Quận Nam Sơn nước Ngụy chính là quận lớn nhất phía Bắc của nước Ngụy, cũng là quận có diện tích lớn trong năm quận của nước Ngụy. Bản thân nước Ngụy là quốc gia miền núi, đồi núi chiếm đa số, mà quận Nam Sơn đó là một trong các quận nổi bật. Qận Nam Sơn rộng lớn, có hơn một nửa khu đất bị núi bao trùm, trùng trùng điệp điệp, sừng sững cao vút.
Trong đám núi, có một nơi đất núi hình trứng giống như bánh bao lớn trên mặt đất, ở hầu hết trong các ngọn núi cao trùng điệp cũng không phải rất thu hút, nhưng lúc này Hàn Mạc cùng mấy ngàn tướng sĩ thuộc hạ của hắn, đang bị vây ở trên ngọn núi có tên là Man Đầu này.
Hàn Mạc lúc này ngồi dựa ở dưới một gốc cây lớn, áo giáp trên người đã giập vỡ, mũ giáp thả ở một bên, trên gương mặt tuấn tú của hắn còn dính máu ngựa, bên người hắn, tập hợp các danh tướng thuộc cấp, giáp trụ của mỗi người đều tràn đầy máu, có vài vết máu thậm chí đã biến thành màu đen, mà trên mặt mỗi người, đều mệt mỏi kinh khủng. Mọi người ngồi dưới đất, có người lại đứng dựa vào cây, trong lúc này không ngờ có người đã khó kiềm chế được chuyện tiểu tiện, trong đó cũng có một vị tướng rậm râu đứng tựa vào trên cây, vang lên tiếng gáy khò khè.
Hàn Mạc cũng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng hắn lại ngăn cơn buồn ngủ của chính mình, nghĩ tới một sự việc.
Ròng rã năm ngày.
Trong năm ngày, mấy ngàn tướng sĩ gần như khó có thời gian nghỉ ngơi, bất cứ lúc nào cũng gặp phải sự uy hiếp của quân Sơn Nam từ dưới chân núi Man Đầu.
Từ khi rời ải Đình Thủy, Hàn Mạc thật không ngờ sẽ xuất hiện cục diện như vậy, cho tới hiện tại hắn cũng không hiểu rõ ràng, chính mình cực kỳ cẩn thận, dọc đường đi hành quân bí mật, hắn tự tin trong đám núi trùng điệp ở đây, đã là sự đảm bảo cho độ bí mật lớn nhất, nhưng tại sao Tư Mã Hạo Nguyệt đối với hành tung của mình lại hiểu rõ như thế, thậm chí sớm đã bày ra cạm bẫy, đợi cho mình trong lúc vô tình tiến vào trong cạm bẫy bọn họ bày ra, hai mươi nghìn quân của quận Sơn Nam đã bịt hết các lỗ hổng, đem Hàn Mạc cùng bốn ngàn tướng sĩ thuộc hạ bao vây bốn phía.
Đây là một vòng chụp lớn được thiết kế khá tỉ mỉ.
Hàn Mạc đương nhiên hành quân bí mật, nhưng Tư Mã Hạo Nguyệt lại càng bí mật, quân đội của y không vây xà đạo, cũng không ở con đường hoang dã, mà mai phục ở vùng lân cận Man Đầu.
Hàn Mạc không thể dựa theo kế hoạch phục kích Tư Mã Hạo Nguyệt, ngược lại bị Tư Mã Hạo Nguyệt mai phục đánh cho một trận lớn.
Nếu không phải nắm rõ hành tung của Hàn Mạc thì Tư Mã Hạo Nguyệt tuyệt đối không thể đặt bẫy mai phục như vậy.
Bên mình năm lần đối mặt với quân Sơn Nam, Hàn Mạc và thuộc hạ của hắn cũng không có chút sợ hãi, anh dũng chiến đấu, nhưng đối mặt với quân Sơn Nam có lực lượng chiếm thế thượng phong tuyệt đối hơn nữa lại am hiểu địa thế chiến đấu vùng núi, Hàn Mạc và thuộc hạ chỉ có thể vừa đánh vừa lui, cuối cùng bị bao vây ở trên núi Man Đầu này.
Từ ngày đầu tiên bị vây, đến hôm nay đã ròng rã năm ngày.
Hai ngày đầu, quân Ngụy bốn phía, muốn đánh tan tác Hàn Mạc, nhưng Hàn Mạc cùng thuộc hạ tỏ ra anh dũng và quả cảm, tuy rằng bên mình chết nhiều thê thảm, nhưng số chết và thương vong bên quận Nam Sơn cũng càng nghiêm trọng hơn.
Bắt đầu ngày thứ ba, quân Nam Sơn tạm dừng tấn công, bọn họ chỉ thỉnh thoảng khởi xướng công kích, khiến cho quân Yến trên núi rốt cuộc vẫn bị áp lực và uy hiếp.
Hàn Mạc hết sức rõ ràng ý đồ của Tư Mã Hạo Nguyệt.
Tư Mã Hạo Nguyệt hiển nhiên biết nếu tiếp tục mạnh mẽ tấn công, quân Nam Sơn nhất định còn tổn thất lớn hơn, cho nên áp dụng một kiểu sách lược khác, đó là đem quân Yến trên núi bao vây đến chết.
Lần này chặn đánh Tư Mã Hạo Nguyệt, Hàn Mạc hành quân nhẹ nhàng, bản thân mang theo lương thực cũng không nhiều, trong lúc giao chiến cùng quân Ngụy, Tư Mã Hạo Nguyệt lệnh quân Ngụy công kích không thương tiếc về phía đoàn ngựa thồ lương thực, vốn thực phẩm và nước uống còn rất ít lại tổn thất hầu như không còn, khi các tướng sĩ lùi về núi Man Đầu, ngoại trừ đồ ăn một ngày mang theo trên người, không còn thức ăn nào khác.
Trên núi Man Đầu, vốn lúc đầu cũng có vài động vật, sau khi bị bao vây, vì bổ sung thực phẩm, Hàn Mạc đặc biệt hạ lệnh thành lập một đội săn bắn, con mồi trên núi gần như bị quét sạch không còn. Mặc dù có gần nghìn người chết trận, nhưng trên dưới còn gần ba nghìn tướng sĩ, đám thợ săn đó săn động vật hoang dã, căn bản không có khả năng cung cấp đủ thực phẩm cho mấy nghìn người ăn.
Tư Mã Hạo Nguyệt quyết vây chết Hàn Mạc trên núi Man Đầu, hiển nhiên là xét thấy quân Yến lương thực không đủ, chống chọi không được mấy ngày, đợi cho quân Yến cạn hết lương thực, cho dù quân Yến không đầu hàng, nhưng không có lương thực tất nhiên không còn sức chiến đấu, khi đó thì tấn công vây hãm, mặc cho Tư Mã Hạo Nguyệt tùy ý quyết định rồi.
Phát động tấn công đã nhiều ngày, ngay cả khiến cho thời khắc ác liệt căng thẳng cũng có thể làm tiêu hao năng lượng của quân Yến.
Hàn Mạc vài lần phái người muốn thừa lúc đêm tối xông ra lớp bao vây trùng điệp hướng về phía Hàn Huyền Linh để cầu cứu, nhưng quân Sơn Nam canh phòng thật sự nghiêm ngặt, binh sĩ phái đi cầu cứu, ngày hôm sau đều bị quân Ngụy chọn kế sách dùng trường thương bêu đầu dưới chân núi.
Mấy ngày tiếp theo, tâm sức Hàn Mạc thật mệt mỏi, nhưng hắn biết, trong thời điểm này, mình làm chủ tướng, tuyệt đối không thể rơi vào trạng thái suy sụp.Trong tay mình, tính mạng ba nghìn thuộc hạ đó, mình một khi không trụ được rơi vào suy sụp, như vậy ba nghìn thuộc hạ cũng ắt không thể kiên trì.
Hắn ngồi dựa vào dưới bóng cây, lúc này trong đầu đăm chiêu, cũng không hiểu Tư Mã Hạo Nguyệt vì sao đem tất cả binh lực dùng để bao vây mấy ngàn quân của mình.
Dựa theo lẽ thường, so với đánh diệt mấy ngàn nhân mã, Ô Dương Lĩnh hiển nhiên là quan trọng, Tư Mã Hạo Nguyệt vừa đứng đầu quân, hoàn toàn có thể điều động binh mã tiếp viện Ô Dương Lĩnh, cho dù là điều dộng mười nghìn binh mã qua đây, cũng có thể đủ cho Ô Dương Lĩnh nguồn tiếp viện cực lớn, có thể đủ cho Ô Dương Lĩnh gây ra phiến toái cực lớn cho quân Yến, giữ lại mười nghìn quân nên đối với mấy nghìn binh mã của mình, cho dù không thể tiêu diệt, cũng hoàn toàn có thể ngăn cản.
Nhưng xét từ chiến thuật, hai mươi nghìn quân Sơn Nam bao vây mấy nghìn quân Yến cố nhiên không sai, nhưng từ chiến lược mà nói, đây cũng là không phân biệt được nặng nhẹ.
Tư Mã Hạo Nguyệt nếu chỉ là muốn tiêu diệt đối thủ trước mặt mà không để ý tới đại cục, đó quả thật là tướng vô năng rồi, nhưng Hàn Mạc cũng đã biết Tư Mã Hạo Nguyệt tuyệt đối không phải vị tướng hồ đồ, thế cục trước mắt, đầu nào nhẹ đầu nào nặng ngay cả tướng soái bình thường cũng có thể hiểu rõ, huống chi là nhân vật như Tư Mã Hạo Nguyệt.
Một khi đã như vậy, Tư Mã Hạo Nguyệt không để ý tới Ô Dương Lĩnh lại quyết tử bao vây núi Man Đầu, nhất định có mục đích khác.
Khả năng duy nhất Hàn Mạc nghĩ tới, đó là Tư Mã Hạo Nguyệt đã biết chủ tướng của đội quân này là ai.
Chỉ có thể giải thích như vậy.
Thân phận của Hàn Mạc, không phải là nhỏ. Tuy nhiên là người thay quyền thi hành quân vụ, nhưng thông qua mấy lần biến cố, hiện giờ tên thực tế là nhân vật số một trong quân Tây Bắc.
Nhân vật đứng đầu quân Tây Bắc cuối cùng rơi vào trong tay quân Ngụy, hậu quả có thể biết được.
Khi đó, quân Yến loạn trong giặc ngoài liền nhanh chóng lan ra.
Hàn Mạc có thể trấn trụ quân Tây Bắc, nhưng một khi Hàn Mạc rơi vào tay địch thủ hoặc giả phát sinh việc ngoài ý muốn, như vậy nội bộ quân Tây Bắc tuyệt đối không thể bền chắc như thép giống như bây giờ.
Rắn không đầu không được, nếu có thể bắt được Hàn Mạc, đối với Tư Mã Hạo Nguyệt mà nói, so với tiếp viện Ô Dương Lĩnh quý hơn nhiều lắm, có lẽ Tư Mã Hạo Nguyệt nhìn ra, nếu có thể bắt thậm chí giết chết Hàn Mạc, khi tin tức này lan truyền ra, lòng quân của quân Yến nhất định đại loạn, quân Ngụy liền có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Chỉ có điều Hàn Mạc có vài điều không hiểu, Tư Mã Hạo Nguyệt sao có thể biết rõ bộ dạng của mình, thậm chí biết tướng lĩnh của đội quân này là chủ tướng của quân Tây Bắc?
Trên thực tế việc này Hàn Mạc đã sắp xếp cực kỳ hợp lý, không nói tới mấy ngàn nhân mã toàn bộ ngụy trang bộ dạng giống như quân Nguỵ, không nói đến bí mật cẩn thận trên đường hành quân, thậm chí bị bao vây ở trước núi Man Đầu, mấy nghìn thuộc hạ rất ít người biết tướng dẫn đầu là Hàn Mạc, phần lớn mọi người đều nghĩ lần này dẫn binh tiến vào quận Sơn Nam là Vương Tư Vũ.
Còn về việc tiến vào quận Sơn Nam chặn đánh mục đích của Tư Mã Hạo Nguyệt, trong bốn ngàn nhân mã, cũng chỉ khoảng ba bốn người biết mà thôi.
Lần này sau khi từ ải Đình Thủy xuất phát, các tướng sĩ chỉ nghĩ tướng dẫn đầu là Vương Tư Vũ, cũng không biết Đại tướng quân Hàn Mạc giả dạng thành một gã lính đội mặt nạ đi theo bên cạnh Vương Tư Vũ.
Hàn Mạc chính là lo lắng tin tức lộ ra ngoài, cho nên cực kỳ cẩn thận, biết lần này hành động, trong mấy chục nghìn quân Tây Bắc, cũng có không quá hai mươi vị tướng lĩnh cao cấp mà thôi.
Cũng chính vì nguyên nhân như thế, Tư Mã Hạo Nguyệt toàn lực tấn công mình, điều này khiến Hàn Mạc mơ hồ cảm giác chắc chắn âm mưu trong đó không tầm thường.
Lúc hoàng hôn, nửa canh giờ trước quân Ngụy phát động một đợt tấn công, bị quân Yến một lần nữa đè ép xuống.
Tuy rằng bị vây trên núi, nhưng dù sao từ trên cao nhìn xuống, thật muốn dâng lên đánh, khó có thể chiếm thượng phong. Chỉ có điều toàn quân tướng sĩ đã gần hai ngày không có lương thực, nếu là người thường hai ngày không ăn nhất định thể lực thiếu hụt, càng không cần nói tới việc tướng sĩ quân Yến luân phiên khổ chiến.
Hiện giờ tướng sĩ quân Yến từ trên xuống đều đã kêu vang đói bụng, mệt mỏi không chịu nổi.
Nếu dựa theo kế hoạch của Hàn Mạc, lần này vốn là một trận phục kích hoàn hảo, kìm hãm địa hình quan trọng, đem quân Sơn Nam bám trụ, vì thế quân Yến tấn công Ô Dương Lĩnh tạo thành điều kiện thuận lợi.
Nhưng sự thật hiện giờ lại thành ra bộ dạng này, sâu trong nội tâm Hàn Mạc cũng có chút tự trách, nếu không phải tự mình đề xuất kế hoạch này, thuộc hạ dưới tay cũng không rơi vào cục diện ngày hôm nay, thậm chí gặp phải cảnh toàn quân bị tiêu diệt khốn đốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chẳng qua hắn tuyệt đối không biểu lộ những cảm xúc tự trách này ra mặt.
Một hồi bước chân vang lên, Chu Tiểu Ngôn đội mặt nạ giáp trụ tràn ngập máu tươi trong tay dẫn theo một cây trường thương đi về bên này, Hàn Mạc quay đầu nhìn, ánh mắt dưới mặt nạ của Chu Tiêu Ngôn cũng ngập tràn vẻ mệt mỏi.
Khi Chu Tiểu Ngôn tới gần, vài người bên cạnh Hàn Mạc lập tức ngẩng đầu lên nhìn gã, chỉ có điều thần sắc mỗi người đều kỳ lạ, thậm trí có người trong mắt còn ngập tràn vẻ phẫn nộ khó có thể che dấu.
Chu Tiểu Ngôn tiến lại, trong tay vẫn như cũ nắm chặt trường thương, hướng về phía Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Quân Ngụy dưới chân núi phía sau phát lên khói trắng, hẳn nhiên là đang nấu cơm, tạm thời hẳn là sẽ không tấn công lên!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Ngươi cũng vất vả rồi, trước tiên nghỉ ngơi chút đi!
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Lương thực của chúng ta đã hết, nếu còn tiếp tục như vậy, quân Ngụy sớm muộn cũng tấn công lên…phải nghĩ một biện pháp.
Thần sắc Hàn Mạc nghiêm trọng, khẽ trầm ngâm, hỏi:
- Huynh đệ bị thương đã bố trí ổn thỏa chưa?
- Rồi!
Chu Tiểu Ngôn gật đầu nói:
- Chút đồ ăn còn lại, cũng giữ lại cho bọn họ. Tuy nhiên tăng thêm vài trăm huynh đệ bị trọng thương, cho dù lương thực còn lại chỉ cung cấp cho bọn họ, cũng không kiên trì được bao lâu. Bọn họ hiện tại quan trọng nhất là cần thuốc, nếu không kịp xử lý vết thương, vết thương lan rộng có thể đoạt lấy tính mạng của họ.
Hắn chưa dứt lời, bên cạnh đột nhiên có một tướng không kìm nổi nói:
- Làn này hành quân, là ngươi dẫn đường, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, chúng ta bị quân Ngụy bao vây thật sự có quan hệ gì với ngươi không?
Lời người này vừa dứt, mấy tên tướng lĩnh bên cạnh lập tức đều đưa tay cầm chuôi đao, ánh mắt mọi người, đều giống như lang sói nhìn chằm chằm vào người Chu Tiểu Ngôn.