TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 406: Ta thắng, ngươi bại

Tất cả mọi người ngừng thở không thể tin được, Hạ Miễn không ngờ thật sự đổ ra số điểm lớn nhất, làm nhà cái, số điểm ngang nhau đã không còn gì có thể vượt qua hắn.

Nói cách khác, tất cả mọi người xác định, Hạ Miễn đã thắng trong ván bài liên quan tới sống chết này!

Hàn Mạc không cần đổ xúc xắc, đã thất bại!

Một mảnh yên tĩnh, Hạ Miễn dùng ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm Hàn Mạc, đã thấy Hàn Mạc bỗng nhiên vỗ tay, trên mặt không có chút bối rối, thậm chí giơ ngón cái lên nối:

- Thủ đoạn của Hạ giáo úy, thật sự rất cao, hôm nay nhìn thấy, khâm phục khâm phục!

Hạ Miễn nói:

- Hàn tướng quân, thắng bại đã phân, Hàn tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, chắc sẽ không quỵt nợ chứ?

- Thắng bại đã phân?

Hàn Mạc ra vẻ kinh ngạc:

- Sao lại nói vậy, ngay cả xúc xắc ta cũng chưa đổ, có thể nào đã phân thắng bại?

Hạ Miễn nhíu mày, hắn đổ ba xúc sắc, đó là điểm "con báo", xúc xắc so lớn nhỏ, không thể lớn hơn nữa, cho dù Hàn Mạc đổ ra điểm gì, cũng chắc chắn thua.

Dựa theo quy củ bình thường, nếu nhà cái đổ con báo là ăn hết, có thể trực tiếp thu bạc của đám cờ bạc.

Chẳng qua nếu Hàn Mạc nói như vậy, Hạ Miễn đành cười nói:

- Vậy mời Hàn tướng quân đổ xúc xắc!

Hắn đẩy cốc lại.

Hàn Mạc cười ha ha, lấy xúc xắc từ trong cốc ra:

- Rất nhiều năm không có chơi trò này, rất ngượng tay, nếu đổ không tốt, mọi người đừng chê cười!

Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, Hàn Mạc rõ ràng đã thua, lúc này còn có thể cười được, còn có thể bình tĩnh như thế? Tố chất tâm lý của Hàn tướng quân quả nhiên người thường không thể sánh bằng.

Hàn Mạc cũng không nói nhiều, tùy ý nắm ba viên xúc xắc bỏ vào trong cốc, tiếng kêu trong trẻo vang lên, rất nhanh, ba viên xúc xắc lẳng lặng nằm ở trong cốc, không hề nhúc nhích.

Hạ Miễn nhìn về phía một gã binh sĩ phòng thành gần Hàn Mạc ra hiệu bằng mắt, binh sĩ kia nhô đầu qua, nhìn nhìn, kêu lên:

- Tám điểm, hắn… hắn chỉ có tám điểm!

Trong mắt Hạ Miễn lộ ra vẻ vui mừng, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng Hàn Mạc đổ xúc xắc sẽ làm ra thủ đoạn gì, lúc này xác định điểm, tám điểm đối với con báo, ai lớn ai nhỏ, vừa xem là biết.

Lập tức có một số binh sĩ Ngự lâm quân hơi biến sắc.

Dùng sức chiến đấu của Ngự lâm quân hiện tại, nếu muốn bắt hết đám quân phòng thành gồm cả Hạ Miễn này, cho dù có tổn thương, nhưng tuyệt đối có thể làm được, quả thật bọn họ có chút không rõ, vì sao Hàn Mạc tốn nhiều thời gian, mạo hiểm đánh cuộc với Hạ Miễn như vậy?

Chẳng lẽ Hàn tướng quân thật sự nghiện đánh cuộc nặng như vậy, nhìn thấy xúc xắc là quên chuyện lớn?

Chẳng qua, hiện giờ điểm nhỏ hơn Hạ Miễn, đã thua cuộc, vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự giao đầu cho Hạ Miễn? Hay là vi phạm lời hứa sống mái với quân phòng thành?

Cho dù lựa chọn nào, đối với Hàn tướng quân mà nói, đều rất bất lợi.

Giao đầu người là vứt bỏ tính mạng, tất nhiên không cần phải nói, cho dù vi phạm lời hứa, thanh danh Hàn tướng quân lật lọng, chỉ sợ sẽ truyền ra rất nhanh.

Làm con chúa quý tộc, một tướng lãnh Ngự lâm quân, nhân phẩm như vậy sẽ khiến cho danh vọng gặp phải đả kích.

- Tám điểm sao?

Hàn Mạc lắc đầu, vẻ mặt uể oải:

- Xem ra bàn tay thật có chuyện rồi, như nào chỉ đổ được tám điểm… làm các vị chê cười!

Giọng nói Hạ Miễn lạnh như băng:

- Hàn tướng quân, chúng ta sẽ không cười… Chỉ là ta muốn hỏi Hàn tướng quân, tám điểm so với con báo cái nào lớn hơn?

Không ngờ Hàn Mạc vẫn tươi cười:

- Đương nhiên là con báo lớn… Đây là chuyện đứa bé ba tuổi cũng biết, sao ta lại không biết?

Hạ Miễn cười lạnh rút bội đao bên hông ra, đặt rất mạnh lên bàn, một tiếng "rắc" vang lên:

- Hàn tướng quân, nếu đao của ngài không đủ sắc, có thể mượn đao của ta dùng… Ta vừa mới mài qua!

Trong Ngự lâm quân lập tức có người tiến lên, trong quân phòng thành tất nhiên cũng có bạn bè Hạ Miễn, lập tức nắm binh khí chào đón, binh tướng hai bên nhất thời cũng tiến lên trước, giương cung bạt kiếm, không khí lạnh lẽo, trong phòng ốc nho nhỏ, tràn đầy sát khí.

Ánh đao lạnh lẽo!

Hạ Miễn nhìn chằm chằm Hàn Mạc, thản nhiên nói:

- Hàn tướng quân, chẳng nhẽ bộ hạ của ngài không biết quy củ là gì chứ?

- Ngươi yên tâm, Ngự lâm quân chúng ta, là quân đội kỷ luật nhất nước Yến.

Hàn Mạc vuốt cằm cười ha ha nói:

- Ta tin tưởng quân phòng thành các ngươi cũng hiểu được quy củ.

Đôi mắt sáng như sao của hắn, lúc này lại ôn nhu như lưỡi đao, chăm chú vào mặt Hạ Miễn:

- Hạ giáo úy, người nhà ngươi, do ngươi phái người mang mười ba cái đầu tới, hay là… ta phái người đi lấy?

Hạ Miễn chau mày:

- Hàn tướng quân, có phải ngài nghĩ sai rồi hay không… ?

- Sai rồi?

Hàn Mạc ra vẻ nghi hoặc:

- Sai cái gì?

- Ta thắng, ngài thua!

Hạ Miễn lạnh lùng nói.

Hàn Mạc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt như lưỡi đao nhìn chằm chằm Hạ Miễn, thản nhiên nói:

- Không sai, ta thắng, ngươi thua!

Cơ trên mặt Hạ Miễn co giật, cười lạnh nói:

- Hàn tướng quân, lời của ngài… ta không rõ!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Điểm của ngươi lớn hơn ta, tất nhiên là ta thắng… Trận đánh cuộc này của chúng ta là so lớn nhỏ, ta nhỏ hơn ngươi, tất nhiên là ta thắng!

Các tướng sĩ tràn đầy sát khí bốn phía nghe vậy, đều có chút ngạc nhiên.

- Dường như Hàn tướng quân không hiểu quy củ đánh bạc!

Hạ Miễn nói:

- So lớn nhỏ này là điểm lớn thắng, đây là quy củ!

Hàn Mạc lắc đầu:

- Hạ giáo úy, nếu ta nhớ không nhầm mà nói, lúc trước ngươi từng nói, quy củ hôm nay do người khách là ta định ra, lời này các vị huynh đệ ở đây đều nghe rõ ràng, hẳn là ta nhớ không nhầm chứ?

- Không sai, ta từng nói như vậy, chẳng qua… ý của ta là, muốn Hàn tướng quân quyết định đánh kiểu gì, mà Hàn tướng quân lựa chọn đánh lớn nhỏ… !

Từ sâu trong đôi mắt Hạ Miễn lộ ra bất an, hắn thấy Hàn Mạc có vẻ vô cùng bình tĩnh, ở sâu trong lòng, mơ hồ cảm thấy có phải mình đã rơi vào bẫy của Hàn Mạc hay không.

Hàn Mạc mỉm cười, như gió xuân:

- Hạ giáo úy thừa nhận là tốt rồi. Nếu ta quyết định đánh cuộc lớn nhỏ, tự nhiên cũng quyết định quy củ so điểm… Bắt đầu từ năm tuổi ta đã chơi trò này, cho tới này, trong trò chơi của ta, ngươi điểm nhỏ là người thắng… Từ trước, ta đều có thể ném được ba điểm, hôm nay lại ném được tám điểm, tay chân đã kém rất nhiều!

Thần sắc Hạ Miễn biến đổi:

- Hàn… Hàn Mạc, ngươi lừa dối, điều này… quy củ từ trước đến nay điểm lớn thắng!

Hàn Mạc lạnh nhạt nói:

- Đáng tiếc hôm nay chỉ có hai người chúng ta đánh cuộc, quy củ do ta định, điểm của ta nhỏ hơn ngươi, cho nên… ta thắng, ngươi thua… !

Hàn quang trong mắt hắn lộ ra:

- Hiện giờ, ngươi nên trả giá tiền đặt cược của ngươi!

Hạ Miễn giơ bội đao trên bàn lên, cười lạnh nói:

- Hàn Mạc, là ngươi dùng quỷ kế… muốn lừa ta?

- Cho dù có phải quỷ kế hay không, hiện giờ kết quả đã phân, thắng bại đã định, không cần phải nhiều lời.

Hàn Mạc đứng thắng, phối hợp với khôi giáp tinh xảo, oai hùng:

- Về phần nói ta lừa ngươi… Nói thật ra, bản tướng quả thật muốn lừa ngươi!

- Keng!

Hạ Miễn rút đao ra, lạnh lùng quát:

- Ngươi muốn tiền cược? Ngươi cứ tới đây!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Hạ giáo úy, ngươi có xấu quá không vậy? Nơi này có hơn mười vị huynh đệ nhìn, thiếu nợ thì trả tiền, ta còn tìm ngươi đòi nợ bạc, ngươi trốn cũng không trốn được… cho dù lên triều đình, ngươi cũng phải thiếu nợ trả tiền!

Trên người Hạ Miễn lộ ra một tia lạnh lẽo.

Cuối cùng hắn hiểu được vì sao Hàn Mạc phải tốn nhiều thời gian như vậy, nhìn như hứng thú mà muốn đánh cuộc một trận với mình.

Hạ Miễn chung quy là giáo úy quân phòng thành, tuy rằng chức quan không cao bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là mệnh quan triều đình, có danh hào võ tướng. Tuy Hàn Mạc là Hộ quân tham lĩnh Ngự lâm quân, lần này là quan chỉ huy cao nhất của Ngự lâm quân tới quận Nghi Xuân, nhưng thật muốn đánh chết Hạ Miễn, cuối cùng có chút phiền phức trên đạo lý, sau này sẽ có chỗ xử lý không tốt.

Nhưng qua ván bài này, Hàn Mạc đã có lý do giết người, tuy rằng nhìn qua lý do này rất vớ vẩn, nhưng lại thật sự là một lý do chính đáng.

Cho dù ở chỗ nào, sòng bạc là chiến tranh, đặt cược gì, thua sẽ phải trả.

Cho dù lợi dụng thủ đoạn gì giành được thắng lợi, người thắng… chính là người thắng!

Rốt cuộc Hạ Miễn hiểu được, từ lúc Hàn Mạc tiến vào cửa, đã bày ra một cạm bẫy rất lớn cho mình, hỏng ở chỗ, mình làm chủ đổ trước, tự cho so lớn nhỏ nhất định là dựa theo quy củ bình thường để quyết định thắng bại, không nghĩ tới vị tướng lãnh Ngự lâm quân trẻ tuổi này lại bày ra sát chiêu ở cái quy củ này.

Hắn thua không phục, cực kỳ không phục, không phục từ trong xương tủy!

- Hạ giáo úy, trước khi lấy mười ba đầu người kia tới, ngươi nói cho ta biết đáp án trước!

Hàn Mạc lạnh lùng nói:

- Ngươi điều động quân phòng thành như thế nào?

Hạ Miễn lạnh nhạt nói:

- Ta tất nhiên là phụng lệnh làm việc!

Giọng hắn chưa dứt, mọi người đã nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị, Hàn tướng quân một thân khôi giáp, không ngờ thân thể như linh vượn, nhẹ nhàng như chin yến, nhảy lên bàn, lập tức lao thẳng tới Hạ Miễn như một con báo săn.

Quân phòng thành, Ngự lâm quâ, thậm chí Hạ Miễn đều chấn động.

Bọn họ không ngờ vị Hàn tướng quân này nói ra tay là ra tay, hơn nữa võ công của hắn… khiến người ta kinh hãi!

Hạ Miễn rất giật mình, cũng biết chuyện lớn không ổn, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, lúc lui về đã rút bội đao ra nhanh như ánh sáng, hàn quang hiện ra. Đến lúc này đã là ngươi chết ta sống, Hạ Miễn không bận lòng nữa, đại đao đã bổ về phía Hàn Mạc.

Trong quân Phòng Thành, chức vị giáo úy không thấp, Hạ Miễn có thể đảm nhiệm chức giáo úy, cho dù sau lưng có Hạ tộc hỗ trợ, nhưng thực lực bản thân hắn cũng có quan hệ rất lớn.

Mấy ngàn đệ tử Hạ tộc, Hạ Miễn có thể được Hạ tộc nhìn trúng, giúp hắn tiến vào quân phòng thành đảm nhiệm chức vị này, tất nhiên cũng không phải hạng người bình thường.

Một đao này của hắn, tốc độ cực nhanh, hơn nữa rất nhiều biến chiêu, trong phương diện đao pháp, vị Hạ giáo úy này rất tự tin, tuy rằng công phu và uy danh Hàn Mạc hắn đã nghe nói qua, nhưng đối với một đao này, hắn vẫn rất tự tin.

"Phanh!"

Một tiếng nặng nề vang lên trong phòng, trong ánh mắt kinh ngạc của các tướng sĩ, một bóng người bay ra ngoài, dừng lại trên một cái ghế. "Rắc" một tiếng, cái ghế bị gãy ra làm bốn, bóng người kia đã nằm trên mặt đất, giãy giụa thống khổ.