TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 694: Ngoại công

Hôm sau, Hàn Mạc lên đường rời khỏi đại doanh Tây Bắc, dọc theo quan đạo đi về phía đông nam.

Muốn vào được Yến Quốc, qua quận Lâm Dương, bọn hắn còn phải đi qua quận Nghi Xuân. Qua hai quận này mới đến được quận Hội Kê ở kinh thành Yến.

Quận Lâm Dương là quận có diện tích nhỏ nhất trong sáu quận của Yến Quốc, tài nguyên thiếu thốn. Nhưng điểm mấu chốt là Lâm Dương quan ở biên giới quận Lâm Dương là cửa ngõ của Yến Quốc, trọng binh của quân Tây Bắc cũng đóng binh dọc Lâm Dương quan. Do đủ yếu tố kết hợp với nhau, nên từ khi Yến Quốc lập quốc đến giờ, thế lực của Hồ gia vẫn luôn ăn sâu bén rễ ở quận Lâm Dương, là một trong chín đại thế gia. Nhưng chung quy bọn họ vẫn là thế gia yếu nhất Yến Quốc.

Từ khi lập quốc đến giờ, Hồ gia vẫn luôn kết minh với các thế gia có thế lực khác, nhằm bảo vệ vị trí nhỏ nhoi của bọn họ trong triều đình Yến Quốc. Chính vì vậy, tuy là một thế gia thực lực yếu kém, bọn họ vẫn có thể thông qua các sách lược để đảm bảo sự sinh tồn trong cuộc đấu tranh với các thế gia khác ở Yến Quốc.

Gần hai mươi năm trước, Hồ gia thông qua mối quan hệ thông gia đã thành công kết thành đồng minh với Hàn gia ở quận Đông Hải. Đôi nam nữ chính trong mối quan hệ thông gia đó chính là cha mẹ Hàn Mạc, Hàn Huyền Xương và Hồ Tuyết Oanh.

Chính vì thế, Hàn Mạc có quan hệ huyết thống với Hồ gia ở quận Lâm Dương.

Đi từ đại bản doanh quân Tây Bắc đến thành Lâm Dương của quận Lâm Dương chỉ mất hai ngày đường. Trên đường, Hàn Mạc không cưỡi ngựa mà thường ngồi cùng xe ngựa với Hồng Tụ. Ngoài chuyện thi thoảng trò chuyện và kể chuyện xưa cho nàng nghe, phần lớn thời gian hắn đều đọc sách. Bộ sách hắn xem dĩ nhiên là hai cuốn binh pháp do Tiêu Hoài Ngọc tặng cho.

Bản thân bộ sách nhìn qua thì tưởng như chẳng mất bao nhiêu thời gian đã đọc xong được, nhưng nếu muốn hiểu rõ toàn bộ đạo lý và huyền cơ bên trong, tuyệt đối không dễ dàng như thế.

Tiêu Hoài Ngọc khi viết sách không hề cố tỏ vẻ uyên thâm, mà viết rất dễ hiểu. Nói cách khác, chỉ cần người có chút kiến thức đều có thể hiểu được ý tứ trong từng câu chữ của y.

Cho tới nay, người làm tướng đều phải đọc các sách "Lục thao", "Tam lược" và binh pháp Tôn tử". Từ đó, bọn họ mới học được cách điều binh khiển tướng. Không thể phủ nhận, ba bộ binh thư này là sách quý của nhà binh, hàm ý sâu xa. Người nào nắm vững có thể áp dụng nơi sa trường, lập nghiệp một phen.

Nhưng bộ binh thư này của Tiêu Hoài Ngọc lại có điểm đặc biệt riêng.

Binh thư của y hiển nhiên đều nhắm đến chiến sự hiện tại. Trong đó, có ghi lại lời hay, hình minh hoạ đẹp, kể lại tỉ mỉ mà sảng khoái đưa ra thực lực quân sự và đặc điểm của bốn nước ở Trung Nguyên hiện nay.

Toàn bộ cuốn sách chie làm sáu thiên, ngoài "Nguỵ thiên", "Khánh thiên", "Phong thiên", "Yến thiên", còn có "Lược thiên" và "Thao thiên".

Bốn thiên trước chủ yếu nói đến tình hình quân sự ở các nước, so sánh từng nước với nhau.

Đặc điểm tác chiến của từng quân đội, ưu điểm và khuyết điểm, có thể trang bị thứ vũ khí gì, kiểu dáng vũ khí được trang bị, ngay cả ưu khuyết điểm của vũ khí cũng được trình bày rõ ràng. Nói ngắn gọn lại là, trong sách trình bày toàn bộ tình hình quân sự của các quốc gia, hơn nữa, trong đó còn có rất nhiều bức tranh do chính tay Tiêu Hoài Ngọc vẽ.

Bốn thiên trước chiếm một phần tư độ dài cả quyển binh pháp của Tiêu Hoài Ngọc, ba phần tư còn lại là "Lược thiên" và "Thao thiên". Hai thiên này ghi lại tinh hoa trong cách dụng binh của Tiêu Hoài Ngọc.

Trong đó ghi lại và phân tích tỉ mỉ từng cách luyện binh, dụng binh, trận hình, chiến thuật.

Bốn thiên trước xem rất dễ hiểu, nhưng hai thiên sau này nội dung lại rất lớn, phong phú hơn rất nhiều. Nhìn thì đơn giản, nhưng đạo lý trong đó không phải người đọc có thể giải thích trên con chữ là được.

Hàn Mạc biết, tất cả đều là cách dụng binh của Tiêu Hoài Ngọc bao năm qua tích tụ lại.

Hắn bây giờ vừa mừng vừa lo, không biết vì sao Tiêu Hoài Ngọc lại đem sách dụng binh tâm đắc truyền lại cho mình. Xét về công hay về tư, chuyện này đều rất khó giải thích.

Về công, hắn chỉ là một võ tướng còn ít tuổi, lại ở kinh thành. Tiêu Hoài Ngọc dù có muốn truyền thụ binh pháp cho một ai đó, cũng nên chọn người ở trong quân Tây Bắc, ví như thủ hạ của y, Lục đại tổng binh, chứ không nhất định phải truyền cho Hàn Mạc.

Về tư, mối quan hệ giữa hai nhà Tiêu Hàn hiện giờ vốn đang ở giai đoạn ác liệt nhất từ khi Yến Quốc lập quốc đến nay. Xét theo lợi ích của gia tộc, Tiêu Hoài Ngọc hẳn cũng không nên trao binh pháp tâm đắc truyền thụ cho Hàn Mạc.

Nhưng những chuyện không thể lại cứ lần lượt biến thành sự thật.

Suốt hai ngày đến thành Lâm Dương, Hàn Mạc vẫn không thể nghĩ ra vì sao Tiêu Hoài Ngọc lại làm như vậy.

Hai ngày này, Hàn Mạc gần như không buông sách khỏi tay. Hắn nhìn binh pháp của Tiêu Hoài Ngọc, mới nhìn tưởng như hiểu rất rõ, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thấy dường như hiểu được quá ít. Cẩn thận xem lại một lần nữa, lại phát hiện dường như bản thân chưa hiểu được điều gì. Hàn Mạc càng suy nghĩ, lại càng cảm thấy rất nhiều chiến thuật khi được áp dụng đem lại hiệu quả không thể tưởng được.

Chung quy lại cũng chỉ một câu, Hàn Mạc ghi nhớ sâu trong lòng.

Dùng một câu đơn giản để nói về sách của Tiêu Hoài Ngọc đó là, tướng lãnh ưu tú và tướng lãnh bình thường khác nhau rất xa.

Một vị tướng ưu tú khi ở thời điểm nguy cấp, có thể dựa vào kinh nghiệm và trực giác bản thân mà đưa ra lựa chọn chính xác, kiên định làm theo suy đoán bản thân.

Tin tưởng năng lực bản thân!

Hàn Mạc nhìn đến những câu này rất cảm động. Hắn mơ hồ hiểu rõ ý của Tiêu Hoài Ngọc khi nói với hắn về chuyện với Ngũ Thiên Thiệu.

Chỉ một câu này đã có ý nghĩa rất sâu đậm rồi.

Làm tướng, bên dưới còn có rất nhiều binh sĩ, trong thời khắc nguy cấp, cần phải đưa ra quyết định liên quan đến sự sống chết của rất nhiều tướng sĩ khác. Trong thời điểm đó, người làm tướng phải chịu áp lực lớn chưa từng có.

Tướng lãnh cũng là người, khi gặp nguy cấp, toàn quân gặp nguy hiểm, dù có khả năng lật ngược thế cờ, vẫn có thể do áp lực tâm lý quá lớn mà đưa ra quyết định sai lầm, suy nghĩ rối loạn.

Trong thời khắc này, người tướng lĩnh ưu tú có thể giữ được đủ bình tĩnh, quan sát thời thế, rồi dựa vào kinh nghiệm và phán đoán của bản thân, đưa ra lựa chọn chính xác nhất.

Khi sứ đoàn còn cách thành Lâm Dương hai mươi dặm, Quận thủ quận Lâm Dương và gia chủ Hồ gia Hồ Lão thái gia đã dẫn rất nhiều quan viên lớn nhỏ của quận Lâm Dương đến đón ở trạm nghỉ chân rồi.

Hồ Lão thái gia là ông ngoại của Hàn Mạc. Sau khi gặp nhau, ông cháu dĩ nhiên không tránh khỏi xúc động, bùi ngùi.

Sứ đoàn được sắp xếp ổn thoả bên trong thành Lâm Dương. Tào Ân và Hàn Mạc cùng các quan viên lớn nhỏ khác cùng đến phủ đệ Hồ Lão thái gia tham dự buổi yến tiệc chào mừng.

Buổi tiệc kết thúc, Tào Ân được Hồ Lão thái gia giữ lại, nghỉ ngơi ở Hồ phủ. Hàn Mạc tới phủ đệ của ông ngoại, cảm giác dĩ nhiên không giống với những người khác. Kết thúc buổi tiệc, việc đầu tiên của hắn là đi gặp bà ngoại, rồi mấy người họ hàng thân thiết khác trong phủ. Lão thái phu nhân dĩ nhiên giữ chặt lấy cháu ngoại mình, hết sức trìu mến, chuyện trò không ngớt.

Hàn Mạc ở trước mặt Lão thái phu nhân dĩ nhiên thoải mái đi rất nhiều. Khi hắn còn bé, cũng thường xuyên đến thành Lâm Dương, đã quá quen thuộc với Hồ phủ. Những nha hoàn, người hầu, kẻ hạ lâu năm trong phủ cũng đều biết vị tiểu thiếu gia này, đều rất thân thiết.

Đến đêm khuya, Hàn Mạc mới thuyết phục được Lão thái phu nhân đi ngủ, còn hắn ở lại với Hồ Lão thái gia.

Ông cháu hai người lúc đầu không nói gì nhiều. Mỗi người cầm lấy một món binh khí bằng gỗ ở trong sân, giao đấu. Đây là chuyện lần nào đến Hồ phủ, Hàn Mạc cũng phải làm. Mặc dù là cháu của Hồ Lão thái gia, nhưng hiện giờ hắn đã trưởng thành, còn Hồ lão tuổi lại cao, tuy rằng vẫn còn hùng tâm nhưng thân thể sao còn được như trước. Công phu của Hàn Mạc cũng không còn giống như lúc xưa nữa, giao chiến chưa đến ba mươi chiêu, Lão thái gia đã thấm mệt.

Chỉ có điều, Hàn Mạc biết Lão thái gia là người có tâm hiếu thắng rất lớn, nên khi ra tay đều rất bình tĩnh. Đánh đến hơn hai mươi hiệp, hắn cố ý để lộ chỗ trống, liền bị trường côn của Lão thái gia chỉ thẳng ngực. Tức thì hắn buông vũ khí, tủm tỉm cười, nói:

-Ngoại công quả là lợi hại. Mạc nhi không phải đối thủ của ngoại công rồi.

Lão nhân gia cũng buông mộc côn, cười ha ha, nói:

-Tên tiểu hầu tôn ngươi nhường cho ngoại công. Tưởng ngoại công không biết sao?

Lão lại thở dài:

-Ta cũng già rồi, đã không còn cái dũng mãnh của năm đó nữa. Nếu như ngoại công trẻ được mười tuổi, không, năm tuổi, tên nhãi con tiểu hầu tử ngươi còn chưa phải đối thủ của lão phu đâu.

Hàn Mạc làm bộ đau khổ, nói:

-Ngoại công, người gọi cháu ngoại là tên nhãi con tiểu hầu tử, nếu phụ thân con nghe được, chỉ sợ lại ý kiến với ngoại công thôi. Ngoại công nói thế chẳng phải mắng phụ thân là khỉ sao?

Lão nhân gia lườm cháu:

-Hắn dám tính toán với lão phu sao? Ngươi đừng quên, khi mẫu thân ngươi xuất giá, lão phu đã dặn dò nó, phải dạy Hàn lão Tam sao cho dễ bảo, biết vâng lời. Nếu Hàn lão Tam dám có ý kiến với lão phu, mẫu thân ngươi không chửi mắng, lột da hắn mới lạ đó. Đúng rồi, ngoại tôn a, ở nhà các ngươi, mẫu thân ngươi có quản lão tử nhà ngươi không?

Hàn Mạc cười hi hi, nói:

-Ngoại công yên tâm. Mẫu thân nói đông, phụ thân không dám đi hướng tây đâu.

-Vậy là tốt rồi.

Lão nhân gia cười sang sảng. Tôi tớ đưa nước đến, hai ông cháu liền cùng lau rửa một phen. Hàn Mạc đỡ lão nhân gia ngồi xuống ghế trong sân.

Hồ tộc là gia đình có ít người không biết võ nhất trong chín đại thế gia ở Yến Quốc. Đệ tử trong tộc có thể đọc sách không sõi nhưng không thể không chuyên tâm tập võ cho tốt.

Hơn nữa, Hồ tộc bất kể là dòng chính thống hay đệ tử bên nhánh, cứ hai năm một lần phải tham gia đại hội luận võ do gia tộc cử hành. Người thắng cuộc không những có dư dả tiền bạc tiêu hàng tháng trời trong hai năm liên tiếp này, mà còn có cơ hội được đề bạt, trở thành đệ tử tinh anh của gia tộc. Nếu là người quá kém, đáng tiếc, không những trong hai năm kế tiếp không nhận được tiền tiêu hàng tháng, mà còn phải chấp nhận bị sắp xếp đến chỗ hoang vắng, rồi được sư phó chuyên trách trong gia tộc cưỡng chế huấn luyện.

Cũng chính vì thế, mấy người nữ nhân của Hồ gia đều có thể đánh được mấy đòn, cũng có danh hiệu Hồ gia nương tử quân.Mẫu thân Hàn Mạc Hồ Tuyết Oanh lúc trước chính là một thành viên trong đó, còn là nhân vật đứng đầu nương tử quân.

Chính vì thế, đệ tử Hồ gia tuy rằng không phải tất cả đều là cao thủ, nhưng đều có võ công. So với các đại thế gia khác ở Yến Quốc, quả có phần độc đáo riêng.

Đệ tử Hàn gia tuy rằng cũng bị bắt tập võ, nhưng chủ yếu áp dụng với các đệ tử dòng chính thống, còn các đệ tử dòng nhanh không yêu cầu ngặt nghèo như vậy.

Đệ tử Hồ gia, phần lớn đều là các ban sai trong các quân đội lớn. Trong quân Tây Bắc, quân Ngự Lâm đều có bóng dáng đệ tử Hồ gia. Tuy rằng đệ tử Hồ gia đảm nhiệm chức quan lớn trong quân không nhiều, nhưng các tướng lãnh tầm trung thì không ít, đặc biệt trong quân Tây Bắc, đệ tử của Hồ gia thực sự không ít chút nào.

Dĩ nhiên đây cũng là chiêu bài chủ chốt Hồ gia chưa lật ra.

Hai ông cháu ngồi xuống nói chuyện được một lúc, Lão thái gia lại hỏi Hàn Mạc đã nghe thấy, nhìn thấy những chuyện gì ở Khánh Quốc. Nghe hắn nói qua, Lão thái gia mới thở dài, nói:

-Người Khánh Quốc may là có Thương Chung Ly, nếu không thì…

Lão lắc lắc đầu, nói một câu đúng như Tào Ân từng nói với Hàn Mạc:

-Thương Chung Ly mà chết đi, Khánh Quốc chắc chẳng được bao lâu sẽ diệt quốc.

Hàn Mạc mỉm cười đứng sau Lão thái gia, nhẹ nhàng đấp bóp vai cho lão, cười nói:

-Ngoại công, sau khi Thương Chung Ly chết, Đại Yến ta nên tiêu diệt Khánh Quốc hay nên để Nguỵ Quố tiêu diệt Khánh Quốc?

-Chuyện này còn phải xem Tiêu Hoài Ngọc và Mã Kình Thiên ai có bản lĩnh cao hơn.

Lão thái gia cười ha ha, nói:

-Đều là các danh tướng tuyệt thế, chưa đánh nhau chưa biết được ai giỏi hơn. Tuy nhiên, cũng phải nói, cho dù có diệt quốc, người Khánh Quốc chẳng phải vẫn nói thà để Đại Yến ta hạ gục kinh thành của họ chứ không muốn để thiết kỵ của Nguỵ Quốc tung hoành trên lãnh thổ của Khánh Quốc hay sao?

Hàn Mạc cười hi hi, nói:

-Ngoại công, Mã Kình Thiên chắc hẳn may lắm mới không gặp ngoại công trên chiến trường. Nếu ngoại công ra trận, chỉ sợ hắn sẽ phải quay đầu bỏ chạy, không dám giao tranh cùng Đại Yến ta mất!

Lão thái gia cười ha ha, nói:

-Cái tên tiểu hầu tử nhãi con nhà ngươi, võ công thăng tiến, công phu vuốt mông ngựa lại kém đi rồi. Nếu ngoại công ngươi mà trẻ lại mười tuổi, nghe bùi tai, chắc đã không nhịn được mà bị ngươi mê hoặc rồi.

Lão lại thở dài, nói:

-Mã Kình Thiên là người có bản lĩnh. Danh tướng cũng không nhiều. Cho dù có nhiều, người có thể trở thành nhất đại danh tướng cũng chẳng dễ dàng gì. Không những phải có thiên phú mà còn phải có ngộ tính cao và chăm chỉ nữa. Hiện giờ, thập phương danh tướng chưa kể đến năm người không nắm quyền, mà chỉ nói đến năm người trong triều thôi, có người nào không phải người tài năng trác tuyệt thiên hạ đâu!

Hàn Mạc nhẹ nhàng xoa bóp bả vai lão thái gia, không nói nhiều, chỉ cười cười.

-Qua vài chục năm, thiên hạ đã là thế hệ của các ngươi rồi.

Lão thái gia lại cười, nói:

-Các ngươi là người trẻ tuổi, cũng bắt đầu có tiếng rồi.

Hàn Mạc cười ha ha, bĩu môi nói:

-Ngoại công yên tâm, cháu ngoại của người chắc chắn không phải một trong số đó.

-Không có chí hướng.

Lão thái gia không hài lòng, nói:

-Tiểu hầu tử nhãi con, ngoại công nói trước, đến lúc đó trong những kẻ nổi danh thiên hạ không có thằng nhãi con ngươi, lão phu dù ngủ trong quan tài cũng phải đi ra giáo huấn ngươi một phen!

Hàn Mạc thè lưỡi, lão thái gia vẫn là người háo thắng như trước.

-Đúng rồi, lão phu ngheo nói, ngươi và đại ca ngươi có chút bất đồng. Có chuyện này sao?

Lão thái gia đột nhiên đổi đề tài, hỏi một câu khiến Hàn Mạc bất ngờ.

-Ngoại công muốn nói đến…

-Hàn Thương!

Lão thái gia nói.

Hàn Mạc nhíu mày, thoáng kinh ngạc.

Quan hệ giữa hắn và Hàn Thương có phần khó khăn vốn là chuyện rất ít người biết đến, không hiểu vì sao Hồ Lão thái gia ở tận quận Lâm Dương xa xôi cũng biết được. Hắn lại càng không hiểu được vì sao Lão thái gia lại quan tâm đến chuyện này.

Lão thái gia biết được chuyện này của Hàn gia dĩ nhiên là do tin tức từ kinh thành truyền đến.

Chẳng lẽ mẫu thân hắn, Hồ Tuyết Oanh báo cho Lão thái gia biết?

Hàn Mạc thở dài, nói:

-Ngoại công, không phải là bất đồng, mà là do tính tình của đại ca mà thôi. Xưa nay huynh ấy vốn bất hoà với các huynh đệ khác. Không chỉ có con, mà quan hệ của huynh ấy với Tam ca và Tứ ca cũng không tốt.

Lão thái gia bình tĩnh nói:

-Không nói đến bọn lão Tam, lão Tứ. Ta chỉ nói đến ngươi thôi.

Lão ho khan một tiếng, chậm rãi nói:

-Một năm này, ngươi nổi danh hơn Hàn Thương rất nhiều. Lão phu biết, Hàn Thương lúc trước là viên minh châu trong thế hệ đệ tử của Hàn gia các ngươi, từ trên xuống dưới, ai ai cũng đều cưng chiều hắn, coi hắn là người có tiền đồ nhất của Hàn gia trong tương lai. Nhưng một năm qua, ngươi lại nổi bật trong triều chính, vượt hơn hắn không ít. Chức tước của ngươi hiện thời cũng không kém hắn chút nào. Ngươi còn dám nói đại ca ngươi không sinh lòng oán giận với ngươi sao?

-Con cũng đâu còn cách nào khác.

Hàn Mạc từ phía sau đến ngồi trên ghế bên cạnh Lão thái gia, bình tĩnh nói:

-Ngoại công có cách gì có thể khiến huynh đệ chúng con hoà thuận hơn được không?

Lão thái gia nhìn Hàn Mạc, mỉm cười, nói:

-Mạc nhi, ngươi có cho rằng bằng vào tính tình của đại ca ngươi mà cam lòng ở dưới trướng ngươi không?

-Dĩ nhiên là không rồi.

Hàn Mạc dựa lưng lên ghế, giơ tay khẽ day day ấn đường, cười khổ nói.

Mọi ánh mắt của gia tộc đổ dồn từ người Hàn Thường sang hắn. Hàn Thương hiện đã không còn là con cưng của Hàn tộc. Dĩ nhiên người đại ca vốn không phải người rộng rãi, thoáng tính gì nhất định sẽ sinh lòng oán hận với Hàn Mạc rồi.

-Không cam lòng sẽ sinh oán giận, có oán giận sẽ rất khó hoà thuận được.

Lão thái gia chậm rãi nói:

-Ngươi hiện giờ tuy hơn hắn, nhưng ngươi phải nhớ, vị trí tông chủ của Hàn gia các ngươi ngày sau chính là của hắn!

Hàn Mạc nhíu mày, không rõ vì sao hôm nay Lão thái gia lại nói những lời này.

Hồ Lão thái gia bình tĩnh, hoà nhã nói:

-Ngươi phải đề phòng hắn. Hồ gia ta và Hàn gia tuy rằng quan hệ tốt, nhưng trong mắt người Hồ gia, chỉ có ngươi và mẫu thân ngươi mới là huyết mạch của Hồ gia ta. Ngoại công không quan tâm người Hàn gia làm gì, nhưng nếu có bất kể ai xúc phạm tới ngươi, ngoại công dù có phải liều mạng cũng muốn đấu với hắn đến cùng.

Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn Lão thái gia.

-Mạc nhi, ngươi nhớ kỹ, ngoại công sẽ giúp đỡ ngươi.

Lão thái gia ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng về trước:

-Bất kể có chuyện gì xảy ra, ngoại công và người của Hồ gia đều sẽ trợ giúp ngươi!

Hàn Mạc bình tĩnh, chỉ có điều không biết vì sao, nghe ngoại công nói, Hàn Mạc lại cảm thấy có mùi ly gián, cố ý gây xích mích.

Lão đầu này không phải đang cố ý khiến hắn oán giận Hàn Thương chứ?

Đêm đã khuya, hai ông cháu nói chuyện thêm một chút, rồi Hàn Mạc đỡ Lão thái gia về phòng nghỉ ngơi. Chỉ có điều lời lão nói tối nay khiến Hàn Mạc ít nhiều cảm thấy nghi hoặc.

Bất kể lão thái gia có ý đồ gì, nhưng lời lão nói vẫn có điểm đúng.

Hàn Thương không phải người bao dung. Nếu hắn vẫn mang lòng thù oán đệ đệ, như vậy ngày sau mối quan hệ giữa hai huynh đệ nhất định sẽ có vết nứt lớn. Hơn nữa, một khi vết nứt này mở rộng đến hết cỡ, giữa hai người có lẽ sẽ phát sinh chuyện Hàn Mạc không muốn thấy nhất.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sứ đoàn rời khỏi thành Lâm Dương. Lão thái gia và các quan viên thành Lâm Dương tiễn đưa hai mươi dặm đường. Sứ đoàn đi tiếp năm ngày nữa mới rời khỏi địa phận của quận Lâm Dương. Bọn họ đi không lâu sau là đến được quận Nghi Xuân mới gặp nạn thiên tai.

Nghi Xuân hiện giờ còn đang ở thời kỳ khôi phục sản xuất. Bọn họ vừa thu hoạch xong vụ thu, hiện đang xây dựng lại nhà cửa. Các quan viên trong huyện cũng luôn gắng làm gương cho binh sĩ, dốc sức tận tâm.

Từ sau khi Hạ gia diệt vong ở quận Nghi Xuân, quan trường mặc dù biến động nhưng vẫn chưa thực sự tiến hành cuộc đại thanh tẩy.

Chỉ cần là quan viên hơi có kiến thức đều hiểu rõ, đợi đến khi Nghi Xuân hoàn toàn bình lặng, việc sản xuất bình thường, chắc chắn triều đình sẽ điều động quan lại đến quận Nghi Xuân. Hiện giờ, triều đình còn chưa có động tĩnh gì, chẳng qua là muốn tận dụng những viên quan này để giải quyết việc tái thiết lại quận Nghi Xuân mà thôi.

Chính vì vậy, các quan viên đều ra sức làm việc, ít ra cũng phải lưu lại tiếng tốt trong dân chúng, rồi cố gắng tích chút công đức, một lần nữa làm lại từ đầu ở chốn quan trường này.