra, nhưng với bản lĩnh của lão phu, không thể tạo ra bất luận sóng gió nào trong triều đâu.
Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Lão đại nhân khiêm tốn. Nếu như lão đại nhân thật sự tự so mình với con ve, vậy thì tại hạ cam đoan, thời điểm con ve lão đại nhân lên tiếng, sẽ có rất nhiều con ve theo cùng hợp âm. Một con ve không ai hay, vậy hai mươi, ba mươi con thì sao?
Phương Vi Thanh lộ vẻ giật mình, hình như ý thức được cái gì, trong mắt hiện ra một tia kích động, thân thể có chút nghiêng về phía trước:
- Ngươi nói là...sẽ có những đại thần khác dám đứng ra cùng lão phu lên tiếng ư?
Hơn nửa năm này lão rất ít tiếp xúc với các quan viên khác, thậm chí đối với rất nhiều hướng sự tình cũng lười nghe ngóng, thế lực Hàn Huyền Đạo bành trước hùng hổ dọa người, chỉ có thể làm khiến cho Phương Vi Thanh không thể làm gì.
Hơn nửa năm nay, mặc dù thân là người có địa vị cao biểu lộ ra chút bất mãn với Hàn Huyền Đạo, nhưng thuộc hạ gián điệp của Hàn Huyền Đạo quả thực lợi hại, những quan viên lén lút nói ra vài câu ngông cuồng, đều rất nhanh bị chỉnh lý sạch sẽ.
Trong triều hiện tại đại bộ phận quan viên đều là câm như hến không dám thốt một tiếng, cũng chính vì cục diện như vậy, khiến cho Phương Vi Thanh tuy rằng trong lòng tràn đầy oán hận, cũng không dám dũng cảm đứng ra.
Nếu không thể tạo thành một trận tuyến phản đối Hàn Huyền Đạo khổng lồ, dựa vào một người đứng ra chửi vài câu, cuối cùng kết quả là như một cục đá rơi xuống mặt sông, có lẽ sẽ tạo nên gợn sóng nho nhỏ, nhưng rất nhanh sẽ khôi phục vẻ yên tĩnh, không đưa đến tác dụng gì.
Thế nhưng Phương Vi Thanh lúc này nghe Hàn Thanh nói sẽ có một đám quan viên trợ giúp lão, trong lòng lão cảm xúc mạnh mẽ bị giập tắt vài phần kia tựa hồ như lại bốc cháy lên một lần nữa.
Hàn Thanh chậm rãi đứng lên, nhìn Phương Vi Thanh:
- Tại hạ tự mình đến tìm ngài, đơn giản là so với người khác, thực chất bên trong Phương đại nhân vẫn còn cái chính khí ấy. chưa chắc sẽ xả thân, nhưng chắc chắc lấy nghĩa.
Nói xong, y lại thi lễ thật sâu.
Phương Vi Thanh đứng dậy, nghiêm nghị nói:
- Lão phu vốn đã chuẩn bị thêm một thời gian nữa, liền từ quan hồi hương. Thế nhưng nếu quả thật có thể vì nước mà tận lực một phen, lão phu tịnh không màng đến cái mạng này.
...
Nếu như hỏi trong kinh trước mắt nơi nào giám sát nghiêm mật nhất, Lễ bộ Thượng thư phủ tự nhiên là số một, chẳng những có tinh binh trông coi bốn phía phủ đệ chật như nêm, hơn nữa bên trong phủ lại bố trí thêm mười mấy tên cao thủ, còn chỗ bên ngoài tiểu viện của Hàn phu nhân thì có gần hai mươi tên hảo thủ hạng nhất kiểm soát nghiêm mật.
Đây là lần thứ hai bị kiểm soát sau khi Hàn phu nhân vào Kinh, ban đầu Tô gia ở Kinh thành binh biến, Hàn phu nhân cũng từng bị đối xử như vậy, nhưng sự kiểm soát hiện nay, so với trước càng muốn nghiêm mật hơn mấy lần.
Trong lòng Hàn phu nhân không sợ hãi, chỉ có phẫn nộ và lo lắng.
Nàng đương nhiên biết rõ những người này là Hàn Huyền Đạo phái tới, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng so với phẫn nộ, trong nội tâm nàng lo lắng nhiều hơn, lo lắng Hàn Huyền Xương đã chết.
Đêm hôm đó sau khi Hàn Huyền Xương rời đi, nhưng hai canh giờ sau, Lễ bộ Thượng thư phủ liền bị kiểm soát hoàn toàn, mà Hàn Huyền Xương không không có tin tức gì, thời gian từng ngày lại qua đi, lòng Hàn phu nhân cũng càng ngày càng lo lắng, khẩn trương, không đến thời gian một tháng, người nàng liền gầy đi thấy rõ.
Hồng Tụ ngày đêm cùng ở bên cạnh nàng, nhìn thấy Hàn phu nhân ngàn càng gầy hơn, lông mày Hồng Tụ cũng càng ngày càng nhíu chặt lại.
Trong phủ Lễ bộ Thượng thư và bên ngoài cách ly hoàn toàn, tin tức bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, hàn phu nhân mấy lần muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị ngăn cản phải quay trở lại.
Hàn phu nhân tuy xuất thân Vũ Môn thế gia, nhưng võ công của nàng dù sao cũng chỉ là như bình thường, mà cao thủ kiểm soát tiểu viện đều là do Hàn Huyền Đạo chọn lựa tỉ mỉ đưa đến, không có chỗ nào là không phải là hảo thủ tinh nhuệ, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Hàn Huyền Đạo, cho dù là Hàn phu nhân đích thân xuất mã, bọn họ cũng không để lọt sơ hở nào, bức lui Hàn phu nhân trở lại.
Đêm khuya, Hàn phu nhân vẫn ngôi trong phòng ngẩn ngơ xuất thần như cũ, trên khuôn mặt đã gầy đi lại có phần tái nhợt, trong ánh mắt không có thần thái nào.
Hàn Huyền Đạo gây chiến, Hàn phu nhân tự nhiên biết rõ Hàn Huyền Xương nhất định là bị lão ta khống chế được, hiện tại nàng chỉ mong được nhìn thấy Hàn Huyền Xương bình yên vô sự, so với Hàn Huyền Xương trước đây đối với Hàn Huyền Đạo còn ôm một tia hy vọng, Hàn phu nhân rất sớm đã nhìn thấu bản lĩnh vô tình khốc liệt của Hàn Huyền Đạo.
Nàng không biết Hàn Huyền Xương đã bị giết hại hay chưa, Hàn Huyền Linh chết hết sức kỳ quặc, Hàn phu nhân vô cùng thông minh, đã sớm hoài nghi trong đó nhất định có vấn đề, hiện nay Hàn Huyền Xương bị nắm thóp, càng thêm khẳng định điều hoài nghi trong lòng nàng.
Nếu như cái chết của Hàn Huyền Linh thật sự có liên quan tới Hàn Huyền Đạo, nếu như Hàn Huyền Đạo có thể ra tay với Hàn Huyền Linh, dĩ nhiên là không do dự gì khi ra tay với Hàn Huyền Xương.
Trong lòng Hàn phu nhân nắm chuỗi hạt Phật, đây là lúc trước nàng cầu được trong miếu cùng với Bích Di nương, hôm nay trong tình thế không có bất cứ trợ lực nào, nàng chỉ có thể dùng Phật châu để ký thác cầu nguyện của mình.
Lúc Hồng Tụ từ phòng bên cạnh tiến vào, Hàn phu nhân cũng căn bản không phát hiện, Hồng Tụ đi thẳng đến bên cạnh nàng, Hàn phu nhân mới ngẩng đầu lên, nhìn Hông Tụ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười miễn cưỡng, duỗi một tay ra kéo bàn tay nhỏ nhắn của Hồng Tụ, ôn nhu nói:
- Đã trễ như vậy, sao con còn chưa ngủ? Con không phải sợ. Không có chuyện gì đâu, mọi chuyện rất nhanh sẽ qua đi thôi, có mẹ đây, con an tâm mà nghỉ ngơi là được rồi.
Tự nàng chịu đựng áp lực và thống khổ cực lớn, lại cũng không muốn cho Hồng Tụ gánh vác cùng nàng phần áp lực này, thậm chí còn cắn răng tâm tình an ủi Hồng Tụ.
Hồng Tụ ngồi xổm ở bên người Hàn phu nhân, trán tựa trên đùi Hàn phu nhân, còn một tay Hàn phu nhân ôn nhu vỗ về mái tóc của Hồng Tụ, vẫn nhẹ nhàng nói:
- Không phải sợ, không phải sợ, tất cả đều có mẹ ở đây.
Hồng Tụ nhắm mắt lại, yên tĩnh dựa vào bên người Hàn phu nhân, hồi lâu sau, mới khẽ nói:
- Mẹ, mẹ thật tốt!
Hàn phu nhân nhẹ nhàng cười, nói:
- Con ngốc, mẹ là mẹ con, không tốt với con thì tốt với ai đây?
- Mẹ, có phải là bất luận có chuyện gì xảy ra, mẹ... đều sẽ coi con là con gái mẹ chứ?
Hồng Tụ cảm nhận được cái vuốt ve ấu yếm của Hàn phu nhân, do dự hồi lâu, rốt cục hỏi:
- Có phải con vĩnh viễn đều có thể bảo vệ mẹ không?
- Đứa nhỏ này, sao lại nói mê sảng vậy?
Hàn phu nhân ôn nhu nói:
- Con đương nhiên là con gái ta, ta cũng đương nhiên vĩnh viễn là mẹ con, bất luận có chuyện gì xảy ra, ta và con đời đời kiếp kiếp đều là mẹ con.
Hồng Tụ một tay nắm lấy tay hàn phu nhân, thanh âm khẽ run:
- Mẹ...
Lúc này, Hàn phu nhân cũng không nhìn thấy, hay giọt nước mắt ở bên cạnh mí mắt Hồng Tụ lăn xuống.
Cứ như vậy không biết bao lâu, Hồng Tụ rốt cục đứng dậy nói:
- Mẹ, mẹ không thể thức trắng đêm mỗi ngày như vậy được, sức khỏe của mẹ sẽ suy sụp mất.
Hàn phu nhân ôn nhu cười cười, nói:
- Không phải lo lắng, ta sẽ đi nghỉ sớm thôi.
Đứng lên nói:
- Đứa bé ngốc, nhanh đi nghỉ đi, cô nương ngủ trễ, sẽ có nếp nhăn, dễ trở thành bà lão đó.
Hồng Tụ nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu nói:
- Vậy mẹ cũng sớm đi nghỉ nhé.
Hàn phu nhân cười gật đầu, đưa Hồng Tụ đến cạnh cửa, Hồng Tụ như có chút không muốn, vẫn phải đi ra khỏi cửa.
Nàng trở lại bên trong phòng mình, lập tức đóng cửa phòng, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, dường như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau, nàng nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn dầu, trong phòng lập tức rơi vào một vùng tối tăm, chỉ có tiếng mưa thu rơi rả rích ngoài cửa sổ truyền vào.
Cũng không lâu lắm, trong phòng Hồng Tụ cánh cửa sổ khẽ mở, Hồng Tụ lẳng lặng đứng bên cửa sổ, thần sắc tỉnh táo, đôi mắt nhạy bén kia nhìn bên ngoài cửa sổ hồi lâi, rốt cục, thân thể như tia chớp từ khe hở cửa sổ lách ra ngoài, sau đó cả người bám bên vách cửa sổ giống như thạch sùng nhanh chóng hướng lên trên mà leo lên, trên người cô ta quần áo đã nhanh chóng đổi thành bộ màu đen như mực. Trong bóng đêm ,người nàng cùng vách tường cơ hồ hòa làm một, khó có thể phân biệt rõ.
Động tác của nàng nhanh chóng mà linh hoạt, chỉ trong chốc lát, người đã bò đến cuối cùng, một tay thò ra bắt lấy mái hiên, thân thể lập tức nhẹ nhàng, cả người trở mình lên trên nóc nhà, nhanh chóng nằm trên nóc nhà, nhìn xuống dưới, chăm chú vào một nơi hẻo lánh trên sân.