Hàn Mạc vẫn cẩn thận nghe chư tướng nói, chờ Hàn Huyền Linh nói xong lời hắn, hắn rốt cục mở miệng hỏi:
- Hàn Tổng đốc cảm thấy quân Sơm Nam chính là kình địch lớn nhất của quân ta lần này sao?
Lúc này thảo luận quân vụ, hai người tự nhiên không thể dùng quan hệ chú cháu, chỉ dùng chức quan.
Hàn Huyền Linh nghiêm mặt nói:
- Nếu tác chiến bên ngoài lãnh thổ Ngụy Quốc, ví dụ như quân Ngụy tiến công Khánh Quốc, vậy tự nhiên là lấy kỵ binh làm chính. Khánh Quốc có khu bình nguyên rộng lớn, thích hợp kỵ binh tác chiến… Nhưng tác chiến trên lãnh thổ Ngụy Quốc, có rất nhiều khu không thích hợp kỵ binh xung phong tập kích.
Ngón tay hắn chỉ biên giới Ngụy Quốc, nghiêm nghị nói:
- Quốc thổ Ngụy Quốc, có một nửa thuộc loại đồi núi… !
Hắn đi tới, lấy tay chỉ một chỗ trên bản đồ nói:
- Các vị, nơi này chính là Ác Dương lĩnh của Ngụy Quốc đúng không?
Tần Lạc lập tức nói:
- Hàn Tổng đốc, nơi đó đúng là Ác Dương lĩnh. Nếu quân ta tiến quân từ phía nam Tam Dương lĩnh, như vậy Ác Dương lĩnh này trở thành chướng ngại lớn nhất trên đường tiến quân tới thành Kinh Độ của quân Ngụy. Tuy rằng Ác Dương lĩnh không nguy nga đồ sộ so với dãy núi Long Sơn Khánh Quốc, nhưng nơi này lại hiểm trở hơn Long Sơn… !
Hàn Huyền Linh thần sắc ngưng trọng, gật đầu nói:
- Không sai, Ác Dương lĩnh là một chướng ngại vật chắn trước mặt quân ta, cũng là con đường phải qua để tiến quân Kinh Đô. Tuy rằng toàn quân người Ngụy tháo chạy, nhưng chắc chắn lưu lại quân đội canh gác tại Ác Dương lĩnh. Trước sau Ác Dương lĩnh đều là vùng núi lớn nhỏ, gập ghềnh khó đi, người Ngụy đã chiếm ưu thế địa lợi… !
Nói tới đây, hắn nhíu mày, cũng không tiếp tục nói nữa.
Thiết Khuê nói với Hàn Mạc:
- Đại tướng quân, mạc tướng cũng đã phái người tìm hiểu tin tức. Sau khi liên quân đại phá quân Ngụy, lấy Đình Thủy quan, lòng người bên thành Kinh Đô kia đã hoảng sợ. Hoàng đế Ngụy Quốc liên tục hạ ý chỉ, mệnh lệnh quân đội các nơi tập kết Ngụy Quận, bố trí phòng vệ ở ngoại vi thành Kinh Đô, muốn tử thủ thành Kinh Đô. Quân Ngụy có hơn hai vạn người ở bờ tây sông Ô Mộc, hiện giờ đang huyết chiến trên sông Ô Mộc với quân đoàn Tây Bắc của Khánh Quốc. Bộ đội của Tiết phá Dạ sau khi tháo chạy, hiện giờ cũng đang tập kết ngoại vi thành Kinh Đô, một lần nữa xây dựng phòng tuyến. Chỉ có điều Tiết Phá Dạ cũng không có để bộ hạ rút lui hoàn toàn, hắn đều để lại binh lực đóng lại ở các đoạn đường hiểm yếu tại các quận, Ác Dương lĩnh này cũng để lại hơn bốn ngàn người đóng ở đó, nắm khu vực hiểm yếu.
Khổng Phi lập tức cười nói:
- Bốn ngàn người? Đó còn chưa đủ nhét răng chúng ta.
Tần Lạc lập tức nói:
- Khổng Tổng binh, Ác Dương lĩnh địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, một người giữ quan vạn người khó qua. Mặc dù binh lực quân ta nhiều, nhưng muốn lấy Ác Dương lĩnh, nhất định phải trả cái giá rất lớn.
- Quan trọng nhất vẫn là quân Sơn Nam!
Hàn Huyền Linh trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Một khi quân Sơn Nam đến tiếp viện trước khi chúng ta lấy Ác Dương lĩnh, trận này sẽ càng không dễ đánh.
Thần sắc Hàn Mạc cũng bắt đầu nghiêm nghị lên.
Cuộc chiến bình nguyên Nam Dương, tất nhiên là đại phá quân Ngụy, hơn nữa thuận thế thu phục Nam Dương quan, lấy Đình Thủy quan, nhưng tiến vào tác chiến ở bản thổ Ngụy Quốc, khó khăn chưa chắc dễ dàng hơn hai trận chiến kia.
- Quân Sơn Nam am hiểu nhất chính là chiến đấu vùng núi, đối phó người Phong Quốc, bọn họ thất bại nhiều lần, điều này cũng không cho thấy bọn họ thật sự là quân vô năng.
Hàn Huyền Linh nghiêm nghị nói:
- Tuy rằng quân Yến ta dũng mãnh thiện chiến, nhưng bàn việc, cũng không thích hợp chiến đầu vùng núi. Nếu thật sự chống lại quân Sơn Nam, thật sự có thể dễ dàng nuốt bọn họ hay không cũng chưa thể biết được.
Vạn Sĩ Thanh nhìn bản đồ vuốt râu nói:
- Hàn Tổng đốc nói rất đúng. Chẳng qua quân ta bất luận là binh lính hay là cung cấp hậu cần, tình hình trước mắt đều hơn bọn họ. Nếu thề sống chết cường công, cho dù quân Sơn Nam đến, chúng ta cũng không sợ họ!
- Nhưng chúng ta cũng không phải chỉ lấy Ác Dương lĩnh mà thôi!
Thiết Khuê nhíu mày nói:
- Nếu hao tổn quá nhiều ở Ác Dương lĩnh, như vậy tiến quân tới Kinh Độ thực lực chắc chắn đã bị tổn thương lớn.
Hắn dừng một chút, trầm giọng nói:
- Quan trọng nhất là, kẻ thù của chúng ta, chưa chắc chỉ là người Ngụy… !
Lời vừa nói ra, mọi người đều hiểu được trong lòng, ngoại trự Ngụy Quốc, Yến Quốc còn có một cường địch ẩn giấu, đó chính là Khánh Quốc minh hữu hiện giờ.
Chỉ cần đánh hạ Kinh Đô Ngụy Quốc, tình thế tiếp theo không cần nói cũng biết, hai nước Yến Khánh chắc chắn không ngoài dự đoán mà rút đao nói chuyện. Chiến tranh Ngụy Quốc hao tổn nhiều hơn một phần, cũng chẳng khác nào ít đi một phần thực lực khi đối chiến với Khánh Quốc.
- Nói cách khác, chúng ta phải ít tổn hao nhanh chóng lấy Ác Dương lĩnh!
Hàn Mạc trầm giọng nói, nhìn về phía Thiết Khuê hỏi:
- Thiết Tổng binh, quân Sơn Nam hiện giờ có động tĩnh gì?
- Mạt tướng sớm phái người nhìn chằm chằm động tĩnh quân Sơn Nam, chẳng qua bên kia vẫn không hề có động tĩnh.
Thiết Khuê nói:
- Điểm này, mạt tướng thật sự cảm thấy hơi kỳ quái. Giống như lời Hàn Tổng đốc nói, tuy rằng người trong thiên hạ đều nói Tư Mã Hạo Nguyệt là tướng vô năng, nhưng trên thực tế người này ở Ngụy Quốc ngoài Tư Mã Kình Thiên ra, chính là tướng lãnh có tài nhất. Tình thế hiện giờ, hắn không có khả năng không rõ ràng, ngay cả người bình thường cũng có thể nghĩ đến phải điều binh nắm Ác Dương lĩnh, dùng tài cán của hắn, không có khả năng không nghĩ tới điểm này. Chỉ có điều bên kia truyền tới mấy phần quân báo, quân Sơn Nam vẫn không có động tĩnh… !
Chúng tướng đều nhìn nhau, chỉ cảm thấy bên trong quả thật có quỷ dị.
- Từ nơi trú quân quận Sơn Nam chạy tới Ác Dương lĩnh, đại khái cần bao nhiêu thời gian?
Hàn Mạc vuốt cằm hỏi.
- Quận Sơn Nam trong năm quận của Ngụy Quốc, chính là quận nhiều rừng núi nhất, đường gập ghềnh, núi non trùng điệp rất nhiều, hành quân cũng rất khó khăn, cho dù ngày đêm hành quân, không có thời gian mười ngày, thì không thể đến được.
Thiết Khuê nói.
- Mười ngày?
Hàn Mạc chậm rãi đi đến trước bản đồ, Thiết Khuê đã chỉ vào một chỗ trong lãnh thổ Ngụy Quốc nói:
- Đại tướng quân, nơi này là chỗ trú chân của quân Sơn Nam!
Hàn Mạc gật đầu, chăm chú nhìn hồi lâu, đột nhiên quay đầu, trầm giọng nói:
- Các vị, mọi người nói, Tư Mã Hạo Nguyệt này có khả năng đang ám độ trần thương hay không?
Mọi người đều nhìn nhau, Hàn Huyền Linh lập tức hiểu được, nói:
- Đại tướng quân nói, quân Sơn Nam án binh bất động, bởi vì bày mê trận, thật ra… sớm đã âm thầm điều binh tiếp viện Ác Dương lĩnh?
Hàn Mạc gật đầu, nói:
- Bản tướng chưa từng gặp gỡ Tư Mã Kình Thiên, nhưng nghe đánh giá của mọi người đối với hắn, hắn có thể nhận tội danh, đảm nhiệm thế nhân thóa mạ, chịu nhục, an tĩnh ở biên thùy phía nam, người như thế thật sự không đơn giản. Hắn không thể không rõ ràng, cho dù hắn bảo vệ biên cảnh Ngụy Phong, khiến người Phong không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nếu thành Kinh Đô bị chiếm đóng, như vậy cho dù quân Sơn Nam bảo vệ được biên cương thì có ích gì? Thú không còn lông mọc chỗ nào đạo lý này hắn không thể không hiểu. Cho nên bản tướng nghĩ, hắn không thể án binh bất động, thứ chúng ta thấy, có lẽ là thứ giả dối hắn bày ra mà thôi!
- Đại tướng quân nói rất có khả năng.
Thiết Khuê gật đầu nói:
- Tư Mã Hạo Nguyệt bí mật điều binh, thiết lập mai phục gần Ác Dương lĩnh, khiến quân ta chỉ nghĩ Ác Dương lĩnh có mấy ngàn quân phòng thủ, nổi lòng khinh thị. Đợi cho đại chiến đang hăng say, hắn giết ra, chỉ sợ trận tuyến đầu của chúng ta sẽ loạn.
Hàn Huyền Linh nhìn Hàn mạc, đôi mặt lộ ra ý cười, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Rất có thể là khả năng này, chúng ta không thể không phòng!
- Ngụy đế truyền chỉ các lộ quân Ngụy tập kết ngoại vi thành Kinh Đô, Tư Mã Hạo Nguyệt có khả năng không để ý đến Ác Dương lĩnh, trực tiếp đi thành Kinh Đô tập kết hay không?
Khổng Phi hỏi.
Hàn Huyền Linh lắc đầu nói:
- Nếu đổi là tướng lãnh bình thường, có lẽ sẽ phụng lệnh làm việc, nhưng Tư Mã Hạo Nguyệt biết lợi hại trong đó, nếu nói tới khả năng, hắn chắc chắn bộ trí trọng binh ở Ác Dương lĩnh.
- Nếu Tư Mã Hạo Nguyệt thật sự bí mật điều binh, như vậy hiện giờ quân Sơn Nam đã đến Ác Dương lĩnh hay chưa?
- Muốn bày ra nghi trận, cũng không phải việc dễ dàng.
Thiết Khuê nói:
- Trước khi không có xác thực biết quân ta đánh vào lãnh thổ Ngụy Quốc, Tư Mã Hạo Nguyệt sẽ không dám tùy tiện điều binh biên cương. Mạt tướng nghĩ tới, cho dù bí mật điều binh, ít nhất trước mắt quân Nam Sơn hẳn còn đang trên đường!
Hàn Mạc nhìn bản đồ hỏi:
- Các vị ai biết địa hình quận Sơn Nam?
Chư tướng ở đây trên thực tế ít người đi tới Ngụy Quốc, tuy rằng trên bản đồ phác thảo vòng quanh biên giới Ngụy Quốc, nhưng ben trên ghi rõ, chủ yếu là các trạm kiểm soát, các thành trì lớn, đường nhỏ cụ thể cũn không ghi lại tỉ mỉ.
Hàn Mạc thấy không có người trả lời, ngẫm nghĩ một chút, liền sai người đi truyền Chu Tiểu Ngôn.
- Các vị, giống như các vị nói, nếu quân Sơn Nam thật sự đến đây, chắc chắn hình thành uy hiếp rất lớn đối với quân ta, nếu muốn quân ta thoát khỏi uy hiếp này,sớm lấy Ác Dương lĩnh, vậy nhất định phải đi chặn đánh quân Sơn Nam tiếp viện.
Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Tư Mã Hạo Nguyệt bố trí nghi trận bí mật hành quân, vì sao chúng ta không thể dùng đạo người trả lại cho người, cũng bí mật hành quân?
Tướng lãnh ở đây đều hiểu được, lời Hàn Mạc vừa nói, mọi người mơ hồ đoán được ý tứ của Hàn Mạc, đầu mày Hàn Huyền Linh căng thẳng, hỏi:
- Đại tướng quân muốn phái binh tiến vào quận Sơn Nam, chặn đánh Tư Mã Hạo Nguyệt trong cảnh nội quận Sơn Nam?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đúng là ý tứ này.
Thiết Khuê lập tức nghiêm nghị nói:
- Đại tướng quân, đây là một chiêu rất hiểm.
Hắn nhìn Hàn Mạc nói:
- Nếu muốn chặn đánh Tư Mã Hạo Nguyệt nhất định phải biết bọn họ hiện giờ ở nơi nào, nhưng nếu Tư Mã Hạo Nguyệt bí mật hành quân, muốn tìm được bọn họ, cũng không phải chuyện dễ dàng. Quận Sơn Nam núi non trùng điệp, đường gập ghềnh khó đi, chúng ta phái binh chặn đánh, nếu tìm không thấy chủ lực của bọn họ, sẽ phải lòng vòng trong đám núi quận Sơn Nam. Hơn nữa phái binh chặn đánh, nên phái bao nhiêu người đi? Người ngựa nhiều, một khi bị phát hiện, nhất định sẽ rút dây động rừng, rất có thể Tư Mã Hạo Nguyệt sẽ chọn đường khác tránh né, bọn họ hiểu rõ địa hình quận Sơn Nam hơn chúng ta gấp trăm lần, kế hoạch chặn đánh quân Sơn Nam như vậy tất nhiên thất bại. Nếu người ngựa quá ít, tất nhiên có thể hành quân bí mật, nhưng… thật sự gặp quân Sơn Nam có thể nào là đối thủ của bọn họ? Hơn nữa vào quận Sơn Nam, vì tránh bạo lộ tung tích hành quân, đồ quân nhu hậu cần tát nhiên không thể cung cấp, đến lúc đó quân đội ta phái đi chặn đánh sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Chư tướng nghe vậy, đều khẽ gật đầu.
Hàn Huyền Linh vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Lời Thiết Tổng binh nói không phải không có lý, tiến vào quận Sơn Nam, nếu không để lộ chặn đánh quân Sơn Nam, thật sự cực kỳ khó khăn!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Nhưng nếu không thể ngăn cản quân Sơn Nam cứu viện, đợi cho bọn họ tiếp viện Ác Dương lĩnh, quân ta muốn lấy Ác Dương lĩnh, tất sẽ tổn thất rất lớn.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đi tới quận Sơn Nam, không cần nhiều người lắm, nhưng mỗi người phải dũng mãnh, mục đích là không tiếc hết thảy cái giá phải trả tìm được tung tích Tư Mã Hạo Nguyệt, trước khi quan ta lấy Ác Dương lĩnh, chặn bọn họ ở ngoài Ác Dương lĩnh. Chỉ cần quân ta lấy Ác Dương lĩnh, người ngựa của Tư Mã Hạo Nguyệt ngay cả lực quay về cũng không thể!
Đúng lúc này, ngoài trướng vài truyển đến giọng Chu Tiểu Ngôn:
- Mạt tướng phụng lệnh tiến tới!
Hàn Mạc lập tức nói:
- Mau vào đi!
Chu Tiểu Ngôn sớm đã thay đổi giáp trụ Phong Kỵ, hơn nữa còn đội lên mặt nạ bảo hộ chế bằng sắt.
Hàn Mạc thấy Chu Tiểu Ngôn tiến vào, vẫy Chu Tiểu Ngôn tiến tới, chỉ quận Sơn Nam trên bản đồ hỏi:
- Địa hình nơi này, ngươi có quen hay không?