- Tiểu công tử, nhà ta son phấn rất nhiều, nếu ngươi có thời gian thì mời đến nhà ta nói chuyện về tác dụng của son phấn?
Vị chưởng quầy cũng nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có việc làm chưa? Nếu chưa thì ở lại làm việc, ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi!
Hàn Mạc cười ha hả, lấy ra ít bạc vụn để tại quầy, sau đó cầm lấy túi son phấn, cười nói:
- Bêu xấu rồi !
Và đi nhanh ra khỏi cửa hàng.
Chưởng quầy giật mình kêu lên:
- Tiểu huynh đệ, ta còn chưa trả ngươi bạc thừa!
Hàn Mạc đã đi xa không nghe thấy!
- Thật là hào phóng!
Chưởng quầy cười nói:
- Nhìn không ra vị công tử này cũng là người có tiền!
Tuy rằng lúc này vẫn còn trong thời gian hồng thủy, nhưng son phấn cũng không cần phải dùng ngay như lương thực, vì vậy mà người mua không nhiều, lại còn trả giá, như túi son phấn vừa rồi không đáng một lượng bạc.
- Chưởng quầy, tôi thấy vị tiểu công tử kia rất quen!
Một gã tiểu nhị bộ dạng suy tư rồi chợt à lên một tiếng:
- Đúng rồi, tôi nhớ rồi, là … Hàn tướng quân!
- Hàn tướng quân nào?
- Từ kinh thành đến, Hàn tướng quân, Hộ lương quan, Ngự lâm quân tướng quân!
Tiểu nhị có chút kích động:
- Lần trước tôi ở nha môn thấy ngài ấy!
Phụ nhân kia cũng kêu lên thất thanh:
- Đúng là vị Hàn tướng quân đấy!
- Đúng rồi!
Chưởng quầy cũng trở lên kích động, cầm lấy son phấn được làm từ Tô Phương Mộc nói với tiểu nhị:
- Đem chỗ này này ra ngoài, nói là son phấn mà Hàn tướng quân đã chọn!
…
Hàn Mạc cầm túi son phấn đi nhanh ra khỏi phường Yên Chi, nhìn thấy Tiêu Linh Chỉ đang đi về phía đông, liền đuổi theo, đến gần đi song song cùng nàng.
Tiêu Linh Chỉ thấy hắn đến gần, thần sắc lạnh như băng, bước chân đi nhanh hơn.
Hàn Mạc cười tủm tỉm bám theo, bước chân cũng không chậm, đi sát ngay bên cạnh nàng.
Tới một chỗ ngõ nhỏ, Tiêu Linh Chỉ dừng lại lạnh lùng nhìn Hàn Mạc:
- Hàn Mạc, ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi là quan hộ lương, không đi lo công việc lại trà trộn vào phường Yên Chi… ngươi… ngươi có xứng với chức quan này sao?
Hàn Mạc dịu dàng nhìn Tiêu Linh Chỉ:
- Hoàng đế mệt mỏi đi dạo ngự hoa viên, ta mệt mỏi chẳng nhẽ không thể đi dạo ở phường Yên Chi?
- Ngươi đi dạo làm việc của ngươi, vì sao… còn muốn đùa giỡn ta?
Đôi mắt Tiêu Linh Chỉ phiếm hồng:
- Có phải đùa giỡn ta ngươi rất đắc ý?
Hàn Mạc thở dài, trả lời:
- Quân sư, người đừng hiểu lầm… được rồi, là ta sai, ta xin lỗi!
Hàn Mạc hướng Tiêu Linh Chỉ khom người:
- Quân sư đại nhân đại đức, Hàn Mạc chắp tay lạy ngài một lạy, ngài tha cho ta lần này!
Tiểu Quân bên cạnh không nhịn được cười tủm tỉm:
- Tiểu thư, Hàn thiếu gia không phải cố ý, nô tì cũng thấy ngài ấy chỉ muốn đùa một chút, tiểu thư tạm tha cho ngài ấy một lần đi!
Hàn Mạc nhìn Tiểu Quân cười nói:
- Xem ra Tiểu Quân rất hiểu đạo lý!
Tiêu Linh Chỉ hừ lạnh lườm Hàn Mạc:
- Ý của ngươi, là ta không hiểu đạo lý, là kẻ càn quấy?
- Sao có thể như vậy?
Hàn Mạc cười khổ:
- Tiểu Quân là nô tì bên cạnh tiểu thư mà còn hiểu đạo lý như thế, đạo lý này tiểu thư dĩ nhiên là hiểu rõ hơn chứ?
Hàn Mạc nhấc lên chân trái, chỉ vào nói:
- Quân sư, người đặt chân đúng chỗ a, cái chân của ta thiếu một chút là muốn gãy!
- Gãy mới tốt!
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:
- Ai biết ngươi đi phía sau, vừa rồi không để ý dẫm lên!
Hàn Mạc cười tủm tỉm:
- Ta thấy quân sư không nhẫn tâm như thế đâu!
Tiêu Linh Chỉ hừ lạnh, không nói gì!
Hàn Mạc lấy túi son phấn từ trong người ra, đưa cho Tiêu Linh Chỉ:
- Quân sư, đây là món quà nhỏ mong cô nhận cho, vừa rồi làm cho cô không mua được ta thay cô mua lại đây.
- Ai khiến ngươi mua?
Tiêu Linh Chỉ lãnh đạm:
- Hàn tướng quân, tự để dùng đi!
Nói xong nàng cũng cảm thấy buồn cười, quay sang một bên cười một mình.
Hàn Mạc sờ sờ mũi, cũng cười theo, cầm túi son phấn đưa cho Tiểu Quân.
- Quân sư, bên cạnh có quán trà, hay là chúng ta qua đó uống chén trà!
Hàn Mạc cười nói:
- Thuận tiện trò chuyện một chút!
- Hàn tướng quân có gì chỉ bảo nói ở đây là được!
Tiêu Linh Chỉ nhìn Hàn Mạc một cái sau đó bình tĩnh nói.
Tiểu Quân vội lên tiếng:
- Tiểu thư, nô tì khát nước, chúng ta đi uống trà đi. Hàn thiếu gia còn nhiều bạc mà, để thiếu gia mời khách.
Hàn Mạc cười ha hả:
- Đúng vậy, đương nhiên là ta mời khách!
Tiêu Linh Chỉ tức giận nhìn Tiểu Quân, nói:
- Ngươi khát nước thì tự mình cùng hắn đi uống trà đo!
Tiểu Quân phụng phịu, không lên tiếng.
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Quán trà ở đâu?
…
Quán trà không lớn, Hàn Mạc tìm một chỗ lở lầu hai, một gian phòng trang nhã, ba người ngồi. Tiểu Quân đi pha trà, không bao lâu đã bưng trà lên, hương thơm hạnh trà thơm ngát. Tiểu Quân trâm trà cho Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ, và thêm một ly cho mình.
Hàn Mạc nhấp một ngụm, cười nhẹ:
- Lại nói, dân chúng không thể sống thiếu gạo, muối, dầu, tương, dấm, trà, củi… đây mới chính là cái cần thiết trong cuộc sống bình thường.
- Hôm nay sao Hàn tướng quân lại cảm thán như vậy?
Tiêu Linh Chỉ nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
- Cũng không phải là cảm thán, tuy nhiên gần đây huyện Tịch Xuân có quá nhiều chuyện, ta hiểu ra một chút. Với dân chúng họ yêu cầu không cao, yêu cầu của họ rất thấp, chỉ cần no đủ là có thể thỏa mãn họ, đó chính là trách nhiệm của người làm quan!
Nhìn món ăn trên bàn toàn là đặc sản của quận Nghi Xuân, Hàn Mạc gắp một miếng đậu đỏ vào miệng, nhẹ nhàng thưởng thức.
Tiêu Linh Chỉ liếc Hàn Mạc một cái rồi nhìn ra cửa sổ, trên mặt có chút ưu phiền, thoạt nhìn tâm tình cũng không tốt lắm.
- Quân sư, chuyện lần trước ta còn chưa cảm ngươi cô!
Hàn Mạc hạ giọng:
- Lần này ta thật muốn nói lời cảm ơn với cô!
Tiêu Linh Chỉ hiểu Hàn Mạc nói gì.
Ngày đó nhờ Tiêu Linh Chỉ nhắc nhở Hàn Mạc mới tránh khỏi thủ đoạn kéo dài thời gian của Hạ Học Chi, đợi cho kho lương hết, hắn làm khó Ngự lâm quân và Hàn Mạc. Lúc đó Hàn Mạc hiểu được tình thế khó khăn của mình, sau đó ra tay với Tiệm gạo Đại Hồng, nắm được lượng lương lớn mà duy trì giúp nạn dân.
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Với bản lãnh của Hàn tướng quân, ta nghĩ là chính mình nhiều chuyện, không gây phiền toái cho tướng quân là ta mừng rồi, không cần cảm ơn ta.
Hàn Mạc cười khổ:
- Quân sư, giữa hai ta không cần nói chuyện như vậy? ta đối với cô rất là thành khẩn, cô đối với ta … cũng không cần đứng xa ngàn dặm vậy.
- Hàn tướng quân muốn ta làm như thế nào?
Tiêu Linh Chỉ cười lạnh:
- Mang mặt lạnh? Hàn tướng quân nói ta mang mặt lạnh gì?
Hàn Mạc nhíu mày, xua tay nói:
- Thôi, không nói nữa!
Tiêu Linh Chỉ cười lạnh:
- Hàn tướng quân không phải đã định nói ra suy nghĩ của mình sao? Như thế nào, bây giờ lại không muốn nói? Hàn tướng quân cảm thấy muốn gọi là gọi ta tới?
- Gọi là tới?
Hàn Mạc nhíu mày:
- Quân sư, dường như rất có định kiến với ta? Ta có chỗ nào không đúng, cô nói ra là được, nếu ta sai, ta sẽ xin lỗi cô ngay. Nhưng xin đừng nói những lời làm người khác đau lòng. Cũng không phải chuyện chúng ta nói ở đây, ta …ta cũng có chuyện rất khó nói, nhưng trong lòng ta…cô là cô nương rất tốt.
Tiêu Linh Chỉ thấy Hàn Mạc nói chân thành như vậy, hơi trầm mặc rồi buồn bã nói:
- Tâm trạng ta không được tốt, nói chuyện có chút thất lễ… ngươi đừng để trong lòng!
Hàn Mạc thấy giọng Tiêu Linh Chỉ dịu giọng xuống, không còn lạnh lẽo như vừa rồi, trong lòng liền thấy nhẹ nhõm, mỉm cười:
- Quân sư, nếu tin được Hàn Mạc, có chuyện khó xử có thể nói cho ta… mặc dù có chút mạo muội, nhưng Hàn Mạc muốn biết có giúp được hay không… dù sao chúng ta đã từng giúp nhau rất nhiều!
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu, bỗng nhiên nở một nụ cười làm Hàn Mạc không ngờ:
- Hàn tướng quân, ngài và Hạ gia đã trở mặt, ngài không lo tiếp tục ở đây sẽ bị bất lợi?
- Từ lúc rời kinh họ đã sớm chuẩn bị đối phó ta!
Hàn Mạc nhún vai, cười nói:
- Nếu thật sự có thể bình yên làm xong công việc lần này, ta cũng không rảnh đối chọi với họ. Ta biết họ muốn đối phó ta, cho nên ta sẽ không khoanh tay chờ chết!
- Ngươi… tính tình quá ương ngạnh!
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Hơn nữa nếu đã tấn công thì không nương tay, đúng như ta đoán!
Hàn Mạc tiếp lời:
- Ta cũng không muốn như vậy, Hạ Học Chi buộc ta làm vậy!
- Ngài tìm được tử huyệt của hắn?
- Ý quân sư là… ?
Hàn Mạc mỉm cười, uống một ngụm trà:
- Quân sư cảm giác ta tìm được tử huyệt của hắn?
- Không có!
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:
- Với tính tình của ngài, nếu tìm được thì chắc chắn không ngồi uống trà cùng ta!
Hàn Mạc nhún vai, không có ý kiến!
- Dường như Hạ Học Chi cũng không làm gì được ngài!
Tiêu Linh Chỉ hạ giọng nói:
- Mấy ngày trước, các người đấu chết đi sống lại, trái lại Tô Khắc Ung cùng Lại bộ quan viên giằng co với quan viên quận Nghi Xuân…
- Quân sư đúng là quân sư, thông thạo việc bày mưu tính kế!
Hàn Mạc cười nói:
- Người ở trong Viên Viên nhưng nắm rõ sự việc bên ngoài như lòng bàn tay!
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:
- Đó là do động tĩnh các người quá lớn, ta không phải người mù, điếc!
- Kỳ thật ta có một chuyện muốn thỉnh giáo quân sư!
Hàn Mạc nghiêm túc. Rồi hỏi:
- Quân sư vì sao lại giúp ta, hai nhà Tiêu Hạ là đồng minh, vì sao lại làm thế?
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:
- Ta giúp ngài sao?
- Theo ta thấy nếu không giúp thì từ trước khi đến quận Nghi Xuân đã bị phiền toái!
- Ta quên!
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói.
Hàn Mạc sửng sốt, lập tức bật cười:
- Quân sư, trí nhớ… của người không tốt, tuy nhiên…
Hàn Mạc ghé người lại gần:
- Quân sư, cô có phải là thích ta?
Tiêu Linh Chỉ ngẩn ra, lập tức đổi sắc mặt, mày liễu dựng lên, mắt trợn trừng chỉ vào Hàn Mạc:
- Ngươi…ngươi…!
Nhất thời vừa thẹn vừa hoảng, ngực phập phồng thở mạnh, không biết nói như thế nào, chỉ có thể dậm chân:
- Tiểu Quân, chúng ta đi…
Hàn Mạc vội nói:
- Quân sư, ngươi đừng đi sớm, ta còn chưa nói hết chuyện!
Tiêu Linh Chỉ trừng mắt nhìn Hàn Mạc, làm sao nàng còn để ý đến hắn, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, trong lòng rất hoảng loạn, nàng thật sự không thể tưởng tượng da mặt Hàn Mạc dày như vậy, hỏi loạn cả lên.
Tiểu Quân vội vàng đuổi theo:
- Hàn thiếu gia, ngài làm thế nào chọc giận tiểu thư? Lần này nô tì không giúp được ngài!
- Đi từ từ, đi từ từ!
Hàn Mạc tựa vào ghế, nhìn Tiêu Linh Chỉ sắp ra cửa, cười đắc ý:
- Người phất tay áo, không mang một mảnh …trà!
Tiêu Linh Chỉ sững lại, oán hận:
- Miệng chó không phun được ngà voi! Hàn Mạc ngươi…khốn kiếp!
Hàn Mạc nhìn bộ dáng giận dữ của Tiêu Linh Chỉ không khỏi cảm thấy cuốn hút. Nàng thật sự rất đẹp, ngay cả khi giận giữ cũng đẹp, làm cho người ta muốn chiếm làm của riêng.