Hàn Mạc nghe Hàn Huyền Linh có phương pháp cứu giúp, lập tức mừng rỡ, không kìm nổi tiến tới nắm cánh tay Hàn Huyền Linh kích động nói:
- Nhị bá, ngài… ngài thật có biện pháp cứu tính mạng Chỉ nhi sao?
Hàn Huyền Linh nhìn bộ dáng hắn, biết hắn quả thật vô cùng để ý Tiêu Linh Chỉ, trong lòng thầm than:
- Mang ta đi xem giải dược!
Hai người lập tức tiến vào trong trướng nhỏ, đám người Chu Tiểu Ngôn còn đang thí nghiệm giải dược, lợi dụng các phương pháp kiểm nghiệm độc tính, trên trán Tiểu Quân cũng đã đổ mồ hôi.
Hàn Huyền Linh đi tới phía trước, nhìn một chút nhíu mày nói:
- Tiếp tục như vậy, cho dù có thể bài trừ dược vật có chứa độc tính ra, còn lại những viên thuốc không chứa nhiều độc tính, các ngươi có biết loại nào là giải dược thật sự không? Còn nữa, giải dược chưa chắc không có độc tính, Hắc Kỳ không giống với nha môn bình thường, nói không chừng muốn giải loại độc này đi, còn phải lấy độc trị độc mới được.
Mọi người nghe Hàn Huyền Linh nói như vậy, đều cảm thấy rất có đạo lý.
- Trên người Tiêu cô nướng trúng hai loại độc.
Chu Tiểu Ngôn giải thích:
- Một loại là Ngũ Tinh độc gần đây bị ám khí đả thương, còn một loại là độc dược đã tích tụ trong cơ thể lâu ngày. Độc dược Ngũ Tinh này đã tìm được giải dược rồi, nhưng độc tích tụ trong cơ thể khó có thể nhận ra. Vốn độc tích trong cơ thể còn mấy ngày mới phát tác, chỉ có điều bởi vì độc Ngũ Tinh, thời gian phát tác sớm, nếu trong mười hai canh giờ tiếp theo không thể tìm ra giải dược chất độc tích tụ trong cơ thể, như vậy chắc chắn không còn cách xoay chuyển trời đất.
Đôi mắt Tiểu Quân cũng đỏ lên, nói:
- Tiểu thư chống đỡ không được lâu, vậy… vậy phải làm sao bây giờ?
Hàn Huyền Linh nhìn về phía Tiểu Quân, trầm mặc một lát rốt cục hỏi:
- Trên người ngươi có loại độc tố đồng dạng hay không?
Tiểu Quân gật đầu.
- Ta có một biện pháp, nhưng lại cần ngươi phải chịu khổ.
Hàn Huyền Linh nhìn Tiểu Quân nói.
Tiểu Quân lập tức nói:
- Chỉ cần cứu được tiểu thư, dù phải mất mạng, Tiểu Quân cũng nguyện ý!
- Không cần tính mạng của ngươi.
Hàn Huyền Linh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Chỉ có điều cần lấy một ít máu tươi từ trên người của ngươi!
Đám người Chu Tiểu Ngôn nhìn nhau, không rõ rốt cuộc Hàn Huyền Linh muốn dùng biện pháp gì.
Hàn Huyền Linh là người ngay thẳng, cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng:
- Nếu ta nói không sai, máu trên người ngươi giống Tiêu cô nương, đều chứa đựng độc tố. Lấy máu tươi của ngươi, sau đó tăng thêm một ít độc tính Ngũ Tinh, như vậy độc tố trong máu sẽ giống nhau như đúc với tình trạng của Tiêu cô nương hiện giờ!
Trên người Tiểu Quân chỉ có độc tích tụ, thiếu độc Ngũ Tinh so với Tiêu Linh Chỉ, nếu thêm độc Ngũ Tinh vào trong máu này, như vậy độc tích tụ và độc Ngũ Tinh trong cơ thể cũng hỗn hợp, không có bất ngờ gì xảy ra mà nói, độc tính trong máu tự nhiên giống với Tiêu Linh Chỉ.
Hàn Mạc vốn đang nghi hoặc, nhưng Hàn Huyền Linh vừa nói ra, ánh mắt hắn sáng lên, lộ ra sắc mặt vui mừng, vỗ trán nói:
- Tại sao ta không nghĩ tới!
Lông mày Chu Tiểu Ngôn đầu tiên nhăn lại, lập tức chậm rãi giãn ra, dường như cũng nghĩ tới điều gì.
Hàn Huyền Linh mỉm cười nói:
- Không sai. Có máu chưa đựng độc tố như vậy, các ngươi có thể chia ra làm nhiều phần. Lấy giải dược độc Ngũ Tinh, sau đó đem các loại dược vật trộn cùng với giải dược Ngũ Tinh, để vào trong máu chứa đựng độc tốt, sau đó có thể kiểm tra độc tính trong máu có biến mất hay không. Nếu là giải dược thật sự, như vậy trộn cùng với giải dược Ngũ Tinh, hẳn có thể giải được độc tố trong máu, lựa chọn như vậy, tốc độ hẳn sẽ nhanh hơn rất nhiều… Ta cũng không hiểu dược lý, về phần làm như thế nào, vẫn cần các vị tự mình cân nhắc.
Lập tức có một gã cao thủ dược lý Tây Hoa Thính nhíu mày nói:
- Đây là biện pháp vô cùng tốt. Chẳng qua… nếu may mắn mà nói, dùng không bao nhiêu máu liền có thể lựa chọn ra, nhưng nếu vận khó kém, chỉ sợ cần không ít máu tươi mới có thể hoàn thành chuyện này.
Hắn nhìn Tiểu Quân, lo lắng nói:
- Thể chất vị cô nương này dường như cũng không tốt, mất máu quá nhiều, chỉ sợ thật sự sẽ nguy hiểm tới tính mạng!
Tiểu Quân cũng không nhiều lời, nhanh chóng lấy một dao găm, không đợi mọi người phản ứng lại, đã cắt cổ tay mình, máu tươi lập tức tràn ra, nàng duỗi tay lên một bình sứ trên bàn, máu tươi liền chảy xuôi vào.
Tất cả mọi người giật mình, không thể tưởng được vị cô nương này trung thành với Tiêu Linh Chỉ như thế.
Không nói thêm lời nào, mọi người lập tức động thủ, có người thu thập máu chia ra làm nhiều phần, có người bắt đầu phối dược.
Hàn Mạc thấy Tiểu Quân như thế, trong lòng cũng rất cảm kích.
Lúc này Hàn Huyền Linh mới thấp giọng nói với Hàn Mạc:
- Quân tình khẩn cấp, chư tước trong quân đang chờ ngươi trở về thảo luận quân vụ. Bên này ngươi tạm thời buông lỏng, giao cho bọn họ làm, phải lập tức triệu tập chư tướng, thảo luận tiếp theo nên hành động như thế nào.
Hàn Mạc biết lời Hàn Huyền Linh nói là chính sự, gật gật đầu.
Tuy là đêm dài, Hàn Mạc vẫn phân phó bộ hạ triệu tập tướng lãnh cao tầng Yến quân thảo luận quan vụ, chẳng qua đại trướng chủ soái an bài Tiêu Linh Chỉ, cho nên địa điểm hội nghị thiết lập trong trướng của Hàn Huyền Linh.
Thiết Khuê, Vạn Sĩ Thanh, Khổng Phi, Tần Lạc, Vương Tư Vũ, Lăng Vân và hơn hai mươi tướng lãnh cao cấp quân Tây Bắc đang lúc đêm khuya, tất cả đều chạy tới trướng.
Trong trướng vải sớm đã đặt bản đồ diện rộng, cũng chuẩn bị tốt sa bàn.
Bản đồ phác thảo ra đại thể lãnh thổ quận huyện quốc gia Ngụy Quốc, trên sa bàn là đưa núi non trùng điệp hiểm yếu của Ngụy Quốc hiện ra trước mắt.
Thế nhân đều biết, Ngụy Quốc chính là quốc gia nhiều núi, cũng bởi như vậy, khoáng sản phong phú hơn nước khác rất nhiều. Những cũng vì trong nước nhiều núi, không có bình nguyên rộng lớn cày ruộng, cho nên lượng nông sản của Ngụy Quốc chịu hạn chế lớn.
- Triều đình đã đạt thành hiệp nghị liên quân công Ngụy với Khánh Quốc.
Thiết Khuê chỉ vào bản đồ nói:
- Sau khi liên quân vào quan, lấy dãy Tam Dương làm giới hạn, Khánh quân xuất phát từ phía Bắc dãy Tam Dương, quân ta lại xuất binh từ phía nam dãy Tam Dương, chia làm hai đường tiến quân.
Dãy Tam Dương chính là một dãy núi của quận Tuy Định, năm bắc chẳng qua hơn ba mươi dặm, chỉ có điều trong quận Tuy Định có rất nhiều núi non nhỏ cùng một chỗ sơn lĩnh.
- Phía Bắc dãy Tam Dương, so với phía nam dãy Tam Dương, trên đường nhiều hơn không ít sơn ải hiểm yếu, chỉ sợ lực cản cũng lớn hơn rất nhiều. Nhưng quân ta tấn công từ phía nam, tất nhiên cũng bị quân Sơn Nam quận Nam bộ Ngụy Quốc uy hiếp. Sơn Nam quận giáp giới Phong Quốc, hai vạn quân biên phòng Ngụy Quốc đóng ở đó. Lần này quân Ngụy tấn công Nam Dương quan, hai vạn thủ quân này cũng không điều động một người nào, vẫn dùng để đề phòng người Phong Quốc.
Thiết Khuê giọng nói âm trầm:
- Nhưng hiện giờ chúng ta đánh vào lãnh thổ Ngụy Quốc, thẳng tới kinh thành, hai vạn biên quân Ngụy Quốc này nhất định không án binh bát động, bọn họ nhất định sẽ bắc thượng từ nam bộ, chặn đường quân ta. Bộ đội chủ lực của quân Ngụy thuộc về Tiết Phá Dạ lần trước liên tục bại trận, chạy tán loạn bốn phía, sĩ khấp xuống thấp, phải chỉnh quân nghênh chiến một lần nữa, trong nhất thời sẽ rất khó làm được, cho nên đội quân bắc thượng đến từ nam bộ này, tất nhiên sẽ trở thành khúc xương khó gặm nhất trên con đường của chúng ta.
Khổng Phi nói:
- Thiết Tổng binh, quân Sơn Nam chẳng qua hai vạn người, hơn nữa bọn họ tuyệt đối không dám điều động tất cả binh lực tới. Phong Quốc và Ngụy Quốc chính là kẻ địch, người Phong oán hận người Ngụy, cũng đã xâm nhập vào xương tủy, nếu quân Sơn Nam đều điều đi chặn đường chúng ta, người Phong thấy cơ hội như vậy, chưa chắc sẽ không rời khỏi rừng núi của bọn họ, xâm nhập quận Sơn Nam, tập kích quân Sơn Nam từ sau lưng!
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Cho dù người Ngụy được ăn cả ngã về không, điều tất cả quân Sơn Nam, binh lực sĩ khí Đại Yến ta hơn xa bọn họ, muốn nuốt bọn họ cũng chưa chắc đã là việc khó!
Chư tướng nghe lời Khổng Phi nói, thật sự cảm thấy rất có đạo lý.
Quận Tuy Định mất, sĩ khí quân Ngụy xuống thấp, hơn nữa binh lực sĩ khí Yến quân hơn xa đối phương, cho dù quân Sơn Nam bắc thượng chặn đường, dùng binh lực trước mắt của quân Yến, vẫn nắm giữ ưu thế tuyệt đối.
Hàn Huyền Linh nhìn bản đồ, trầm mặc một lát, rốt cục nói:
- Các vị, tuy rằng binh lực quân Sơn Nam yếu hơn chúng ta, nhưng tuyệt đối không thể có chút khinh thị đối với bọn họ.
Hắn dừng một chút, nghiêm nghị nói:
- Mọi người phải biết rằng, năm đó quân Sơn Nam làm quân chủ lực để tiến công Phong Quốc. Tuy nói liên tiếp thua trận, Ngụy Quốc đình chỉ dùng binh với Phong Quốc, nhưng quân Sơn Nam cũng là đội quân trải qua kinh nghiệm chiến đấu. Bọn họ giỏi tác chiến vùng núi, lúc trước thua trong tay người Phong Quốc, cũng không phải vì bọn họ vô năng, quả thật là vì người Phong Quốc càng thích ứng bên trong núi rừng, hơn nữa còn có Vua Rừng Bố Tốc Cam như vậy, cho nên mới không đánh được vào lãnh thổ Phong Quốc. Quân Ngụy đại bại ở Nam Dương quan, lại mất Đình Thủy quan, thứ nhất là vị các vị tướng quân cầm binh có cách, thứ hai là tướng sĩ ba quân liên quân chiến đấu quên mình, thứ ba là vì người Ngụy quá khinh địch.
Lúc này mọi người đều hướng ánh mắt tới Hàn Huyền Linh.
- Quân Sơn Nam tấn công Phong Quốc, nhiều lần chiến bại, đội quân này cũng trở thành quân đội vô năng trong lòng người Ngụy. Vốn chủ tướng tấn công Phong Quốc là Tư Mã Kình Thiên, hắn trấn thủ hậu phương, nhưng liên tục chiến bại ở Phong Quốc, tổn binh hao tướng, trách nhiệm này tự nhiên không thể rơi trên đầu Tư Mã Kình Thiên. Ngụy Quốc cần một lá cờ, cần một vị tướng quân thường xuyên thắng lợi, Tư Mã Kình Thiên là không thể bại, cho nên ô danh chiến bại liền do Tư Mã Hạo Nguyệt phụ trách chỉ huy tiền tuyến lúc ấy tới chịu trách nhiệm.
- Tư Mã Hạo Nguyệt?
Vạn Sĩ Thanh vuốt râu thản nhiên nói:
- Đó là tướng vô năng đệ nhất thiên hạ sao?
- Tư Mã Hạo Nguyệt cũng không phải tướng vô năng.
Hàn Huyền Linh nghiêm mặt nói:
- Tài cầm binh của người này so ra kém Tư Mã Kình Thiên, nhưng so với vị tướng Tiết Phá Dạ mà Tư Mã Kình Thiên thích dùng kia mạnh hơn không ít.
Thiết Khuê ở bên nói:
- Theo ta được biết, Tư Mã Hạo Nguyệt và Tư Mã Kình Thiên đều là bàng chi của hoàng tộc Ngụy Quốc, hai người này dường như còn là anh em họ. Chẳng qua tính tình hai người khác nhau, ở giữa cũng có khúc mắc. Lúc Tư Mã Kình Thiên trở thành Đại đô đốc binh mã Ngụy Quốc, Tư Mã Hạo Nguyệt này ở trong triều cũng được phòng làm Hầu tước, chỉ có điều sau này sai lầm chiến bại đều rơi lên người hắn, bị lột bỏ Hầu tước, lại trực tiếp giáng tới quận Sơn Nam, phụ trách trấn thủ biên cương Ngụy Phong. Cũng bởi chuyện này, hắn bị người ta nói thành tướng vô năng đệ nhất thiên hạ, mà quân Sơn Nam dưới tay hắn tiến công Phong Quốc liên tiếp thất bại cũng trở thành bại quân bị người nhạo báng.
Hàn Huyền Linh gật đầu nói:
- Thiết Tổng binh nói rất đúng. Cũng bởi vì sai lầm chiến bại, quân Sơn Nam chỉ có thể trấn thủ biên cương, mà Ngụy Quốc vì xâm lược nước khác, chuẩn bị quân bốn phía, phát triển kỵ binh. Kỵ binh Ngụy Quốc danh chấn thiên hạ, ánh mắt thế nhân đều tập trung lên người Thiết kỵ Ngụy Quốc, lại dần dần quên đi còn có một đội quân Sơn Nam giỏi về chiến đấu vùng núi.
Hắn nghiêm nghị nói:
- Tài cầm binh của Tư Mã Kình Thiên tự nhiên không thể bắt bẻ, nhưng ánh mắt nhìn người của hắn, lại không cao minh. Nếu như đối chiến với các vị không phải Tiết Phá Dạ mà là Tư Mã Hạo Nguyệt, chưa chắc các vị có thể đánh tan quân Ngụy. Tiết phá Dạ nắm giữ trong tay kỵ binh hùng mạnh, quyết chiến liên quân tại bình nguyên Nam Dương, đây vốn là quá mức liều lĩnh, về phần phái ra đội Thiết kỵ binh kia, làm cho toàn bộ Thiết kỵ binh bị diệt, toàn quân tan tác, đây là sai lầm lớn không thể tha thứ của Tiết Phá Dạ.