TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 931: Lộng ngôn

Yến đế nhìn chằm chằm vào mặt Phương Lập, Tô Tử Văn cũng đã tiến lên phía trước, nghiêm nghị nói:

- Tất cả đều là lời từ trong đáy lòng Tô Tử Văn. Hàn Huyền Đạo dùng người không khách quan, khắp trong và ngoài triều, đều là vây cánh tay chân của hắn, Hàn Huyền Đạo lại đứng đầu nội các, hiện nay trong triều đình của Yến quốc, lời mà hắn nói ra, còn hơn lời của Thánh thượng, đó không phải là loạn thần tặc tử hay sao?

Yến đế thản nhiên nói:

- Không ngờ cái đám thư sinh tay không trói nổi gà này, lại có nghĩa khí và sáng suốt như vậy.

- Cho dù có không trói nổi gà, nhưng có tấm lòng bảo vệ đất nước.

Hầu Khoan nhìn thấy Tô Tử Văn và Phương Lập đều đã đứng ra, cuối cùng cũng tiến lên nói:

- Vậy các hạ rốt cuộc là ai?

Yến đế trầm giọng nói:

- Chưởng quầy, đem món nhậu ngon nhất lên cho ta.

Cũng không nói nhiều, tiến thẳng về phía trước, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, liếc nhìn ba người một cái, thản nhiên nói:

- Đã có gan bàn luận chuyện triều chính, vậy có dám uống cùng ta mấy chén không?

- Sợ ngươi không giám.

Phương Lập ngồi xuống trước tiên.

Tô Tử Văn và Hầu Khoan cùng liếc nhau, rồi cùng nhau ngồi xuống bàn mỗi người một góc.

Phía bên kia Dịch Không Đình sớm đã mang rượu thịt tiến vào, Yến đế cầm lấy vò rượu, rồi châm rượu cho bốn cốc, lúc này mới nâng chén lên nói:

- Xin kính các ngươi vì lòng quả cảm!

Rồi uống một hơi cạn sạch.

Ba vị thư sinh cùng nhìn nhau, Phương Lập nâng chén rượu thứ nhất lên, uống một hơi cạn sạch, Tô Tử Văn và Hầu Khoan cũng cầm lên uống.

- Các ngươi nếu đã nói đến việc triều chính, vậy ta muốn hỏi các ngươi một câu, Hàn gia có thật là tấm lòng trung thành hay không?

Yến đế buông cốc xuống, nhẹ giọng hỏi.

Ba thư sinh cùng nhìn nhau, cuối cùng Hầu Khoan nói:

- Từ xưa đến nay, người đứng đầu trong triều đình, cho dù không có tâm, nhưng lại nắm toàn bộ binh quyền trong tay, thao túng triều chính, thì trong lòng nhất định sẽ mang dã tâm. Hiện nay Hàn Huyền Đạo là kẻ hô mưa gọi gió, mọi người cũng đều đã biết, nếu như chuyện chỉ có như vậy, thì cũng không có gì đáng nói, thế nhưng hiện giờ Hàn gia đang nắm binh quyền trong tay, đã trở thành vũ khí sắc bén nhất của Hàn gia tại thời điểm này. Ta còn nghe nói hai đứa cháu của Hàn gia hiện cũng đang giữ chức Chỉ huy sứ Ngự Lâm quân, còn Hàn Mạc, tuy rằng trên khắp các con phố ngõ hẻm đâu đâu cũng đang ca ngợi hắn là anh hùng của Đại Yến ta, nhưng theo như ta thấy, hắn rất có thể là mầm tai họa lớn nhất cho Đại Yến!

Yến đế vuốt râu nói:

- Sao lại nói như vậy?

- Hiện giờ ai ai cũng đều biết Hàn Mạc thống lĩnh đại quân Tây Bắc phá tan Thiết kị binh của Ngụy quốc, điều chắc chắn càng củng cố hơn sự uy thịnh của quốc gia ta, nhưng trong lòng ta và mọi người cũng rất hoài nghi, Đại tướng quân của binh đoàn Tây Bắc Yến quốc ta là Tiêu đại tướng quân, khi nào đã đến lượt Hàn Mạc lên cầm binh?

Hầu Khoan chậm rãi nói:

- Dẫn quân xuất binh, vốn là trách nhiệm của Tiêu đại tướng quân, làm sao Hàn Mạc lại có thể nhúng tay vào được? Hàn Mạc cầm binh, như vậy hiện giờ Tiêu đại tướng quân thế nào?

Trong mắt Yến đế như lóe lên, chỉ có điều chỉ vuốt vuốt cằm, cũng không nói nhiều.

- Hiện giờ mọi người vẫn đang truyền khẩu, Hàn gia hiện giờ đã nắm trong tay đại quân Tây Bắc, chỉ e rằng Đại tướng quân hiện nay đã bị Hàn gia bí mật giam giữ.

Lập Phương cười lạnh nói:

- Nếu không Hàn gia lại dám ra tay với Tiêu gia? Tiêu đại tướng quân nếu như vẫn nắm binh quyền trong tay, thì ai dám làm khó dễ Tiêu gia?

Yến đế gật gật đầu.

Dân tâm không thể xem thường.

Triều đình phân tranh, các thế lực lớn dùng tất cả những quỷ kế để tranh đấu, cho nên có rất nhiều chuyện không thể giấu diếm được người trong thiên hạ, nhưng có rất nhiều sự thực khi bị bại lộ, lại thường khiến không ít người thông minh đi tìm một chỗ đứng riêng cho mình.

- Hiện giờ Hàn gia trong triều có nhiều vây cánh nhất, ở chốn Đông Hải có Đông Hải Trấn Phủ quân, nếu lại tái nắm giữ quân Tây Bắc, vậy thì ai có thể chống lại Hàn gia?

Phương Lập nghiêm nghị nói:

- Nếu như cục diện đã như thế, Hàn Huyền Đạo là kẻ đứng đầu của Hàn gia trong triều, tâm tư của hắn, cũng rất khó có thể đoán được.

Hầu Khoan bình tĩnh nói:

- Hầu mỗ đến từ Đông Hải, nói thật lòng thì, Hàn gia ở Đông Hải lấy chữ nhân đức để thống trị, Hàn gia ở Đông Hải đều là người có thương dân, chính bởi những điều như vậy, ngược lại đó chính là mối họa không thể lường trước được.

Yến đế gật đầu nói:

- Không dối gì ba vị, ta đối với thế gia cũng cực kì bất mãn. Theo những gì mà ta được biết, đương kim Hoàng thượng là người mang chí lớn, sớm đã muốn diệt trừ thế lực của thế gia, chỉ có điều hiện nay thế gia lại nắm hầu hết quyền lực trong tay, hơn nữa lại tập trung tại một chỗ, muốn diệt trừ, quả không dễ dàng gì, nếu như tùy tiện ra tay, chỉ e phải gánh chịu hậu quả lớn!

- Chuyện này không hắn là không có cách giải quyết.

Tô Tử Văn gật đầu nói:

- Thế gia tuy nắm giữ binh quyền trong tay, chỉ có điều ta thấy với sự tính toán của đương kim Thánh thượng, thì đó cũng là một vị vua trí tuệ.

- Hả?

Yến đế cười nói:

- Tại sao lại nói như vậy?

- Không ít người nói đương kim Thánh thương yết ớt bất tài, không dám tranh đấu với thế gia, nhưng theo ta thì, sự thật không phải là như thế.

Tô Tử Văn nghiêm nghị nói:

- Diệp Ngô là hai gia tộc lớn của thế gia đã bị tiêu diệt, nhưng đương kim Thánh thượng cũng không hề làm gì, vẫn kiên trì với kế sách đã đề ra, ngồi trên núi xem lũ hổ tranh giành. Thế gia hùng mạnh, đó là một tệ nạn đã tồn tại lâu đời kể từ khi Đại Yến ta mới lập quốc, trong lịch sử của các vị Hoàng đế Đại Yến ta, vẫn chưa có một ai có thể chế ngự được quyền lực khủng khiếp của thế gia, trong đó cũng có nhiều vị quân vương anh minh, thế nhưng thế gia vẫn không hề sụy đổ, hơn thế nữa đến ngày hôm nay Hàn tộc lại ngày một hưng thịnh nắm toàn bộ quyền thế trong triều đình? Nguyên nhân chính là đây, đó là thế lực của thế gia ngày một lớn mạnh, không thể dễ dàng mà lay động, cổ ngữ có câu, cho dù gặp phải chuyện rất gấp cũng không được nóng vội. Từ khi mới lập quốc, Hoàng tộc hồ đồ, chỉ đến thời của tiên đế, thì thế gia mới bắt đầu suy yếu đi, tiên đế gần như đã sắp hoàn thành đại nghiệp, chỉ đáng tiếc người Khánh ở phía nam đã âm mưu tấn công vào Đại Yến ta, để có thể chống lại sự tấn công của Khánh quốc, tiên đế đã phải dừng lại việc khống chế thế gia,

Yến đế nghe Tô Tử Văn nói như vậy, trong sâu thẳm đôi mắt như hiện lên một ánh hào quang, vuốt vuốt cằm, thở dài:

- Không thể tin được là các hạ lại có thể biết được tâm trạng của đương kim Thánh thượng, nếu như người nghe được những lời nói này, chắc hẳn sẽ coi như tri kỉ của người!

Tô Tử Văn thản nhiên cười nói:

- Nói ra cũng hơi xấu hổ, cái điều này đến năm nay ta mới giác ngộ ra. Lần trước khi mà hai nhà Diệp Ngô phản loạn, ta cũng cảm thấy rằng đương kim Thánh thượng là một kẻ yếu đuối, cũng không dám dấu diếm gì, ta cũng còn dùng nhiều từ để trách mắng đương kim Thánh thượng, thế nhưng sau lần hai nhà Diệp Ngô phản loạn, đương kim Thánh thượng đã chống đỡ kịch liệt, cho nên sự tín nhiệm cũng tăng dần theo, hơn nữa thẳng tay khống chế quận Bột Châu, khiến cho thế gia không có cách nào nhúng tay vào, khi đó ta mới thực sự thấy được đương kim Thánh thượng quả thực rất anh minh trí tuệ. Không tranh đấu trước, là vì đã hiểu rõ cục diện, không đánh mà lại như đánh, sau đó đã đánh lớn vào Bột Châu, đó cũng chúng tỏ đã thấu rõ cục diện, lúc cần tranh thì phải tranh!

Hầu Khoan gật đầu nói:

- Lấy lại được Bột Châu, quả thật đã làm cho đương kim Thánh thượng hao tổn không biết bao nhiêu là công sức, tỏ rõ cái thần thái của một bậc đế vương.

Dừng lại một chút, gật đầu nói:

- Chỉ là hiện nay ta lại thấy rất mơ hồ, hiện tại Hàn gia đang tác oai tác quái, còn đương kim Thánh thượng lại đang án binh bất động? Chẳng có lẽ lại để cho Hàn gia hung hăng ngang ngược như vậy sao?

Hắn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Thiên hạ này, cũng có người thông minh một lúc mà lại hồ đồ cả đời, đương kim Thánh thượng dành được Bột Châu, quả thật là rất trí tuệ, thế nhưng bây giờ lại khoanh tay ngồi nhìn Hàn gia ngày một lớn mạnh, thì quả là không khôn ngoan chút nào!

Yến đế thản nhiên nói:

- Đọc được mấy cuốn sách, thì có thể biết được tất cả mọi việc trong thiên hạ hay sao? Thật là ngạo mạn, ăn nói hàm hồ, mồm luôn miệng nói là bảo vệ chính thống, thế nhưng lại đi nói xấu Thánh Thượng, chẳng lẽ lời nói và hành động lại không đi liền với nhau sao? Người trong thiên hạ ai chẳng có điều khó xử, bách tính có nỗi khổ riêng của bách tính, đại thần có nỗi khổ riêng của đại thần, làm Hoàng đế, tất nhiên là có nỗi khổ riêng của Hoàng đế. Ngươi nói là Hoàng đế khoanh tay ngồi nhìn Hàn gia ngày một lớn mạnh mà không hề biết nội tình bên trong, ngươi cũng chưa một lần gặp Hoàng đế, thì làm sao biết được trong lòng Hoàng đế đang nghĩ cái gì?

- Lão huynh nói như vậy, dường như là đã biết Hoàng đế đang nghĩ gì?

Hầu Khoan cũng là kẻ ngạo mạn gì, nghe Yến đế chỉ trích như vậy, lập tức cười lạnh nói:

- Vậy xin được thỉnh giáo, Hoàng đế có nỗi khổ gì vậy?

Yến đế cầm chén rượu của mình lên rót đầy ly, nhấp một ngụm, để chiếc cốc xuống nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Tuy rằng không biết lúc này Hoàng đế đang nghĩ gì, thế nhưng theo như ta thấy, đương kim Thánh thượng đang nhẫn nại chờ đợi thời cơ đến. Các ngươi nói bọn người Hàn gia làm nhũng đoạn triều đình, đó đều là giả, còn nếu nói Hàn Huyền Đạo là kẻ loạn thần tặc tử, vậy chứng cứ đâu? Ngươi cũng đã biết, từ xưa đến nay, muốn làm chuyện đại sự, thì cần phải cần hai chữ đại nghĩa. Hiện giờ trong và ngoài triều, không có ai dám nói Hàn Huyền Đạo là kẻ loạn thần tặc tử, đương kim Thánh thượng là một vị quân chủ anh minh, không có cơ sở nào để phế truất Hàn gia?

- Hàn gia quyền cao vọng trọng, ai ai cũng biết, có cần phải nói thêm không?

Hầu Khoan cười lạnh nói:

- Hiện giờ trong triều có rất nhiều kẻ nịnh thần, làm sao có ai dám đứng ra để nói sự thực? Thánh thượng đang cần một người dám đứng lên nói sự thực để hành động, nhưng chỉ sợ đến lúc đó Hàn Huyền Đạo sớm đã ngồi trên ngai vàng rồi!

- To gan!

Yến đế nghe vậy, liền quát lớn.

Ba gã thư sinh đều tỏ ra rất kinh ngạc.

- Ngươi phải biết rằng, nếu nói như vậy một khi đến tai quan phủ, ba cái đầu của các ngươi chắc chắn không thể giữ được.

Yến đế lạnh lùng nói:

- Các ngươi rất dũng cảm, lại có trái tim báo quốc, tại sao không dám trực tiếp vào triều để nói?

- Vào triều để góp ý kiến?

Phương Lập nhíu mày nói:

- Với thân phận của chúng ta, muốn đóng góp ý kiến, thì ai có thể nghe? Muốn gửi tấu chương, thì không có cách nào để có thể đưa tới tận tay của Thánh thượng.

Yến đế thản nhiên nói:

- Có tâm, thì chắc chắn sẽ có cách để giải quyết chuyện này!

Phương Lập ba người bọn họ cùng nhìn nhau, cuối cùng hỏi:

- Các hạ rốt cuộc là người phương nào?

- Ta là ai, cũng không có gì quan trọng lắm.

Yến đế bình tĩnh nói:

- Các ngươi chỉ cần biết, ta cũng như các ngươi chỉ là người bình thường, cũng ủng hộ chính thống, hi vọng thế lực của thế gia trong một ngày không xa sẽ không còn ai có mặt trong triều đình.

- Ngươi nói muốn góp ý kiến cho triều đình, lẽ nào ngươi có cách để chuyển lời của chúng ta đến Thánh thượng?

Hầu Khoan nghiêm nghị nói:

- Nếu thực sự là có cách, thì Hầu Khoan ta nguyện đem tính mạng này, để vạch trần tội ác của thế gia với Thánh thượng, khẩn cầu Thánh thượng giơ cao thanh kiếm thiên tử, thanh trừ thế gia. Với tình hình như hiện nay, không thể so với lúc mà thế gia còn cân bằng, Hàn gia đơn độc một phương trời, quốc gia lâm nguy, nếu như Thánh thượng vẫn không hạ quyết tâm tranh đấu với thế gia, thì sẽ gánh hậu quả khôn lường!

- Hiện giờ Hàn tộc đang nắm giữ triều chính, tai mắt có khắp nơi, những lúc bình thường, các ngươi rất khó có thể gặp được Thánh thượng, nhưng ta có thể chỉ cho các ngươi một cách, làm cho Thánh thượng không thể biết được!

- Mời chỉ giáo!

- Nghe nói trong số ba vị tham gia dự thi lần này đều là những người có danh tiếng. Bột Châu có Tô Tử Văn, Hội Kê có Phương Lập, Đông Hải có Hầu Khoan đều là những người được mọi người ủng hộ rất cao.

Hoàng đế vuốt vuốt râu nhìn qua cả ba người rồi hỏi:

- Không biết những lời đó là thật hay giả?