Cuối cùng từ trong miệng Diễm Tuyết Cơ, Hàn Mạc biết được rất nhiều bí mật mà người khác không thể ngờ tới, nhưng hắn cũng biết, sau khi ra khỏi cánh cửa này, thì những gì nghe được đều phải chôn vào đáy lòng.
Sắp phải chia tay Diễm Tuyết Cơ, Hàn Mạc tất nhiên không đành lòng, nhưng hắn hiểu, hiện giờ hắn đang phải lo gánh vác đại sự, mà việc quân Tây Bắc là gánh nặng lớn nhất, nam nữ tư tình, chỉ có thể tạm gác sang một bên.
Hắn cung kính quỳ trước thi thể của Bạch Dạ Lang dập đầu ba cái, rồi mới đứng lặng một lúc, sau đó dắt tay Diễm Tuyết Cơ ra khỏi căn nhà gỗ.
Bên ngoài gió lạnh từng trận thổi qua, làm hoa tuyết rơi càng mạnh, bỗng Hàn Mạc trông thấy cách đó không xa có mấy bóng người, hắn nhíu mày lại xem, thì ra là ba người Mặc Thập Nhị Lang, tuy ba người này ra khỏi căn nhà gỗ nhưng vẫn không bỏ đi xa.
Hàn Mạc nhìn Diễm Tuyết Cơ một cái rồi nhẹ nhàng buông tay nàng ra, một mình tiến đến chỗ ba người đó, chỉ thấy Mặc Thập Nhị Lang ngồi dưới đất, Vân Thương Lan cùng tên tùy tùng đứng cạnh hai bên, gió tuyết vẫn không ngừng rơi, nhưng bọn họ lại không hề động đậy.
Hàn Mạc đứng chắp tay sau lưng nhìn Mặc Thập Nhị Lang, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Y chết rồi!
Mặc Thập Nhị Lang lập tức giật mình.
- Kẻ thù của ngươi không nên là hắn.
Hàn Mạc từ tốn nói:
- Một người đàn ông đến thù hay bạn cũng không phân biệt được, thì quả thật… rất đau khổ!
Nói xong Hàn Mạc không nói thêm gì nữa, liền quay lưng định đi.
- Chờ một chút!
Mặc Thập Nhị Lang bỗng nhiên nói.
Hàn Mạc không hề quay đầu lại, chỉ chắp tay sau lưng và không bước tiếp nữa.
- Giúp ta giết con tiện nhân đó.
Mặc Thập Nhị Lang trầm ngâm một lát, rốt cục nói.
Hàn Mạc từ từ xoay người lại, nhếch mép cười khó hiểu, rồi nói:
- Giúp ngươi? Dựa vào cái gì?
Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt cằm, rồi bình tĩnh nói:
- Huyền Cơ đại sư từng cứu thân nhân của ta một mạng, ta lại cứu ba mạng người các ngươi, ta không hề nợ các ngươi, ngươi muốn ta giúp ngươi, dù sao cũng phải có một lí do thích hợp chứ!
Mặc Thập Nhị Lang chậm rãi đứng lên, con mắt sau chiếc mặt nạ chăm chăm nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Rồi Yến quốc các ngươi cũng sẽ có ngày xuất binh, ngươi không thể phủ nhận, nếu có sự giúp đỡ của ta, phần thắng của ngươi sẽ lớn hơn.
Hàn Mạc thản nhiên cười, lắc đầu nói:
- Trước giờ ta không thích nói suông, nói cho ta biết, ngươi có thể làm gì được cho ta, nếu thấy có lợi, có thể ta sẽ suy nghĩ thỉnh cầu này của ngươi!
Mặc Thập Nhị Lang thản nhiên nói:
- Nếu có sự giúp đỡ của bọn ta, thì ít nhất khi Đại Yến các ngươi đánh vào thành Thượng Kinh của Khánh quốc, ít nhất cũng dễ dàng hơn nhiều.
Vân Thương Lan nghe vậy, liền nhíu mày.
- Vậy nói cho ta biết, ngươi lấy gì để hợp tác với ta?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Ngươi có quân đội đủ tư cách hợp tác với ta sao? Hay có tiền bạc viện trợ cho ta, hoặc là… có thể cung cấp vũ trang binh khí cho ta? Cấp ngựa? Hay lương thực?
Con mắt đằng sau cái mặt nạ của Mặc Thập Nhị Lang càng trở nên lạnh lùng.
Hàn Mạc đứng sừng sững trong tuyết, giống như cây tùng, chàng thanh niên này thoạt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng trong lòng lại vô cùng ác nghiệt.
Vân Thương Lan cau mày, môi mấp máy, rốt cục nói:
- Điện hạ, chúng ta là người Khánh, sao lại có thể liên thủ với Hàn Mạc? Hiện nay thế lực không còn, nhưng chúng ta vẫn có thể hoãn binh bày kế, chỉ cần nhẫn nại một thời gian, sớm muộn rồi sẽ có cơ hội.
Mặc Thập Nhị Lang giơ tay lên, ra hiệu cho Vân Thương Lan đừng nói nữa, chằm chằm nhìn Hàn Mạc, từ từ nói:
- Ta chỉ hợp tác với ngươi, chứ không phải đang thỉnh cầu ngươi, nhưng ta dám chắc một điều, chỉ cần ngươi có bản lĩnh phát binh đánh Khánh, làm tình hình của Khánh quốc hoảng loạn, ta có thể giúp người rất nhiều. Còn về quân đội, ngươi không cần lo, đợi Yến quân các ngươi tấn công được vào nội thành Khánh quốc, ta nhất định sẽ cho một đội binh ra tiếp ứng, phối hợp với ngươi!
Hàn Mạc cười ha hả nói :
- Lí do này, vẫn không đủ làm ta thay đổi chủ ý, nhưng lời ngươi nói ta sẽ nhớ kĩ…!
Dừng một chút, hắn cười nói:
- Nếu ngươi có thể nghĩ ra nhiều lí do hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đại doanh trại Tây Bắc tìm ta, đến lúc đó Đại trại Tây Bắc nhất định mở rộng cửa trại chào đón hai vị.
Nói đến đây, Hàn Mạc không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi đến bên cạnh Diễm Tuyết Cơ.
Diễm Tuyết Cơ từ đầu chí cuối đều nghe thấy những gì bọn họ nói, chỉ cau mày lại, mà không nói thêm lời nào.
- Ta đưa ngươi về trại!
Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng nói.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, suốt dọc đường cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có Diễm Tuyết Cơ hộ tống, sẽ an toàn hơn. Hắn gật đầu rồi dắt ngựa lại, dìu Diễm Tuyết Cơ ngồi lên phía trước, còn hắn ngồi sau ôm lấy nàng, nắm chặt cương ngựa, từ xa hắn vẫn còn quay đầu nhìn Mặc Thập Nhị Lang và Vân Thương Lan một cái, rồi đánh ngựa rời khỏi.
Đợi Tuyệt Ảnh đưa Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ rời khỏi, Vân Thương Lan mới thản nhiên nói:
- Điện hạ, những gì ngài nói với Hàn Mạc, đều là thật sao? Ngài định giúp người Yến công đánh nước nhà sao?
Mặc Thập Nhị Lang quay đầu nhìn Vân Thương Lan thản nhiên nói:
- Nớc nhà? Khánh quốc còn là nhà của chúng ta sao?
Hắn lạnh lùng hắng giọng một tiếng, rồi từ từ nói:
- Ngươi nghĩ rằng lão nhị có gan giết chết phụ hoàng sao?
Sắc mặt của Vân Thương Lan trầm lại.
- Hắn bị con tiện nhân đó mê hoặc, chuyện hắn có gian tình với con tiện nhân đó là sự thật, nhưng nếu vì con tiện nhân đó mà giết chết phụ hoàng, thì hắn không có gan đó.
Mặc Thập Nhị Lang cười lạnh nói:
- Người đời không biết, không lẽ ngươi cũng không biết? Đây căn bản chỉ là kế một mũi tên bắn hai con nhạn của con tiện nhân đó, cùng một lúc giết chết phụ hoàng và lão nhị. Phụ hoàng không còn, tuy lão tam lên ngôi hoàng đế, nhưng với tính cách và thủ đoạn của lão tam, sao có thể là đối thủ của tiện nhân đó được? Hiện nay ta lo nhất là không bao lâu, tiện nhân đó sẽ ra tay với lão tam.
Gã từ từ nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói:
- Hiện nay Khánh quốc đã không còn là thiên hạ của nhà họ Lý ta, mà đã trở thành giang sơn của ả tiện nhân họ Lỗ kia rồi, một nước Khánh như vậy, không lẽ vẫn là Khánh quốc của chúng ta sao?
Vân Thương Lan nghiêm nghị nói:
- Cho dù là vậy, chúng ta phải hạ gục yêu hậu họ Lỗ kia mới đúng, sao lại có thể mượn binh Yến quốc để tiêu diệt đất nước chứ? Đây là chuyện của Khánh quốc ta, bất luận thành công hay thất bại, chúng ta làm hết sức mình là được. Giả sử có ngày, chúng ta bí mật liên hệ với mọi người, Thương Lan tin rằng, trung thần của Khánh quốc vẫn còn, chỉ cần liên kết với bọn họ, rồi đợi thời cơ, chưa chắc không thể lật lại tình thế. Nhưng nếu liên thủ với Yến quốc, chắc chắn chúng ta sẽ bị người Yến khống chế, cho dù thật có hạ gục yêu hậu, nhưng đến lúc đó chỉ e giang sơn của Đại Khanh ta sẽ rơi vào tay Yến quốc.
Mặc Thập Nhị Lang cười thê thảm, lớn tiếng nói:
- Khánh quốc đã không còn là giang sơn của Lý thị ta, có rơi vào tay Yến quốc thì cũng có sao? Quy luật của thiên hạ này vốn đã là hợp nhất lâu rồi cũng phải tan rã, với tình hình hiện nay của Khánh quốc, đã đến lúc phải tan rã, ngươi nghĩ một nước thế này có thể giữ được sao? Nếu không rơi vào tay Ngụy quốc, thì sớm muộn ũng sẽ vào tay Yến quốc, nếu chúng ta mượn quân lực của Yến quốc, đến lúc đó ít nhiều cũng bảo vệ được một vùng đất nhỏ… nhưng con tiện nhân đó, nhất định phải chết, bất luận thế nào, ta cũng phải diệt trừ con tiện nhân đó.
Vân Thương Lan thở dài nói:
- Điện hạ, dù sao người cũng là hoàng tử của Đại Khánh, người dù sao cũng không nên chỉ nghĩ mỗi việc thù hận, mà phải nghĩ cho cả hàng ngàn hàng vạn lê dân bá tánh của Đại Khánh. Giang sơn Đại Khánh là do tổ tiên gây dựng ra, chúng ta thân là con cháu hậu thế, sao lại có thể bắt tay với người ngoài mà hủy hoại giang sơn của mình chứ?
Trong mắt Mặc Thập Nhị Lang bôỗng hiện ra một ánh nhìn lạnh ngắt, gã thản nhiên nói:
- Ngươi nói thế là có ý gì? Không lẽ muốn nói bổn hoàng tử là người ích kỷ, không biết nhìn xa trông rộng?
Vân Thương Lan vội khom người nói:
- Thương Lan không dám!
Mặc Thập Nhị Lang bị Diễm Tuyết Cơ đánh trúng một chưởng, thương tích trên người không nhẹ, nên toàn thân trụ không vững, nhưng vẫn gắng gượng mà đứng vững, lúc này gã chậm rãi nói:
- Nếu ngươi cảm thấy việc ta làm không vừa ý ngươi, thì hãy lập tức rời khỏi, ta tuyệt đối không ngăn cản.
Nói đến đây, đột nhiên trong mồm phun ra một ngụm máu, máu theo khe hở trên mặt nạ chảy ra.
Thần sắc của Vân Thương Lan lúc này vô cùng phức tạp, y chỉ biết lắc đầu than thở:
- Điện hạ là quân, Thương Lan là thần, hơn nữa cái mạng của Thương Lan là do Điện hạ cho cứu, mệnh lệnh của Điện hạ, Thương Lan không thể không tuân theo. Chỉ là… Thương Lan hi vọng điện hạ nhớ kỹ, chúng ta là người Khánh quốc, sống là người Khánh quốc, chết làm ma Khánh quốc!
Mặc Thập Nhị Lang không hề nói lời nào, chỉ quay người lại, nhìn về hướng căn nhà gỗ cũ nát kia.
Ánh mắt gã biểu lộ một tâm trạng rất phức tạp, một lúc lâu sau, gã mới nhìn về hướng căn nhà gỗ rồi quỳ xuống, vùi đầu mình xuống đống tuyết còn toàn thân thì run lẩy bẩy.
…
Cảnh tượng điêu tàn, tuyết đóng băng khắp nơi, hệt như bình địa, gió thổi tạt về hướng doanh trại Tây Bắc, không đầy một canh giờ, trời vẫn chưa tối, chỉ còn khoảng hơn mười dặm đường là đã về đến doanh trại, trong mơ hồ đã có thể nhìn thấy từng dãy lều nối liền nhau của đại trại Tây Bắc, lúc này Hàn Mạc mới cho ngựa phi chậm lại.
Hắn phải chịu cực hình suốt cả chặng đường.
Hắn ngồi sau vừa ngửi mùi hương cơ thể lại vừa ôm thân hình đẫy đà, mềm mại của Diễm Tuyết Cơ, Tuyệt Ảnh phi càng nhanh thì cả hai càng dính sát vào nhau. Cặp ngực của nàng cọ sát vào nhau, co giãn mạnh mẽ, như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó, cặp mông của nàng cực kì màu mỡ, chạm vào tiểu tướng quân khiến tướng quân sớm đã căng cứng giống như đá. Đao thương của hắn tới tới lui lui, cực kì khoái cảm, còn Diễm Tuyết Cơ cũng đã nhận thấy Hàn Mạc đang phản ứng lại, mặt đỏ bừng, cả cơ thể mềm nhũn, không ngừng lắc mạnh cặp mông, nhiều lần suýt làm Hàn tướng quân xuất ra.
Con ngựa lúc này đã giảm tốc độ, đi thong thả trên trên mặt tuyết, Diễm Tuyết Cơ cuối cùng cũng đã quay đầu, liếc nhìn Hàn Mạc một cái, nói,
- Nếu ngươi cứ hư như vậy, có tin ta cắt nó đi không!
Hàn Mạc ngẩn ra, câu nói đó, khiến đao thương của hắn rụt lại.
Khuôn mặt của Diễm Tuyết Cơ bỗng ửng hồng, oán hận nói:
- Trong lều của ngươi có giấu mỹ nhân, muốn làm chuyện xấu, thì tìm người đó mà làm.
Da đầu của Hàn Mạc tê dần, hắn lúc này mới biết, dù là báu vật thiên kiều bạch mỹ, nhưng rất hoang dã chua chát, trong lòng nghĩ thầm, sau này nếu lấy nàng về làm vợ, không biết Tuyết Cơ tẩu tẩu có gây ra bão tố gì không nữa.
Diễm Tuyết Cơ lập tức nhảy xuống ngựa, nhìn Hàn Mạc, nói:
- Ngươi quay trở về doanh trại đi, muộn một chút ta qua chỗ ngươi.
Hàn Mạc nghĩ lần từ biệt này, không biết bao lâu mới được tái ngộ, trong lòng cảm thấy da diết không nguôi, liền xoay người xuống ngựa, chăm chú nhìn Tuyết Cơ nói:
- Nàng hãy bảo trọng!
Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lấy từ trong người ra mấy nghìn nạng bạc, nhét vào tay Diễm Tuyết Cơ,nói:
- Ta dù gì cũng là Dạ hoa Hoa vương, cũng phải có chút gì đó biểu hiện thành ý!
Diễm Tuyết Cơ liếc thoáng qua, cười rất quyến rũ, cũng không khách khí, liền lấy ngay, nói:
- Ta thay mặt mọi người cảm tạ ngươi.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, nắm chặt Tuyệt Ảnh , nói:
- Nàng đem nó đi cùng, có nó bên cạnh, trên đường đi có chút tiện lợi.
Diễm Tuyết Cơ lắc đầu dịu dàng nói:
- Ngươi là đại tướng quân, ngựa tốt phải đi cùng anh hùng, ngươi cần nó hơn ta.
Giơ tay lên nói:
- Ngươi quay về đi!
Hàn Mạc gật đầu, tiến lên ôm lấy Diễm Tuyết Cơ, hôn lên trán nàng một cái, lúc này mới buông ra, dịu dàng nói:
- Bảo trọng, ta chờ nàng trở về!
Xoay người dắt ngựa, liền nhắm thẳng hướng doanh trại đi.
Chợt nghe Diễm Tuyết Cơ ở sau người nói:
- Ngươi ... có phải cảm thấy rất khó chịu không?
Hàn Mạc quay đầu lại, thấy khuôn mặt của nàng ửng hồng, nhưng không hiểu gì, liền hỏi:
- Cái gì?
- Ngươi … không sợ lạnh chứ?
Diễm Tuyết Cơ lại hỏi.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không sợ!
Diễm Tuyết Cơ vặn vẹo vòng eo mảnh mai, chậm rãi đi tới, trước đôi mắt kinh ngạc của Hàn Mạc, ngồi xuống trước mặt hắn. Hàn Mạc liền cảm thấy vạt áo của mình bị nhấc lên, rồi sau đó là chiếc quần bị cởi tuột ra, một cảm giác lạnh thấu xương ập đến, rất kinh ngạc, chỉ thấy Diễm Tuyết Cơ ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt từ từ chảy xuống, hai má ửng hồng, lúc này hắn mới thấy cặp môi đỏ mộng quyến rũ của nàng, hắn cảm thấy một cảm giác cực kì ấm áp và ướt áp trên đao thương của mình, toàn thân tê dại, một cảm giác cực kì thích thú, thấu đến tận xương tủy.
Diễm Tuyết Cơ đã thành thục rất nhiều động tác, trán phập phồng, ôm trọn tiểu tướng quân vào miệng. Miệng nàng như hoa, cái lưỡi thì cực kì uyển chuyển giống như con rắn, trườn đi trên đao thương của hắn, làm cho Hàn Mạc sướng đến tê dại.
Màn đêm đã dần buông xuống, trên mặt tuyết, lại có một cảnh tượng như vậy, quả thực là kích thích vô cùng. Diễm Tuyết Cơ động tác càng lúc càng nhanh, Hàn Mạc chịu không nổi, hai tay liền ôm lấy trán của Diễm Tuyết Cơ, phần eo đang lắc khá mạnh, Diễm Tuyết Cơ miệng thở nhẹ "ơ ơ". bộ ngực rung động hết công suất, tạo nên từng trận sóng cuộn, cực kì đẹp mắt, rất thơm. Cảnh đẹp vô cùng, khoảnh khắc đó, Hàn Mạc chỉ cảm giác thắt lưng rất tê tái, phun ra ào ào từng đợt, Diễm Tuyết Cơ đón lấy, thở dốc từng hồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ hồng lên, dùng bàn tay che miệng lại, cũng không nhìn Hàn Mạc lần cuối, liền bỏ đi, bóng của nàng khuất dần vào trong màn đêm, đến cúc áo cũng không cài, chỉ để lại một làn hương nhẹ.