Hàn Huyền Đạo cực kỳ bình tĩnh nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, năm nay quốc khố thu vào, có thêm gia sản của hai gia tộc nên cũng có chút dư dả. Tuy nhiên năm nay số tiền đã chi ra cũng không phải là ít. Các bộ các ti các nha môn đều có thượng tấu đầy đủ. Đặc biệt năm nay Công bộ phải đại tu đê Trường Giang ở quận Nghi Xuân, và cứu viện tai lương cho nạn dân nên đã chi rất nhiều ngân lượng.
Hoàng đế nghiêm nghị:
- Hàn ái khanh, trẫm không phải là kiểm tra sổ sách, khanh làm việc, trẫm vốn rất yên tâm. Hộ Bộ là nơi nắm giữ quốc khố căn bản, liên quan đến cuộc sống của lê dân bách tính. Mấy năm nay nếu không phải là nhờ có ái khanh chu toàn mọi việc, sẽ chẳng có được thoải mái như vậy, vất vả cho khanh rồi.
Trên triều quần thần vẻ mặt khác nhau. Hoàng đế ôn hòa vỗ về Hàn Huyền Đạo, trong đó ắt có ý đồ, chỉ có điều ý đồ gì thì quần thần khó có thể nắm bắt.
Một số người thì nghĩ: "Hiện giờ Hàn gia cực kỳ hưng thinh, Tiêu thái sư từ quan, Tô Quan Nhai đã chết, luận về mọi mặt, Hàn Huyền Đạo là người đứng đầu nội các, Thánh thượng thân mật như thế, e là cũng vì sợ hãi quyền thế của Hàn gia".
- Đây đều là bổn phận của thần.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói, trên triều khiêm cung đúng mực:
- Chỉ có điều tuy rằng quốc khố dồi dào nhưng thần cũng chỉ dùng trong những nhu cầu cấp bách.
- Nhu cầu cấp bách mới dùng?
Hoàng đế mỉm cười nói:
- Hàn ái khanh nói nhu cầu cấp bách là ý làm sao?
Hàn Huyền Đạo đáp:
- Khởi bẩm Thánh thượng, thần mấy ngày gần đây nghe nói biên cương chuyển biến xấu, vừa xảy ra một trận tử chiến, quân Ngụy mấy lần xuất quân tấn công quân Khánh, khiến cho người ta giật mình chính là ở trong Lâm Dương quan không ngờ xuất hiện mật thám của người Ngụy.
Triều đường lập tức ồ lên.
Hoàng đế nhíu mày, ánh mắt hấp háy nhìn về phía Binh bộ Thượng thư Phạm Vân Ngạo.
Phạm Vân Ngạo bước ra khỏi hàng, khom người nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, quả có việc như vậy.
- Người Ngụy phái mật thám tới Lâm Dương quan, bọn họ có mục đích gì?
Lập tức có một quan viên bước ra khỏi hàng nói:
- Thánh thượng, người Ngụy lòng muông dạ thú, chúng ta dĩ hòa vi quý, nhưng bọn họ lại không để cho chúng ta yên, chúng ta không thể không phòng.
Hoàng đế thần sắc nghiêm trọng nhìn Phạm Vân Ngạo nói:
- Trẫm không biết tột cùng việc này là như thế nào?
Phạm Vân Ngạo trả lời:
- Việc này cũng hai ngày trước mới biết, Hàn tướng quân từ Tây Bắc truyền tin tới, cách đây không lâu, tướng sĩ thủ quan phát hiện vài tên khả nghi liền lập tức bắt lại, không ngờ trong tay bọn họ lục soát thấy bản đồ của quân ta. Mặt trên miêu tả tỉ mỉ bố trí binh lực của quân ta. Hàn tướng quân cảm thấy sự tình quan trọng, nên cấp báo về.
Dừng một chút, thấy thần sắc Hoàng đế có vẻ khó coi, tiếp tục nói:
- Chỉ vì Thục phi nương nương sinh hạ Hoàng tử, là chuyện đại hỉ của đất nước, nên không dám quấy rầy Thánh thượng, thần cũng định hôm nay lên triều sẽ thượng tấu Thánh thượng.
- Người Ngụy phái mật thám điều tra cách bố trí quân lực của chúng ta?
Hoàng đế thần sắc lạnh lùng.
Phạm Vân Ngạo gật đầu đáp:
- Chính phải.
- Chẳng lẽ người Ngụy còn dám gây rối Đại Yến ta?
Yến đế nắm chặt bàn tay, cười lạnh nói:
- Bọn họ đất đai người Khánh cũng chưa chiếm được, đã muốn nhúng tay vào lãnh thổ Đại Yến ta?
Phạm Vân Ngạo nghiêm nghị nói:
- Ngoài ra, thần cũng biết một tin cực kỳ quan trọng.
- Tin gì?
- Tân hoàng đế nước Khánh sau khi đăng cơ mấy ngày, Khánh quốc đã phái một sứ đoàn đến tiền tuyến Đông Bắc đàm phán với người Bắc Man.
Phạm Vân Ngạo chậm rãi nói:
- Chúng thần sau khi tìm hiểu hiểu nhiều mặt, rốt cuộc xác định, người Khánh đã nhường Trung Sơn, Cao Dương, và Dương Bình ba trong số năm quận cho người Bắc Man. Hơn nữa, từ năm nay, cống cho người Bắc Man mỗi năm một triệu hai bạc, một trăm ngàn thớt lụa, đổi lấy việc người Bắc Man không tấn công nước Khánh.
Lời vừa nói ra, như sấm sét giữa trời quang, triều đường dường như muốn nổ tung.
- Vô sỉ, vô sỉ đến cực điểm, đường đường là người Trung Nguyên, sao có thể cắt đất cầu hòa người Bắc Man?
- Người Khánh đúng là điên rồi. Người Bắc Man chỉ có mấy vạn kỵ binh, sao có thể chịu khuất nhục trước họ?
- Năm xưa tự xưng là Hùng Sư, sao giờ lại cúi đầu trước bọn lang khất, người Khánh sao có thể yếu nhược đến nông nỗi ấy? Đây đúng là nỗi bất hạnh của Trung Nguyên. Thể diện thượng bang của Trung Nguyên ta đều vì người Khánh mà mất hết.
Triều đường từng đợt quát mắng, có người đau đớn tột độ, có người khua chân múa tay loạn xạ.
Tề quốc diệt vong đã trăm năm, bốn nước phân rẽ, Phong quốc vốn đặc thù dị biệt, khác hẳn với ba nước còn lại. Ngụy Yến Khánh đều là văn hóa Trung Nguyên chính thống, cả ba nước trong thâm tâm đối với nền tảng văn hóa sở hữu có ý thức rất mạnh, cảm thấy ba nước đều có cùng một cội, chỉ là vì nguyên nhân nào đó, tạm thời phân rẽ mà thôi. Nên bọn họ tận sâu trong lòng không lúc nào không nghĩ đến nhất thống thiên hạ.
Thời kỳ Tề quốc, người Bắc Man quấy rối toàn khu vực phía Bắc, thành mối họa vĩnh viễn, người Trung Nguyên đối với man di phương Bắc cực kỳ oán hận, sau Tề Dũng đế dốc hết toàn lực, đánh tan bộ lạc Bắc Man, đẩy bọn họ tới cực Bắc, người Bắc Man vì thế bị tổn thương trầm trọng, hơn trăm năm nay chưa từng khôi phục nguyên khí, nên đành an phận ở cực Bắc, không dám bén mảng tới Trung Nguyên.
Nhưng hơn một trăm năm sau, một đám dã lang hoang mạc ngóc đầu dậy, đánh vào Trung Nguyên, mà người Khánh yếu đuối lại cắt đất cầu hòa, điều này khiến cho triều thần có thể nào không hận?
Trong lòng người nước Yến, người Bắc Man không chỉ là kẻ thù truyền kiếp của nước Khánh, mà là của toàn bộ người Trung Nguyên.
Hoàng đế vẻ mặt bất định, vốn hôm nay tâm tình của ngài khá tốt, nhưng hai tin này khiến ngài như đang ăn món ăn ngon lại có ruồi bọ vo ve đậu vào, uất nghẹn nói không nên lời.
Người nước Ngụy phái mật thám nhập quan, chuyện này có chút bất thường, Hoàng đế cũng không phải là hoàn toàn cho rằng chuyện người Khánh cắt đất cầu hòa và chuyện này là tấu sai.
Thấy Hoàng đế sắc mặt không tốt, các đại thần nhỏ giọng dần.
Rất nhanh, trong điện Thái Bình to lớn đã không còn chút âm thanh nào, chỉ còn nghe tiếng thở của các thần tử.
- Chư vị ái khanh, có kiến giải nào không?
Im lặng một lát, Hoàng đế mới trầm giọng hỏi.
Các nhóm quần thần không ai dám mở miệng.
Mọi người hiểu, Hoàng đế lúc này hỏi như thế, không phải là muốn mọi người chê bai người Khánh, lại càng không muốn mắng chửi người Bắc Man bạo ngược, mà là muốn hỏi mọi người kế sách tiếp theo của nước Yến để đối phó chuyện này.
Thực sự chỉ cần có chút hiểu biết, quần thần đều rõ ràng, người Ngụy nằm gai nếm mật hơn mười năm, phát triển quân bị. Hai nước Trung Nguyên, Tây Ngụy và Bắc Khánh đại chiến khí thế hừng hực, nước Yến không có khả năng tránh được cuộc chiến này.
Nước Yến không thể ngồi yên không màng đến thắng thua của trận chiến này, bởi vì bất kể là Ngụy hay Khánh thắng thì đều không có lợi với nước Yến, đó là trơ mắt nhìn một quốc gia độc đại.
Nước Yến sở dĩ chưa ra tay, nói trắng ra là muốn nhìn Ngụy Khánh hai nước tiêu hao dần, khiến bọn họ đôi bên cùng thiệt hại, từ đó ngư ông đắc lợi.
Mọi người đều rõ ràng, trận chiến này, nước Yến sớm hay muộn cũng phải tham gia.
Vấn đề là thời điểm nào nên xuất binh, là duy trì liên minh với nước Khánh, hợp lực đánh Ngụy hay là thừa dịp nước Khánh sơn cùng thủy tận, xé bỏ hiệp ước, xuất quân lên phương Bắc.
Mỗi người trong thâm tâm đều có lựa chọn của mình.
Tình thế ở tiền phương đột nhiên thay đổi, hôm nay bỗng xuất hiện mật thám ở Lâm Dương quan tìm hiểu cách bố trí quân lực của nước Yến, hơn nữa, lại do chính Hàn Huyền Đạo và Pham Vân Ngạo nói ra, trong khoảng thời gian ngắn, người nào có chút đầu óc linh hoạt cũng sẽ cảm nhận được nội các chắc chắn đã có phương hướng xuất binh.
Chỉ có điều quần thần thật không ngờ tình huống đó lại đến nhanh như vậy.
Trong sự hình dung của đại bộ phận quần thần, người nước Ngụy hẳn là đã trải qua khổ chiến, để xuyên qua Long Sơn sơn mạch, sau đó trên đất nước Khánh chém giết quân Khánh không hề kiêng nề, trải qua vô số trận huyết chiết, cả Khánh và Ngụy đều hao binh tổn tướng, thời điểm này, nước Yến đột nhiên xuất binh, tập kích quân Ngụy từ phía sau, cùng quân Khánh tiền hậu giáp công, nếu thuận lợi, rất có thể sẽ khống chế được toàn bộ quân chủ lực của nước Ngụy, mà lúc đó, khi Ngụy Khánh đã sức tàn lực kiệt, quân Yến thì đang cực kỳ sung mãn, hoàn toàn có thể thừa cơ tóm lấy nước Khánh, rồi kẹp hai bên đánh vào nước Ngụy.
Đây là cục diện tốt nhất mà rất nhiều quan viên chưa từng kinh qua chiến trường muốn thấy.
Nhưng chiến sự ở tiền phương hiển nhiên không như hồ đoán của mọi người, hiện giờ người Ngụy đánh suốt mấy tháng, không vượt qua được Long Sơn sơn mạch, bị quân Khánh chặn ở Lâm Dương quan.
Những quan viên không biết Tư Mã Kình Thiên đã chết, trong lòng cực kỳ nghi hoặc. Thiết kỵ của Tư Mã Kình Thiên không phải là dũng mãnh vô cùng sao, sao hiện giờ bị chặn lại không thể nhúc nhích, hai bên chỉ có thể cầm cự đánh nhau ở bên ngoài khu vực Long Sơn? Lấy khả năng của Tư Mã Kình Thiên, hơn nữa, lấy sức chiến đấu dũng mãnh của quân Ngụy, cho dù trước đây bị Thương Chung Ly cài bẫy ở Long Sơn nhưng hoàn toàn có khả năng một lần nữa chấn chỉnh binh lực, tấn công Long Sơn lần nữa. Chưa hết, nếu như bình thường, cho dù Thương Chung Ly thật sự bảo vệ được Long Sơn sơn mạch, thì quân Ngụy cũng không có khả năng bị thối lui đến tận Lâm Dương quan, mà phải ở ngay chân núi tổ chức tiến công lần nữa mới đúng.
Nếu như tiếp tục tiêu hao như vậy, nước Yến chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi khi hai bên thực sự kiệt sức, nhưng nước Khánh cắt đất chịu thua người Bắc Man khiến tình hình trở nên phức tạp hơn.
Quần thần tuy rằng oán giận người Khánh yếm thế, nhưng suy tính phương án kế tiếp nên làm thế nào thì cũng không nghĩ ra.
Sau một hồi yên lặng, thấy triều đường không có động tĩnh gì, Hoàng đế nhíu mày nhìn Phạm Vân Ngạo hỏi:
- Phạm ái khanh, khanh quản lý bộ Binh, có kiến giải gì không?
Phạm Vân Ngạo cung kính khom người xuống, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Thánh thượng, người Bắc Man mọi rợ như cầm thú, không thông giáo hóa, dĩ nhiên không bàn tới chuyện giữ chữ tín. Thần chỉ sợ lần này nghị hòa, là do người nước Khánh cam tâm tình nguyện.
- Ồ?
Hoàng đế vuốt râu nói:
- Làm sao phải cam tâm tình nguyện?
Phạm Vân Ngạo nghiêm mặt nói:
- Thần kỳ thật cũng không có nghĩ người Khánh lại yếu đuối đến mức đó, nếu thần đoán không nhầm, thì người Khánh chỉ sợ là tạm lánh một mũi nhọn mà thôi.
Dừng một chút, mới nói tiếp:
- Người Bắc Man thế công mạnh mẽ, quân đoàn Đông Bắc của nước Khánh hao tổn rất nặng, nếu tiếp tục chống đỡ, toàn quân có thể sẽ bị nguy hiểm. Người Khánh đề xuất nghị hòa, cắt đất cho người Bắc Man, nếu thần không sai, thì đại khái có ba điểm cần suy xét.
Lúc này toàn bộ quần thần đều hướng ánh mắt vào Phạm Vân Ngạo.
- Thứ nhất, như đã nói, là để tạm lánh một mũi đao nhọn. Người Hồ phương Bắc nếu thật sự nhận đất, ngừng tấn công, thì cỗ sức mạnh đó sẽ bị giải tỏa.
Phạm Vân Ngạo chậm rãi nói:
- Thứ hai, nếu không phải tiếp tục bám trụ, quân đoàn Đông Bắc sẽ có thời gian nghỉ ngơi và hồi phục. Người Khánh cắt đất, người Bắc Man ngừng tấn công, gần ba bốn vạn kỵ binh làm sao có khả năng nhanh chóng đến gần ba quận để nhận? Bọn họ nhất định sẽ phải di chuyển một lượng lớn man nhân nhập quan, thời gian tiêu phí cũng đủ để quân Khánh chấn chỉnh quân đoàn Đông Bắc. Cuối cùng, thần nghĩ, là để phá giải thế liên minh giữa quân Bắc Man và quân Ngụy, người Bắc Man nếu thật sự ngừng tấn công, phía Bắc nước Khánh sẽ tạm yên, áp lực suy giảm, chỉ dồn toàn quân vào Tây Nam ứng đối quân Ngụy.
Thản nhiên cười nói:
- Người nước Khánh suy tính, trước mắt ổn định Bắc Man, sau đó đánh lui quân Ngụy, chỉ cần người Ngụy rút quân, nước Khánh lập tức tập trung binh lực đi cướp lại những vùng đất đã nhường cho Bắc Man, nếu người Bắc Man ham ích lợi mà ngưng chiến, đợi cho quân Khánh tập trung đủ binh lực, chỉ sợ người Bắc Man đến lúc đó khẳng định là không ngăn được.
Quần thần ưu tư, suy nghĩ về lời nói của Phạm Vân Ngạo.
- Đây không phải là thần đoán mò.
Phạm Vân Ngạo bình tĩnh nói:
- Người nước Khánh phải cắt đất cầu hòa, là chuyện rất mất thể diện, nếu không phải toàn triều đình đồng lòng, thì việc cắt đất khó có thể thực hiện được. Hơn nữa, nước Khánh mới có có tân hoàng đế, nhưng quyền thế lại nằm trong tay hậu đảng. Thái hậu hiện giờ của nước Khánh dã tâm bừng bừng, khiến cho nàng ta cúi đầu trước người Bắc Man là việc chẳng dễ dàng gì.
Hoàng đế nghe vậy, vuốt cằm nói:
- Phạm ái khanh nói có lý. Chỉ có điều khanh nói cam tâm tình nguyện là ý gì?
- Thần cảm thấy, người Khánh bàn tính rất chu toàn, nhưng chưa chắc người Bắc Man đã nghe theo.
Phạm Vân Ngạo tiếp tục phân tích:
- Người Bắc Man bội bạc, ngay từ thời Tề quốc đã có tiền lệ. Bọn họ hiện giờ vì ba quận mà đáp ứng điều kiện của người Khánh, nhưng thần lại cảm thấy, đợi cho quân đoàn Đông Bắc rút khỏi ba quận, bọn họ có lẽ sẽ tiếp tục tấn công, kiếm thêm nhiều đất đai và tiền tài lợi ích.
Hàn Huyền Đạo chắp tay nói:
- Thánh thượng, Phạm thượng thư nói rất đúng. Người Bắc Man vốn không giữ chữ tín, người Khánh lần này đúng là phải cam chịu. Nếu Bắc Man không tuân thủ tín ước, sau khi đoạt được ba quận tiếp tục tấn công, nước Khánh chắc chắn nguy nan.
Hoàng đế nhíu mày, hơi trầm ngâm nói:
- Hàn ái khanh, vậy khanh cảm thấy chúng ta nên ứng đối như thế nào?
- Môi hở răng lạnh.
Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:
- Nếu nước Khánh thật sự mất vào tay người Ngụy và Bắc Man, mục tiêu kế tiếp của bọn họ, nhất định là Đại Yến. Mà khi đó, Đại Yến ta chắc chắn gặp phải nguy hiểm trước nay chưa từng có. Cho nên thần nghĩ rằng, nếu chờ nguy hiểm đến, không bằng nhân cơ hội này, bỏ thủ lấy công.