Vân Thương Lan nghe Hàn Mạc nói thế liền nhíu mày, nhưng trong nháy mắt dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt như điện, lập tức quay đầu, tìm vị trí của Tần Tư.
Hắn đang muốn tìm Tần Tư ở trong đoàn quân, bỗng có người hô:"Bắn", âm thanh lạnh lùng truyền từ phía Tiêu Mộc.
Mười người ở cánh tả đã vào trong tầm bắn, cho nên Tiêu Mộc không chút do dự hạ lệnh bắn tên.
Toàn đoàn không phái người đi giết đối phương mà vì lo đối phương còn có mai phục, cho nên lấy lực lượng duy trì trận hình phòng ngự là lựa chon tối ưu nhất.
Nhưng nếu đối phương tiến vào tầm bắn thì không khách khí nữa.
Tên như mưa được bắn về phía hắc kị binh, hơn mười người kia cũng chỉ chạy vào tầm bắn trong chốc lat liền quay đầu chạy đi, không dám quay lại.
Bọn họ mặc dù nhanh nhẹn, thậm chí lấy đại đao trong tay ngăn mũi tên, nhưng Ngự Lâm Quân đều là hảo cung thủ, tuy tiễn pháp không phải lô hỏa thuần thanh nhưng sắc bén vô cùng, liền có một người bị bắn xuyên qua vai, hai thớt Hắc Bá Vương bị trúng tên, ngựa bị đau liền hí dài đứng lên bằng hai chân sau. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn
Tiêu Mộc nhìn thấy đám kị binh kia lui lại, huy đao nói:
- Kị binh xuất trận, không được đuổi quá xa.
Nhóm kị binh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, Tiêu Mộc ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi kị binh đã giục ngựa xuất trận, xếp thành hình quạt lao thẳng tới đám hắc kị sĩ.
Bên người Tào Ân đã có hộ vệ, thần sắc của y cũng rất bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo thần sắc cổ quái.
Ngay tại lúc Tiêu Mộc hạ lệnh cho kị binh xuất kích, trong lúc đó, bên trong đội ngũ truyền đến tiếng hét thảm, lập tức có ngời trầm giọng quát:
- Có thích khách, bảo hộ công chúa.
Ngay tại vị trí xe Công chúa, bên cạnh xe ngựa, giống như mặt hồ đang yên ả bị ném xuống mộ ttảng đá, tạo thành hàng loạt đợt sóng, các cung nữ đi bên cạnh thất thanh thét ầm lên.
Cơ hồ mọi người chỉ tập trung chú ý đến quân đich ở hai bên, lúc ấy An Quân Sứ Tần Tư đã cho thủ hạ xếp thành hình cung, vây hai bên xe ngựa.
Lúc thủ hạ của Tiêu Mộc xuất trận cũng là lúc thủ hạ của Tần Tư nhắm bắn đám Hổ Dũng cạnh xe ngựa, trong lúc nhất thời bắn ra hơn mười mũi tên lao đến các Hổ Dũng.
Hố Dũng căn bản không nghĩ đến Tần Tư nhân lúc này đột nhiên ám sát, hơn nữa đám kị binh lúc này lộ ra thực lực không phải là của binh sĩ bình thường.
Bọn họ phối hợp ăn ý vô cùng, động tác thành thạo mà nhanh chóng, hiển nhiên là thích khách đã qua huấn luyện.
Tuy rằng vì để an toàn, Hổ Dũng đã tiến tới trước ngăn cản nhóm người này không cho tới quá gần xe ngựa, nhưng mà khoảng cách không quá xa, chỉ mấy thước mà thôi, mà tốc độ tên thần kì, lại xuất kì bất ý, ba gã Hổ Dũng ở bên cạnh xe liền bị bắn trúng chỗ yếu hại, lập tức mất mạng.
Tuy sức chiến đấu ủa Hổ Dũng mãnh mẽ, nhưng chung quy cũng chỉ là thân máu thịt, không phải là mình đồng da sắt, bị bắn trúng chỗ yếu hại, tất nhiên chỉ chết không thể sống.
Vòng ám tiễn thứ nhất được bắn ra, đám thích khách liền không chút do dự tiến đến xe ngựa, không thể nghi ngờ, mục tiêu của bọn họ chính là người ngồi trong xe ngựa: Công chúa.
Ba gã hổ dũng vừa ngã xuống thì lập tức có hai người ở cánh khác tiến lên, không chút do dự động thân tiến lên, một người cất cao giọng hô:
- Có thích khách!
Trong nháy mắt rút loan đao bên hông ra, đón nhận phác đao của kị binh.
Chuyện tình bất ngờ, thích khách đột nhiên ra tay, lần công kích thứ nhất liền bắn chết ba Hổ Dũng, lúc này giữa nhóm người và xe ngựa, ngoại trừ hai gã Hổ Dũng vừa tiến lên và vài thái giám, cung nữ đi theo bên cạnh xe, cách trở với bên ngoài.
Bọn chúng chính là muốn một kích trúng đích, cho nên nhằm xe ngựa mà lao đến với một tốc độ nhanh nhất, đã có hai người lập tức tiến tới, huy đao nhằm vào hai gã Hổ Dũng.
Tất cả sự tình chỉ phát sinh trong vòng vài giây, Ngự Lâm Quân bảo hộ bên ngoài thậm chí còn không kịp phản ứng chạy lại.
Nhóm thích khách này giống như lang như hổ, như một con mãnh thú hướng xe ngựa lao thẳng đến, dường như muốn nghiền nát chiếc xe, muốn ngăn trở đám thích khách này tấn công xe ngựa là chuyện không thể.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, hai gã thích khách xông vào đầu tiên, vốn là đang như hùng ưng giương cánh huy đao tới trước mắt hai gã Hổ Dũng chém xuống, nhưng đao chưa hạ xuống, thân thể hai gã thích khách bỗng nhiên biến hóa quỷ dị, đại đao rơi khỏi tay họ, mà thân thể cương tráng kia như bị điện giật, run rây giật mình, rồi cùng ôm lấy bụng dưới đang đau quặn. "Bang bang" hai tiếng, đã rơi trên mặt đất, tuấn mã giờ này đạp lên người chủ nhân, trong đó một chân đã dẫm nát đầu một người, làm cho cái đầu kia sinh ra một cái lỗ lớn, huyết nhục mơ hồ.
Dị biến nổi lên, nhưng hai gã Hổ Dũng không có dừng bước, giờ phút này đã tiến lên, đại đao trong tay chém ngang, không chém người mà chém chân ngựa, nhằm ngăn cản kị binh tấn công xe ngựa.
Chỉ cần tuấn mã ngã xuống, thân thể to lớn của chúng nhất định có thể ngăn cản đám thích khách phía sau.
Nhóm người này ở giữa đội ngũ ám sát Công chúa, cần nhất chính là hiệu quả, yêu cầu tốc độ cao, chỉ cần hơi ngừng trệ một chút, để Ngự Lâm Quân có thời gian đến đây, Hổ Dũng cũng tiến tới, vậy thì không còn một chút cơ hội nào.
Hai gã hổ dũng chém ngựa không chém người không phải vì giết địch mà là cản địch.
Trong nháy mắt có thể đoán ra tình thế, càng có thể ngay lập tức thay đổi hành động, sự bình tĩnh của Hổ Dũng khiến cho người ta khâm phục.
Thích khách cũng không vì ai đồng bạn chết đi mà ngừng lại, Hổ Dũng chém ngựa thì họ cũng huy đao chém người.
Tình cảnh lúc này, hai gã Hổ Dũng có thể chặt đứt chân ngựa nhưng đại đao của thích khách cũng sẽ chém vào đầu họ.
Hổ Dũng là muốn lấy tính mạng ngăn kẻ thù.
"Phốc!"
Máu bắn tung tóe, tiếng ngựa hí lên thê thảm, đao thế của Hổ Dũng sắc bén, dễ dàng chém đứt chân ngựa, nhưng lúc này, đại đao của thích khách cũng đã bổ xuống đỉnh đầu, Hổ Dũng muốn cũng không thể tránh, mắt thấy đại đao của thích khách dã dừng ở đỉnh đầu.
Chỉ có điều đại đao cuối cùng cũng không thể trảm xuống.
Đại đao dừng ở khoảng không, sau đó rơi ra từ tay thích khách, theo đà liền rơi xuống.
Lúc này, thích khách rốt cục phát hiện, trong lúc họ đang tấn công thì một đám người hắc y che mặt như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh.
Thân pháp của bọn họ cực nhanh, hơn nữa khi vung tay lên, hàn tinh xuất hiện nhằm thẳng vào thích khách.
Thích khách liên tục tử thương, đều là bị hàn tinh bắn trúng chỗ yếu hại.
Hàn tinh này hiển nhiên là ám khí kịch độc, nếu bị bắn trúng thì trong nháy mắt liền tử vong.
Dưới ánh mặt trời, những âm hồn này toàn thân màu đen, không lưu thủ chút nào, chỉ trong chớp mắt đã có vài tên thích khách bị ám khí đánh trúng, mất mạng trong giây lát.
Hai gã Hổ Dũng ngăn cản, lại thêm lại viên hắc ám ra tay, đã trì hoãn công kích của nhóm thích khách, phía sau cũng đã bị Ngự Lâm Quân bao vây.
Vài tên thích khách phía trước vẫn hướng xe ngựa tiến đến.
Mặc kệ có bao nhiêu hi sinh, chỉ cần có môt người có thể tới bên xe ngựa, liền có thể chém chết công chúa, tuy rằng măt sau và hai bên sườn đã có binh sĩ la hét tiến về đây, nhưng có vài tên thích khách đứng ở giữa, còn có thời gian đột phá khe hở.
Tất cả đều phát sinh nhanh như điện.
Nhóm thích khách khởi xướng ám sát tất nhiên mang theo tốc độ lôi đình, nhưng họ không ngờ đối phương phản ứng lại không như bọn họ suy nghĩ, nhóm người hắc ám kia không ngờ lại có thể nhanh chóng đến đây, trong chớp mắt công kích giống như là đã biết kế hoạch của họ.
Bọn họ thậm chí không biết nhóm người này đến từ bao giờ.
Cung nữ thái giám bên xe cũng tỏ ra dũng khí kinh người, bọn họ nhanh chóng lập phòng tuyến, tay cầm tay chắn trước xe ngựa.
Còn lại hơn mười thích khách phía sau đã bị Ngự Lâm Quân chặn lấy, họ nháy mắt phân tán ra bốn hướng nhằm vào xe ngựa mà tiến đến.
Hổ Dụng quả thật lợi hại, nhưng dù sao họ chỉ có hai người, trong lúc nhất thời không thể lo ngăn cản bồn hướng.
Về phần thái giám, cung nữ bên xe, ở trong mắt thích khách căn bản không tính là ngăn trở.
- Bảo vệ ta!
Một gã thích khách lớn tiếng quát:
- Ta đâm!
Gã thích khách rống lên, người đã lập tức vọt lên, giống như chim ưng lao về phía chiếc xe, lại viên hắc ám hướng hắn phóng ra ám khí, nhưng một gã thích khách bên cạnh ngay lập tức vọt lên bảo hộ bên cạnh, ám khí của thành viên hắc ám đều đánh trúng kẻ này.
Thích khách tử sĩ này run rẩy thân mình, giống như hòn đá mà rơi xuống.
Nhưng mà gã đã làm xong nhiệm vụ ngăn cản, tranh thủ thời gian và không gian, kẻ kia hiển nhiên cũng là mạnh nhất trong đám người, chỉ vọt lên một cái đã xa thấy thước, trong chớp mắt đi đến phía xe ngựa.
Thái giám cung nữ hộ vệ xe ngựa, liền có một gã thái giám tiến lên, lấy thân mình ngăn cản thế công của hắn.
Kẻ kia hét lớn một tiếng:
- Cút ngay!
Đao trong tay lướt qua, máu tươi phun ra, đầu thái giám đã bay ra ngoài, mà thế đâm vẫn chưa trì hoãn.
Hắn thậm chí đã chạm đến thùng xe.
Hai bên liền có hai gã thái giám vọt tới muốn ôm lấy đùi hắn
Nhưng kẻ này dùng hai chân đạp một cái, người đã nhảy lên, cả người nhắm thẳng cửa sổ xe, đúng là muốn theo cửa sổ chui vào xe.
Tốc độ của hắn quá nhanh.
Tay hắn đã đặt ở cửa sổ xe, dùng sức mà phá, thân thể không ngờ chui vào trong xe, nhưng vào thời khắc này, một ánh hào quang giống tia nắng bay đến như tia chớp.
Đạo hào quang này như tia chớp xuyên qua thân thẻ kẻ kia, vốn trong tức khắc hắn phải vào trong xe rồi, nhưng lúc này thân thể hắn nhất thời bắn ra, liền rơi xuống đất.
Lúc này mọi gười mới nhìn rõ, một cây đại đao xuyên qua thân thể hắn tới tận chuôi!
Chuôi đao này như mũi tên được bắn ra vậy, sức lại mạnh kinh người, làm thích khách thất bại trong gang tấc.
Chuôi đao này đương nhiên là do Hàn Mạc ném ra, từ lúc thích khách tập kích, đến khi kẻ này bị đại đao xuyên qua người, tất cả chỉ có hơn mười giây.
Hàn Mạc phản ứng đầu tiên, cũng xông lại đây, nhưng khoảng cách hơi xa, mắt thấy một gã thích khách không ngờ có thể tránh khỏi công kích của lại viên hắc ám vọt tới cạnh xe ngựa, không chút do dự ném đai đao trong tay ra.
Lần này hắn dùng đủ mười thành công lực, không giữ lại chút nào.
Con cháu Hàn gia vốn có khí lực khác thường, vượt qua mọi dạng người bình thường. Mà Hàn mạc mấy năm nay chăm chỉ tu luyện Trường Sinh Kinh, công lực đã đạt đến một giới hạn khủng bố, mười thành công lực ném đại đao, đó là một loại uy lực kinh khủng.
Cho nên cây đại đao này có thể xuyên qua giáp trụ, thấu qua thân thể hắn.
Kẻ kia bị đâm xuyên người cũng là lúc vài tên Hố Dũng đã chạy đến, trong lúc nhất thời, thích khách bị Ngư Lâm Quân, lại viên hắc ám và Hổ Dũng bao quanh, trong nháy mắt đã có hai gã thích khách bị giết, cũng có một số ít Ngự Lâm Quân bị chết trong tay thích khách.
Hàn Mạc ngồi xuống Tuyệt Ảnh phi đến, hạ giọng nói:
- Bắt sống lấy khẩu cung!
Hắn đi đến bên xe, xoay người xuống ngựa, có một nữ sát thủ nhanh chóng đi đến, hộ vệ bên người.
Hàn Mạc không nói hai lời, bảo người của mình đi theo sau, rồi đến trước xe ngựa, không do dự xốc màn xe, cao giọng nói:
- Công chúa, người có sao không?
Nữ sát thủ kia đi theo hắn, vào bên trong xe, mành che cũng thả xuống.
Vân Thương Lan lúc này đã cưỡi ngựa lại, sắc mặt âm trầm khó coi, nhìn thấy Hàn Mạc đưa một lại viên vào trong xe ngựa của công chúa thì nhíu mày, nhưng trong nháy mắt Hàn Mạc liền vén rèm lên, dẫn người kia đi ra.
Vân Thương Lan thấy Hàn Mạc thì sắc mặt hơi hòa hoãn, trong lòng cũng hiểu được Hàn Mạc tiến vào xe ngựa cũng không phải thất lễ, chỉ là dưới tinh thế cấp bách, quan tâm tới an toàn của Công chúa mà thôi.
Hàn Mạc dù sao cũng là thống lĩnh hộ vệ, nếu Công chúa có vấn đề gì, hàn Mạc cũng chịu tội không nhỏ.
Từ trong xe ngựa đi ra, Hàn Mạc nói với nữ sát thủ đi theo sau, nói:
- Không cần lo lắng, thích khách đã bị chế phục, ngươi hãy lui xuống.
Người kia lập tức lui xuống.
Vân Thương Lan giục ngựa tiến lên, liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, rồi mới tới cửa sổ xe, cung kính noi:
- Công chúa, đã bị sợ hãi!
Hàn Mạc đứng cạnh xe ngựa, nhìn thi thể kẻ bị đâm xuyên qua, sau đó nhìn Vân Thương Lan cười lạnh nói:
- Vân đại nhân, vừa tiến vào cảnh nội nước Khánh, chưa đến biên giới công chúa đã bị ám sát, ngươi nên cho Hầu gia và ta một lời giải thích?
Xương Đức Hầu Tào Ân đã chạy tới đây, tới bên xe ngựa, xuống ngựa, liếc mắt lạnh lùng nhìn Vân Thương Lan một cái, rồi cung kính đứng bên xe hỏi:
- Công chúa,người không sao chứ?
Yên lặng một lúc, trong xe rốt cục truyền ra một thanh âm trong trẻo nhưng là kinh hoảng:
- Hoàng thúc… ta… ta không… sao.
Công chúa tuy nói không có việc gì, nhưng hiển nhien là bị dọa cho kinh hãi.
Xương Hầu Đức dịu dàng nói:
- Không phải sợ, thích khách không thể thương tổn người, là hoàng thúc không bảo vệ tốt cho người.
Bên trong xe không có tiếng trả lời, hiển nhiên là còn đang kinh sợ.
Sắc mặt Vân Thương Lan rất khó coi, hai tay nắm chặt, trong mắt hiện ra tinh quang, tiến vào cảnh nội Khánh quốc, ở ngay trước mặt đại quan Khánh quốc, Công chúa nước Yến thiếu chút nữa bị ám sát, điều này với hắn là một đại sỉ nhục.