Thanh âm bi thương mà hùng tráng vang vọng khắp núi Man Đầu. Quân Ngụy đầu tiên là bất ngờ, lập tức hiện ra vẻ đắc ý, từ trong tiếng ca, bọn họ không cảm nhận được nghĩa khí đồng bào cùng sinh cùng tử, mà bọn họ chỉ thấy quân Yến đã lâm vào tuyệt cảnh.
Gần như tất cả tướng sĩ của Ngụy quân lúc này đều cho rằng, Yến quân đã hoàn toàn tuyệt vọng, cho nên Yến quân mới có thể ở vùng biên giới, hát lên những lời ca hào hùng như vậy để cổ vũ tinh thần chiến đấu binh sĩ.
Ngụy quân không hề hay biết rằng, trên núi, Yến quân đã tập kết xong, còn Hàn Mạc lúc này dùng tiếng nhạc trầm bổng như vậy để khích lệ tướng sĩ của hắn.
- Lần xuất quân này, bổn tướng biết là sẽ có nhiều nguy hiểm, nhưng ta cũng biết các vị đều là những người dũng cảm không sợ hiểm nguy, theo bổn tướng xông đến chốn này.
Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn lướt qua vẻ mặt đang hừng hực sát khí đó mà nói:
- Nhưng bổn tướng cũng hiểu rằng, bất kể là gặp những khó khăn trở ngại gì, chúng ta sẽ vẫn có thể trở về quê nhà. Ở nơi đó đang có người thân của chúng ta ngày đêm chờ đợi, cha mẹ của chúng ta, những người vợ của chúng ta... bọn họ đều rất tự hào về chúng ta, càng tự hào và hạnh phúc hơn khi chúng ta có thể chiến thắng quay trở về, các ngươi nhất định không được bỏ cuộc!
Vì vậy tất cả mọi người hãy ngẩng cao đầu lên, dơ cao ngọn cờ chiến thắng.
Không sai, cố hương còn có người đang chờ mong chúng ta, người thân của chúng ta mòn mỏi hy vọng sẽ có một ngày có thể nhìn thấy đứa con thân yêu của mình, có thể nhìn thấy người chồng của mình, nhìn thấy người cha của mình!
Nếu như các ngươi đều vất bỏ đi cái hy vọng đó, thì những người đó càng không có hy vọng gì.
Hàn Mạc giơ cao tay lên, chỉ về bốn hướng:
- Huynh đệ chúng ta, các ngươi không thể vất bỏ hy vọng, bọn họ hiện giờ đã gửi gắm mọi sự hy vọng vào các ngươi, cho nên các ngươi không thể phụ lòng bọn họ. Hãy đi theo ta, xông lên phá vỡ vòng vây, để cho hậu thế, cho bọn sử quan ghi lại sự nghiệp lớn lao của chúng ta ngày hôm nay, cho người hậu thế biết được, ngày trước đã có một binh đoàn anh dũng, cho dù bọn họ đang rơi vào đường cụt, nhưng bọn họ không hề vất bỏ đi hy vọng, đã lập lên một kỳ tích.
Hắn nắm chặt trong tay cây Huyết Đồng Côn đã nhuộm máu đỏ, cao giọng nói:
- Tối nay, những người đồng ý theo ta sẽ cùng ta xông lên một phen, cho bọn Ngụy quân nếm cái tinh thần dũng cảm gan dạ của người Yến chúng ta.
Hơn hai nghìn tướng sĩ đều nắm chặt binh khí, nhiệt huyết dâng trào.
- Đối với những người đồng ý đi theo ta, ta cũng chỉ có một yêu cầu, đi theo ta, xông thẳng về phía trước, nếu như bổn tướng chết trận, mọi người hãy đi theo Vương chỉ huy sứ, cùng hắn hợp lực tấn công, nếu như Vương chỉ huy sứ không may chết trận, thì hãy lấy Thiên tướng lĩnh làm mục tiêu, coi đó là lệnh.
Hàn Mạc vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Không thể đầu hàng... những người anh hùng!
Hắn xoay người nhảy lên Tuyệt Ảnh, trầm giọng nói:
- Phong Kỵ lên ngựa, cùng bổn tướng làm đội quân tiên phong, mở đường phía trước!
Vung tay lên, lạnh lùng nói:
- Nếu không có quần áo, hãy chung một áo bào. Các huynh đệ, vì người thân của tất cả chúng ta, xông lên, giết!
...
Phía đông doanh trại Ngụy quân.
Đang là thời khắc chuyển mùa giữa xuân và hạ, gió đêm thổi càng mạnh, không có cảm giác lạnh, ngược lại, có cảm giác như một đôi tay ngọc ngà vừa mơn trớn qua, rất dịu dàng ấm áp, tướng sĩ Ngụy quân cũng vừa mới ăn xong bữa cơm chiều cho nên đang dồi dào sinh khí, các trại đã bắt đầu xoa tay, chuẩn bị bữa điểm tâm, rồi tiếp tục đánh lên núi Man Đầu một lần nữa.
Mới nghe thấy từ trên đỉnh núi vọng lên tiếng ca bi tráng, tướng sĩ Ngụy quân đều cảm thấy Yến quân đã rơi vào đường cùng, lần này nếu tiếp tục phát động một cuộc tiến công, có lẽ là Yến quân sẽ phải đầu hàng.
Đang lúc tướng sĩ Ngụy quân chuẩn bị sắp xếp đội hình, thì chợt nghe thấy từng đợt ngựa hí vang lên, tiếng ngựa hí vang đất trời, cảm thấy đất trời cũng dường như đang run lên, biến cố bất ngờ này làm cho tướng sĩ của Ngụy quân ở bên trong doanh trại kinh ngạc vô cùng.
Nước cờ dùng tiếng ngựa hý vang, trong màn đêm tĩnh mịch này, giống như là một dòng thủy triều từ trên núi Man Đầu đang ầm ầm đổ xuống dưới.
Chỉ e là lúc này, đã có không ít tướng sĩ Ngụy quân chưa kịp phản ứng lại, thì đã có rất nhiều người đang ngơ ngác nhìn vào vô số bóng dáng giống như con mãnh hổ trong núi kéo xuống, không biết phải đối phó như thế nào.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Yến quân trên núi đã mở một trận công kích, bọn họ lúc này giống như con cừu yếu ớt đuối sức, đã bị vây mấy ngày, thì sĩ khí chiến đấu nhất định đã cạn kiệt, đang định mở đợt tấn công làm cho lung chuyển cả đất trời, chứ đừng nói là vào thời điểm này bọn họ muốn phá vỡ vòng vây.
Trong lòng tướng sĩ Ngụy quân, Yến quân đã không còn lực lượng để có thể phá vỡ vòng vây, cho dù thực sự là bọn họ có thể phá vỡ vòng vây, tuy nhiên chỉ là giãy dụa để tìm đường chết mà thôi.
Nhưng chính tại thời khắc này một sự thực đang xuất hiện trước mắt bọn họ, bọn họ có mơ cũng không thể tưởng tượng được rằng lại có tình huống như vậy.
Đám binh sĩ mà bọn họ cho rằng chỉ như đám dê yếu ớt của Yến quân, vốn đã vây suốt năm ngày chắc chắn đã kiệt sức, thì lúc này lại xuất hiện như một con mãnh hổ, từ trên núi lao thẳng xuống dưới.
Hàn Mạc nhảy ra khỏi Tuyệt Ảnh, tay cầm cây Huyết Đồng Côn, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy sát khí, xông lên vào đội quân đang ở phía trước, bên cạnh hắn, Chu Tiểu Ngôn và Vương Tư Vũ, cả ba người bọn họ đều giống như một con mãnh hổ, dẫn đầu đội quân tiên phong xông về thẳng phía doanh trại của địch.
Đợi cho đám người Hàn Mạc xông tới, Ngụy quân lúc này mới có người quát lớn:
- Không tốt rồi, Yến quân phản kích!
Đã rất nhiều người chưa kịp hô xong, thì đã chỉ còn tiếng quàng quạc mà thôi.
Đi theo ba người Hàn Mạc, chính là dũng sĩ Phong Kỵ, trong tay bọn họ cầm những cây cung dài như trăng, mũi tên giống như châu chấu, không hề suy nghĩ liền nhằm thẳng về phía kẻ thù trước mắt mà bắn.
Bên trong Ngụy doanh, tiếng kèn đã vang lanh lảnh.
Rất nhanh, tất cả kèn lệnh của các doanh trại đang bao vây núi Man Đầu của Ngụy quân đã vang lên.
Ở trong tiếng kèn vang dội này, Ngụy quân cũng không hề tán loạn khi bị Yến quân đột nhiên xuất kích, bọn họ tuy rằng có chút kinh ngạc nên trong giờ khắc đó có đôi chút bối rối, nhưng đây cũng là đội quân bách trận bách thắng của Sơn Nam quân, đóng ở phía biên cương Ngụy quốc, đã không ít lần giao tranh với người Phong quốc, được Tư Mã Hạo Nguyệt đích thân huấn luyện, cũng đã từng phải ứng phó với nhiều cuộc phản công đột ngột và vô cùng dũng mãnh.
Tiếng kèn lệnh và tiếng quát tháo của tướng sĩ Ngụy như đan xen vào nhau, binh sĩ Ngụy quân sớm đã cầm thuẫn xông lên ứng trận, đội quân cầm thuẫn xông lên đầu tiên làm thành một bức tường lá chắn, hai cánh quân Ngụy lúc này cũng đã nhanh chóng đến tiếp viện.
Tướng sĩ Yến quân tuy thể lực đã sa sút, nhưng trong giờ phút này, trong lòng mọi người đều rất cứng cỏi và gan dạ.
Hoặc là phá vỡ vòng vây để thoát ra ngoài, trở về quê nhà, vì sự chờ mong mỏi mòn của người thân!
Đó chính là lòng tin sự khát khao của bọn họ trong lúc này, hơn nữa điều này càng làm cho bọn họ có thêm động lực và hy vọng.
Hàn Mạc làm người dẫn đầu, con Tuyệt Ảnh lúc này cũng giống như một con thú trong thần cổ, chỉ có những trận chiến như vậy, thì nó mới trổ hết được cái dũng mãnh và cường hãn, không hề run sợ trước đám Ngụy quân ở phía trước, giẫm đạp lên đám Ngụy binh đang cầm thuẫn kia, còn Hàn Mạc nâng cao cây côn lên, rồi dáng xuống tựa như sức nặng của cây côn đồng ngàn cân một cách rất hung hăng, làm đám Ngụy binh cầm thuẫn vỡ đầu hộc máu tươi mà chết.
Hàn Mạc biết, hôm nay muốn đem huynh đệ của mình sống sót thoát ra ngoài, thì điều quan trọng nhất là, phải làm loạn vòng vây của Tư Mã Hạo Nguyệt.
Bất kể là bắt hay chém giết, đều phải khiến cho Ngụy quân như con rắn mất đầu.
Tướng sĩ Yến quân làm đúng theo những gì mà Hàn Mạc đã dặn, không tản ra, lấy Hàn Mạc làm mục tiêu, toàn bộ binh sĩ theo sát hắn ở phía sau xông lên, với hơn hai nghìn quân của quân đoàn Yến quốc, hiện giờ trông giống như một con dao găm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim của Ngụy quân.
Trong lúc nhất thời, binh lính hô hoán, trước khi chết kêu lên một tiếng thảm thiết, các tướng lĩnh hò hét ầm vang, rồi những tiếng giáo mác cùng với tiếng mũi tên phóng ra cực kì hỗn loạn, làm cho vô số các linh hồn ở dưới chân núi Man Đầu cũng phải khiếp sợ run lên, tạo thành một bản nhạc đầy máu và xác chết, khiến cho đất trời cũng phải run rẩy.
Lúc này Hàn Mạc người và ngựa kết hợp với nhau, người dũng mãnh, ngựa cũng cường hãn, làm gương cho các tướng sĩ phía sau, Huyết Đồng Côn như đang nhảy múa, tóe lên ánh lửa vương vãi khắp nơi, không hề nương tay cướp đi lần lượt từng người từng người quân Ngụy, mà bên cạnh hắn là Chu Tiểu Ngôn và Vương Tư Vũ, cũng là hai cái đầu mãnh hổ, trường thương xuất ra, đều là những đòn trí mạng, chiến đao vung tới, dòng máu đỏ vụt ra.
Hai vạn đại binh Sơn Nam, bố phòng xung quanh núi Man Đầu, tuy rằng binh lực được tản khắp, thế nhưng ở phía đông vẫn tập trung đến hơn sáu nghìn binh lính Ngụy, hơn nữa đều là những tinh binh cường tráng, chẳng những vượt xa số lượng của Yến quân, mà bản lĩnh cũng vượt rất xa.
Ngoài điều đó ra, thì các doanh trại khác của Ngụy quân sau khi nghe thấy tiếng kèn lệnh, đều đã xông về phía đông để tập kết, phía tây của Ngụy quân cũng đã phát động tấn công nhằm vào toán quân từ núi Man Đầu đang lao xuống.
Phía trên chiến bào của Hàn Mạc hiện đã dính đầy vết máu tươi, ngay trên khuôn mặt tuấn tú ấy, cũng tràn đầy những vết máu, trông rất dữ tợn, con ngươi mắt của hắn mở to ra, cắn chặt răng, lúc này hắn, giống như một cỗ máy giết người, một bộ dạng chưa từng có ở hắn từ trước đến nay, dựa vào cây côn trong tay, vận dụng tất cả những gì hắn đã được học, thanh trừ mọi rào cản của hắn trên đường đi.
Hai cánh quân của Ngụy quốc xông tới, hơn nữa phía sau của Ngụy quân cũng có rất nhiều người, hai nghìn tướng sĩ của Đại Yến, đã hoàn toàn lọt vào bên trong của Ngụy quân. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn
Bọn họ trong giờ khắc này, đã không còn con đường nào khác để lựa chọn, tiếng lên phía trước, tiếp tục tiến về phía trước!
Doanh soái của Tư Mã Hạo Nguyệt, cũng không còn cách xa, nếu như không có sự ngăn cản của Ngụy quân, thì ngồi trên lưng của con Tuyệt Ảnh, Hàn Mạc đã có thể xông tới rồi.
Nhưng trong giờ khắc này muốn áp sát soái doanh, thì vô cùng khó, Hàn Mạc mỗi lần xông lên phía trước, đều tiêu diệt một đám đông người, nhưng quân Ngụy trước mặt hắn hiện giờ như đám kiến đông đúc, giết chết một tên thì liền có mấy tên xông lên, giết cho đến khi đã mỏi nhừ tay, mà vẫn chưa tiến lại gần được cái soái doanh đó cho dù khoảng cách rất gần.
Tuy rằng tướng lĩnh của Yến quân thể lực đã giảm sút, nhưng với quyết sách và dũng khí dũng mãnh, đã có nhiều tướng sĩ bị thương sắp chết, nhưng vẫn dùng chút sức lực cuối cùng cho Yến quân, cùng giằng co với đối phương ở phía trước, giống như một con mãnh thú đang nổi điên, dùng chính cặp răng của mình để cắn xé yết hầu của kẻ thù.
Đấy chính là một trận huyết tử.
Tướng sĩ Ngụy quân không ngờ rằng lại đang phải đương đầu với đám mãnh thú điên cuồng và hung hãn đến vậy, làm cho bọn họ kinh hồn hoảng vía.
So về tinh thần chiến đấu của hai quân lúc này thì Yến quân đang giữ thế thượng phong.
Đối với Yến quân mà nói, đây là một cuộc chiến sinh tử, bọn họ đã không còn đường để lui, chỉ có thể liều mình xông lên để phá vỡ vòng vây, để có thể quay trở về quê hương, bọn họ kiên trì lao lên phá vỡ vòng vây, khinh thường cái chết một cách đáng sợ, hơn nữa trong lòng Ngụy quân, đây là một trận chiến ắt sẽ dành được phần thắng, cho nên sự quyết tâm và ý chí chiến đấu thua xa so với quân Yến.
Dù sao cũng không ai hy vọng trong trận chiến này phải hi sinh rất nhiều người để dành được thắng lợi.
Cũng chính là có sự chênh lệch về tâm lý, đã làm cho Ngụy quân khiếp sợ cái vẻ hung hãn dã man của Yến quân, tuy rằng vòng vây được bố trí dày đặc, nhưng người Yến quốc đã liều mình xông lên chém giết, làm cho không ít binh lính Ngụy không dám xông lên.
Hơn nữa quân Yến dưới sự dẫn dắt của Hàn Mạc, từng bước từng bước tiến lên, vì niềm hy vọng của bọn họ xông lên tìm ra con đường sống.