Một ngày mưa dầm, từ tờ mờ sáng mưa phun đã bắt đầu rơi, chưa hề ngớt.
Viên Đạo Linh bị giết cũng đã qua 2 ngày, nhưng Tề Thiên Quan không hề có tin tức gì. Hàn Mạc vốn tưởng rằng Vân Thương Lan sẽ đi tìm mình, vậy mà ngay cả Vân Thương Lan cũng không hề ló mặt.
Càng gần ngày đại hôn của Công chúa, Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh cực kỳ tất bật bận rộn. Gần như ngày nào cũng dẫn vài tên quan viên tới nha môn bộ Lễ của nước Khánh, nói là tiến hành bàn bạc chi tiết, trên thực tế là đốc thúc nước Khánh chuẩn bị tốt cho hôn sự.
Hai ngày nay, Hàn Mạc cũng không ra khỏi phòng, túc trực bên cạnh Hồng Tụ.
Mưa tí tách không ngừng, qua trưa, có người bẩm báo Xương Đức Hầu cho gọi.
Hàn Mạc chỉnh đốn trang phục, đến chỗ ở của Xương Đức Hầu, đã thấy Xương Đức Hầu xiêm y nghiêm chỉnh, gật đầu chào, tâm trạng cũng không tốt lắm.
- Hầu gia!
Hàn Mạc chắp tay:
- Không biết truyền triệu hạ thần có gì chỉ bảo?
Hắn đoán Tào Ân gọi mình đến hoặc là vì hôn sự của Công chúa hoặc là vì việc mình bị hành thích lần trước.
Nhưng Tào Ân khẽ cau mày, nói:
- Ngươi cùng bản hầu đi phủ Quốc cữu một chuyến.
- Phủ quốc cữu?
- Đúng!
Tào Ân nói:
- Quốc cữu đêm qua cũng bị ám sát, chúng ta khẩn trương đến xem y bị như thế nào?
Hàn Mạc thất kinh. Không thể ngờ Lỗ Thượng Đức cũng bị ám sát, hơn nữa, thời gian lại gần nhau như vậy, sau cơn chấn động, dường như cũng nghĩ ra điều gì, mày lập tức nhăn lại.
Tào Ân dường như hiểu được tâm sự của Hàn Mạc, nói:
- Ngươi không cần nghĩ nhiều. Việc này đương nhiên không liên quan đến chúng ta, giả dụ có ai hoài nghi chúng ta cũng không sợ.
Hàn Mạc hôm trước vừa gặp nạn, Lỗ Thượng Đức cũng liền sau đó bị ám sát. Đối với một số người, tất sẽ đoán là do Hậu đảng làm, mà Hàn Mạc bị hành thích người nước Yến đương nhiên không chịu ngồi yên, cũng ngay lập tức có hành động trả thù.
Nhưng Hàn Mạc biết rõ hai ngày nay sứ đoàn nước Yến vẫn án binh, tuyệt đối không manh động.
Chẳng lẽ lại là người nước Ngụy dở trò?
Chuẩn bị xong xuôi, Tào Ân nói với Hàn Mạc:
- Ngươi và bản hầu đi cùng xe, có một số việc bản hầu muốn bàn với ngươi.
Hàn Mạc do dự một chút, tuy nhiên cũng không dám phản ứng.
Ra phủ, hai người ngồi chung một xe, có Ngự Lâm Quân hộ vệ, đi thẳng đến phủ Quốc cữu.
Tào Ân dựa vào thùng xe, trầm ngâm:
- Quốc cữu bị thích sát là việc lớn. Ngươi mới bị thích sát 3 ngày, y cũng liền bị thích sát. Trong lòng rất nhiều người, chỉ sợ đã hồ nghi chúng ta làm việc này.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
- Hầu gia chẳng phải vừa nói là việc này không liên quan đến chúng ta sao? Chúng ta có gì phải sợ?
Tào Ân cũng cười:
- Tất nhiên. Tuy nhiên bản hầu thấy hơi lạ. Đầu tiên là ngươi, giờ đến Quốc cữu. Bên trong rốt cuộc là có âm mưu gì? Chẳng lẽ đúng là người nước Ngụy muốn gây rối?
Xương Đức Hầu cũng không biết, hung thủ ám sát Hàn Mạc đã bị giết, cho nên lại nói tiếp:
- Hoặc là một thủ đoạn của Quốc cữu mà thôi.
- Thủ đoạn?
- Bản hầu thấy, so sánh với việc nước Ngụy dở trò sau lưng, thì khả năng Quốc cữu bày mưu có khả năng cao hơn.
Gương mặt xinh đẹp của Tào Ân tỏ ra bình tĩnh: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Ám sát ngươi, có lẽ là do Quốc cữu sau lưng sai khiến. Vân Thương Lan sau rất nhiều ngày truy tìm cũng đã mò ra chút manh mối. Quốc cữu có cảm giác sự tình không tốt, cho nên mới diễn kịch như vậy. Để người khác hoài nghi sứ đoàn nước Yến động thủ. Quốc cữu có lẽ là muốn đánh lạc hướng người khác…
Nếu không phải Hàn Mạc biết rõ sự tình, thì có lẽ phân tích của Tào Ân hắn cũng thấy hoàn toàn có lý.
- Hầu gia nói cũng có lý.
Hàn Mạc khẽ gật đầu:
- Chúng ta đi phủ Quốc cữu lần này, có phải là để xem Quốc cữu có thật sự là bị thương?
Tào Ân lại cười:
- Bản hầu lo là Quốc cữu nếu đã muốn nhân cơ hội này thì tất sẽ cố ý làm như bị thương thật. Y là người lo việc chuẩn bị cho đại hôn, nếu bị thương, đại hôn sẽ bị trì hoãn. Bản hầu luôn muốn biết, y có thể diễn đến mức độ nào…
- Nước Khánh đã đem việc đại hôn bố cáo thiên hạ.
Hàn Mạc nói:
- Quốc cữu cho dù bị thương, cũng không thể trì hoãn đại hôn. Trừ phi người nước Khánh bất chấp quốc thể.
Tào Ân gật đầu nói:
- Ngày kết hôn đương nhiên không thể thay đổi. Là bản hầu lo rằng đến lúc đó bên trong đại hôn có rắc rối. Quốc cữu nếu không bị thương, y là người lo việc đại hôn, có chuyện gì tất gánh vác trách nhiệm. Nhưng y mượn cớ bị thương không thể có mặt, đến lúc đó, có chuyện gì y cũng có cớ trốn tránh trách nhiệm.
Xe đi trong mưa, chậm rãi tiến về phía trước.
- Bản hầu kêu ngươi ngồi cùng xe là vì có việc muốn nói với ngươi.
Tào Ân nhìn Hàn Mạc, hạ giọng:
- Bản hầu hôm nay mới nhận được tin báo. Thành Yến Kinh xảy ra chuyện lớn.
Hàn Mạc nhìn Tào Ân.
Tào Ân chậm rãi nói:
- Thái tử mấy ngày trước vừa định đoạt việc hôn sự.
- Thế thì phải chúc mừng Thái tử điện hạ rồi.
Hàn Mạc vội đáp.
Tào Ân thản nhiên cười nói:
- Ngươi không hỏi ai là phi tử tương lai sao?
Hàn Mạc lập tức đáp:
- Có thể trở thành Thái tử phi, chắc phải là một cô nương thục đức hiền lương.
Tào Ân nhẹ nhàng cười, ghé sát lại:
- Vị Thái tử phi tương lai này e rằng ngươi cũng biết. Chính là khuê nữ của Tiêu gia, là cháu gái Tiêu thái sư.
Nhắc đến khuê nữ Tiêu gia, Hàn Mạc lòng thót lên, đã nghĩ đến Tiêu Linh Chỉ, nhưng trong nháy mắt, hắn hiểu Thái tử phi tương lai tuyệt đối không thể là Tiêu Linh Chỉ.
- Tiêu Minh Hồng?
Hàn Mạc hỏi.
Tào Ân gật đầu:
- Không sai. Chính là Tiêu Minh Hồng Tiêu cô nương.
Dừng một chút, cười nói:
- Danh tiếng của Tiêu cô nương ngươi hiểu hơn ai hết.
Hàn Mạc nhíu mày nhìn Tào Ân, không rõ ý tứ của y như thế nào.
Tào Ân chỉ thản nhiên cười, cũng không giải thích. Y hiển nhiên có điều định nói, nhưng rốt cuộc im lặng.
Hàn Mạc kỳ thật cũng đoán được Tào Ân định nói đến điều gì.
Cuộc hôn nhân này lại là một cuộc hôn nhân chính trị mà thôi. Thái tử và Tiêu Minh Hồng kết hôn, hiển nhiên là một thủ đoạn chính trị của Hoàng đế.
Một năm gần đây, Hoàng đế ủng hộ Hàn gia, Hàn gia cũng nhân cơ hội này nhanh chóng phát triển thế lực, trong triều đã trở thành một phe phái hùng mạnh. Hàn Phạm Hồ ba nhà kết đồng minh, đủ để cùng Tiêu Tô hình thành nên thế chân vạc, địa vị ngang nhau. Ở góc độ nào đó, hiện giờ khí thế của Hàn gia so với Tô gia đã có thể vượt qua.
Lúc này đây kết minh với nước Khánh, là một thắng lợi của Hàn gia. Tuy rằng Hoàng đế có ngầm ủng hộ, nhưng không thể phủ nhận vài lần liên tục đối chiến, Hàn gia đều chiếm thượng phong. Rất nhiều quan viên trung lập của nước Yến, đều đã mơ hồ hướng về phía Hàn gia. Điều này làm cho danh vọng của Hàn gia ngày càng cao, trong lòng Yến đế lại có chút bất an.
Cái mà Yến đế cần, chính là thế cân bằng.
Ngài giỏi nhất chính là giữ thế cân bằng, tam gia đại phái, ngài không hy vọng một phái thực lực đột nhiên cao hơn hẳn hai phái còn lại.
Yến đế nâng đỡ Hàn gia, quan viên nước Yến có thể thấy rất rõ.
Nước Yến là đất nước của thế gia, từ kinh thành đến địa phương, đại bộ phận quan viên đều là quan viên thế gia.
Nhưng không thể phủ nhận, quan viên phi thế gia tại nước Yến cũng là một lực lượng không thể bỏ qua. Tuy rằng từ kinh thành đến địa phương, thủ lĩnh quan viên đều là con cháu quý tộc, nhưng lớp quan lại ở giữa và tầng thấp đại bộ phận đều là quan viên phi thế gia.
Việc này cũng tựa như một cơ thể hoàn chỉnh vậy. Đầu là quan viên thế gia, nhưng thân thể tay chân là do quan viên phi thế gia tạo thành.
Nhóm quan viên phi thế gia, tuy rằng không có quyền lực tuyệt đối, nhưng sự việc cụ thể họ đều rất thành thục, so với quan viên thế gia năng lực còn cao hơn.
Ở góc độ nào đó, toàn bộ quan viên phi thế gia của nước Yến, so với quan viên thế gia đông đảo hơn hẳn. Chẳng qua là do quan chức không cao, nên ít khi có cơ hội xuất hiện trên triều mà thôi.
Trong đó tất nhiên cũng có một bộ phận nhỏ quan viên phi thế gia tham dự triều chính.
Tuy rằng quan viên phi thế gia bởi vì hoàn cảnh chính trị, nên một số người phải đầu nhập dưới trướng các thế gia. Nhưng nhóm quan viên đặc thù này hiểu rõ đạo lý, thế gia phập phồng, nay thắng mai bại, không thể chắc chắn cuối cùng ai thắng ai thua. Nhưng Hoàng đế thì luôn là chính thống, thế gia quan viên có thể không xem Hoàng đế là gì cả, nhưng rất nhiều quan viên phi thế gia ở sâu trong nội tâm vẫn còn coi trọng quyền uy tối thượng của Hoàng đế.
Nói cho cùng, nước Yến vẫn còn có họ Tào.
Cho nên đại bộ phận quan viên phi thế gia, đều nhìn sắc mặt của Hoàng đế mà làm việc. Hoàng đế nâng đỡ Hàn gia, liền có không ít quan viên phi thế gia bắt đầu lảng vảng trước cửa phủ của Hàn gia. Tuy rằng chưa chắc đã giúp được Hàn gia cái gì, nhưng thực tại cũng đủ khiến khí thế và uy vọng của Hàn gia ngày càng cao.
Theo đà lớn mạnh của Hàn gia, các quan viên phi thế gia qua lại cũng ngày càng nhiều.
Hoàng đế tất nhiên không muốn nhìn thấy Hàn gia nổi trội.
Ngày sẽ phải dùng một chút thủ đoạn để cân bằng thế cục.
Hôn nhân chính trị là một thủ đoạn hữu ích.
Một khi Thái tử cưới Tiêu cô nương, chẳng khác gì hoàng gia lại thả ra một tín hiệu, như vậy chắc chắn sẽ có nhiều quan viên phi thế gia một lần nữa cân nhắc thế cục, chắc chắn sẽ có nhiều quan viên phi thế gia muốn dựa lưng vào Tiêu gia.
Quan viên phi thế gia tuy không phải là diễn viên chính trong triều đình nước Yến, nhưng bọn họ cũng là một lực lượng có ảnh hưởng lớn. Trên chính đàn nước Yến, tất nhiên cũng phát huy tác dụng.
Hàn Mạc trong lòng cũng hiểu, Tào Ân tuy nguyện ý nói lại chuyện này cho hắn, nhưng y chung quy vẫn là người của hoàng tộc, cũng không tiện bộc bạch hết.