TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 617: Thành Thượng Kinh

Trèo non lội suối, đi qua một thành trấn, đội ngũ tại đất Khánh quốc đi mất hơn mười ngày, kinh thành cũng càng ngày càng gần. Dọc đường tuy vất vả, nhưng không có chuyện gì, cũng là một hành trình thuận lợi từ sau khi nhập quan.

Lúc nhập quan, Vân Thương Lan đã dùng bồ câu báo tin, Tử Y Vệ ẩn núp khắp nơi đều tập trung đến những con đường phía trước đội ngũ, thăm dò, điều tra các thế lực tình nghi, chính là sai Tử Y Vệ dọn dẹp chướng ngại ven đường,

Tử Y Vệ dù sao cũng là nha môn hắc ám hùng mạnh của Khánh quốc, cùng với Hắc Kỳ của Ngụy quốc và Tây Hoa Thính của Yến quốc nổi danh, hiệu suất làm việc không hề thấp. Đội ngũ hòa thân đi trên đường tự nhiên có quan viên dàn xếp, ân cần hầu hạ, không cho ai tới gần xe ngựa của Công chúa.

Ngày nhập quan thứ mười ba, sau giờ ngọ, đội ngũ rốt cục nhìn đến chân trời xa vời vợi, kinh thành khí thế và rộng lớn, tựa như dã thú khổng lồ đang nằm ngủ đông.

Giống như một bóng đen lớn, trông về phía kinh thành trang nghiêm rộng lớn làm cho người ta có một cảm giác áp bách hùng mạnh.

Chưa tới gần mà Hàn Mạc đã cảm giác được, kinh thành Khánh quốc so với kinh thành Yến quốc to hơn không phải là ít.

Vốn kinh thành Yến quốc đã trải qua hơn trăm năm cải tạo xây dựng thêm, đã là thành trì hiếm thấy trong thiên hạ. Kinh thành Yến quốc chứa được mấy chục vạn quan viên dân chúng.

Nhưng lúc này nhìn kinh thành hiện ra trước mắt, Hàn Mạc mới hiểu cái gì chân chính là thiên hạ đệ nhất thành, càng hiểu được vì sao Khánh quốc luôn có một loại kiêu ngạo chính tông.

Thành Thượng Kinh đã trải qua mấy trăm năm mưa gió, đầy tang thương, cũng đầy tính lịch sử.

Hàn Mạc rất rõ ràng, thời kỳ Đại Tề, tòa thành này là thủ đô Đại Tề, sau hơn hai trăm năm, sau khi Khánh quốc Lý thị đoạt mất giang sơn, tòa thành này cũng là thủ đô Khánh quốc.

Đương thời tất cả các thành trì, kinh thành Khánh quốc nhiều cổng thành nhất, mỗi một mặt đều mở một đại môn, tả hữu hai bên có hai cửa, tổng cộng 12 cửa thành.

Đây cũng biểu hiện cho sự rộng lớn của Khánh đô.

Thành Thượng Kinh lấy cửa Nam làm cửa chính, bốn phía đều là loại cửa khuyết và tháp cao, to, tăng cường phòng ngự.

Ngoài ra, phía bắc kinh thành là sông Đán, phía tây là nhánh của sông Đán - sông Hân Thủy, hai sông này ở hai mặt Tây Bắc kinh thành tạo thành kênh đào thiên nhiên bảo vệ kinh thành.

Ngoài ra, Khánh quốc lại theo thứ tự mở ở mặt Đông và chính Nam mở ra hai cây cầu bắc qua sông bảo vệ thành, trên sông đều là các cây cầu cỡ lớn nối với nhau. Toàn bộ thành Thượng Kinh bị nước bao quanh. Người trong này đã tuyên bố đây là thành trì dễ thủ khó công nhất, tuy rằng có chút khuyếch đại, nhưng thành này phòng thủ mạnh mẽ là chuyện thật.

Đội ngũ tới gần kinh thành, lại nghe phía trước vang lên tiếng nhạc, tuy rằng còn cách một khoảng nhưng mà tiêng nhạc truyền tới rất là có khí thế.

Từ đằng xa đã xuất hiện nhiều nhân mã, sắc cờ tung bay, cờ phấp phới, người đông nghìn nghịt.

Vân Thương Lan dừng ngựa bên cạnh Tào Ân, cười nói:

- Hầu gia, đến kinh rồi, đây là đoàn tiếp đón.

Tào Ân gật đầu, thản nhiên cười, không nói gì.

Từ bên kia chạy đến một đội nhân mã, một đám người mặc quan phục, xem hình thức quan phục, phẩm chất, cấp độ không hề thấp.

Đi tới gần, đám người kia liền dừng ngựa. Một người đứng trước không mặc áo quan mà mặc một thân cẩm bào, tuổi trên dưới 40, râu hình chữ bát, mặt chữ điền, tướng mạo đường đường, dáng người cân xứng, tuổi trẻ nhất định là một mĩ nam tử.

Người này thoạt nhìn rất có phong độ, nhìn trông cũng nho nhã, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến, quan viên phía sau y cũng đều xuống ngựa, đi theo người đàn ông trung niên kia bước nhanh đến tiếp đón.

Vân Thương Lan nhìn người đàn ông trung niên, lông mày khẽ nhíu, lâp tức hướng Tào Ân nói:

- Hầu gia, đó là Khánh quốc Lễ bộ Thượng thư Lỗ Thượng Đức, cũng là quốc cữu, chính là huynh trưởng của Hoàng hậu!

Tào Ân hơi hơi vuốt cằm, nhìn thấy vị quốc cữu kia đã đến, cũng xoay mình xuống ngựa.

Hàn Mạc lúc này đã tiến đến, xuống ngựa đi bên cạnh Tào Ân. Tào Ân và Hàn Mạc liếc nhau, chủ động đứng lên, lại nghe phía bên kia quốc cữu Lỗ Thượng Đức đã cười to nói:

- Vị này chính là Xương Đức Hầu? Dọc đường đã vất vả rồi!

Y nâng hai tay lên, hai ba bước tới trước mặt Tào Ân, chắp nói:

- Bỉ nhan Lỗ Thượng Đức, phụng chỉ đến đón Công chúa và Hầu gia, chư vị một đường vất vả rồi!

Tào Ân chắp tay cười:

- Hóa ra là quốc cữu đại nhân, làm phiền ngài tiếp đón!

Quốc cữu sảng khoái cười nói:

- Hầu gia, hôm nay ta không mặc quan phục, chỉ mặc một thân xiêm y đơn giản tới đón, ngài đừng trách móc ta. Công chúa quý quốc sắp trở thành Thái tử phi của Khánh quốc ta, Yến Khánh hai nước là người một nhà, nếu ta mặc quan phục đến, thì là quá khách khí rồi, như vậy không thân thiết!

Tào Ân nhợt nhạt cười:

- Quốc cữu có tâm.

Quốc cữu quay lại giới thiệu một số quan viên, chủ yếu là quan viên bộ Lễ và Hồng Tư Lự. Quan viên Hồng Tư Lự đứng cạnh quốc cữu, thoạt nhìn đối nhân xử thế cũng rất hiền hòa.

Đợi giới thiệu xong toàn bộ quan viên, Tào Ân lúc này mới quay lại giới thiệu nói:

-Vị này chính là đại Yến phó sứ Hàn Mạc, vị này chính là Lễ bộ Thị lang của chúng ta Tống Thế Thanh Tống đại nhân!

Quốc cữu lập tức chắp tay, đánh giá Hàn Mạc cao thấp một phen, cười nói:

- Vị này là Hàn phó sứ? Đã nghe qua, thật là thiếu niên tuấn kiệt a!

Hàn Mạc chắp tay mỉm cười nói:

- Quốc cữu gia quá khen, chỉ là hư danh, ta không đảm đương nổi lời khen của quốc cữu!

Quốc cữu cười ha hả, lúc này mới hướng Vân Thương Lan nói:

- Vân đại nhân, dọc đường ngươi hộ tống Công chúa tới kinh, thật là có công, bản quan nhất định báo lên Thánh thượng ban thưởng cho ngươi!

Thần sắc Vân Thương Lan thản nhiên, bình tĩnh nói:

- Quốc cữu, Công chúa trên đường bị kinh sợ, hay là cho đội ngũ vào thành sớm, để Công chúa sớm nghỉ ngơi!

- Sợ hãi?

Quốc cữu nhíu mày:

- Vân đại nhân xin chỉ giáo!

Vân Thương Lan chăm chú nhìn vào khuôn mặt của quốc cữu, chậm rãi nói:

- Công chúa tiến vào cảnh nội Khánh quốc ta, gặp một lần ám sát, may mắn Công chúa vô sự, nếu không… Vân mỗ phải lấy cái chết tạ tội!

Lới y vừa dứt, bọn quan viên Khánh quốc đều làm ra vẻ giật mình, Liên quốc cữu thần sắc cũng đại biến, thất thanh nói:

- Cái gì? Công chúa gặp chuyện?

Y làm như thật sự không biết việc ám sát, vẻ giật mình cũng không giống như giả bộ.

Hàn Mạc ở bên cạnh cũng đang đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy vẻ mặt quốc cữu chân thành tha thiết, lông mày nhíu lại, chỉ cảm thấy việc này cùng với Hậu đảng Khánh quốc không có quan hệ, hoặc là vị quốc cữu gia này có tài làm diễn viên.

Quốc cữu tức là huynh trưởng của Hoàng hậu, cũng chính là trung tâm của Hậu đảng, nếu lần ám sát này là do Hậu đảng đứng sau, vị quốc cữu này hẳn là phải biết chút ít, vẻ mặt sẽ không chân thành tha thiết như vậy.

Tào Ân thản nhiên cười, nói:

- Một gã hung phạm trong đó đã bị chúng ta bắt được, cũng đưa tới kinh thành,có thể tra ra manh mối hay không thì phải thẩm vấn

Dừng lại một chú, thản nhiên cười nói:

- Vị hung phạm này, cũng là An Quân Sứ của quý quốc Tần Tư. Hiện giờ y đang ở trong đội ngũ, bản hầu muốn nói trước với quốc cữu, tuy rằng hắn là quan viên quý quốc, nhưng lại ám sát công chúa Đại Yến chúng ta, cho nên,… tạm thời không thể giao cho quý quốc..!

Tào Ân vừa nói lời này ra, mọi người đều cả kinh.

Quan viên Khánh quốc đã có người kêu lên:

- Không có khả năng, việc này tuyệt đối không thể!

Vân Thương Lan nhìn người nọ, cũng nhận thức người này và Tần Tư quan hệ rất tốt, cười lạnh nói:

- Không có gì là không có khả năng, quả thật là Tần Tư ám sát công chúa!

Tần Tư là người của Hậu đảng, tuy rằng Vân Thương Lan thật sự không muốn tin người Khánh quốc đứng sau sự kiện ám sát này, nhưng y lại hi vọng có thể lợi dụng cơ hội này, cho Hậu đảng một cú đả kích.

Sắc mặt quốc cữu đã không còn tốt như lúc trước, trầm ngâm một chút, rốt cục nói:

- Việc này sau này bàn sau, Hầu gia, vào thành thôi!

Nhưng vào lúc này, một gã quan viên tiến đến nói:

- Quốc cữu, Công chúa vào thành, không cần nhiều binh sĩ Yến quốc như vậy. Ngoài thành có doanh địa, để một bộ phận binh sĩ tách ra theo Công chúa vào thành, số binh sĩ còn lại đóng ở ngoài đi!

Hàn Mạc lập tức nói:

- Ngự Lâm Quân chúng ta phụng mệnh, bảo vệ Công chúa và Hầu gia, khi nào đại hôn còn chưa đến thì chúng ta còn không rời đi nửa bước!

Tào Ân cũng thản nhiên cười nói:

- Quốc cữu, chúng ta sẽ vào thành mà không thiếu người nào, nếu không cho phép, Công chúa của chúng ta sẽ không vào thành!

Giọng điệu tuy dịu dàng, nhưng mà sự dịu dàng này lại mang một loại khó có thể cự tuyệt.

Quốc cữu quay đầu lại nói với viên quan kia:

- Nói cũng đúng,đây đều là hộ vệ của Công chúa, sao có thể chia ra được. Huống chi Yến Khánh hai nước là huynh đệ, đóng quân ngoài thành thì là đạo lý gì?

Cười hướng Tào Ân chắp tay nói:

- Hầu gia đừng trách móc, mau mau vào thành, Thánh thượng đã hạ ý chí, sứ đoàn Yến quốc tiến vào biệt viện hoàng gia, đây là đại ân sủng a!

Tào Ân thản nhiên cười nói:

- Ta không phải là thần tử Khánh quốc, quý quốc an bài, chỉ có thể nói là nhiệt tình, không thể xưng là ân sủng!

Quốc cữu cười ha hả nói:

- Đúng đúng, là ta nói nhảm!

Lúc này đội ngũ chào đón ở sau đã đến, chiêng trống vang trời, lễ nhạc thanh thanh, ở hai bên đường lớn hoan nghênh, Yến quốc sứ đoàn cuối cùng tiến vào "thiên hạ đệ nhất thành" này.

Thành Thượng Kinh khí thế vô biên, lầu các san sát, đường phố so với Yến Kinh cũng rộng hơn không ít.

"Thiên hạ đệ nhất thành" một mảnh phồn hoa, ven đường là tửu lâu trà các, ngói xanh tường mỏng, cây cao thấp thoáng, cảnh trí đẹp đẽ.

Trên đường cái đã có binh sĩ Khánh quốc đứng hai bên, nghiêm cấm mọi người đi lại giữa đường. Ở hai bên sườn, người ngựa đi lại chật như nêm, ngựa xe như nước, không ít người chạy lại xem Yến quốc sứ đoàn.

Yến quốc sứ đoàn đều là binh sĩ tinh nhuệ nhất đẳng, dáng người phần lớn là cường tráng, trên người giáp trụ hoàn mĩ, một đám vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không chớp mắt, cưỡi trên lưng tuấn mã, hoàn toàn xứng đáng là một đội quân tinh nhuệ, chẳng những sức chiến đấu dũng mãnh, chính là đi lại trên đường phố trông cực kì có khí thế.

Hai bên đường mọi người thấp giọng nghị luận. Hàn Mạc cũng chú ý tới, trong đám người có nhiều văn nhân mặc khách mặc áo dài tay cầm quạt xếp, ưỡn ngực, nâng đầu, luôn luôn chỉ chỉ trỏ trỏ vào xa ngựa của công chúa, sau đó nói vào tai nhau mấy câu, lập tức phát ra một trận cười quái dị, trên mặt đều hiện ra vẻ khinh thường.

Tình cảnh như vậy, không ngờ trên đường chứng kiến rất nhiều, nhìn bên trong thì nhiều văn nhân mặc khách, nhưng quá nửa là hiện ra vẻ khinh thường trên mặt.

Hàn Mạc không phải thằng ngốc, tuy rằng tiếng người hỗn loạn, nhưng hắn cũng đoán ra tâm tư những văn nhân này.

Yến quốc gả công chúa, những người đọc sách không rõ chân tướng liền hiểu rằng, đó là Yến quốc hướng Khánh quốc cúi đầu, làm một bang nhỏ của đại quốc, liền làm cho nhừng người đọc sách này tràn ngập sự kiêu ngạo và tự tôn. Trong mắt bọn họ Yến quốc chẳng qua chỉ là một nước chư hầu mà thôi, cho nên nhìn Yến quốc đưa Công chúa, làm thỏa mxn hư vinh con dân thượng quốc của họ.

Trong lòng Hàn Mạc chỉ có thể cảm thán, có đôi khi đọc sách nhiều, làm hương khí sung mãn, cũng quả thật có chút văn chương tài ba, có văn hóa sâu đậm, nhưng cũng khiến văn nhân quốc gia này không ốm mà rên trong gió. Yếu đuối, mất đi tính thiết huyết của nam nhân.

6 quốc gia thống trị thiên hạ đã hơn trăm năm, miễn bàn tới Nam Phong quốc, Ngụy Yến hai nước từ đầu đến cuối đều thịnh hành võ nghệ. Đặc biệt là Ngụy quốc, dân chúng thuở nhỏ đều trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc, mà Yến quốc thế gia trực thuộc, lúc nông nhàn cũng chưa bao giờ gián đoạn huấn luyện dân binh. Yến quốc hoàng đế càng là vì duy trì võ phong, hàng năm đều cổ súy bách tính, tiến hành săn bắn hai lần. Quân nhân Yến quốc có chế độ vô cùng tốt, bất kể là quân chính quy hay là hộ vệ, đều nhận được sự tôn kính.

Mà Khánh quốc kể từ khi lập quốc, tự xưng là thượng quốc chính cống, nói văn phong đại sự, tuy rằng không khuếch trương tới mức không thể cứu vãn, nhưng không thể phủ nhân, tại Khánh quốc quân nhân không được tôn trọng, văn nhân có tài mới được dân chúng sùng bái. Cho nên mặc dù Khánh quốc có đại danh tướng Thương Chung Ly nhưng người theo võ cực nhỏ, binh sĩ cũng phần lớn là bắt ép mà làm, sức chiến đấu với binh lính hai nước Ngụy Yến hiển nhiên là không bằng.

Tại thời kì hỗn loạn này, một quốc gia dân chúng cả ngày viết văn ngâm thơ, đánh mất sự dũng mãnh và hung tính, là một cục diện cực kỳ nguy hiểm. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn

Văn nhân hai bên đường nhạo báng Yến quốc yếu đuối, nhưng họ làm sao biết, trong thâm tâm người Yến quốc lại đang khinh bỉ họ tự cho mình là thông minh!