Hàn Thương nghe vậy, không giận mà cười, vỗ tay nói:
- Tiểu Ngũ, ngươi quả nhiên là rất có chí khí.
Y nâng tay lên:
- Các ngươi ra hết đi, bất kể tối nay xảy ra chuyện gì, cũng không được vào.
Nói xong, đôi mắt xẹt ra tia hàn quang.
Hàn Mạc gật đầu, không ngờ lại mỉm cười:
- Ngươi rốt cục là đã nghĩ thông suốt!
Phất tay nói:
- Thiết Khuê, dẫn bọn họ ra ngoài, nhớ kỹ lời Hàn Đại công tử nói, bất kể bên trong xảy ra chuyện gì cũng không cho phép ai bước vào. Cho dù là Hàn Đại công tử ở trong này mai phục người chém ta thành thịt nát cũng phải chờ ta trở thành thịt nát mới được vào nhặt xác.
Hàn Thương khóe mắt hơi co giật, mà Thiết Khuê cũng cảnh giác nhìn khắp mọi nơi, đang muốn khuyên bảo Hàn Mạc. Nhưng Hàn Mạc đã như đọc thấy suy nghĩ của y, cười nói:
- Ngươi yên tâm, Hàn Đại công tử đã chứng kiến bản lĩnh của ta, hắn tuy rằng không thông minh nhưng cũng không đến nỗi ngu dốt, sắp xếp người đối phó ta, tự nhiên là rước nhục vào thân mà thôi.
Giờ khắc này, trong giọng nói Hàn Mạc không còn chút tình nghĩa huynh đệ nào, mà ngập tràn sát ý và sự ngạo nghễ.
Thiết Khuê vừa mới thấy Hàn Mạc thể hiện công phu cũng biết người bình thường không có khả năng đả thương hắn, lập tức khom người trở ra, trong lòng vẫn đinh ninh, chỉ cần bên trong truyền ra âm thanh không ổn của Hàn Mạc, lập tức vọt người vào cứu viện.
Y có thể có lại địa vị ở Tây Bắc quân là nhờ Hàn Mạc một tay nâng đỡ. Người này vốn rất nặng tình nghĩa, nên luôn khắc ghi công ơn của Hàn Mạc. Cũng đã hạ quyết tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, một khi Hàn Mạc gặp nạn thì ngay cả tiền đồ và tính mạng của mình cũng bất chấp, bảo vệ chu toàn cho Hàn Mạc.
Hơn nữa y trong lòng cũng hiểu được, tiền đồ của mình phụ thuộc vào Hàn Mạc, nếu Hàn Mạc thất thế, mình cũng chưa chắc đã còn cái gọi là tiền đồ.
Hơn 20 Phong Kỵ binh vẫn như cũ đứng yên tại đại sảnh, ngoài ra, tại cửa đại sảnh có hơn mười cận vệ của Hàn Thương lúng ta lúng túng, nửa muốn vào nửa không.
Ở bên ngoài cửa chính Uông phủ, có hơn một trăm Phong Kỵ binh giống như một bức tường sắt bịt kín cửa, quân tuần tra của Yến quân cũng không dám tiến lại gần.
Hàn Mạc lúc trước dẫn hơn trăm Phong Kỵ binh lại đây, dọc theo đường đi cũng gặp các trạm kiểm soát, nhưng trong tay hắn có binh phù Đại tướng quân nên hành trình cũng khá thông suốt.
Bọn họ phi ngựa, trên đường lại không bị ngăn cản, người của Hàn Thương căn bản không kịp bẩm báo.
… Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tướng lĩnh quân Tây Bắc ra đại sảnh, Hàn Mạc lại sai Thiết Khuê canh cửa chính, lúc này mới liếc Bùi Giác một cái, chỉ thấy y gục trên bàn không nhúc nhích, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Hàn Thương nâng ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, thản nhiên nói:
- Hàn Tiểu ngũ, bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn. Ngươi có thể lặng yên không một tiếng động đi vào Kinh Đô thành cố nhiên khiến ta bất ngờ, nhưng ngươi còn sống mà rời khỏi Đông Hải thì đúng là nằm ngoài dự kiến của ta.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Từ nhỏ đến lớn, ngươi vốn dốt nát hơn ta, điểm nào cũng không bằng ta, lấy năng lực của ngươi, cho dù cấp cho ngươi một quân bài tốt, chắc chắn cũng đấu không lại ta.
Hàn Thương khóe miệng co giật, chỉ lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, không nói.
- Ta lúc mới nhập kinh, còn đang tuổi trẻ thuần khiết, tuy rằng từ nhỏ đến lớn hai ta không hợp tính nhau nhưng ta đối với ngươi vẫn có một phần kính trọng.
Hàn Mạc chậm rãi đi đến bên án, ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi Hàn Thương:
- Ta chung quy chỉ tâm niệm một điều, xưa nay cũng có một niềm tin, về cái gọi là đoàn kết một lòng lấy hòa làm quý.
Ngươi là người nổi bật nhất Hàn tộc, Hàn tộc ai nấy đều tin rằng ngươi chính là đại biểu chân chính cho Hàn thị bộ tộc.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Trước khi ta nhập kinh, chính ta cũng tưởng rằng ngươi là một huynh trưởng tài giỏi, tuổi còn trẻ đã có thể đảm nhiệm chức quan to, hơn nữa, võ công cao, là một nhân tài kiệt xuất của Đại Yến.
Hàn Thương lãnh đạm nhìn Hàn Mạc, cầm ly rượu trong tay, cũng không uống mà chỉ khẽ sóng sanh, dường như rất điềm tĩnh tự nhiên.
- Biến cố a, lòng người a…
Hàn Mạc bất chợt thở dài, ánh mắt nhìn Hàn Thương đầy vẻ thương hại:
- Nếu không có biến cố, có lẽ ngươi cũng là người có chút chân thành. Ngươi có lẽ có thể đạt được không ít ích lợi, thậm chí có thể trở thành gia chủ Hàn tộc, nếu ngươi thật sự có thể mở rộng ý chí, nguyện ý tin tưởng người khác, nguyện ý làm một huynh trưởng đích thực đầy trách nhiệm. Có lẽ ngươi đã được rất nhiều. Nhưng hết thảy chỉ là giả thiết mà thôi. Ngươi vốn là người luôn tự cho mình là đúng, lòng dạ hẹp hòi tiểu nhân, người như thế căn bản không có kết cục tốt.
Hàn Mạc thanh âm cực kỳ bình thản, dường như chỉ đang kể một câu chuyện mà ai cũng đã biết. Hàn Thương khóe miệng co giật, chén rượu cũng chao đảo, ánh mắt nhìn Hàn Mạc đã mang đầy sát ý.
- Khi còn trẻ, ta còn thuần túy nghĩ rằng thái độ lạnh nhạt một cách lạ lùng của ngươi đối với ta là do tính cách. Nhưng giờ ta đã hiểu, hết thảy nguyên do, chỉ là vì ngươi ghen tỵ mà thôi.
Hàn Mạc nở nụ cười thươg hại:
- Trí tuệ ngươi không bằng ta. Lòng dạ ngươi không bằng ta. Thậm chí, võ công của ngươi cũng kém xa ta. Ngươi ở kinh thành nhiều năm như vậy, làm tới Hộ quân Tham lĩnh nhưng không lập nên công trạng gì. Ta khác ngươi, kể cả khi ta chưa vào kinh, ở quận Bột Châu đã lập nên công lao, sau khi nhập kinh liền trở thành Thính trưởng Tây Hoa thính, lại rất nhanh làm Chỉ huy sứ Báo Đột doanh. Ngươi trong lòng đương nhiên không phục, ngươi thậm chỉ cảm thấy ta là gặp được vận khí. Ngươi thậm chí không thể thừa nhận vận khí của ngươi cũng không bằng ta.
Hàn Mạc giọng tuy rất bình thản, nhưng vô tình vô cùng, giống như một cây độc châm đâm thẳng vào trái tim Hàn Thương.
- Ngươi thanh danh không bằng ta, công lao kém xa ta, quyền thế thua ta. Ta nghĩ, ngươi chỉ có một thứ hơn ta, đó là già hơn mà thôi.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Chính vì như thế, nên ngươi trong lòng không phục, rất không cam tâm. Ta vốn xưa nay cũng không nghĩ xấu về ngươi, tuy rằng ngươi không cam tâm chịu thua ta nhưng ta thật không ngờ ngươi tuyệt tình đến mức muốn giết ta. Ta đã nhìn lầm người. Ngươi cơ bản không bao giờ nhớ tình huynh đệ, loại tình cảm huyết thống cốt nhục cũng không hề có.
Hàn Thương trong mắt hiện lên vẻ oán độc. Hai tay đổ đầy mồ hôi nắm chặt lại đến nổi gân xanh, mà thân hình thì run lên nhè nhẹ.
Mỗi chữ mỗi câu giống như con dao nhỏ chậm rãi cứa vào trái tim y, tâm địa lòng dạ của y đã bị Hàn Mạc nói trúng, với vẻ chế nhạo và giễu cợt khiến tâm lý Hàn Thương bị đả kích cực mạnh.
- Kỳ thật ra có thể lý giải.
Hàn Mạc nhấc bầu rượu lên, còn chút rượu sót lại bên trong uống sạch, sau đó, vứt trên mặt đất, bầu rượu chạm vào mặt đất vang lên một tiếng trong trẻo:
- Ngươi muốn giết ta, tất nhiên là vì lo lắng mình mãi mãi không thể thắng nổi ta. Ngươi vẫn tin mình là người thừa kế duy nhất của Hàn gia, là gia chủ tương lai của Hàn tộc, sự tồn tại của ta, khiến niềm tin của ngươi bị lung lay. Ngươi lo sợ sự tồn tại của ta khiến ngươi khó có thể trở thành gia chủ của Hàn tộc, hoặc là ngươi lo lắng khi người đã leo lên ngôi vị tộc trưởng, một ngày nào đó ta sẽ đột nhiên lôi ngươi xuống khỏi vị trí đó. Ngươi giết ta, đơn giản là vì ngươi sợ ta.
Hàn Thương rốt cuộc đã mở miệng:
- Im miệng! Ngươi là ai, cho dù ngươi tài giỏi nhất trong đám con cháu Hàn gia, nhưng ta là trưởng tôn, ngươi lấy tư cách gì mà so đo với ta?
- Thật đáng buồn a!
Hàn Mạc than nhẹ một tiếng, vẻ thương hại và trào phúng trong mắt càng đậm:
- Ngươi hiện tại có thể làm vương làm tướng trước mặt ta, chẳng qua là do ngươi tự cho rằng mình có thân phận quý giá, nhưng ta nói cho ngươi biết, thân phận đó trong mắt ta chỉ là cái rắm.
Hắn cười chế nhạo:
- Có thể khiến Hàn Mạc ta tôn trọng chỉ có thể là năng lực và bản lĩnh, thân phận không có giá trị gì cả. Ta vốn không muốn giết ngươi, ngươi lại muốn khơi mào. Người ta nói ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ngươi động thủ trước lại không diệt được ta, chẳng lẽ không hiểu mình là kẻ vô năng sao?
Hắn lắc đầu thở dài:
- Ta đương nhiên không cho ngươi cơ hội, ta xưa nay chú trọng công bằng, ngươi động thủ với ta trước, nhưng không giết được ta. Nhưng ta có thể tin rằng ta sẽ dẫm ngươi dưới chân. Khả năng này sợ rằng ngươi muốn cũng không học được.
Hàn Thương hừ lạnh một tiếng, đem chén rượu trong tay đập mạnh xuống đất. Một ném này của y là dồn toàn bộ phẫn nộ và oán hận, cho nên chén rượu đập xuống đất tạo thành một lỗ nhỏ, vỡ tan thành từng mảnh nước bắn tung tóe.
Chén rượu ném xuống, ngay lập tức bốn phía hiện ra một vài bóng người. Hơn mười cái bóng xuất hiện ở trong đại sảnh xa hoa mà cũng đầy sát ý.
Đó là những võ sĩ do Hàn Thương mai phục trước đó.
Hàn Mạc ngũ cảm khác người thường, khi mới vào đại sảnh đã kịp phát hiện bốn phía đại sảnh có mai phục, lúc này đám người đó tiến ra, dũng mãnh vô cùng nhưng Hàn Mạc không để vào mắt. Chỉ lắc lắc đầu:
- Nếu ngươi có dũng khí đơn đả độc đấu với ta, ta còn có thể giữ lại một chút sự tôn trọng. Nhưng … ngươi hiển nhiên khiến ta thất vọng!
Dừng một chút, gương mặt lạnh lùng trở nên tàn khốc:
- Ngươi muốn giết ta, ta có thể hiểu… nhưng… ngươi vì sao phải giết Nhị bá?
Hàn Thương nghe được lời ấy, toàn thân chấn động, sắc mặt lập tức có chút tái nhợt. Y há miệng thở dốc.
Hàn Mạc chậm rãi đứng dậy, nâng Huyết Đồng côn trong tay lên, chỉ vào mặt Hàn Thương, lạnh lùng nói:
- Ngươi giết ta, ta tuy mất hứng nhưng sẽ chỉ đánh ngươi thành phế nhân, coi như nể mặt Đại gia gia trên trời cao, sẽ không lấy tính mạng của ngươi. Nhưng ngươi hại Nhị bá, đó là lý do để ta lấy tính mạng ngươi. Ngươi dám động thủ với thúc thúc của mình, ta tất nhiên cũng dám động thủ với đường huynh của mình. Không vì đạo nghĩa, không vì công danh lợi lộc, mà là vì lẽ công bằng.