Hàn Mạc bất đắc dĩ nói:
- Ý của quân sư là chúng ta sẽ ở đây chờ chết, lặng yên mà chết? Chết mà không có một chút giá trị nào?
Tiêu Linh Chỉ hỏi ngược lại:
- Chết có giá trị? Chết như thế nào mới là có giá trị?h
Hàn Mạc trầm mặc.
Hàn Mạc một lần nữa được tái sinh, sống trong thời loạn thế này, dĩ nhiên hắn hy vọng khi còn sống có thể lưu danh, càng hy vọng tài năng của hắn có thể thay đổi thời đại này, hoàn thành nghiệp lớn khiến người đời phải ghi nhớ.
Sống làm kiếp phù du, chết làm mây khói là quan niệm của Phật gia. Hàn Mạc dĩ nhiên đã từng nghe qua, thế nhưng phản ứng của con người với chuyện sống chết theo hắn chỉ có hai loại.
Loại thứ nhất chính là ẩn sĩ thực sự. Loại người này đối với cái chết không hề quan tâm, là nhân sĩ thoát tục. Có điều, loại người này quá ít, rất nhiều người còn hoài nghi liệu có thực có những người như thế tồn tại hay không.
Một loại người khác chính là những kẻ tầm thường, sống ngày nào biết ngày ấy, chỉ biết tự huyễn hoặc bản thân, mặc kệ thế sự, không theo đuổi bất kỳ mục đích nào. Đối với bọn họ mà nói, đạt được thành quả mà người thường không thể với tới được đã là chuyện không có thật rồi. Cho nên bọn họ lấy đó làm cớ, ra vẻ coi thường chuyện sống chết, thật ra trong lòng bọn họ hiểu rõ, chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.
Chỉ trong chốc lát, Hàn Mạc bỗng nhiên cười rộ lên, nói:
- Quân sư nói rất đúng. Ta giờ mới nghĩ ra, chết ở đây cũng không phải là hoàn toàn không có giá trị. Ít ra ta còn có đại mỹ nhân đi cùng, đúng là chết cũng không uổng phí.
Hắn nói lời này, cứ tưởng Tiêu Linh Chỉ sẽ trách mắng, không ngờ đợi lát sau, lại nghe nàng buồn bã nói:
- Hàn Mạc, ngươi thật sự muốn chết cùng một chỗ với ta sao?
Tiêu Linh Chỉ hỏi như vậy nhất thời khiến Hàn Mạc ngạc nhiên.
Hắn chợt nao lòng, rất nhanh lại cười nói:
- Tất nhiên là muốn.
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài một tiếng, dường như cười khổ, nói:
- Hàn Mạc, ta tuy rằng biết ngươi đang nói dối, thế nhưng… ngươi nói như vậy, ta… ta rất vui…
Hàn Mạc thoáng ngạc nhiên, hắn chưa từng nghe nàng nói lời dịu dàng như thế bao giờ.
- Ngươi có biết mê cung ngầm này có hình dạng như thế nào không?
Tiêu Linh Chỉ không đợi Hàn Mạc đáp lời, đã lập tức hỏi, dường như là để che giấu sự xấu hổ khi nói câu vừa rồi.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không biết. Quân sư, nàng biết không?
Tiêu Linh Chỉ hỏi:
- Chẳng phải vừa rồi ngươi đã nói, xung quanh đây đều là các tảng đá lớn, mở ra năm con đường sao?
- Đúng!
- Tuy rằng chưa chắc đã đúng, nhưng nếu đúng như ta suy đoán thì mê cung ngầm này có năm thông đạo được gọi là Ngũ hành đạo!
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói.
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Ngũ hành đạo?
- Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ.
Tiêu Linh Chỉ chậm rãi nói.
- Vậy có nghĩa là nơi ta vừa tiến vào là thông đạo?
Hàn Mạc nghi hoặc hỏi:
- Bên đó chỉ là thông đạo trống không, không hề có cạm bậy gì cả mà?
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Đó là Thổ hành đạo.
- Thổ hành đạo?
Hàn Mạc nâng cằm:
- Quân sư, ta quả thật là hồ đồ rồi. Cái gì mà Ngũ hành, cái gì mà Thổ hành đạo. Có phải nàng muốn nói nàng hiểu được cấu tạo của mê cung ngâm này, chúng ta có thể ra ngoài được hay không?
Tiêu Linh Chỉ không đáp lời, hỏi ngược lại:
- Cả ngươi và ta điều hiểu rõ rằng trên trời chim chóc sải cánh bay là vì chúng có đôi cánh dài. Nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể bay lên trời giống như chúng. Đôi khi hiểu chuyện không có nghĩa là có thể làm được!
Hàn Mạc cười ha hả, nói:
- Rất có đạo lý!
Rồi lại hỏi:
- Như vậy có phải quân sư đã đoán được cấu tạo của mê cung này không?
Tiêu Linh Chỉ lúc này không hề phủ nhận, bình tĩnh nói:
- Ngũ hành đạo dựa theo sắp xếp của Ngũ hành. Ngươi đã đi vào Thổ hành đạo, nơi này nhất định có cạm bẫy. Ngươi không gặp phải cạm bẫy nào, đơn giản là vì ngươi còn chưa đi vào sâu bên trong thông đạo.
- Những thông đạo này dẫn đến đâu?
- Dẫn đến hang đá lớn kia!
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:
- Mỗi một thông đạo này đều dẫn đến cùng một nơi, đều là hang đá lớn kia!
Hàn Mạc nhíu mày:
- Ý của quân sư là thông đạo này cắt ngang nhau, hình thành những con đường liên tục, chắc chắn sẽ có nhiều hang đá ngầm và chúng ta hiện đang ở trong một hang đá như thế?
- Không nhiều lắm đâu!
Tiêu Linh Chỉ khẳng định, nói:
- Nếu tính cả hang đá ở trung tâm, thì chắc chắn là có chín cái!
- Chín? Hang đá trung tâm?
- Phải. Đây là mê cung ngầm, là một cơ quan thuật của Mặc gia.
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Cơ quan này không còn xuất hiện rất nhiều năm rồi. Ta nhớ rõ loại mê cung ngầm này được gọi là Bát quái vây!
- Bát quái vây?
- Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài.
Tiêu Linh Chỉ gằn từng chữ:
- Tám phương vị của Bát quái cũng chính là tám hang đá, kết hợp với vị trị "Hợp" thành chín hang đá lớn!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Quân sư có biết vị trí hiện giờ của chúng ta là ở hang đá nào chưa?
- Không biết.
Tiêu Linh Chỉ rành rọt nói:
- Nếu ta biết chúng ta đang ở hang đá nào thì có lẽ chúng ta còn có một cơ hội nhỏ để ra ngoài. Chỉ có điều loại Bát quái vây này ta tình cờ gặp được lúc nhỏ, cũng chỉ biết sơ qua, cặn kẽ chi tiết như thế nào, ta cũng không rõ. Nếu đúng là Bát quái vây, thì đây là lần đầu tiên trong đời ta tiến vào giữa trận Bát quái vây. Có lẽ, cũng là lần cuối cùng!
Hàn Mạc trầm ngâm, một lát sau, mới nói:
- Chín hang đá lớn cùng hang đá ở trung tâm đều liên quan đến Ngũ hành đạo. Mỗi một thông đạo đều có mai phục. Quân sư, ngươi vừa nói, nếu biết được vị trí của chúng ta hiện tại, thì chúng ta có khả năng sống sót. Không biết cách để thoát khỏi đây là gì?
- Tìm được hang đá trung tâm, nơi đó có sống mắt!
- Sống mắt?
- Phải.
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Đại địa của Trung Nguyên từ xưa đến nay nhờ cơ quan thuật mà nổi danh thiên hạ, bao gồm hai nhà Mặc gia và Công Thâu gia giữa trăm nhà khác từ thời Xuân Thu Chiến quốc.
- Như ngươi đã biết, trình độ cơ quan thuật của hai nhà này là độc nhất vô nhị!
Hàn Mạc nói:
- Có điều, hai nhà này luôn là kẻ thù không đội trời chung với nhau mà thôi!
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Bọn họ sở dĩ trở thành kẻ thù không đội trời chung là vì hai bên đều tu luyện một môn, tất sẽ trở thành oan gia đồng đạo. Tuy nhiên mọi người đều biết, cơ quan thuật của Công Thâu gia rất bá đạo, mục đích cuối cùng là để lấy mạng người khác. Còn cơ quan thuật của Mặc gia để phòng thủ là chính, rất ít khi bọn họ nghiên cứu cơ quan để tấn công. Cơ quan thuật của Mặc gia chỉ cần ngươi không tự tiện xông vào, sẽ không thấy được uy lực của nó, nhưng nếu cứ cố ý xông vào cơ quan của Mặc gia, nếu ngươi không có bản lĩnh thiên tài, thì cơ quan thuật của Mặc gia sẽ vây khốn ngươi. Thậm chí là dễ dàng giết chết ngươi!
- Mặc gia và Công Thâu gia đều quá kiêu căng, vì tôn chỉ hai nhà vốn không giống nhau.
Hàn Mạc nói.
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Lời ngươi nói không sai. Mặc gia từ trước đến nay đều nói mình nhân từ, cho dù đối mặt với kẻ thù thì cũng muốn cho chúng một con đường sống. Chuyện này được đồn đại ầm ĩ ra ngoài cũng khiến Mặc gia hình thành một quy củ, cho dùng là tạo ra cơ quan phức tạp như thế nào, cuối cùng vẫn phải chừa lại một đường lui, nhất định phải cho người khác một con đường sống. Có thể con đường sống này được cất giấu rất bí mật, người khác khó có thể tìm được, nhưng con đường sống này, mỗi một cơ quan sư của Mặc gia khi tạo ra một cơ quan, nhất định phải làm theo. Mà con đường sống kia chung quy được gọi là sống mắt. Đối với Bát quái vây này, sống mắt nằm trong hang đá trung tâm.
Hàn Mạc lúc này mới hiểu được, chỉ có tìm được hang đá trung tâm, rồi tiếp tục tìm sống mắt do cơ quan sư của Mặc gia lưu lại, vậy mới có thể thông qua sống mắt mà thoát khỏi hang đá ngầm này.
Nhưng hiện giờ bọn hắn đang ở nơi nào còn không rõ, làm sao có thể từ đây tìm ra hang đá trung tâm? Nói không chừng, vị trí hang đá nơi hai người đang đứng chính là hang đá trung tâm không biết chừng.
Cho dù tìm được hang đá trung tâm, sống mắt kia có hình dáng như thế nào?
Nếu người Mặc gia thực lòng muốn che giấu, với tu vi cơ quan thuật có thể tạo ra Bát quái vây của bọn họ, muốn người ngoài không phát hiện được sống mắt quả thực là việc dễ như trở bàn tay.
- Quân sư, chín hang đá lớn trong Bát quái vây bố cục có giống hay khác nhau?
Hàn Mạc suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Chuyện này ta cũng không rõ. Ta chỉ biết, Bát quái vây trong mê cung ngầm này phải mất ít nhất ba mươi năm năm mới hoàn thành xong. Hạ gia tạo ra một Bát quái vây khổng lồ như thế mà các thế gia khác lại không biết thì quả là giỏi. Hạ gia có thể tồn tại vinh hiển lâu dài ở Yến Quốc quả nhiên không phải chỉ có hư danh. Lại càng không phải chỉ nhờ có Tiêu gia mà bảo toàn được gia tộc bọn họ. Bọn họ quả thực không hề yếu chút nào!
Hàn Mạc đứng dậy, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Theo như lời nàng nói, ở đây không có đồ ăn, không có nước uống, chúng ta cứ ở trong này chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi. Tuy rằng khả năng thành công rất nhỏ, nhưng chúng ta nhất định phải tìm được sống mắt…
- Ngươi định làm gì bây giờ?
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng nói.
Hàn Mạc nói:
- Quân sư, thời gian chúng ta còn lại cũng không nhiều. Đợi đến khi chúng ta yếu đi thì có muốn tìm cũng không còn sức nữa rồi. Nhân lúc còn khoẻ, ta sẽ đi tìm thử xem, xem thử vận mệnh của ta có tốt hay không. Nếu có thể tìm được sống mắt, thì mạng cũng ta cũng chưa đến lúc hết!
Dừng một chút, hắn dịu dàng nói:
- Nàng ở trong này chờ ta, ta tìm được sống mắt sẽ quay lại đưa nàng rời khỏi đây!
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Ngươi thật muốn đi sao?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Tất nhiên là muốn đi rồi, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được!
Tiêu Linh Chỉ trầm ngâm một chút, rốt cuộc nói:
- Ngươi đi đi…Ta…chờ ngươi trở về…!
Tuy rằng trong hang đá tối om, nhưng Hàn Mạc vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Có một người ở đây chờ hắn trở về, có người đặt hy vọng vào hắn, điều này sẽ làm nam nhân ý thức mạnh mẽ về trách nhiệm bản thân.
Hàn Mạc nắm chặt đồng côn, lần nữa định dựa vào cảm giác mà tiến vào thông đạo, lại nghe Tiêu Linh Chỉ hạ giọng nói:
- Hàn mạc, ngươi… ngươi cẩn thận một chút…!
Hàn Mạc ha hả cười, nói:
- Vận khí của ta vẫn tốt lắm! Nàng một mình ở đây không cần sợ hãi, ta… sẽ trở về sớm thôi!
Hắn không nói thêm lời nào, lấy Huyết đồng côn dò đường, mò mẫm đi về phía thông đạo.
Hắn nhớ rõ con đường vừa rồi, mò tới thông đạo lúc trước, hắn liền ngừng lại, quay đầu lại nhìn. Tuy rằng không nhìn ra cái gì, nhưng hắn có thể cảm giác được, Tiêu Linh Chỉ lúc này có lẽ cũng đang nhìn theo hướng hắn vừa rời đi, có lẽ nàng đang rất lo lắng.
Khẽ cắn răng, Hàn Mạc đang định tiến vào thông đạo, đột nhiên một tiếng động kỳ quái truyền đến tai hắn.
Hắn đã tập luyện "khí kinh", thính lực rất nhạy bén, thanh âm kia rất kỳ quái, dường như là tiếng bước chân rất vội vã, hơn nữa theo phương hướng tiếng động truyền đến thì hình như bên cạnh người đó chính là cửa thông đạo.
Hàn Mạc ngừng thở, nắm chặt Huyết đồng côn, phòng bị toàn thân.
- Rốt cục cũng ra đến thông đạo!
Một giọng nói vang lên:
- Đây là nơi nào?