TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 661: Như một áng mây

Quốc cữu nghe Ngân diện ngân nói như vậy, mỉm cười, đôi mắt lộ ra vẻ rất thú vị, cảm thấy người trong giang hồ quả là lạ. Nếu người bình thường, không cầu tài thì cũng sẽ cầu chút lợi rồi.

Người này vì cứu mình, sẵn sàng đưa thân ra đỡ một mũi kiếm trí mạng của thích khách, sau đại phu kiểm tra, đúng là mũi kiếm đã đâm vào cơ thể, cách tim không xa, chỉ cần lệch một chút, thì đã mất mạng rồi.

Có thể nói, mạng của Quốc cữu là do nghĩa sĩ này cứu.

Quốc cữu tuy rằng đa mưu túc trí, nhưng đối với người đã liều mạng cứu mình thì vô cùng cảm kích. Định sau khi người này thương thế lành sẽ cảm tạ xứng đáng, nhưng người này vừa tỉnh đã ngay lập tức muốn rời đi. Thái độ rõ ràng là không cầu danh cũng không cần lợi.

Người này võ công rất cao, hơn nữa cực kỳ nghĩa khí, nếu thủ hộ bên mình, quả là một trợ thủ đắc lực.

Tuy nói người này đột nhiên xuất hiện, nhưng là nghĩa sĩ giang hồ thì vốn đã xuất quỷ nhập thần, cũng chẳng có gì lạ. Sau này thử vài lần, nếu thực không có mưu đồ xấu đằng sau thì tốt biết mấy.

Đối phương đã lấy tính mạng mình ra cứu, lúc này lại kiên quyết muốn rời đi, chỉ sợ đúng là không có mưu đồ gì thật.

Ngân diện ngân cũng không nói nhiều, hít sâu vài cái, ổn định thân hình, lại tiếp tục đi ra cửa chính, xem thái độ, đúng là muốn rời khỏi nơi này bằng mọi giá.

Quốc cữu làm sao có thể cam lòng bỏ qua một người như vậy, nghiêm mặt nói:

- Nghĩa sĩ, ngươi đã cứu ta, chưa báo đáp ân tình, ta tuyệt đối không thể để cho ngươi rời đi. Hơn nữa, trên người ngươi còn thương tích, ta càng không thể để ngươi rời đi được.

Ngân diện ngươi nâng kiếm lên nói:

- Cứu ngươi, chẳng qua là vì ta cao hứng ra tay thôi, ngươi không nợ ta, tránh ra!

Lập tức có một người hầu bên cạnh Quốc cữu lên tiếng:

- Nghĩa sĩ, lão gia chúng ta là Quốc cữu, không được vô lễ.

- Im miệng!

Quốc cữu trầm giọng quát:

- Trước mặt ân công, cái gì mà Quốc cữu với chẳng Quốc cữu. Tính mạng của ta là do nghĩa sĩ cứu, nếu không có nghĩa sĩ, lão gia nhà ngươi giờ là khối thi thể rồi.

Lại hướng Ngân diện ngân chắp tay nói:

- Nghĩa sĩ, gia nô nói xằng nói bậy, xin đừng để trong lòng.

Gia nô kia lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa:

- Nghĩa sĩ thứ tội.

Rồi đưa tay lên tát vào miệng mình ba cái cật lực.

Ngân diện nhân đeo mặt nạ cũng không thấy rõ nét mặt, chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Quốc cữu.

Quốc cữu thấy Ngân diện nhân không nói lời nào, lại tiếp tục thuyết phục:

- Nghĩa sĩ, ngươi ra tay cứu giúp, thương thế chưa khỏi, nếu cứ như vậy rời đi, khắp thiên hạ sẽ thóa mạ ta là kẻ vong ân bội nghĩa. Ngươi hôm nay nếu thật sự bỏ đi, trừ khi hãy giết chết ta, đem tính mạng này trả lại cho nghĩa sĩ. Hai ta không ai nợ ai, nghĩa sĩ liền có thể rời đi. Nếu không… vạn lần phải lưu lại…

Nói xong, làm ra bộ cực kỳ thành khẩn, bước lên trước vài bước, rõ ràng dứt khoát giữ người lại bằng mọi giá.

Lúc này trong viện có hơn mười tôi tớ nghe Quốc cữu nói vậy, cả đám người vội quỳ rạp xuống dưới đất, cung kính:

- Nghĩa sĩ xin đừng đi!

Ngân diện nhân ánh mắt lạnh như băng, đột nhiên, lóe lên vẻ kinh ngạc. Ánh mắt của gã dường như nhìn qua người Quốc cữu hướng về phía chính sảnh, cách đó không xa, ở ngay chính sảnh của đại môn, có một công tử trẻ tuổi, chắp tay sau lưng, khí chất như nước, bình thản nhìn về phía bên này.

Ngân diện nhân đồng tử co rút lại. Đã thấy công tử kia lạnh lùng chắp tay sau lưng, quay vào sảnh.

Quốc cữu còn tưởng đã làm Ngân diện nhân cảm động, hòa nhã nói:

- Nghĩa sĩ, mọi chuyện sau này hãy bàn, trước hết phải lo dưỡng thương thật tốt đã.

Ngân diện nhân nắm chặt trường kiếm, thân hình lảo đảo, tay mềm nhũn, trường kiếm rơi xuống đất, cả người té nhào về phía sau. May có một gã người hầu nhanh tay nhanh chân đỡ lấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại

- Lão gia… hắn… hôn mê rồi…

Quốc cữu nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Đưa hắn về phòng, chăm sóc cẩn thận!

Sắc mặt trở nên lạnh lùng:

- Để cho hắn rời khỏi, nhất định sẽ hỏi tội các ngươi.

Vài tên người hầu lập tức đáp ứng. Một gã cường tráng liền cõng Ngân diện nhân trên lưng, mấy người xúm xít xung quanh đưa hắn vào phòng.

Quốc cữu nhìn bọn họ rời đi, lẩm bẩm: "Nếu bên cạnh có nhiều cao thủ như vậy, sau này có chuyện gì cũng không lo".

Hơi trầm ngâm một lúc, chợt nhớ tới trong sảnh còn có khách, mới vội vàng quay vào.

Hàn Mạc ở ngoài cửa nhìn cảnh tượng đó, ngoại trừ cảm thán Quốc cữu gia đúng là giỏi giả vờ gia vịt mua chuộc lòng người, còn không khỏi kinh ngạc Ngân diện nhân đó sao lại xuất hiện nơi này?

Người khác có thể không nhận ra, nhưng Hàn Mạc thì đương nhiên có thể.

Người nọ không phải ai khác, chính là đại đồ đệ của Huyền Cơ hòa thượng Mặc Thập Nhị Lang.

Cái mặt nạ màu bạc quỷ dị kia, Hàn Mạc vẫn còn nhớ như in. Hôm nay, ở đây, là lần thứ ba gặp mặt.

Lần đầu tiên là trên đường đi Nghi Xuân vận chuyển lương. Lần thứ hai là trong tòa miếu cổ ở ngoại ô thành Tịch Xuân.

Mặc Thập Nhị Lang mỗi lần xuất hiện đều như du hồn, không thể ngờ tới.

Chẳng qua là Hàn Mạc không thể nghĩ ra lý do vì sao Mặc Thập Nhị Lang lại phải liều tính mạng cứu Quốc cữu? Hắn đương nhiên không tin Mặc Thập nhị cứu Quốc cữu là vì lòng trượng nghĩa bột phát. Càng không tin Mặc Thập Nhị Lang lấy tính mạng đổi tính mạng, để cầu một cuộc sống vinh hiển.

Hắn cau mày, cảm thấy trong chuyện này tất có kỳ quái, không đơn giản như mặt ngoài.

Trong mắt Hàn Mạc, Mặc Lập Nhị Lang cũng là nhân vật bí ẩn như Chu Tiểu Ngôn và Diễm Tuyết Cơ, tuy nhiên không có nhiều quan hệ nên dù hắn có chút nghi hoặc cũng không cần quan tâm nhiều làm gì.

Quốc cữu mỉm cười đang định vào sảnh, thì phía sau đã thấy người hầu luống cuống bẩm báo:

- Quốc cữu, lão gia… đến đây… đến…

Luống cuống lắp bắp bẩm báo, là Phó quản sự, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.

Quốc cữu gật đầu cười với Xương Đức Hầu xong mới quay lại, quát lớn:

- Cái gì đến đây? Nói rõ ra xem.

- Là… là… Hoàng hậu tới!

Phó quản sự cuối cùng cùng cũng thốt ra được.

Quốc cữu ngẩn ra. Trong sảnh, Tào Ân và Hàn Mạc cũng liếc nhau, nhíu mày. Hoàng hậu sớm không đến muộn không đến, lại đến vào lúc này, cũng thật khéo léo.

Quốc cữu sau một lúc ngẩn ra, vội vàng nói:

- Mau mai, đi nghênh đón Hoàng hậu!

Rồi bất chấp Tào Ân và Hàn Mạc, đi như chạy về phía cửa phỉ, bốn phía một đám người hầu nha hoàn cũng vội vàng chạy theo.

- Hầu gia, Hoàng hậu nương nương cũng có thể tùy tiện rời cung sao?

Hàn Mạc nhíu mày, hỏi Tào Ân.

Theo thông lệ, nữ quyến đã nhập cung tuyệt đối không thể dễ dàng rời cung. Chưa nói đến nhân vật cấp cao như Hoàng hậu, nếu muốn xuất cung về nhà thăm hỏi mẹ đẻ, cũng phải chuẩn bị một thời gian. Chẳng những phải được Hoàng đế cho phép, mà còn phải báo cho phủ đệ nhà mẹ đẻ, phải thông báo cho bộ Lễ, để quan viên bộ Lễ sắp xếp bố trí ở phủ đệ nhà mẹ đẻ, khua chiêng gióng trống ầm ĩ nghênh đón nương nương.

Hôm nay, Khánh hậu đột nhiên đến, không hề báo trước, đúng là khiến Hàn Mạc có chút kinh ngạc.

Tào Ân ngâng chén trà lên, cười nói:

- Nơi này là nước Khánh!

Y không nói gì thêm, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng

Khánh hậu có thể tùy ý ra vào hoàng cung, cũng chẳng khác nào thao túng lễ chế. Có thể không cần tôn trọng lễ chế quốc gia, cho thấy quyền lực của Khánh hậu tại nước Khánh lớn nhường nào.

Tào Ân nhấp ngụm trà, rồi nhẹ nhàng buông chén xuống, đứng dậy, chỉnh đốn trang phục, nói:

- Dẫu sao vẫn là Hoàng hậu nước Khánh, nếu gặp, chúng ta cũng nên ra chào một tiếng, lễ nghi là việc không thể né tránh.

Quốc cữu dẫn một đoàn gia nô ra cửa chờ đón Hoàng hậu, chưa đến cửa chính, đã thấy một đám người, dẫn đầu là mấy tên cung vệ mặc thường phục lưng đeo bội đao, lưng hùm vai gấu, chỉ cần xem cách đi đứng cũng thấy công phu tuyệt đối không thấp kém.

Bốn cung vệ đi trước, ngay sau đó là một giai nhân thân hình đầy đặn, một thân váy tơ vàng mềm mại, giống như ánh mặt trời chiếu qua quầng mây trắng. Mây trắng hòa lẫn với màu vàng mờ sáng, toát ra vẻ quý khí lộng lẫy. Hông đeo đai lưng màu hồng nhạt, quyến rũ dị thường. Trên người còn khoác áo lụa màu ngà, nhẹ nhàng như mây, ăn ý với cơ thể. Toàn bộ con người Khánh hậu, mềm mại uyển chuyển lả lướt nhẹ nhàng chẳng khác nào một đám mâu phiêu bồng trên bầu trời cao kia đang từ từ hạ xuống trần gian.

Nàng đội nón tre, che mặt bằng một cái khăn màu trắng, nếu là khăn màu đỏ thẫm, thì trông chẳng khác nào một tân nương tử.

Khăn che mặt màu bạc mềm mại, có thể nhìn thấu được dung nhan bên trong.

Đi phía sau có mấy cung nữ áo xanh, sau cùng lại có bốn cung vệ vũ dũng, tay đặt lên chuôi đao, lạnh lùng đảo xung quanh, cho dù là vào phủ Quốc cữu cũng không buông lỏng cảnh vệ.

Quốc cữu không ngờ Khánh hậu đến nhanh như thế, lập tức bước lên, quỳ xuống. Phủ Quốc cữu rộng lớn vô cùng, gia quyến tôi tớ không kịp đến đông đủ, chỉ có một đám nha hoàn hầu hạ ở chính viện, tất cả rầm rập mà quỳ xuống trên mặt đất.

- Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.

Quốc cữu tuy là huynh trưởng của Khánh hậu, nhưng lúc này vẫn phải theo nghi lễ quân thần.

Đám người phía sau cũng đồng loạt hô vang:

- Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!

Khánh hậu giơ tay cởi cái nón tre, lộ ra một dung nhan kiều diễm không thể tả. Búi tóc đen nhánh, đẹp đẽ quý phái, đại khí vô cùng. Tuy rằng xuất thân từ thương gia, nhưng vị Khánh hậu này, trời sinh ra đã vô cùng cao quý.

Cung nữ bên người tiếp nhận nón tre, Khánh hậu mới thản nhiên nói:

- Đứng dậy cả đi.

Quốc cữu đứng dậy, Khánh hậu thướt tha lướt đến bên cạnh, quan sát một hồi, rồi cười:

- Quốc cữu không có việc gì là tốt rồi, bản cung nghe nói Quốc cữu bị ám sát, cho nên đến đây thăm hỏi xem sao.

Quốc cữu cúi mình cung kính:

- Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.

Khánh hậu cười nhẹ, ngẩng đầu lên, đã thấy hai người khom mình thi lễ:

- Sứ thần nước Yến tham kiến Hoàng hậu nương nương.

Hai người chỉ khom mình thi lễ, không quỳ xuống lễ bái.

Khánh hậu đôi mắt giống như làn thu thủy hơi liếc về phía người trẻ tuổi ngắm nhìn một lúc, đôi mắt xinh đẹp như mỉm cười, cuối cùng bình thản nói:

- Miễn lễ!

- Hoàng hậu, hai vị này là sứ thần nước Yến.

Quốc cữu vội giới thiệu:

- Một vị là Xương Đức Hầu của nước Yến. Một vị là Phó sứ Hàn tướng quân.

Khánh hậu đôi mắt lưu chuyển, nhìn Hàn Mạc, giọng ngọt ngào:

- Chỉ mong được chờ đợi. Thiên lý cùng nàng trăng. Chỉ dựa vào mấy câu này, Hàn tướng quân đã đủ được xưng tụng là đệ nhất tài tử của nước Yến rồi.

Hàn Mạc cúi đầu đáp:

- Hoàng hậu quá khen, chẳng qua là mấy lời xằng bậy mà thôi.

Lòng thì lại nghĩ: "Nàng cũng có hứng thú với thi từ sao?"