Lúc Vân Thương Lan tới biệt viện của hoàng gia, bình minh đã ló. Khuôn mặt anh tuấn của y, lúc này cũng lạnh toát, mặc trên người bộ giáp đen của Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh, hai tay nắm thành nắm đấm, phía sau có hai gã Phó tướng Cảnh Bị Doanh mặc bộ giáp theo sau, tới viện của Hàn Mạc.
Hàn Mạc giống như cây giáo, càng giống như một tảng đá tạc khắc lạnh băng, đứng dưới gốc cây to lớn trong viện, nhìn Vân Thương Lan đi tới, con mắt Hàn Mạc hiện rõ vẻ lạnh lùng đến kinh sợ.
Vân Thương Lan tiến tới, chắp tay nói:
- Hàn tướng quân, ngài… không sao chứ?
Hàn Mạc lạnh lùng cười, hạ giọng nói:
- Người đâu!
Tiếu Mộc ngay tức khắc từ ngoài viện đi tới, trên tay cầm một mũi tên, đi tới bên Hàn Mạc.
Hàn Mạc lấy mũi tên trong tay y, đưa cho Vân Thương Lan, lạnh lùng đáp:
- Vân đại nhân, mũi tên này, ngài thấy quen không?
Vân Thương Lan lấy mũi tên từ tay Hàn Mạc, sắc mặt thay đổi, lông mày co lại, loại tiễn nỗ này, y biết rất rõ, đây là tiễn nỗ chuyên dùng của Cảnh Bị Doanh, là Tinh chế đích tiễn nỗ của quân đội Khánh quốc.
Mũi tên cũng phân biệt thượng phẩm và hạ phẩm, do vậy chi phí cũng không giống nhau. So với cung tiễn, chi phícủa tiễn nỗ cũng cao không kém. Tiễn nỗ chỉ có quân đội mới có, hơn nữa loại tên tinh chế này, những đội binh bình thường cũng khó có được, chủ yếu được trang bị cho Cảnh Bị Doanh thành Thượng Kinh.
Vân Thương Lan đột nhiên thấy Hàn Mạc cầm mũi tên tinh chế đó, nét mặc biến sắc lạnh lùng một cách đáng sợ.
- Thích khách…. dùng cái này?
Vân Thương Lan ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói.
Biệt viện của hoàng gia có sự hộ vệ của thuộc hạ Vân Thương Lan, Hàn Mạc gặp thích khách, đoàn sứ giả Yến quốc ắt sẽ đem việc này báo cho bộ hạ của Vân Thương Lan, kêu Vân Thương Lan nhanh chóng đến đây.
Vân Thương Lan nhận được tin, hết sức kinh hãi, ra roi thúc ngựa, mau chóng chạy tới đây.
Nhưng Hàn Mạc không nói lời nào, đầu tiên đưa mũi tên tinh chế này ra, khiến cho Vân Thương Lan hết sức hoảng hốt.
Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Vân Thương Lan nói:
- Ngài phải cho ta một lời giải thích?
- Hàn Mạc, ngài biết đó, quân đội không bao giờ động thủ với ngài…. !
Vân Thương Lan nghiêm túc nói.
Hàn Mạc cười nhạt nói:
- Thế sự khó lường, không có việc gì có thể khẳng định được. Nhưng… cho dù có phải do quân đội hay không, mũi tên này chỉ có quân đội các ngài mới có!
Vân Thương Lan thở dài nói:
- Không sai, nhưng người dám động thủ với ngài, có thể làm được vô số mũi tên như vậy, e rằng việc này cũng không khó!
Hàn Mạc liếc Vân Thương Lan một cái rồi nói:
- Vân Thương Lan, ngài là Tử Y Vệ Phó chỉ huy sứ, ta đưa mũi tên này cho ngài, ngài biết phải làm gì rồi đó?
Vân Thương Lan trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Con đường này đã được phong toả, người của ta đang điều tra ở đó!
Một lại viên đeo mặt nạ từ ngoài viện vội vàng đi tới, thấy Vân Thương Lan bên cạnh Hàn Mạc, đứng một chỗ, cũng không lập tức đi tới bẩm báo.
- Điều tra ra điều gì rồi?
Hàn Mạc hỏi.
Lại viên hắc ám lúc này mới đi tới cúi người đáp:
- Đại nhân, móng tay và cổ áo còn lưu lại rất ít độc dược, đã đưa dụng cụ vào bên trong kiểm tra, bên trong… quả nhiên có độc tố, nhưng loại độc tố này bọn thuộc hạ chưa thấy bao giờ…!
Hàn Mạc nhíu mày lại.
Vân Thương Lan trầm ngâm một lát, muốn nói nhưng lại thôi, nhưng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Hàn tướng quân, độc dược ở đâu? Có thể để ta xem một chút được không?
Hàn Mạc cũng trầm ngâm một lát, thực ra trong lòng hắn cũng không tin quân đội muốn hành thích hắn. Vì việc này không mang lại lợi ích gì cho quân đội cả, hơn nữa còn biết rõ, đây là Khánh quốc, thực lực của mình không thể so với ở Yến quốc được, nếu muốn điều tra một số việc ở đây, vẫn cần Vân Thương Lan giúp một tay mới được.
Bên sân chỗ Hàn Mạc ở có một gian phòng nhỏ rất lịch sự tao nhã, Hàn Mạc cùng Vân Thương Lan đi theo lại viên hắc ám tiến vào đó, bên trong có hai tên lại viên đeo mặt nạ tiến tới hành lễ.
Cửa sổ đều được khép kín, trên bàn, đặt một bình sứ nhỏ, lại viên hắc ám đang dùng một cây kim bằng bạc rất cẩn thận lấy ra từ bình một ít bột mịn.
Nếu là người có thị lực tốt, cũng phải mở to mắt nhìn vào cây kim hồi lâu, mới nhìn thấy bên trên khó có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy những hột mịn đó.
Vân Thươgn Lan chau mày lại, nhìn chằm chằm vào cây kim bạc, chăm chú nhìn hồi lâu, mới nhắm mắt lại, dường như đang nghĩ tới điều gìđó.
Hàn Mạc ra hiệu cho bộ hạ thu hồi lại những bột mịn đó, đợi y giải thích.
Một lát sau, Vân Thương Lan mới mở mắt, nhìn Hàn Mạc, trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Hàn tướng quân, ngài đã nghe qua kim tằm chưa?
Ánh mắt Hàn Mạc hiện vẻ khó hiểu.
- Hàn tướng quân hẳn biết xuân tằm và thu tằm.
Vân Thương Lan chậm rãi nói:
- Đó là những con ngài phun ra tơ, chúng phun ra sợ tơ, màu trắng, có thể dùng để dệt lụa.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Độc dược và tơ tằm có chút quan hệ gì?
- Nếu ta không nhìn nhầm thì, đây là bột tằm vàng.
Vân Thương Lan cũng không tỏ ra chắc chắn lắm, chỉ là đoán mà thôi.
Hàn Mạc vuốt cằm, nhíu màu lại:
- " Bột kim tằm"? Đây là cái gì? Hắn chưa nghe thấy độc dược nào như vậy, nhìn sang mấy thuộc hạ bóng tối của mình, hỏi:
- Các ngươi đã nghe thấy loại độc dược này chưa?
Ba lại viên hắc ám đều là những người tinh tường độc dược của Tây Hoa Thính, lúc này cũng ngơ ngơ ngác ngác, đều lắc đầu.
- Điều này cũng không trách các ngươi được.
Vân Thương Lan nhẹ nhàng nói:
- Loại độc dược này, nửa năm trước ngẫu nhiên ta mới biết được thôi, cho đến bây giờ, đối với loại bột kim tằm này cũng không hoàn toàn rõ lắm.
Nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Kim tằm không giống như những tơ tằm bình thường, con ngài phun ra sơi tằm, mà kim tằm phun ra, không phải tơ tằm, mà là … là bột tằm!
- Kim tằm sinh trưởng ở vùng nào?
Hàn Mạc nghĩ một lát, mới nhẹ nhàng hỏi:
- Loại tằm này có độc tính gì?
Vân Thương Lan nói:
- Theo như ta được biết, kim tằm cũng là do tơ tằm nuôi mà thành, về việc nuôi ở chỗ nào, ta thực sự không rõ. Chỉ biết những con ngài non được ăn một loại thức ăn đặc thù, sống trong môi trường lạnh giá… tóm lại, muốn nuôi được một con kim tằm, cần hao tổn không ít tiền tài, hơn nữa… tỉ lệ sống sót không nhiều, một nghìn con tằm, nhưg để nuôi ra một con kim tằm, cũng chỉ được một hai con mà thôi.
Hàn Mạc hơi kinh ngạc, tỉ lệ sống sót ít như vậy, quả có chút khó tin, có thể thấy, loại kim tằm này quả quý hiếm vô cùng.
Tây Hoa Thính cũng đã nghiên cứu mấy loại độc dược rất quái dị, trong đó cũng đã chế ra những loại độc dược cực kỳ rờm rà phức tạp, nhưng kiểu nuôi kiêm tằm này, so với những độc dược của Tây Hoa Thính còn rườm rà phức tạp hơn nhiều.
- Loại bột kim tằm này, dược tính cực mạnh, chỉ cần dính vào da, trong chốc lát làm cho người ta mất hết cảm giác… !
Vân Thương Lan nhíu mày nói:
- Nhưng… loại bột kim tằm này vô cùng quý báu, thông thường, không thể lấy ra để tác chiến được.
Hàn Mạc hỏi:
- Không dùng để tác chiến? Vậy dùng để làm gì?
Vân Thương Lan nghĩ một lại, muốn nói nhưng lại thôi.
- Vân đại nhân, về việc này đoàn sứ giả Yến quốc ta sẽ có quyền chất vấn quý quốc.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Vũ khí mà thích khách dùng, đó là tên của quân đội, chỉ cần đưa mũi tên giao lên, không chỉ quân đội gặp phiền toái, ta nghĩ các ngươi cũng gặp không ít phiền toái. Cho nên… ta và ngươi nên hợp tác, tìm ra kẻ đứng sau tên thích khách, nếu không tìm ra kẻ chủ mưu, ta nghĩ rất nhiều người sẽ đắc ý nhìn xem trách nhiệm của các ngươi trong việc này, và cũng do quân đội các ngươi gánh vác!
Vân Thương Lan thở dài nói:
- Hàn tướng quân, ta cũng chỉ đoàn vậy thôi, không dám khẳng định. Loại bột kim bằn này, có tác dụng lớn nhất là… luyện đan!
- Luyện đan?
Hàn Mạc ngẩn người ra.
Vân Thương Lan gật đầu đáp:
- Đúng vậy, bộ kim tằm là nguyên liệu không thể thiếu trong việc luyện đan… !
Hàn Mạc nhìn Vân Thương Lan, thần sắc có chút kỳ quái.
Luyện đan, từ này không phải lần đầu tiên Hàn Mạc nghe thấy, nhưng đối công việc thần bì này, hắn vẫn không hiểu rõ được.
Nhưng Hàn Mạc lại biết rất rõ, người luyện đan, đa số là đệ tử Đạo gia.
Đạo gia cũng phân ra rất nhiều đạo phái, các đạo phái các cách tu luyện, cũng không giống nhau. Có một số đạo phái chuyên thuật trừ yêu diệt quái, để tạo công đức, ví dụ như Lao Sơn phái. Có những phái chú trọng việc tu sinh dưỡng khí, thở ra hít vào linh khí của trời đất để tu luyện thân thể, ví dụ như Hỗn Nguyên phái, Chính Dương phái. Có những phái đi tìm những linh đan và thuốc quý trong thiên hạ, sau đó luyện thành đan, muốn nhờ vào đường dẫn của đan dược mà đạt được thần thánh, trong đó có Đan Đỉnh phái và Linh Bảo phái.
Vân Thương Lan gọi nói bột kim tằm là dùng để luyện đan, Hàn Mạc nghĩ ra đầu tiên chính là Đạo gia, sau đó nghĩ tiếp đến Viên Đạo Linh.
Hàn Mạc không kìm nổi nắm tay lại, lẽ nào tên thích khách này, chính là do Viên Đạo linh đứng đằng sau chỉ đạo.
- Ý của ngài là thích khách lần này, là… quỷ kế của bọn đạo sĩ?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi, đôi mắt lộ vẻ trầm ngâm.
Vân Thương Lan cũng lộ vẻ khó hiểu
- Tạo ra bột kim tằm, không phải người bình thường có thể làm được, hơn nữa… bột kim tằm rất thần bí, không nhiều người biết sự tồn tại của loại thuốc này. Ngoài việc cần cho luyện đan, rất ít dùng cho cái gì khác… nếu muốn giết người, có nhiều thứ có khả năng độc sát cao hơn bột kim tằm rất nhiều… !
Hắn nhíu mày lại, vẫn có cái gìđó nghĩ không ra, nếu giết người, sao phải dùng loại quý báu như bột kim tằm.
Hàn Mạc nghĩ một lát, mới nói:
- Trước lúc thích khách muốn hành thích, rắc một ít bột kim tằm, rõ ràng nhìn thấy ánh vàng, vương trên người các bộ hạ của ta không ít, nhưng… sau này ta tìm trên người bọn họ, nhưng không tìm ra vết tích của bột kim tằm. Chút bột này, dùng kim bạc lấy từ móng tay và cổ áo của thiích khách… !
Vân Thương Lan nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên sáng bừng, cười nhạt nói:
- Nếu như vậy, lần này đối phương tự cho là thông mình rồi!
Hàn Mạc nói:
- Ý của ngươi là, hắn không ngờ chúng ta có thê tìm thấy bột kim tằm vương trên thi thể?
- Xem ra bọn họ quá đỗi tự tin.
Vân Thương Lan nói:
- Loại bột kim tằm này, e rằng sau khi rắc, vì một số lý do nào đó, sẽ biến mất rất nhanh… nhất định đối phương đối với bột kim tằm rất tự tin, cho rằng nhất định sẽ không để lại dấu vết liên quan đến bột kim tằm, nhưng… bọn họ không ngờ Hàn tướng quân có thể tìm thấy dấu vết qua móng tay và cổ áo.