Thái y chưa tới, Hàn Thục cũng đã tỉnh, nhìn thấy Yến đế định đứng dậy hành lễ. Yến đế vội đỡ lấy, hòa nhã nói:
- Trẫm đã nói rồi, nhìn thấy trẫm không cần hành lễ, cẩn thận đứa con trong bụng.
Hàn Thục mỉm cười dịu dàng nói:
- Hôm qua đại hôn của Thái tử, Thánh thượng vất vả, thần thiếp còn tưởng là hôm nay Thánh thượng sẽ không đến.
Yến đế lắc đầu cười nói:
- Đúng là vất vả thật, cho nên mới tới đây. Nhìn thấy nàng, những mệt mỏi toàn thân trẫm liền trở thành hư không.
Dừng lại một chút mới bình tĩnh hỏi:
- Người bên cung Vĩnh Xuân, người đó đã tới chưa?
Hàn Thục đáp:
- Thánh thượng nói Quý phi nương nương sao? Dạ, Quý phi nương nương biết thần thiếp mang thai, cho nên đã đích thân nấu món súp tuyết sâm mang đến cho thần thiếp bồi bổ sức khỏe.
Yến đế vẻ mặt lãnh đạm:
- Tuyết sâm? Chẳng lẽ nàng không biết, tuyết sâm tính lạnh, tuy là quý giá nhưng không thích hợp cho phụ nữ có thai sao?
- Nhưng Quý phi nương nương nói là tuyết sâm bổ khí dưỡng thần, là thứ cực kỳ bổ dưỡng.
Hàn Thục tròn mắt, tỏ vẻ ngơ ngác:
- Lúc đầu thần thiếp cũng không vội uống. Bây giờ bụng cũng hơi đói nên cũng muốn uống mấy ngụm.
Yến đế lắc đầu nói:
- Đừng uống những thứ đồ như vậy nữa.
Rồi hướng về Linh Yến Nhi dặn dò:
- Ngươi sai người làm ít đồ ăn đi, Thục Phi đói bụng rồi.
Sau khi Linh Yến Nhi lui xuống rồi, Yến đế mới nắm tay của Hàn Thục, cười dịu dàng, nhẹ giọng hỏi:
- Quý phi đến đây, chỉ là vì đưa canh mà đến, hay là còn nói những chuyện gì khác?
Cặp mắt xinh đẹp kia của Hàn Thục đột nhiên hiện ra vẻ bối rối, nhưng liền điềm tĩnh xuống rất nhanh. Chỉ có điều sự bối rối trong giây lát này đủ để Hoàng đế nhìn thấy rất là rõ ràng.
Dường như là không dám nhìn vào mắt của Hoàng đế, Hàn Thục gục mặt xuống, hạ giọng nói:
- Không ... không có gì cả?
Nhưng bộ dạng như vậy thì đến thằng ngốc cũng biết là tuyệt đối không thể không nói gì được.
Yến đế nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Hàn Thục, chậm rãi nói:
- Ái phi, trẫm biết tâm tính của nàng điềm đạm, không tranh giành với thế sự, không muốn bị người đời bàn chuyện thị phi ở sau lưng, nhưng mà... trẫm bây giờ đang hỏi nàng, nàng phải nói thật cho trẫm, nếu không sẽ phạm tội khi quân.
Hàn Thục ngẩng đầu lên, cặp mắt xinh đẹp chớp động, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ khổ sở đáng thương.
Khuôn mặt này không chỉ xinh đẹp, mà còn cho người ta một cảm giác mong manh, chân thật và tinh khiết, bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt này đều sẽ thấy rất thư thái.
Yến đế một tay nhẹ nhàng vuốt vé khuôn mặt này, khuôn mặt mỹ lệ, non nớt, hạ giọng nói:
- Quý phi... có phải đã làm khó nàng không?
- Không có.
Hàn Thục lắc đầu nói:
- Chỉ là... chỉ là Quý phi nương nương muốn thần thiếp làm một chuyện. Thần thiếp... thần thiếp không dám nhận lời.
Thần sắc Yến đế lập tức nổi lên một màu u ám, thanh âm trầm thấp:
- Nàng ấy muốn nàng làm chuyện gì?
Hàn Thục muốn nói rồi lại thôi, dường như lấy hết dũng khí, cuối cùng nói:
- Quý phi nương nương muốn thần thiếp… muốn thần thiếp trước mặt Thánh thượng tiến cử nương nương làm... tiến cử nương nương làm..."
Rốt cuộc lại không dám nói hết.
- Tiến cử nàng ấy làm gì?
Cặp mắt Hoàng đế lãnh đạm, cười lạnh nói:
- Chắc không phải là muốn nàng tiến cử nàng ấy lên làm Hoàng hậu chứ?
Trong mắt Hàn Thục có vẻ hoảng hốt, sau đó mới khe khẽ gật đầu, nói:
- Hóa ra... hóa ra Thánh thượng biết.
Hoàng đế đứng lên, không kìm được mà nắm tay lại thành nắm đấm, lạnh giọng nói:
- Quý phi quả nhiên là có dã tâm này. Mấy năm nay, nàng ta ngày đêm suy tính, chỉ sợ chính là chuyện như thế này.
Hàn Thục vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay của Hoàng đế, dịu dàng nói:
- Thánh thượng, có phải là thần thiếp đã làm Thánh thượng tức giận rồi không? Thần thiếp đáng chết. Xin Thánh thượng trách tội. Sau này thần thiếp không dám ăn nói lung tung nữa.
Hoàng đế nở nụ cười gượng gạo, nói:
- Ái phi đừng tự trách mình, không liên quan tới nàng.
Chính lúc này, một cung nữ đã dẫn một Thái y vội vàng đi tới. Thái y đang muốn quỳ xuống hành lễ, Hoàng đế đã thản nhiên nói:
- Không cần đa lễ. Khanh hãy kiểm tra xem trong bát súp này có gì bất thường không?
Thái y lập tức nói:
- Thần tuân chỉ!
Liền tiến lên bắt đầu kiểm tra bát súp kia.
...
Hàn Thục vẻ mặt kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi:
- Thánh thượng, vì sao... vì sao phải kiểm tra bát súp?
- Ái phi, nàng tính tình lương thiện, không biết người khác quỷ kế.
Hoàng đế đỡ Hàn Thục ngồi xuống:
- Người không có ý tổn thương hổ. Nhưng hổ có lòng hại người.
- Ý của Thánh thượng... không đâu, Quý phi nương nương sao có thể...
Hàn Thục liên tục lắc đầu.
Hoàng đế thản nhiên cười nói:
- Không phải thì càng tốt.
Vị Thái y kia chính là Thái y bậc nhất trong Thái y viện, không lâu sau liền tức tốc đi lại, khom người nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, đã kiểm tra xong.
- Mạc Thái y, khanh nói cho trẫm biết, bên trong bát súp đó... có độc hay không?
Hoàng đế hỏi rất trực tiếp, thần sắc rất lo lắng.
Thái y lập tức nói:
- Bẩm Thánh thượng, bên trong bát súp không có độc dược.
Hoàng đế khẽ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt có hơi tốt lên một tí, vị Mạc thái y này là một trong những vị có y thuật cao nhất Thái y viện, có trình độ rất sâu về phương diện dược phẩm. Nếu lão đã nói là không có độc dược thì chắc chắn là không có độc dược.
- Ngươi lui xuống trước đi.
Biết được bát súp không có vấn đề gì, lúc này Hoàng đế mới phất tay, lệnh cho Mạc thái y lui ra.
Mạc thái y lại không lập tức lui ra, mà lại quỳ rạp xuống đất, nói vẻ lo lắng không yên:
- Thánh thượng! Trong bát súp này quả thật là không có độc dược, nhưng...
Hoàng đế nhíu mày, nhìn Mạc thái y có chút sợ hãi, người nghiêng về phía trước, lạnh giọng hỏi:
- Nhưng cái gì?
Vẻ mặt Mạc thái y có chút hoang mang, nhưng vẫn hạ giọng nói:
- Bẩm Thánh thượng, trong bát súp này, có nước hoa hồng và xạ hương. Tuy rằng rất ít, nhưng chắc chắn là có.
- Nước hoa hồng? Xạ hương?
Hoàng đế nhíu mày:
- Thế thì sao?
Mạc thái y liếc nhìn Thục Phi bên cạnh, thấp giọng nói:
- Thánh thượng, nước hoa hồng và xạ hương này... đều là thuốc dùng để phá thai.
Hoàng đế trở nên biến sắc, vụt đứng dậy, sắc mặt trắng bệch. Ánh mắt kia đúng là trong nháy mắt trở nên đỏ thẫm, nhìn chằm chằm cái bát ngọc sứ trên bàn đá, giống như nhìn thấy kẻ thù vậy, vẻ oán hận và phẫn nộ dâng đầy trong ánh mắt.
Mạc thái y và Hàn Thục nhất thời đều không dám nói câu nào, đã thấy Hoàng đế chậm rãi đi đến bên bàn đá, bước chân nặng trĩu, toàn thân tỏa ra một sát khí khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thấy Hoàng đế phất mạnh tay, bát ngọc sứ từ trên bàn đá bị hất đổ hết xuống. "Xoảng" một tiếng, bát ngọc sứ rơi xuống đất, lập tức bể tung tóe, súp bên trong bát đều bắn ra, vẫn còn hơi nóng.
- Trẫm đã khoan dung độ lượng với nàng ta... nàng ta lại được đàng chân lân đàng đầu, lại muốn mưu hại con của trẫm.
Hoàng đế nắm hai tay lại, đủ loại nhẫn nhịn từ trước kia nhất thời tràn qua như điện xẹt trong đầu, không kìm nổi giận dữ, hét lên:
- Con tiện nhân đó, trẫm phải xử chết cô ta.
Lúc này Hàn Thục đã tiến lên trước, bụng ưỡn ra, không ngờ lại quỳ xuống đất, nước mắt trào ra:
- Xin Thánh thượng bớt giận, đừng tổn hại long thể. Không phải đâu! Quý phi nương nương sẽ không làm như vậy đâu.
Quay sang nhìn Mạc thái y nói:
- Thái y, có phải ngươi nhầm lẫn không?
Mạc thái y nhìn thấy Hoàng đế nổi giận, trong lòng đó cũng hãi hùng khiếp vía, nhưng lão vốn là người cố chấp, đối với y thuật của chính mình xưa nay tự tin vô cùng, hơn nữa điều quan trọng là, nếu lúc này mình nói là nhìn nhầm rồi thì chỉ có phạm phải tội khi quân phạm thượng. Dưới cơn thịnh nộ của Hoàng đế, làm không tốt có thể làm hai cả nhà bị chém, cho nên vô cùng kiên định nói:
- Bẩm Thục Phi nương nương, thần học tập nghiên cứu y thuật 40 năm nay, rất nhiều kỳ hoa dị thảo đã gặp qua, loại nước hoa hồng và xạ hương này lại là loại thông thường nhất, sao có thể nhìn lầm được? xạ hương và nước hoa hồng bên trong bát súp tuy rằng cực ít, nhưng mà... thần lấy đầu mình ra bảo đảm, chắc chắn có tồn tại!
- Không cần nói nữa.
Hoàng đế lạnh lùng:
- Lui xuống đi.
Mạc thái y trong lòng run sợ, sợ chết khiếp mà lui ra.
Nhìn Hàn Thục quỳ trên đất, Hoàng đế liền tiến lên, giơ tay đỡ nàng dậy:
- Con tiện nhân kia muốn hại nàng, sao nàng còn cầu xin cho ả? Ái phi, tính tình của nàng thật quá nhu nhược, người đàn bà độc ác kia, nàng...
Thần sắc ngài vừa phẫn nộ vừa thống khổ, hiển nhiên là cảm xúc trong lòng rất phức tạp.
Hàn Thục liên tục rơi nước mắt, khóc nói:
- Thánh thượng, người hãy bảo trọng long thể, nếu vì chuyện này mà bực tức hại đến long thể thì thần thiếp tội đáng muôn chết. Quý phi nương nương có lẽ là không biết công dụng của hai loại dược liệu này, cho nên mới sơ sót. Thần thiếp tin rằng, Quý phi nương nương tuyệt đối không phải có ý làm như vậy.
Hàn Thục càng nói những lời như vậy, Hoàng đế lại càng thêm phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Nàng không cần phải biện hộ cho nàng ta nữa. Trẫm đã nhịn nàng ta từ lâu lắm rồi. Nhưng mà nàng ta lại không biết tự trọng, bây giờ lại có âm mưu hại đến nàng... Trẫm có thể không phải là một Hoàng đế có bản lĩnh, nhưng không thể tiếp tục làm một trượng phu và phụ thân bất lực. Ngày mai lâm triều, trẫm... phải tước lấy hiệu phi tử của nàng ta, giam vào lãnh cung.
- Thánh thượng!
Hàn Thục đau khổ nói:
- Thánh thượng không thể hành động nhất thời rồi làm hỏng đại sự. Thánh thượng dốc hết tâm huyết phải là quét sạch nội loạn, nhất thống thiên hạ... Sau lưng Quý phi nương nương có Thái sư, còn có Đại tướng quân. Thánh thượng phế truất Quý phi nương nương, nếu vì vậy mà chọc giận Thái sư và Đại tướng quân...
Lời này của Hàn Thục, vốn là điều kiêng kỵ, nhưng lại có vẻ vô cùng chân thành. Hoàng đế nghe thấy vậy, chính như suy nghĩ từ trong lòng ngài mà ra vậy.
Ngài nhìn ái phi của mình trìu mến, rồi chính vì với Tiêu gia này mà càng thêm cáu giận, đem thân thể mềm mại của Hàn Thục ôm vào lòng, kiên định nói:
- Ái phi, trong lòng trẫm tự biết làm thế nào mà.
...
Hàn Mạc hồi kinh ba ngày, tựa hồ như nửa bước cũng không rời khỏi phủ, tất cả các công vụ tạm thời bỏ qua một bên, cũng không đi về hướng Tây Hoa Thính và Báo Đột Doanh, chỉ ở trong phủ cùng với thê tử của mình.
Chỉ là mấy ngày này Tiểu Thiến đều ở trong viện với Hồng Tụ, cùng với Hàn Thấm, mỗi ngày đều cùng dưỡng thương, đúng là như hai tỉ muội, trên thực tế hai người biết rằng tính mạng của Hàn Mạc là do Hồng Tụ cứu, trong lòng đối với Hồng Tụ cũng rất lấy làm cảm kích.
Trong kế hoạch mà đích thân Hàn phu nhân dặn dò xuống, toàn bộ trong phủ đều xem Hồng Tụ là đại tiểu thư của Hàn gia, cung cung kính kính, chính là Hàn Huyền Xương, cũng là bị Hàn phu nhân buộc đi tới phòng của Hồng Tụ một chuyến, biểu hiện tình yêu của một vị "cha hiền" đối với bệnh tình của ái nữ, hỏi han ân cần, tất cả những thứ này cũng khiến Hồng Tụ tin rằng chính mình chính là đại tiểu thư của Hàn gia.
Các nữ nhân nói chuyện, Hàn Mạc hoặc là luyện tập côn ở trong phòng tập võ nghệ hoặc là đọc binh pháp do Tiêu Hoài Ngọc tặng ở dưới gốc cây, hết thảy chỉ có cùng với Đại bá Hàn Huyền Đạo triệu tập đi Hộ Bộ Thượng Thư phủ một chuyến, còn lại không đi tới những chỗ khác.
Nhưng mà lại không nhìn thấy bóng dáng của Hàn lão tam đâu.
Sau khi phường Kim Tiễn bị đốt, Hàn Tân và Hoa Khánh phu nhân căn bản cũng không có cơ hội gặp nhau, điều này khiến trong lòng Hàn Mạc thoải mái ít nhiều. Trong lòng hắn rõ ràng, không có phường Kim Tiễn, lá gan của Hàn Tân dù có lớn, cũng không dám đi tới phủ Tuyên Khánh tìm Hoa Khánh phu nhân tán tỉnh nữa.