Bị khống chế, dùng sức cũng không thể thoát, Hàn Mạc chỉ có thể dùng tâm lý chiến, thử uốn tấc lưỡi khiêu khích đối phương mở miệng, hy vọng có cơ hội thoát thân.
Nhưng đối phương vẫn lẳng lặng mà đứng đó, không một tiếng động, trong phòng lúc này im ắng rợn người.
- Hóa ra là ngươi bị câm điếc.
Hàn Mạc khe khẽ thở dài.
- Híc híc…
Một điệu cười quyến rũ vang lên, thoảng qua nhưng nghe khá quen tai. Giống như kiều như mị. Lại như mưa móc tưới xuống nhân gian, trong không phí lập tức ngậy lên mùi hương rất mực xuân tình.
Sau tiếng cười khúc khích quyến rũ đó, một giọng nói quyến rũ vang lên, phong tình như gió xuân:
- Ai nói là ta câm điếc?
Lời vừa dứt, đèn đã sáng. Hàn Mạc sửng sốt. Trong nháy máy, hắn rốt cuộc thấy được dung nhan thích khách trước mặt. Đó là một mỹ nhân khiến cho người ta ngộp thở. Môi như son. Mặt như hoa. Da như tuyết. Mày như liễu. Lưng như ong. Tòa thân xiêm y màu đen, thân hình đầy đặn rất thục nhân, ẩn dưới hắc y che phủ, gương mặt có vẻ cũng rất linh hoạt, lanh lợi.
Một đôi mắt như thu thủy liếc nhìn Hàn Mạc, nhìn từ trên xuống dưới, như cười như không, tay nhẹ nhàng vén tóc, động tác mềm mại duyên dáng, đưa tay nhấc chân lên, lộ ra một vẻ quyến rũ đỉnh điểm.
Hàn Mạc ngơ ngác nhìn, miệng thở dốc:
- Ngươi… ta…
Trong lúc nhất thời, đúng là không biết thế là tốt hay xấu nữa.
Nữ tử khóe miệng mỉm cười, lắc nhẹ vòng eo, xuân tình như sóng, nhìn quanh nhìn quất, rồi cười khúc khích, dừng lại ở gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc đang kinh ngạc, mày liễu dướn lên: Nguồn truyện:
- Ngươi cái gì ngươi? Ta cái gì ta? Ngươi không phải nói là ta câm điếc sao? Ngươi làm sao lại câm điếc như vậy?
Vừa nói, nàng vừa tới bên giường, sau đó nằm lên một bên, một tay chống trán, đối mặt với Hàn Mạc, như cười như không, mùi hương ngạt ngào nhẹ nhàng tỏa ra xộc thẳng vào mũi hắn.
Tư thế này của nàng càng lộ rõ đường cong tuyệt hảo, mắt chớp chớp, khóe miệng mỉm cười, mặt kề mặt.
Hàn Mạc thân thể không nhúc nhích, nhưng đầu vẫn hoạt động, nhìn dung nhan tiên giáng trước mặt, lòng không kích động mà ngược lại có chút tức giận.
Phụ nhân này, đùa cũng hơi quá trớn.
Cơ thể của hắn dược tính chưa tiêu tán, lúc này, gương mặt xinh đẹp lại kề ngay trước mặt, càng làm hắn nổi nóng, đúng là máu trong người đã trào lên rồi.
Nữ tử này, đúng là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi Diễm Tuyết Cơ.
Từ biệt ở Nghi Xuân, đã lâu không gặp, không thể tưởng tượng tại nước Khánh, trên chiếc thuyền hoa này, nàng lại bày ra một trò đùa quỷ quái khác.
Nữ nhân đáng ghét kia, thậm chí lại đưa cái lưỡi ra nhẹ nhàng mơn trớn hắn. Động tác thuần thục vô cùng, khiến Hàn Mạc bất giác nhắm mắt lại.
- Ta không đẹp sao?
Diễm Tuyết Cơ chu miệng lại thổi một hơi, hương thơm nức mũi, chạm vào gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc, cười khoái chá:
- Ngươi vì sao phải nhắm mắt?
Hàn Mạc cười khổ:
- Nàng cũng biết, nàng làm như vậy, khiến nam nhân rất mất mặt. Ta thừa nhận bản lĩnh nàng cao hơn ta, nhưng nàng… nàng làm như vậy là sỉ nhục danh dự của nam nhân. Cái gọi là "chồng nói vợ nghe", nàng trêu đùa nam nhân của chính mình, hành vi của nàng đã vi phạm chuẩn mực đạo đức của nữ nhân.
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, bộ ngực ba đào kề sát, lại dùng cái lưỡi đầu tiên là lướt nhẹ trên vành tai Hàn Mạc, khẽ cắn một cái, để lộ dấu răng, oán hận nói:
- Ở trong này ăn chơi đàng điếm, còn muốn cùng nữ nhân khác hát xướng. Hừ, Hàn Mạc tướng quân, ngươi thật thoải mái a. Ngươi nếu không tuân thủ "Nam đạo" ta vì sao phải tuân thủ "Nữ tắc".
Hàn Mạc thở dài:
- Cho nên ngươi mới đối xử với ta như vậy?
- Có gì sai sao?
Diễm Tuyết Cơ khẽ cắn cặp môi thơm:
- Ngươi hiện tại không thể cử động, làm gì được ta?
Rồi cười ha ha:
- Đừng nói là ngươi lại muốn đánh mông ta đấy?
Hàn Mạc dục hỏa bốc cháy, sợ nhất chính là từ này. Diễm Tuyết Cơ vừa dứt lời, hắn đã liên tưởng đến cặp mông tròn xoe đầy đặn của nàng, cắn răng nói:
- Ngươi yên tâm, ngươi chạy cũng không được.
Diễm Tuyết Cơ cười hì hì, hồn nhiên như một tiểu cô nương bình thường, thân hình mềm mại uốn éo, giống như con cáo đã thành tinh. Chiếc giường này khá rộng, đủ để nàng nhẹ nhàng chuyển động, eo nhỏ mông to, bị hắc y bao phủ. Mông nhẹ nhàng đong đưa, vòng eo tinh tế, càng tăng thêm vẻ kiều mị. Bộ ngực sữa vun cao, ở tư thế này, trông như dãy núi phập phồng, mềm cả lòng người.
Động tác như vậy, do một nữ nhân bình thường làm, đã là cực kỳ kích thích. Huống chi là Diễm Tuyết Cơ tuyệt sắc? Càng khiến cho người ta kích động khôn cùng.
Nữ tử quyến rũ này, trên mặt chúm chím cười, lại khẽ kiếm bờ môi đỏ mọng, đúng là hương diễm tột đỉnh.
Hồ ly chết tiệt, không hiểu vì sao học được nhiều động tác gợi tình như vậy.
Hàn Mạc trong lòng tức giận, biết rõ mình đang bị hỏa dục dày vò, "hồ ly tinh" kia không ngờ không có chút thông cảm, lại còn bày ra đủ động tác nóng bỏng như thế.
Nếu không phải thân hình bất động, Hàn Mạc thậm chí muốn đi lên nuốt chửng báu vật kia vào bụng. Trong đầu chợt hình dung đến cảnh song trùng hấp dẫn của hai người ở trong doanh trướng.
Hàn tướng quân xấu hổ vô cùng, tay chân không thể động đậy, chỉ có "tiểu tướng quân" là ngẩng cao đầu mà thôi.
Diễm Tuyết Cơ ánh mắt nham hiểm, đã sớm nhìn thấy, lại cắn cặp môi đỏ, liếc Hàn Mạc một cái, lập tức cười khanh khách, đứng lên, thân hình mềm mại lướt đến bên người Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Hàn tướng quân, ngươi lúc trước ở dưới lầu cùng một nhóm văn nhân tài tử mặc khách đàm đạo đàn sách, phong độ văn nhã, sao bây giờ lại thành bộ dạng như thế này?
Hàn Mạc đảo mắt, nghiêm mặt nói:
- Chuyện thường tình của con người, có gì đáng gọi là mất mặt? Dù sao nàng cũng không phải chưa từng thấy…
Diễm Tuyết Cơ khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ, sóng mắt lưu động, lại cắn lỗ tai Hàn Mạc một cái nữa.
Hàn Mạc nghe mùi thơm trên người nàng dục tình dâng trào, không kìm nổi quay đầu lại, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, nhưng "hồ ly" dường như cố ý sửa trị hắn, cười ha ha, lắc người tránh đi. Hàn Mạc bất lực nghiến răng nghiến lợi.
- Vừa mới cùng nữ tử khác tình tự, giờ đã muốn có ta, như vậy mà được sao?
Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách, sóng mắt lưu động,
Hàn Mạc thở dài:
- Tình tự khi nào? Nàng điêu quá rồi đấy.
- Ta không điêu!
Diễm Tuyết Cơ ngồi xuống, vươn chân lên, đặt lên bụng Hàn Mạc, dùng cặp đùi thon đẹp cọ vào hắn, khiêu khích Hàn tướng quân. Rồi lại rút chân về. Rồi lại cọ cọ. Lại rút chân về. Khiến Hàn Mạc toàn thân muốn nổ tung.
- Xuân dược kia… là do nàng?
Hàn Mạc thở dốc, oán hận nhìn nữ tử quái chiêu xinh đẹp quái chiêu đang đùa giỡn mình.
Diễm Tuyết Cơ gật đầu:
- Ngươi biết là tốt rồi. Tiên Vân là người của ta. Ta sai nàng cho chút thuốc vào chén trà, nàng sao dám cự tuyệt?
Hàn Mạc sửng sốt, không thể tưởng kẻ đứng đầu hồ Khổng Tước chính là Diễm Tuyết Cơ.
Hồ ly tinh này đúng là thần thông quảng đại.
Diễm Tuyết Cơ khẽ vuốt ve vùng bụng Hàn Mạc, lại chạm vào "tiểu tướng quân":
- Ta muốn xem Hàn tướng quân định lực thế nào?
Hàn Mạc căm giận nói:
- Vậy nàng vì sao không kiên trì? Nếu đợi thêm chút nữa, dược tính phát tác, chẳng phải là có trò hay xem sao?
Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách:
- Sau ta nghĩ lại, không muốn nhìn nam nhân của mình ngay trước mặt làm bậy với nữ nhân khác. Ta lo lắng ngươi không khống chế được, lại bị nữ tử kia dụ hoặc, ta nhất định không kiềm chế được mà giết ngươi mất.
- Nàng là con bọ cạp mẹ sao?
Hàn Mạc nhìn nàng, "hồ ly tinh" này không ngừng khiêu khích mình. Đôi chân như con chuột nhỏ liên tục chọc vào "tiểu tướng quân", làm cho Hàn Mạc cực kỳ bất mãn:
- Nàng đừng có vậy nữa? Mau đưa cho ta thuốc giải độc?
Diễm Tuyết Cơ cười:
- Giải độc? Giải độc như thế nào?
- Nàng hạ độc, thuốc giải chắc chắn có trên người nàng.
Hàn Mạc nghiến răng nghiến lợi:
- Bà già xấu xa kia, nàng nếu còn chọc ta, một lát nữa sẽ phải cầu xin ta…
Diễm Tuyết Cơ ra vẻ sợ hãi nói:
- Ngươi nói vậy, ta càng không dám đưa thuốc giải. Ta cho ngươi thuốc giải, ngươi lại giáo huấn ta… ôi… sợ quá!
Nói xong cười rộ lên rất tinh quái…
Hàn Mạc nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
"Hồ ly tinh" này tuy rằng xa cách lâu ngày, gặp lại đúng là rất vui mừng, nhưng giờ trêu đùa quá trớn, khiến hắn có chút tức giận.
Là nữ nhân của mình, chẳng phải là chân thành săn sóc, lại muốn tra tấn nam nhân của mình?
Nhưng xem ra nữ nhân này đúng là không chịu dừng lại, khiến Hàn tướng quân thú huyết sôi trào, dục vọng bốc cháy ngùn ngụt.
Thấy Hàn Mạc không nói gì, Diễm Tuyết Cơ nghiêng người, ngồi ngay cạnh, ghé sát người vào Hàn Mạc, đôi gò bồng đảo liền dán vào ngực Hàn Mạc, Hàn Mạc cảm nhận rõ ràng đôi bồng đảo co giãn và ấm nóng.
Trong lúc đó, lại cảm giác rõ mông dán vào "tiểu tướng quân", Hàn Mạc thậm chí đã cảm nhận được "tiểu tướng quân" lọt vào trong khe lạch, tuy rằng cách quần áo nhưng vẫn dễ dàng đoán được, đó chính là mông của Diễm Tuyết Cơ.
Diễm Tuyết Cơ phần trên dán sát vào Hàn Mạc, hơi thở thơm ngát, khuông mặt xinh đẹp kề bên, cặp mắt xuân thủy ướt át, thân hình mềm mại cử động:
- Tiểu khốn khiếp, thuốc giải chỉ có một cách…
Hàn Mạc cảm thấy tim đập thình thịch, trên mặt cũng vì dược tính mà đỏ lên, hô hấp dồn dập:
- Cách nào?
Diễm Tuyết Cơ đưa tay xuống, nắm lấy "tiểu tướng quân" đã thẳng đứng. Trong nháy mắt, Hàn Mạc cảm thấy thân mình như tê dại,
Tay Diễm Tuyết Cơ hơi run rẩy, nắm lấy, vuốt ve, cúi xuống cắn khẽ mũi Hàn Mạc, tay nắm chặt tiểu tướng quân, oán hận nói:
- Tiểu khốn khiếp, ngươi giả ngu sao? Ngươi dám nói… không biết phương pháp giải độc?
Hàn Mạc nhìn gương mặt đẹp mê muội lòng kia, nuốt nước miếng:
- Bảo bối… cho ta thuốc giải đi…