Bởi vì phải né tránh Hắc Kỳ đuổi giết, đoàn người Hàn Mạc đi thành một vọng, trên đường cũng chậm trễ hơn một ngày, chờ lúc bọn họ quay về Đình Thủy quan, cách kỳ hạn mười ngày của Tiêu Linh Chỉ còn không tới hai ngày.
Xa xa trông thấy quân doanh đóng trong Đình Thủy quan gươm kiếm dày đặc, các tướng sĩ phân tán trong doanh trại đang tập kết, không ít người vận chuyển lương thảo cùng rất nhiều đồ quân nhu lên xe, bộ dạng sắp xuất phát.
Hạn Mạc giật mình.
Không có mệnh lệnh của hắn, ai sẽ tự tiện điều quân?
Hắn mang theo túi da chứa đầy dược vật, lệnh Xích Tử lập tức gọi vài tên lại viên hắc ám tinh thông dược lý tới trong lều lớn, trợ giúp chọn lựa giải dược thật sự, bản thân mình lại cưỡi Tuyệt Ảnh, nhắm thẳng đại doanh mình.
Chưa đến đại doanh, một đội nhân mã đã tới đón, người đi đầu tiên đúng là Thiết khuê.
- Đại tướng quân, ngài đã trở lại rồi.
Thiết Khuê tiến tới, thở nhẹ ra.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Thiết Tổng binh, xảy ra chuyện gì? Tại sao bản tướng lại thấy các tướng sĩ đã bắt đầu vận chuyển quân nhu? Là ngươi ra lệnh sao?
- Mạt tướng không dám.
Thiết Khuê vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
- Đại tướng quân,Thánh tượng phái một viên Đại tướng từ trong kinh tới, làm Phó tướng của ngài, trợ giúp ngài xử lý tiến quân Ngụy Quốc, toàn quân chuẩn bị nhổ trại tiến quân, là vị Phó tướng này truyền quân lệnh!
Sắc mặt Hàn Mạc lập tức không tốt, cười lạnh nói:
- Ông đây đánh giặc, còn cần trong kinh phái Phó tướng tới?
Hắn nhìn chằm chằm Thiết Khuê:
- Trước khi đi, bản tướng phân phó ngươi thế nào?
Thiết Khuê nghiêm mặt nói:
- Đại tướng quân phân phó, mạt tướng không dám quên.
Hắn dừng một chút, rốt cuộc nói:
- Đại tướng quân có biết Phó tướng phái tới lần này là ai không?
- Là ai?
- Đông Hải Trấn Phủ Quân Tổng đốc Hàn Huyền Linh Hàn Tổng đốc!
Thiết Khuê nghiêm nghị nói.
Hàn Mạc giật mình kinh hãi, há miệng thở dốc, trong nhất thời không nói ra lời.
- Đại Yến ta và Khánh Quốc đã thảo luận tốt, liên binh tấn công Ngụy Quốc.
Thiết Khuê nói:
- Quân đoàn Tây Bắc Khánh Quốc đã bắt đầu mạnh mẽ vượt sông Ô Mộc hai ngày trước, phát động công kích từ tuyến đường Tây Bắc bản thổ Khánh Quốc.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Ý chỉ triều đình, quân Yến ta cũng phải vào quan từ Đình Thủy quan, đánh vào quận Tuy Định, Hàn Tổng đốc hạ lệnh toàn quân chỉnh đốn, chuẩn bị vào quan bất cứ lúc nào. Trước khi Đại tướng quân ngài không trở về, quân ta không thể vào quan, chẳng qua việc chuẩn bị vào quan này vẫn phải làm. Trong tay Hàn Tổng đốc còn có Phá Thiên Kiếm Thánh thượng khâm ban, đám người mạt tương scungx không dễ công nhiên cãi quân lệnh… !
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Ta đã biết. Thiết Tổng binh, hiện giờ Hàn Tổng đốc ở nơi nào?
Thiết Khuê chỉ vào một doanh trướng mạn Bắc nói:
- Hàn Tổng đốc đến từ ba ngày trước, lập doanh ở nơi đó.
Hắn dừng một chút, nhíu mày nói:
- Sau khi Hàn Tổng đốc đến, Khổng Phi và Vạn Sĩ Thanh lập tức đến nghe lệnh dưới trướng Hàn Tổng đốc, hiện giờ trong doanh điều động binh mã, cũng đều là Khổng Phi và Vạn Sĩ Thanh mạnh mẽ đốc thúc.
- Ừ!
Hàn Mạc gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
- Thiết Tổng binh, ngươi đi tìm quân y trong doanh trại, tìm tới vài người tinh thông dược lý, để bọn họ nhanh chóng tới gặp ta!
Thiết Khuê biết Hàn Mạc vẫn nghĩ tới thân thể Tiêu Linh Chỉ, lĩnh mệnh lui ra.
Hàn Mạc cưỡi ngựa trở lại trước đại trướng của mình, kéo thân mình mệt mỏi, mang theo túi da lớn vào trong lều, trong nháy mắt xốc lều lớn, Tiểu Quân trông coi Tiêu Linh Chỉ trong trướng vải quay đầu lại xem, nhìn thấy Hàn Mạc phong trần mệt mỏi, vui vẻ bất ngờ, tiến tới kinh hỉ nói:
- Hàn thiếu gia, ngài… ngài đã trở lại rồi… !
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, bước nhanh tới bên giường, nhìn Tiêu Linh Chỉ vẫn đang ngủ yên, khuôn mặt xinh đẹp kia càng tái nhợt so với mấy ngày trước, trong lòng lại vừa yêu vừa thương, dịu dàng nói:
- Chỉ nhi, giải dược đã lấy trở lại rồi!
Tiểu Quân ở phía sau nghe Hàn Mạc nói như vậy, lại vui vẻ bất ngờ.
Hàn Mạc quay đầu lại hỏi:
- Tiểu Quân, lần này thu hồi rất nhiều dược vật, không dưới trăm loại, rốt cuộc loại nào là giải dược thật sự, còn không rõ ràng lắm, ta đã triệu tập bộ hạ hiểu dược lý lại đây, tiếp đó ngươi và bọn họ chọn lựa ra giải dược chân chính.
Tiểu Quân vội gật đầu nói:
- Vâng, Hàn thiếu gia!
Hàn Mạc ngồi với Tiêu Linh Chỉ một chút, bên ngoài liền truyền đến tiếng bẩm báo, vài tên lại viên hắc ám Tây Hoa Thính tinh thông dược lý cùng với vài tên cao thủ dược lý trong doanh cũng đều tới đây.
Hàn Mạc lập tức sai người dựng một doanh trướng nhỏ bên cạnh đại trướng, tập trung đám người hiểu dược lý này bên trong, cùng nhau nghiên cứu rốt cuộc loại dược vật nào có thể giải độc.
Chu Tiểu Ngôn cũng chạy tới rất nhanh, hắn xuất thân Hắc Kỳ, cũng rất hiểu biết đối với Hắc Kỳ, tiến tới trợ giúp lựa chọn dược vật sử dụng.
Nhưng chủng loại dược vật thật sự nhiều lắm, hơn nữa rất nhiều dược vật bên ngoài gần như giống nhau như đúc, thậm chí không ít dược vật nguyên liệu chỉ kém nhau một hai vị dược liệu.
Dược vật không phải bình thường, huống chi là dược vật loại nha môn hắc ám Hắc Kỳ này chế tạo ra.
Chỉ cần hơi sai lệch một chút, không những cứu người không được, trái lại sẽ hại tính mạng.
Tuy rằng Chu Tiểu Ngôn và Tiểu Quân đều xuất thân từ Hắc Kỳ, nhưng cho dù có bọn họ, muốn chọn lựa giải dược từ một đám dược vật ra, cũng không phải việc một sớm một chiều.
Hai canh giờ qa đi, mọi người cũng chỉ bài trừ được tám loại dược vật không thể sử dụng, theo tốc độ này, đợi cho chất độc của Tiêu Linh Chỉ phát tác, cũng chưa chắc có thể lựa chọn giải dược ra.
Hàn Mạc cực kỳ ảm đạm trong lòng, cực kỳ vất vả đạt được dược vật, cũng không thể lựa ra giải dược, nếu bởi vậy mà không cứu được Tiêu Linh Chỉ, thống khổ trong lòng hắn có thể nghĩ được.
Lúc này cao thủ dược lý có thể sử dụng bên người đều triệu tập tới đây, nếu ở trong kinh thành, Tây Hoa Thính có rất nhiều cao thủ dược lý hạng nhất, thậm chí nếu Hồng Tụ không mất trí nhớ ở tại bên người, cũng có thể tìm ra giải dược rất nhanh, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, điều cao thủ dược lý ở trong kinh tới đương nhiên không thực tế.
Mãi cho đến lúc đêm đen, mới bài trừ không tới hai mươi loại dược vật.
Hàn Mạc tâm tình dồn nén, đi ra ngoài trướng, thấy được trăng sáng chiếu rọi mặt đất, ánh trăng rơi vãi trong quân doanh liên miên, tuy rằng đã gần tới đêm, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu liên tiếp trong quân doanh.
Sắp tới đại chiến, đại quân chỉnh đốn, chuẩn bị vào quan bất cứ lúc nào.
Hàn Mạc cau mày, nhìn ánh trăng trên bầu trời, chợt nghe được tiếng vó ngựa, nhìn theo tiếng động, chỉ thấy một con khoái mã chạy như bay từ xa mà đến, tới gần, tuấn mã hí dài, kẻ cưỡi ngựa ghìm chặt ngựa, xoay người nhảy xuống.
Dưới ánh trăng, Hàn Mạc nhìn thấy rõ ràng, người nọ một thân giáp trụ, thân thể cao lớn uy mãnh, khí vũ hiên ngang, đúng là Tổng đốc Trấn Phủ Quân Đông Hải Hàn Huyền Linh.
Hàn Mạc vội bước tới khom người thi lễ:
- Nhị bá!
Hàn Huyền Linh tiến đến đây, cười ha ha, vỗ vai Hàn Mạc nói:
- Ngươi là chủ tướng, Nhị bá là Phó tướng của ngươi, cần phải thi lễ với ngươi!
- Nhị bá nói đùa.
Bởi vì giai dược chậm rãi chưa ra, tâm tình Hàn Mạc cực kỳ không tốt, miễn cưỡng cười nói:
- Nhị bá tiến tới, có Nhị bá chỉ điểm, trong lòng Tiểu Ngũ đã có người đáng tin cậy, sau này làm việc sẽ thong dong.
Hàn Huyền Linh thấy Hàn Mạc miễn cưỡng cười, còn nghĩ tới cái khác, nói:
- Ngươi theo ta tới đây!
Hai người đi đến chỗ yên lặng, Hàn Huyền Linh mới quay đầu lại, trầm giọng nói:
- Tiểu Ngũ, Nhị bá hỏi ngươi, mấy ngày nay, ngươi đi tới chỗ nào?
Hai ngày trước Hàn Huyền Linh đến Đình Thủy quan, việc đầu tiên tự nhiên là muốn gặp Hàn Mạc, nếu người khác muốn gặp, Thiết Khuê tự nhiên có thể ngăn cản, nhưng quan hệ của Hàn Huyền Linh và Hàn Mạc không phải bình thường, chung quy vẫn để Hàn Huyền Linh biết Hàn Mạc rời doanh mà đi.
Chỉ có điều Hàn Huyền Linh cũng không biết vì sao Hàn Mạc phải rời khỏi quân doanh.
Hàn Mạc ngoại trừ có lòng kính yêu đối với phụ thân Hàn Huyền Xương, trong thế gian này, có lẽ cũng tràn đày kính yêu đối với Hàn Huyền Linh này, hơi do dự, liền nói rõ chuyện tình, cũng không giấu diếm.
Sắc mặt Hàn Huyền Linh thủy chung ngưng trọng, nghe được không ngờ Đỗ Vô Phong bị Hàn Mạc giết chết, giật mình nói:
- Đỗ Vô Phong là thủ lĩnh Hắc Kỳ, cũng là một trong thập phương danh tướng, hắn dĩ nhiên bị ngươi đánh bại sao?
- Không biết vì sao hắn bị trọng thương, cho nên mới có thể đắc thủ.
Hàn Mạc chỉ giấu diếm điểm này.
Nếu đều cập tới thương thế của Đỗ Vô Phong, tự nhiên phải nhắc tới đỉnh Thiên Nhai, chẳng qua giờ phút này Hàn Mạc còn không muốn cho người khác biết chuyện xảy ra trên đỉnh Thiên Nhai, cho dù là Hàn Huyền Linh, hắn cũng không thể nói rõ chuyện này.
Hàn Huyền Linh trầm ngâm hồi lâu, mới nghiêm nghị nói:
- Ngươi đốt Hắc Tháp, giết Hắc Kỳ, là lập công lớn, nếu là người bình thường vì cứu người mà mạo hiểm như thế, ta muốn tán thưởng dũng khí hắn một tiếng. Nhưng lần này ngươi quả thật sai lầm rất lớn rồi!
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
- Ngươi thân là chủ tướng một quân, cất giấu nữ nhân trong doanh, vốn là việc trái với quân quy, nếu để các tướng sĩ khác biết, sẽ ảnh hưởng tới lòng quân.
Hàn Huyền Linh nghiêm túc nói:
- Đây vốn là sai lầm lớn, ngươi càng sai chính là, vì tính mạng một người, lại vứt bỏ không để ý vận mệnh quốc gia, đây chính là tội lớn bất trung. Chủ tướng ba quân, lúc đặc biệt, lại bỏ mấy vạn đại quân đi mạo hiểm, Tiểu Ngũ, ngươi thật sự hồ đồ rồi!
Hàn Mạc hổ thẹn nói:
- Nhị bá, lần này Tiểu Ngũ quả thật sai lầm. May mắn không làm hỏng đại sự, sau này tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như thế!
Hàn Huyền Linh vẻ mặt dịu dàng xuống, thở dài:
- Đứa nhỏ ngươi, ở trong đệ tử Hàn gia ta, có tài quyết đoán có trí tuệ nhất, tiền đồ tương lai của Hàn gia, còn phải dựa vào các ngươi, tương lại Đại Yến, càng phải dựa vào những nhân tài mới xuất hiện các ngươi khởi động. Năng lực của ngươi, nhị bá cũng không lo lắng, nhưng trên người ngươi có chỗ thiếu hụt trí mệnh, Nhị bá cũng rất lo lắng!
- Tiểu Ngũ xin Nhị bá chỉ giáo!
- Quá trọng tình nghĩa!
Hàn Huyền Linh nghiêm nghị nói:
- Đừng nghĩ đây là khen ngươi. Kẻ thành đại sự, nếu quá để ý tình cảm, sẽ chẳng phân biệt được công tư, gây thành đại họa. Ngươi phải biêt rằng, kẻ muốn thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết, cũng có danh ngôn gọi là một tướng công thành vạn cốt khô, nếu bởi vì ràng buộc tình cảm, làm việc đàn bà, không phân biệt được công tư, ngươi chẳng những hại chính mình, còn liền lụy rất nhiều người. Ở vị trí nào, mưu cầu chức vị đó, ngàn vạn lần nhớ kỹ lời này!
Hàn Mạc trịnh trọng gật đầu.
- Chỉ hy vọng ngươi thật sự có thể nhớ kỹ lời này.
Hàn Huyền Linh thở dài:
- Chỉ sợ sau này ngươi bệnh cũ tái phát, sẽ còn phạm phải sai lầm này.
Hắn dừng một chút, rốt cục nói:
- Lần này Thánh thượng điều ta từ Đông Hải tới tiền tuyến, trong lòng ngươi nghĩ thế nào?
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Nhị bá chính là mãnh tướng trong triều, trải qua rất nhiều chiến sự, tiểu ngũ may mắn đánh thắng hai trận, nhưng nếu muốn tấn công lãnh thổ Ngụy Quốc, lại cần phải đại tướng như Nhị bá trấn thủ mới được. Hành động này của Thánh thượng, quả thật là kế sách vẹn toàn, Tiểu Ngũ rất khâm phục trong lòng!
Hàn Huyền Linh bình tĩnh hỏi:
- Trong lòng ngươi thật sự nghĩ như thế sao?
- Quả thật nghĩ như thế.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Nhìn thấy Nhị bá, trong lòng Tiểu Ngũ kiên định hơn.
Hàn Huyền Linh nhìn ánh mắt Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua người khác nghị luận? Bên dưới có người nói, lần này Nhị bá đến, chính là muốn phân quân quyền từ trong tay ngươi!