Hai ngày nay, Hàn Mạc không hề rời khỏi biệt viện hoàng gia. Mỗi ngày hắn đều ở cùng Hồng Tụ, mọi chuyện ăn uống của nàng đều là do hắn đích thân chăm sóc. Nhờ vậy, Hồng Tụ mơ hồ tưởng như bản thân thực sự có một ca ca vậy.
Hai ngày này, chỉ cần có lúc nào rảnh rỗi, Hàn Mạc đều ngồi kể những câu chuyện xưa thú vị cho Hồng Tụ nghe. Nhìn nàng tươi cười, Hàn Mạc thầm xúc động, nếu như không mất trí nhớ, chỉ sợ vị cô nương này khó có thể cười rạng rỡ, xinh đẹp như thế được, cũng rất khó có được khoảnh khắc vui vẻ như thế này.
Từng cửa nhà trong kinh thành đều treo lụa hồng, khắp nơi không khí tưng bừng. Mọi người đều biết, hai ngày nữa, thái tử Khánh Quốc và công chúa Đông Yến sẽ tổ chức hôn lễ long trọng.
Lễ Bộ Khánh Quốc, Thái thường tự, Hồng tư lự và các quan viên Lễ Bộ Yến Quốc đã sắp xếp việc hôn sự cực kỳ hợp lý. Dưới sự nỗ lực giám sát của Tống Thế Thanh, toàn bộ nghi thức diễn ra không một chút sai sót nào.
Tống Thế Thanh trình lên công văn diễn tiến lễ đại hôn cho Xương Đức Hầu Tào Ân. Được y đáp ứng xong, toàn bộ công tác chuẩn bị cho hôn lễ đều được sắp xếp cẩn thận, mọi chuyện tiếp sau chỉ còn chờ đến ngày đại hôn nữa mà thôi.
…
Ngự hoa viên Khánh cung.
Một đêm trước đại hôn, Tào Ân và Hàn Mạc được Hoàng đế Khánh Quốc tuyên chỉ, triệu vào cung ban yến thưởng. Lần này, yến hội được tổ chức đúng như Khánh Hậu đã nói, quy mô rất nhỏ, thậm chí có thể nói chỉ tương đương với buổi yến tiệc riêng rất rất nhỏ mà thôi.
Trong yến tiệc, ngoại trừ hai vị tân khách là Tào Ân và Hàn Mạc, chỉ còn Sùng Nhân Đế và Khánh Hậu và một vị khách cuối cùng là Quốc cữu Lỗ Thượng Đức mà thôi.
-Hầu gia, Hàn tướng quân, tất cả đây đều là những món ăn nổi tiếng do Ngự trù viện của Khánh cung làm ra.
Quốc cữu lại cười, nói:
-Trên thiên hạ này, chỉ có nơi này là có thể thưởng thức những món ăn này. Thánh thượng có long ân, nên mới tổ chức yến hội này thiết đãi hai vị. Hai vị xin đừng khách khí.
Trong bữa tiệc này, lão không giống một thần tử, mà lại có phân nửa giống như chủ nhân, hết sức thoải mái, tuỳ tiện.
Lần trước, trên triều đình, Sùng Nhân Đế ngủ say sưa, nhưng lần này gặp lại hai vị sứ thần Yến Quốc, không ngờ y không một chút xấu hổ, cười ha ha, nói:
-Đúng vậy, đúng vậy. Quốc cữu nói không sai. Rượu và đồ nhắm này bên ngoài đều không thể thưởng thức được. Mau mau mau, mau ăn nhiều vào. Hômnay trẫm triệu riêng các ngươi đến đây mà không gọi những người khác chính là để tránh cho các ngươi mất tự nhiên. Trước mặt trẫm, không cần giữ lễ tiết.
Thoạt nhìn, y tựa như một lão đầu ôn tồn, hồn nhiên, không hề có chút dáng dấp uy nghiêm nào của một Hoàng đế.
Tào Ân và Hàn Mạc liếc mắt nhìn nhau, tức thì đều nâng chén rượu, đứng dậy, hướng Khánh Đế, nói:
-Thánh thượng, Hoàng hậu, ngoại thần được hai người chiếu cố, tổ chức thiết yến khoản đãi, xin kính Thánh thượng, kính Hoàng hậu một chén!
Sùng Nhân Đế cười ha ha, nâng chén rượu lên, còn chưa chờ cho hai người Tào Ân uống hết, y đã nốc cạn chén, uống cực kỳ sảng khoái. Khánh Hậu bên cạnh y vẫn bình tĩnh, chỉ cười nhẹ, tao nhã nâng chén rượu, khẽ nhấp một ngụm.
Nâng chén, uống rượu, hạ chén. Từng động tác của Khánh Hậu đều hết sức tao nhã, luôn thể hiện cốt cách cao quý. So với Khánh Đế đứng bên cạnh, Khánh Hậu thực sự xứng là một vị quốc mẫu chân chính.
-Chuyện kia…
Buông chén rượu, Sùng Nhân Đế thoáng suy nghĩ, dường như muốn nói vài câu khách sáo, liền cười nói:
-Lúc này đây, Yến Quốc các ngươi đã kết thành huynh đệ đồng minh với Khánh Quốc ta, trẫm hết sức cao hứng. Ai, bọn người Nguỵ Quốc kia lòng lang dạ thú, dám trở thành thù địch với Khánh Quốc ta, thật đúng là muốn chết mà. Khánh Quốc ta đất rộng, tài nguyên phong phú, binh hùng tướng mạnh, lại có Thánh Tương vô cùng dũng mãnh. Đợi sau khi lễ đại hôn kết thúc, Thánh Tương sẽ dẫn quân đến biên ải, nhất định sẽ san bằng người Nguỵ Quốc.
Tào Ân kín đáo cười, nói:
-Thực lực của quý quốc hùng mạnh, áo giáp có đến cả triệu, mãnh tướng nhiều như mây, lại có tuyệt thế danh tướng như Thánh Tương, lần này Nguỵ Quốc tấn công tất nhiên chỉ có nhận lấy mưa máu mà trở về thôi!
Sùng Nhân Đế cười ha ha, nói:
-Không sai, không sai. Người Nguỵ Quốc đều là bọn man di, mọi rợ, muốn chống lại Thiên triều ta quả là tự rước nhục vào người.
Thoạt nhìn y rất đắc ý:
-Xương Đức Hầu, khi các ngươi trở về, hãy nói với Hoàng đế các ngươi một tiếng. Đến lúc đó, nếu y muốn, hai nước chúng ta cùng hợp sức tiêu diệt bọn man di Nguỵ Quốc kia, trẫm sẽ chia cho các ngươi một nửa lãnh thổ Nguỵ Quốc.
Tào Ân thản nhiên cười, không nói gì, thầm cảm thấy vị Sùng Nhân Đế này đầu óc quả có hơi ngu ngốc.
Khánh Hậu cuối cùng cũng mở lời, nói:
-Thánh thượng, buổi thiết yến hôm nay không nên nhắc đến chuyện quốc gia đại sự.
Sùng Nhân Đế vội gật đầu, nói:
-Ừ, không nói chuyện quốc sự, không nói chuyện quốc sự.
-Thánh thượng, ngài cũng biết, Khánh Quốc ta có Đường Thục Hổ, được ca tụng là đệ nhất tài tử của Khánh Quốc. Nhưng Yến Quốc cũng có một vị đại tài tử a.
Khánh Hậu thản nhiên cười rạng rỡ như đoá hoa xuân, xinh đẹp rạng ngời:
-Vị đại tài tử này của Yến Quốc, hiện giờ danh tiếng cũng vang dội khắp Khánh Quốc ta. Nghe nói đi khắp kinh thành, nơi đâu cũng có người xướng từ khúc do hắn sáng tác.
Sùng Nhân Đế ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
-Đệ nhất tài tử Yến Quốc? Trẫm mới chỉ nghe đến Đường Thục Hổ, chứ chưa từng nghe đến đệ nhất tài tử của Yến Quốc. Hoàng hậu, nàng nói đệ nhất tài tử của Yến Quốc là ai?
-Thánh thượng chưa từng nghe qua, chỉ bởi vì vị đệ nhất tài tử Yến Quốc này hành sự khiêm tốn, giấu tài không để lộ mà thôi.
Khánh Hậu cười, nói.
Quốc cữu cười, nói:
-Thánh thượng, Hoàng hậu nói không sai. Tám chiếc thuyền hoa lớn ở hồ Khổng tước là nơi các vị văn nhân nhã sĩ tập trung lại. Gần đây, tám chiếc thuyền hoa này đều xướng lên bài "Minh nguyệt kỷ thì hữu" người người đều yêu thích. Bài từ này ý tứ sâu sắc, lại hết sức linh hoạt, kỳ ảo, đến Đường Thục Hổ cũng phải nhận không sánh bằng.
Hoàng đế hiếu kỳ nói:
-Theo trẫm biết thì Đường Thục Hổ chưa bao giờ chịu thua ai. Có thể khiến hắn nhận thua, chứng tỏ bài từ kia phải vô cùng xuất sắc.
Y lại quay sang Khánh Hậu, hỏi:
-Hoàng hậu, vị tài tử Yến Quốc kia hiện đang ở đâu?
-Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Khánh Hậu cười quyến rũ, nâng ngón tay chỉ Hàn Mạc:
-Thánh thượng, Hàn tướng quân chính là vị đại tài tử của Yến Quốc kia.
Hoàng đế nghe thấy thế, không khỏi ngẩn người nhìn Hàn Mạc, thực sự có hoài nghi đôi chút.
Hàn Mạc không biết vì sao Hoàng hậu lại khen tài văn chương của hắn trong yến hội, chỉ cảm thấy chắc chắn có chuyện kỳ lạ, nhưng vẫn thản nhiên cười, nói:
-Hoàng hậu quá khen.
Khánh Đế quan sát Hàn Mạc một lúc, rồi hỏi:
-Hàn tướng quân, ngươi thật sự văn võ toàn tài sao?
Hàn Mạc sửng sốt, câu hỏi của vị Khánh Đế này thật khiến người khác chẳng biết nên trả lời thế nào. Hắn chỉ đành cười, nói:
-Thánh thượng, tại hạ chỉ có thể nói là cái gì cũng biết một chút, thật không dám nhận văn võ toàn tài.
Hoàng hậu cười quyến rũ, hết sức phong tình, dịu dàng nói:
-Hàn tướng quân quá khiêm tốn rồi.
Nàng quay qua Khánh Đế, nói:
-Thánh thượng, trong cung có cất giữ hơn mười bức thi hoạ của Đường Thục Hổ. Thần thiếp có một chuyện muốn thỉnh cầu Thánh thượng ân chuẩn cho.
-Hoàng hầu mau nói.
Hoàng đế vội hỏi:
-Yêu cầu của Hoàng hậu sao ta có thể không đồng ý được.
Đôi mắt Hoàng hậu chợt loé lên, khẽ liếc mắt nhìn Hàn Mạc. Nàng ta cất giọng mềm mại, uyển chuyển nói:
-Thánh thượng, thần thiếp muốn xin Thánh thượng hạ chỉ, để Hàn tướng quân dâng lên một bài từ trên bức thi hoạ. Tranh của Đường Thục Hổ, bài từ của Hàn tướng quân, ở cùng một chỗ, chắc chắn sẽ trở thành báu vật của thiên hạ.
Hoàn đế không kìm được, hỏi:
-Bức tranh kia có giá trị hay không?
Quốc cữu vội chắp tay nói:
-Thánh thượng, tranh của Đường Thục Hổ người đời đua nhau đòi mua, giá ngàn vàng. Nếu đệ nhất tài tử của Yến Quốc là Hàn tướng quân có thể đề một bài từ trên bức tranh, chắc chắn đây sẽ bảo vật hiếm thấy, giá trị liên thành!
Hoàng đế vừa nghe đến bốn chữ "giá trị liên thành", đã vui mừng, tức thì quay qua Hàn Mạc, nói:
-Hàn tướng quân, yêu cầu của Hoàng hậu, ngươi cũng đã nghe thấy rồi. Ngươi có bằng lòng đáp ứng tâm nguyện của Hoàng hậu, đề từ lên bức tranh của Đường Thục Hổ hay không?
Hàn Mạc ngẩn người, không thể ngờ Hoàng hậu lại đưa ra yêu cầu này. Hắn liếc mắt nhìn Tào Ân một cái, chỉ thấy vẻ mặt y hoà hoãn, nâng chén rượu uống. Hàn Mạc tức thì chắp tay, nói:
-Hàn Mạc không phải không muốn phụng mệnh. Chỉ có điều, tài học của Hàn Mạc còn kém, tranh của Đường Thục Hổ giá trị ngàn vàng, chỉ sợ Hàn Mạc đề từ vào lại thành không đáng một đồng mà thôi.
Khánh Hậu quay qua Hoàng đế, gắt giọng:
-Thánh thượng, người xem Hàn tướng quân, đến yêu cầu như vậy hắn cũng không chịu đáp ứng.
Gương mặt của nàng vô cùng xinh đẹp, mỹ miều, lại đủ độ chín chắn mê người, dáng vẻ nàng làm nũng khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Hoàng đế sao có thể chịu được dáng vẻ nũng nịu của Khánh Hậu, tức thì nói:
-Hàn tướng quân, Hoàng hậu nói ngươi có thể, chắc chắn ngươi có thể làm được. Hiện giờ, hai nước ta đã là hai bang huynh đệ rồi. Xin Hàn tướng quân cứ đề lên hai chữ. Đây cũng không phải yêu cầu vô lý chứ?
Y lại nhìn về Xương Đức Hầu, nói:
-Xương Đức Hầu, ngươi thấy thế nào?
Xương Đức Hầu lại cười, nói:
-Thánh thượng nói sao thì nên là như thế. Hàn tướng quân chẳng qua lo lắng tài hoa không đủ, làm xấu bức tranh của Đường đại tài tử mà thôi. Nếu Thánh thượng đã có lệnh, Hoàng hậu lại yêu cầu…
Y quay đầu nhìn Hàn Mạc, nói:
-Hàn tướng quân, ngươi cứ bêu xấu một phen đi, đừng để Thánh thượng và Hoàng hậu thất vọng!
Hàn Mạc biết chuyện đã đến nước này muốn cự tuyệt cũng không được. Dù sao đây cũng không phải là yêu cầu gì to tát lắm, không ảnh hưởng đến thể diện và ích lợi của quốc gia, hắn liền đứng dậy, cung kính nói:
-Một khi đã như vậy, Hàn Mạc chỉ có thể bêu xấu mà thôi.
Hắn thầm nghĩ, đợi đến khi nhìn thấy bức tranh rồi sẽ dựa theo nội dung của bức tranh mà tìm một bài thi từ nào đó phù hợp để viết lên là xong.
Chữ của hắn tuy không thể coi là rất đẹp nhưng tốt xấu gì cũng có luyện qua, dù sao cũng không đến mức mất mặt. Dù sao đối phương muốn là muốn bài từ của hắn chứ không phải chữ viết.
Khánh Hậu cười khanh khách, đứng lên:
-Hàn tướng quân hôm nay đã ra tay, kết hợp tài năng của đệ nhất tài tử Khánh Quốc và đệ nhất tài tử Yến Quốc, sau này nhất định sẽ trở thành câu chuyện để người đời ca tụng.
-Không biết bức tranh đặt ở đâu?
Hàn Mạc cung kính nói.
Đôi mắt đẹp của Khánh Hậu lưu chuyển, nàng cười nói:
-Đấy là bức tranh bảo bối của Đại Khánh ta, dĩ nhiên phải được cất ở nơi xứng đáng.
Nàng quay qua nhìn Khánh Đế, nói:
-Thánh thượng, thần thiếp xin đưa Hàn tướng quân đi nhìn bức tranh, làm bài từ!
Khánh Đế cười ha ha, nói:
-Nhất định phải để Hàn tướng quân đề mấy bài từ, để truyền lại cho đời sau mới được.
Nếu là bảo vật vô giá, Khánh Đế dĩ nhiên muốn có càng nhiều càng tốt.