Người Phong Quốc cười lạnh nói:
- Thật không ngờ người Yến Quốc các ngươi vô sỉ như thế, không ngờ phía người đi trộm thánh vật Phong Quốc… Hàn Mạc, nếu ngươi không muốn hai nước sinh biến loạn, hiện giờ theo mỗ về Phong Quốc, thỉnh tội tù trưởng và Đại Tế Ti chúng ta… !
Hàn Mạc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Phong Quốc, ta cũng muốn đi, cũng không phải đi thỉnh tội… Tối nay ta đại hôn, căn bản không muốn thấy máu, nhưng… theo như lời ngươi nói, đề phòng hai nước sinh biến loạn, ngươi chỉ có thể chết!
Người Phong Quốc cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể giết chết mỗ?
Ngay trong nháy mắt, không ngờ hắn giống như tia chớp xông thẳng tới Hàn Mạc, tốc độ cực nhanh khiến người ta không thể tưởng được.
Hiển nhiên người này luôn suy tính phương pháp phá vây, bị nhiều nhân viên Tây Hoa Thính vây quanh như vậy, gần như không có đường trốn.
Phương pháp duy nhất, chính là bắt kẻ dẫn đầu, bắt lấy Hàn Mạc, đám nhân viên ngầm sợ ném chuột vỡ bình, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, không chừng tối nay có thể còn một con đường sống.
Ngươi này vừa mới nói, chẳng qua là kéo dài thời gian, dùng để phán đoán thế cục chung quanh.
Tuy rằng hắn biết Hàn Mạc khó đối phó, nhưng thấy Hàn Mạc trẻ tuổi, ít nhiều trong lòng hơi xem nhẹ Hàn Mạc, ít nhiều có chút tự tin không chế được Hàn Mạc.
Hắn khiến cho người ta khủng bố, chúng ta tốc độ, tốc độ so với báo săn còn nhanh hơn.
Khoảng cách giữa hắn và Hàn Mạc chẳng qua mười bước, cho nên thân hình vừa động như tia chớp, dường như nháy mắt có thể xông tới trước người Hàn Mạc.
Ngay trong nháy mắt hắn có động tác, đám nhân viên ngầm bốn phía cũng bắt đầu động, nhưng bởi vì nguyên nhân khoảng cách, trước kia bọn họ tới gần được người Phong Quốc, người Phong Quốc chỉ cách Hàn Mạc hai bước, tay phải nắm dao đã vươn ra, hàn quang lóng lánh, dao găm đâm tới cổ họng Hàn Mạc.
Nhưng ngay trong nháy mắt dao găm tiếp xúc với cổ họng Hàn Mạc, hắn lại cảm thấy hoa mắt, không ngờ bóng dáng Hàn Mạc biến mất trước mắt hắn, nếu là người bình thường tất nhiên sẽ chấn động.
Chỉ có điều tâm tính khi chiến đấu của người này bình tĩnh khác thường, tuy rằng Hàn Mạc biến mất trước mắt hắn, nhưng xuất hiện trước mắt hắn là con tuấn mã phía sau Hàn Mạc.
Tốc độ ánh sáng, thân pháp người này như quỷ mị nhào tới tuấn mã.
Mục đích của hắn chính là muốn xông khỏi vòng vây của nhân viên ngầm, chạy khỏi nơi này, nếu có thể cướp được ngựa rời khỏi, tự nhiên cầu còn không được, chỉ cần rời khỏi Phổ Chiếu Tự, tránh khỏi đám nhân viên ngầm này, hắn tự tin có thể dùng phương pháp khác rời khỏi thành Yến Kính, rời khỏi Yến Quốc.
Chỉ có điều ngay khi hắn tới gần tuấn mã, đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mắt, thân thể thon thả, che mặt màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng.
Trong nháy mắt hắn có thể đoán ra, có được đôi mắt xinh đẹp này, nhất đinh là một cô gái.
Thế tới của hắn không giảm, tay trái vẫn vung ra rất có lực, lúc này cho dù ai cản đường hắn, hắn đều dùng toàn lực đột phá, cho nên hắn vừa ra tay cũng không lưu tình chút nào.
Tốc độ hắn quá nhanh, tuy rằng Tiết Hồng Tụ biết công phu người này không kém, nhưng vẫn không lui bước, trong tay nhỏ của nàng cũng nắm một dao găm sắc bén, lúc dao găm trong tay người Phong Quốc đâm về nàng, dao găm trong tay nàng cũng đâm về người Phong Quốc như độc xà.
Đối với nhân viên Tây Hoa Thính mà nói, khi chấp hành nhiệm vụ, nguyên tắc quan trọng nhất đó là tuyệt đối không sợ hãi, tuyệt đối không thể lui bước.
Tiết Công Nhan Thỉnh trưởng Tây Hoa Thính trước đây từng dạy bảo bộ hạ của hắn, quyết đấu với người mạnh, lui chắc chắn chết, nếu buông tay đánh cuộc một lần, thật ra có thể phát sinh kỳ tích.
Cũng bởi như thế, mỗi một tên nhân viên Tây Hoa Thính chấp hành nhiệm vụ, chưa bao giờ sợ hãi cái chết, lúc giao phong với địch, chỉ có phép xuất hiện hai kết quả, hoặc kẻ thù chết, hoặc là… mình chết!
Lúc đầu Tiết Hồng Tụ đã biết đối phương là một cao thủ võ đạo, bởi vì khi lâm chiến đối phương phán đoán cực chuẩn xác, người luyện võ có được sức phán đoán như vậy, thì không phải một người luyện võ bình thường.
Bởi vì như vậy, nàng không hề lui bước.
Loại sát chiêu đồng quy vu tận này của nàng khiến người Phong Quốc rất kinh ngạc, nhưng hiện giờ hắn muốn lui cũng đã không có đường, từ bên trái bên phái còn có phía sau, đều có một luồng gió sắc bén úp lại đây.
Tuy rằng tốc độ nhân viên ngầm không nhanh như hắn, nhưng so với người bình thường lại nhanh hơn rất nhiều.
Người Phong Quốc hét lớn một tiếng, hắn không thể lui, tay p hải vẫn đâm về phía trước như cũ, mà tay trái chặn dao găm của Hồng Tụ đâm qua, đây là tất cả chiêu số khi hắn rơi vào đường cùng, thà rằng để bàn tay mình bị Hồng Tụ đâm thủng, cũng không thể bị dao găm giống như độc xà kia của Hồng Tụ đâm thủng tim mình.
- Phốc!
Giống như hắn suy nghĩ, dao găm Hồng Tụ đã đâm xuyên qua tay hay, mà dao gắm hắn, đã tới cổ họng Hồng Tụ, chỉ cần một tấc là có thể đâm vào.
Hồng Tụ đã không thể tránh.
Đúng lúc này, người Phong Quốc nghe được một tiếng "phanh", tay phải nắm dao găm của hắn bị một lực lượng rất lớn đánh trúng, rời khỏi cổ họng Hồng Tụ, trong nháy mắt, người Phong Quốc liền cảm thấy dường như đầu vai mình bị cây chùy nặng nề ngàn vạn cân đánh trúng vậy, toàn bộ xương bả vai bị đánh dập nát trong nháy mắt.
Cũng trong nháy mắt này, hắn chỉ cảm thấy ngực và chỗ dưới xương sườn của mình có một trận đau đớn tới xương tủy, mỗi một lỗ chân lông toàn thân dường như đều bị hàn băng thấm vào, lạnh lẽo khác thường.
Bằng tốc độ ánh sáng, mấy dao găm giống như vài con rắn độc hung hăng đâm vào chỗ yếu hại của hắn.
Toàn bộ thân thể hắn trống rỗng một hồi, trong lòng hắn tràn đầy tức giận, chưa bao giờ hắn nghĩ tới mình sẽ chết đi bằng cách quỷ dị thế này, càng thật không ngờ truy tung ngàn dặm, chờ đợi mình và đồng bạn chỉ là kết cục chết.
Lúc người ta đang chết, đầu óc nhanh hơn bình thường rất nhiều lần.
Hắn thật sự nghĩ không ra, tại sao đám nhân viên ngầm này lại biết hành tung của hắn, bởi vậy mà tiến hành một hồi đánh lén ban đêm tàn khốc vô tình ở Phổ Chiếu Tự.
Hắn không biết, hành tung của đám người mình vẫn rất kín đáo, vì sao lại bị đám nhân viên ngầm biết? Chẳng lẽ đám nhân viên ngầm này thật sự có khả năng biết trước?
Hắn đương nhiên không biết, hành tung của bọn họ, chỉ vì một phong thư của ông chủ quán đưa tới, đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của nhân viên ngầm Tây Hoa Thính.
Hắn hơi quay đầu, nhìn về phía một quyền đánh nát xương bả vai mình, người đó tên là Hàn Mạc Thính trưởng Tây Hoa Thính, hắn gom khí lực toàn thân, trong nháy mắt ngã xuống, khàn giọng nói:
- Ngươi… sẽ hối hận!
Hàn Mạc vẻ mặt lạnh nhạt, lắc đầu:
- Ngươi yên tâm, chuyện tối này… chưa bao giờ xảy ra!
Người Phong Quốc té lên mặt đất, co giật, lập tức có một nhân viên ngầm ngồi xổm xuống, ánh đao chợt lóe, đá cắt đứt yết hầu hắn, đồng tử hắn mang theo vẻ không cam lòng mà chết đi như vậy.
Gió đêm nổi lên, trong không khí trước Phổ Chiếu Tự, lại mang theo mùi máu tươi nồng đậm.
Hàn Mạc liếc nhìn Tiết Hồng Tụ, chỉ thấy Tiết Hồng Tụ vừa đi qua Quỷ Môn Quan, đôi mắt kia vẫn bình tĩnh như cũ, không có một chút may mắn hoặc hoảng sợ bởi sống sót sau tai nạn, Hàn Mạc chỉ có thể cảm thán trong lòng, không thể nghi ngờ Hồng Tụ là thích khách trời sinh.
- Xử lý thi thể bằng Hóa Thi Phấn, không lưu lại dấu vết!
Hàn Mạc phân phó, cũng không nói nhiều, lúc này mới bước nhanh tới tên ăn xin cạnh Sát Lợi tháp, tên ăn xin kia đã đứng dậy, lộ ra khuôn mặt đầy râu, vô cùng lôi thôi.
Chỉ có điều trong đôi mắt hắn lại tràn đầy vẻ kích động, bước hai ba bước nghênh đón, quỳ mạnh xuống đất:
- Thiếu gia, ta đã cho rằng ta sẽ không còn được gặp lại ngài!
Hàn Mạc ngồi xổm xuống trước người hắn, nhìn hắn, gương mặt hắn gầy yếu không chịu nổi, giơ tay vỗ về khuôn mặt tên ăn xin, nhìn thấy đôi mắt tên ăn xin đã chảy nước mắt, mỉm cười ôn hòa nói:
- Vất vả ngươi… Hàn Thanh!
Tên ăn xin này, đúng là Hàn Thanh hắn phái tới Phong Quốc cùng tìm kiếm dược liệu với Chu Tiểu Ngôn.
…
Thuở nhỏ Hàn Thanh theo Hàn Mạc tiến hành huấn luyện đặc chủng, không những có một thân võ nghệ tốt, quan trọng hơn là…, có một cái đầu thông minh lanh lợi, có thể nói, nếu thật sự có chuyện, tính cảnh giác và lực phản ứng của hắn cũng không kém tinh nhuệ Tây Hoa Thính bao nhiêu.
Tốn rất nhiều tâm tư, lợi dung ông chủ quán truyền tin, đây là một biện pháp tuyệt diệu hắn nghĩ ra khi rơi vào đường cùng.
Hàn Mạc tự nhiên đã rõ ràng vì sao hắn làm như vậy.
Thế gia đại thần Yến Quốc phái người trộm thánh vật Phong Quốc, vấn đề này liên quan tới chính trị, một khi đặt lên mặt bàn, đó chính là chuyện chính trị. Hiện giờ quân tiên phong hai nước Ngụy Khánh tiếp cận nhau, vốn Yến Quốc có ý ngồi núi xem hổ đấu, nhưng nếu Phong Quốc sinh ra địch ý, tình hình nước Yến cũng không tự tại rồi.
Quan trọng nhất là, một khi chuyện này bị tiết lộ ra, bị người Phong Quốc biết Hàn Mạc sai người tới Phong Quốc trộm thánh vật, như vậy can thiệp chính trị, nhất định sẽ rất khó xử cho Hàn gia, mà hai nhà Tô Tiêu chắc chắn sẽ ném đá xuống giếng, lúc đó nhân cơ hội làm khó dễ Hàn gia.
Phong Quốc tuy nhỏ nhưng cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, cho nên Yến Quốc chắc chắn sẽ cố gắng nghĩ cách tránh phát sinh tình trạng đối lập với Phong Quốc, đến lúc đó chắc chắn Hàn gia phải chịu tổn thất lớn.
Người Phong Quốc ngàn dặm theo dõi Hàn Thanh, Hàn Thanh sao có thể không biết mấy tên kia là thả dây dài câu cá lớn, chính là muốn tìm nhân vật sau màn muốn trộm thánh vật, mà Hàn Thanh tất nhiên biết quan hệ được mất trong đó, đương nhiên không thể trực tiếp gặp mặt Hàn Mạc.
Chỉ cần một gã truy tung trở về Phong Quốc, như vậy tin tức Hàn gia ở sau màn sai người trộm thánh vật Phong Quốc sẽ bị người Phong Quốc biết, vô cùng hậu hoạn. Cho dù Hàn gia đứng vững trước đả kích ngoại giao chính trị, nhưng Hàn tộc thế gia lại trở thành công địch của người Phong Quốc, việc này chung quy cũng là chuyện vô cùng phiền toái.
Cho nên Hàn Thanh vô cùng rõ ràng, một đám truy tung này, phải tiêu diệt hết, một người cũng không thể để trốn thoát.
Lợi dung nhân vật nhỏ, hai người truyền đạt tin tức, vì thế dưới sự bố trí của Hàn Mạc, tối này đám nhân viên ngầm Tây Hoa Tính trình diễn trò hay đánh lén, mặc dù có chút tổn thất, nhưng lại hoàn mỹ tiêu diệt toàn bộ kẻ truy tung bên ngoài.
Nhìn Hàn Thanh tóc rối bù, trong lòng Hàn Mạc rõ ràng, dọc đường đi chắc chắn tiểu tử này chịu nhiều đau khổ, nhưng có thể gặp nguy không loạn, cắn răng chịu đựng, không thể nghi ngờ, trong xương Hàn Thanh cũng là một người đàn ông kiên nghị.
- Đúng rồi… !
Hàn Thanh cẩn thận lấy một cái hộp lớn bằng nắm tay từ trong lòng ra:
- Thiếu gia… thứ ngài muốn!
Hàn Mạc trợn to mắt, mạnh mẽ kéo Hàn Thanh bước về phía con tuấn mã kia.
- Di nương, chờ ta, Mạc nhi có thể cứu ngài!
Hàn Mạc cầu nguyện trong lòng, tới cạnh tuấn mã, xoay người lên ngựa, Hàn Thanh ngồi phía sau hắn, hắn vung cương ngựa, trong ánh mắt nghi hoặc của đám nhân viên ngầm, lập tức rời đi.