Hàn Mạc nhìn mặt Tú công chúa, ngày xưa hẳn là nữ nhân phong tình vô hạn, mà bây giờ không ngờ trên mặt đã ửng hồng, trong mắt đúng là mang theo một tia ý nhị ngượng ngùng.
Không biết vì sao Tú công chúa tỏ ra xấu hổ, càng khiến nàng xinh đẹp, lại càng mê người.
Hàn Mạc không kìm nổi nói:
- Công chúa, người… người hôn ta? Ngay cả chuyện này, người cũng muốn chiếm tiện nghi hơn ta.
Tú công chúa mắt đẹp lưu chuyển, ha ha cười nói:
- Ta chiếm ngươi, ngươi có thể làm gì nào?
Hàn Mạc nhìn nàng nét mặt tươi cười như hoa, tiếu mị trên mặt phong tình vạn chủng, nhất thời lấy dũng khí đến bên Tú công chúa hôn lên đôi môi một cái, cặp môi thơm kia thật ngọt ngào, Hàn Mạc lướt nhẹ qua môi nàng như chuồn chuồn lướt nước, trên mặt lúc này mới hiện ra đắc ý tươi cười, nói:
- Thế này chúng ta huề nhau!
Tú Công Chúa bị hắn hôn một cái, mày liễu dựng thẳng lên, gắt giọng:
- Tốt, ngươi dám khinh bạc bản cung. Bản cung ức hiếp ngươi, ngươi còn dám phản ứng lại? Phải, bản cung không thể cùng ngươi huề nhau được!
Nói tới đây, nàng cũng tiếp cận tới bên người Hàn Mạc hôn lên môi hắn cũng kiểu chuồn chuồn lướt nước, lúc này thân hình khêu gợi, bộ ngực sữa to thẳng rất đẹp, lại cọ sát vào Hàn Mạc, kiên quyết vô cùng.
Hàn Mạc ôm thắt lưng nàng lắc đầu nói:
- Không đúng, hiện tại ngươi ta cùng nhau trú mưa, tình cảnh giống nhau cũng không phân thần tử và công chúa, cho nên hay là chúng ta huề nhau!
Nói xong lại hôn một cái, cái hôn này so với lần trước cũng dài hơn vài giây.
Trên mặt Tú công chúa ửng đỏ càng đậm, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Mạc:
- Tình cảnh giống nhau sẽ không phân công chúa thần tử? Hàn Mạc ngươi thật đúng là to gan. Cao thấp có chừng, ta không cho ngươi huề!
Lại hôn một cái.
Hai người tìm lý do kỳ quái mà hôn lướt qua, cảm giác mờ ám vô cùng, chỉ khiến trong lòng hai người cảm thấy thú vị vô cùng. Ở sâu trong nội tâm cũng mơ hồ dâng lên.
Hàn Mạc lại một lần nữa hôn lên cặp môi thơm của Tú chúa, đôi mắt Tú công chúa nhắm lại, không đón ý nói đùa nữa, giơ tay sờ lên khuôn mặt Hàn Mạc, thân thể khêu gợi run nhè nhẹ.
Hàn Mạc ôm thật nhanh Tú công chúa, bộ ngực sữa Tú công chúa cao ngất, kề sát ở ngực hắn.
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài truyền đến một tiếng gào mơ hồ, lại hỗn loạn tiếng ngựa hí, hai người kinh giác, cả hai vội buông tay nhìn nhau. Hàn Mạc ha hả cười. Tú công chúa nhíu mày, thấp giọng nói:
- Sau này sẽ tìm ngươi tính sổ!
Đôi lông mày của nàng cong lại như một nét vẽ càng khiến trong lòng Hàn Mạc rung động.
Tú công chúa phủ thêm một tấm áo tơi, đội nón tre, lúc này có một âm thanh từ bên ngoài nói:
- Nơi này có chỗ trú mưa, có phải hay không ở trong này?
Lại có người nói:
- Cẩn thận bên trong có dã thú!
Cũng có tiếng hô to:
- Công chúa, Công chúa!
Lúc trước cùng bộ hạ đứng ở bên ngoài, từ lúc mưa to, Tú công chúa và Hàn Mạc không đi ra ngoài, lúc này vẫn đang ở bên trong gốc cây.
Hoàng Lâm Uyển tuy rằng phạm vi chỉ mấy chục lý, nhưng bộ hạ Tú công chúa không thiếu những cao thủ về theo dõi, cho nên một đám người tìm được đến đây không phải là chuyện khó khăn gì.
Tú công chúa đứng dậy đi ra ngoài, bước được hai bước, quay đầu lại nhìn Hàn Mạc vẫn còn ngồi dưới đất, hỏi: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Ngươi vẫn muốn ngồi ở chỗ này sao?
Hàn Mạc thở dài, nói:
- Nếu là Tú công chúa, ta vẫn muốn ngồi lại đây, thật là vui !
Tú công chúa ha ha cười, nói:
- Ngươi ba bốn lần đùa giỡn bản cung, thật đúng là bản cung đã để ngươi khinh bạc người quá ?
- Không phải!
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Công chúa trong lòng ta... giống như bầu trời sơn tuyết liên, cao quý mà chân thành tha thiết!
Hắn như thế một câu trong lòng nói, Tú công chúa nhớ tới một người hai mươi năm, tưởng niệm mười mấy năm, cảnh tình thật là giống, người thường là không thể bằng được.
Tú Công Chúa nhẹ nhàng cười, không nói gì thêm, từ căn phòng trong gốc cây đi ra. Hàn Mạc cũng đứng dậy đi theo sát sau xoay người ra khỏi gốc cây, bên ngoài có hơn mười cưỡi ngựa, có một người nhanh chóng lấy cây ô che mưa cho Tú công chúa.
Hàn Mạc vừa đi ra cũng có người cầm cây ô che mua đến, thấy Tú công chúa và Hàn Mạc đều bình yên vô sự, nhóm bộ hạ này mới yên lòng.
Tú công chúa quay đầu lại nhìn hốc cây, lại liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, nổi lên ý tươi cười, xoay người trên một con tuấn mã, run lên cương ngựa, ngựa chạy như bay, lập tức tản ra mà đi.
Bộ hạ cũng đưa ngựa tới cho Hàn Mạc, Hàn Mạc xoay người lên ngựa, dẫn một đám người dời khỏi chỗ này, tất nhiên hắn rất nhớ nơi đây.
Từ Hoàng Lâm Uyển trở lại kinh thành, Hàn Mạc tất nhiên là mang theo ba trăm thiết kỵ nhập doanh, ai về chỗ nấy, tự không cần phải nói.
Trận mưa này, tất nhiên cũng là lan gần đến kinh thành, chỉ có điều từ đầu mưa to tầm tã dần tần mưa nhỏ mà đều, rồi sau lại mưa phùn nhẹ. Ngự lâm quân huấn luyện cũng mặc mưa, mặc gió, huấn luyện canh giờ không có nghỉ, thao trường cũng không giải tán.
Hàn Mạc sau khi quay về doanh, liền đến thao trường xem xét một phen, các vị Chỉ huy sứ luôn phải ở bên theo dõi.
Hàn Mạc hiểu rõ, trong Báo đột doanh luôn có cái đinh của thế gia, giống như mình lúc trước, đem "hắc báo" Hàn Lợi xếp vào Báo đột doanh, trong kế hoạch diệt trừ Mộ Dung Hạc, Hàn Lợi công lao cũng không nhỏ.
Hàn Lợi dùng tên giả Vi Ly, đã bị Hàn Mạc lặng lẽ không một tiếng động đề bạt vào Giáo úy đội kỵ binh.
Hàn Mạc biết mình có thể xếp Hàn Lợi vào Báo đột doanh, các thế gia khác nhất định cũng đưa người vào mà không bị lộ, bất kể Tiêu gia, Tô gia, thậm chí là Hồ gia, Phạm gia, tại Báo đột doanh nhất định có một cái đinh.
Điểm này, Hàn Mạc cũng dự kiến được. Hắn cũng không kiêng kị cái đinh thế gia ở Báo đột doanh. Với hắn mà nói, trọng yếu nhất chính là cái đinh ở Báo đột doanh tuyệt đối không thể hình thành thế lực ảnh hưởng, nói cách khác, tuyệt đối không cho phép tướng lãnh bên trong Báo đột doanh tồn tại nhân vật thế gia, ngoại trừ người Hàn gia.
Rõ ràng, nếu muốn nắm được Báo đột doanh, tướng lãnh bên trong tất nhiên phải có thân tín cho mình, hơn nữa còn phải làm im hơi lặng tiếng, tựa như Hàn Lợi vậy, không ai biết Hàn Lợi là người Hàn gia.
Nếu muốn thân tín với các tướng lãnh cao cấp ở Báo đột doanh, tất nhiên là chuyện rất khó khăn, dù sao cũng là quân đội hoàn gia, Hàn Mạc thậm chí mơ hồ đoán được, Tú công chúa và Đông hoa thính ngoại trứ đối ứng với thế lực hắc ám ở các nước bên ngoài, còn điều tra các thế gia nhờ tình báo, chỉ sợ luôn luôn chú ý lấy tin tức các tướng lãnh cao cấp Ngự lâm quân, lấy tin tức ám bẩn tâu lên Hoàng đế.
Ngự lâm quân sĩ là Hoàng gia cấm vệ quân, là lực lượng hùng hậu của Hoàng đế cho nên Hoàng tộc luôn chú ý tới Ngự lâm quân, nhất định là đặc biệt nghiêm mật.
Sở dĩ Hàn Mạc chỉ có thể xếp người của mình vào tầng thấp nhất của tướng lĩnh, để có thể tận dụng được tối đa, kỳ thật hắn hiểu được một đạo lý, các tướng lĩnh cấp cao là trụ cột, mà các tướng lĩnh cấp thấp mới là căn cơ, nếu muốn nắm chặt căn cơ Báo đột doanh nhất định phải quản chặt.
Trọng yếu nhất đó là âm thầm điều tra Báo đột doanh từ cấp đô thống trở lên, phải nắm tuyệt đối những thông tin của những người này, một khi trong đó có bối cảnh thế gia, tất nhiên là không trừ thủ đoạn nào mà thanh trừ ra khỏi.
Hàn Lợi không lộ sơn, không lộ thủy (trông rất có vẻ bình thường), nhưng thật ra có thể thông qua gã âm thầm thăm dò một số thông tin của vài người, càng có thể cho hắn ở Ngự lâm quân âm thầm bồi dưỡng về sau tái đem những người dần dần đề bạt lên.
Ở Ngự lâm quân tự bên trong phát triển thế lực của mình, nhưng thật ra so với người từ bên ngoài xếp vào càng thêm ổn thỏa.
Đương nhiên việc này, phải làm rất bình tĩnh, nhất định phải bí mật. Tại triều, Hoàng đế sắc phong Hàn Mạc làm Chỉ huy sứ, đến giờ khắc đó, đều có một một tia do dự. Trong lòng Hàn Mạc vô cùng rõ ràng. Hoàng đế lo lắng chính là Hàn Mạc dùng chính Ngự lâm quân khống chế mình, cho nên Hoàng đế nhất định sẽ âm thầm chú ý những động tác của Hàn Mạc.
Hàn Mạc làm việc, tự nhiên phải càng thêm cẩn thận.
Hoàng đế đã có lo lắng, cũng cho thấy ngài có mười phần chắc chắn không bị Hàn Mạc không chế được Ngự lâm quân, cho nên thái độ ngài cũng cho thấy có được cơ hội, mà Hàn Mạc thích nhất việc bắt lấy cơ hội, tranh thủ được lợi ích lớn nhất.
Đương nhiên, hắn rất rõ ràng, khống chế Báo đột doanh, trách nhiệm nặng nề, cũng không một sớm một chiều liền có thể hoàn thành, thậm chí đến cuối cùng mình cũng không chắc có thể thành công, nhưng... cơ hội không để mất, có một số việc, tất yếu phải làm.
...
Phủ Lễ bộ thượng thư bởi vì đã được tu sửa, cho nên thoạt nhìn đều rất mới tinh, không còn cảm giác thành cũ, tân phủ đón người mới đến, có thêm một việc vui, cho nên toàn phủ Lễ bộ thượng thư người đến người đi, mỗi người trên mặt luôn hiện vẻ tươi cười.
Hàn Huyền Đạo phu nhân Hàn Tào Thị và Hàn phu nhân cùng nhau thu xếp hôn sự Hàn Mạc, từ nay trở đi cho đến ngày diễn ra đại hôn, khắp trong phủ dán đầy chữ Song Hỷ.
Hàn phu nhân muốn cùng Hàn Huyền Xương thường xuyên tiếp đãi khách khứa, cho nên đằng sau có rất nhiều việc nhưng thật ra Hàn tào thị một tay chỉ huy hết.
Trong phủ rất bận rộn, Hàn Mạc hết ở quân doanh lại sang Tây hoa thính, đến lúc hoàng hôn hắn phải về đến phủ, nhìn màu đỏ thắm ở cửa phủ Thượng thư, trên cửa đã dán chữ hỉ, Hàn Mạc cũng không biết tâm tình của mình thế nào.
Cao hứng sao? Hưng phấn sao? Kích động sao? Dường như đều không có cảm giác gì, nhưng có một chút hắn không cách nào phủ nhận, lần nhân sinh thứ hai trong đời này, đây là đại sự quan trọng nhất.
Xuống ngựa trước phủ, đem ngựa giao cho người hầu nam trẻ tuổi ở cửa, vừa mới bước vào, đã thấy Tam ca Hàn Tân nghênh diện cười hì hì đi tới, hắn vẻ mặt xuân phong, thoạt nhìn là cực kỳ vui vẻ.
- Tiểu ngũ, chờ ngươi đã nửa ngày, ngươi đã trở lại!
Hàn Tân cười hì hì nói:
- Có mấy người quen của ngươi đến đây, ngươi đã nhìn thấy chưa?
Hàn Mạc nhìn đến Hàn Tân kia mặt mày hớn hở tươi cười, trong lòng như vô cùng khoái trá, nhìn thấy Hàn Tân rất ít, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, hắn tinh thần dường như đều tốt lắm, hơn nữa trên mặt đều lộ vẻ xuân phong giống như không khí vui mừng.
Hàn Mạc biết trên mặt hắn sắc mặt vui mừng cũng không phải vì việc đại hôn của mình, chỉ sợ là ở Kim Tài phường kia có một ít tiến triển, hoặc là, hắn cùng với Hoa Khánh phu nhân phát triển quan hệ mới sung sướng như thế.
Khuôn mặt hắn, giống như là lâm vào bên trong chiêu bài tình yêu cuồng nhiệt.
Hàn Tân nói có người quen tới gặp, Hàn Mạc cũng không biết là như thế nào tò mò, chỉ có điều thản nhiên cười, cũng đã bị Hàn Tân lôi kéo cánh tay nói:
- Đi qua đây một chút, bọn họ đều chờ ngươi đã nửa ngày, nếu bọn họ không thấy được ngươi, sẽ nóng nảy với ta !
Hàn Tân kéo hàn Mạc đến tận sườn Thính, xa xa nhìn thấy mấy người ngồi ở sườn, trong lúc nhất thời không rõ là ai, chơt nghe Hàn Tân lớn tiếng kêu lên:
- Đã trở lại, Tiểu ngũ đã trở lại ... !
Tới sảnh trước, đã thấy bên trong nghênh ra vài người, phía trước một người làn da màu đồng cổ, mặt chữ điền, mặc cẩm y màu tím, đi phía trước, hướng đầu vai Hàn Mạc đánh một quyền, cười mắng:
- Tiểu ngũ ngươi, bây giờ mới trở về, thiếu chút nữa ta chạy đến quân doanh kéo ngươi trở về !