Hàn Mạc đi đến trước cửa, nhìn đám quan viên nhíu mày nói:
- Bản quan là Hàn Mạc, các ngươi muốn tìm ta?
Hàn Mạc vừa lộ diện bọn họ liền trật tự, đứng gọn thành hàng rồi cùng thi lễ với Hàn Mạc, một gã nói:
- Hàn tướng quân, thuộc hạ Phạm Tiêm tri huyện huyện Túc Tùng, suất lĩnh bổn huyện quan viên lớn nhỏ cầu Hàn tướng quân cứu mạng!
Mắt Hàn Mạc nheo lại, rõ ràng đây là quan viên Phạm gia quan viên.
Lần này gặp thiên tai không riêng Hạ gia, Phạm gia cũng bị tai hoạ, lần này cứu tế lương tới, Phạm gia cũng muốn phân một ít.
Hắn đi ra ôm quyền:
- Hoá ra là Phạm tri truyện, không biết ai muốn giết ngài, ta làm sao cứu ngài?
Phạm Tiêm liếc gương mặt có vẻ cau có của Hạ Dần, cung kính với Hàn Mạc:
- Hàn tướng quân, có thể nói chuyện riêng cùng ngài?
Hàn Mạc trầm ngâm, gật đầu, cùng hắn ra xa một chút, sắc mặt Hạ Dần càng khó coi, hình như rất muốn nghe hai người này nói gì.
Hàn Mạc liếc Hạ Dần, không đợi Phạm Tiêm kể chuyện đã nói:
- Hạ Ti khố, ngươi không phải muốn đi gặp Quận thủ đại nhân xin chỉ thị phát lương sao? Ngoài thành nạn dân đói khổ ngươi còn ở đây chờ cái gì?
Hạ Dần đành nói:
- Vâng !
Gã cau mày, nhìn Hàn Mạc và Phạm Tiêm một cái, thấy ánh mắt Hàn Mạc sắc bén nhìn chằm chằm mình, cả người phát lạnh, nhanh chóng rời khỏi.
- Phạm tri huyện đến là muốn lương sao?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Phạm Tiêm hỏi.
Phạm Tiêm hạ giọng trả lời:
- Cô gia, lương không phải vấn đề, trong kinh Lão thái quân đã viết thư đến Dịch thành, chúng tôi ở đây chuẩn bị lương thực rồi, nhất thời không quá ảnh hưởng.
Phạm Tiêm kêu tiếng "cô gia" làm Hàn Mạc có chút cảm giác thân thiết, tuy nhiên lúc này Hàn Mạc biết không dễ tin một ai, kể cả người Phạm gia, dù sao còn chưa kết hôn, ai biết Phạm Gia có chủ ý gì!
Tuy nhiên Hàn Mạc nghe nói bốn huyện phía tây không thiếu lương thì trong lòng có chút vui mừng.
Chứng kiến qua thảm cảnh của nạn dân, hắn thật sự không đành lòng, hắn không dám tưởng tượng toàn bộ quận Nghi Xuân đều giống như vậy.
- Lão thái quân vốn từ bi nên không muốn nhìn đồng hương của mình chịu khổ.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, Lão thái quân của Phạm Gia khôn khéo, chu toàn, trong lòng Hàn Mạc Hàn Mạc cảm thấy tôn kính.
Vẻ mặt Phạm Tiêm khi nhắc đến Lão thái quân cũng tỏ ra tôn kính.
- Phạm Tri huyện không phải đến muốn lương thì đến đây có chuyện gì?
Hàn Mạc trầm ngâm, rồi hỏi:
- Chẳng lẽ các người đến đây nói với ta các người không cần lương?
Phạm Tiêm nghiêm túc nói:
- Cô gia, chúng ta không thiếu lương, cũng không cần lương!
- Lời này là sao?
- Cô gia, ngài đến kho lương chắc biết trong kho có bao nhiêu lương?
Phạm Tiêm hỏi dò.
Hàn Mạc nhíu mày:
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Hắn nghiêm mặt nói:
- Cô gia, hạ quan biết trong kho này có nhiều nhất không quá 10 vạn cân lương thực!
Hàn Mạc cười, Phạm Tiêm phỏng đoán cao hơn thực tế nhiều lắm, nếu hắn biết ở đây có 3 vạn cân lương không biết sẽ ngạc nhiên thế nào.
- Ngươi đối với tình hình ở đây có vẻ rất hiểu biết?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Phạm Tri huyện ngươi muốn nói gì với ta?
Phạm Tiêm thấp giọng:
- Trước khi đê vỡ Hạ gia đã triệu tập lương thực ba huyện phía đông, theo phỏng đoán ít nhất cũng có một triệu cân trở lên, mà lương đột nhiên không thấy!
Hàn Mạc bình tĩnh mỉm cười hỏi:
- Phạm Tri huyện biết chỗ lương đó ở đâu không?
Phạm Tiêm cười ha ha nói:
- Cô gia nói đùa, nếu hạ quan biết không tấu lên triều đình mà còn tới đây sao?
Hàn Mạc cũng cười, không nói gì.
- Hạ quan đến đây chính là báo cáo cô gia. Hạ gia có mưu rất sâu, sau lưng có rất nhiều chuyện không muốn người khác biết, cô gia ở gần cần phải cẩn thận hết sức.
Phạm Tiêm thấp giọng nói:
- Nếu có việc cần đến người của Phạm gia, mời ngài cứ nói một tiếng, chúng ta sẽ hết sức phục vụ!
Hàn Mạc nhìn Phạm Tiêm, vẻ mặt bình tĩnh, đột nhiên cười nụ cười quái dị, thấp giọng hỏi:
- Phạm Tri huyện, ngươi thấy là ta sẽ đi điều tra chuyện này?
Phạm Tiêm sửng sốt, thấy nụ cười quỷ dị của Hàn Mạc, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Hàn Mạc ghét sát tai Phạm Tiêm thì thầm:
- Ta biết hai nhà các ngươi là thù địch, tuy nhiên ngươi về nói cho người ở Phạm gia, ngàn vạn lần đừng đem ta thành công cụ đối phó Hạ gia, ta không có hứng thú. Cho dù ta muốn điều tra chuyện gì cũng không phải vì Phạm gia các người, nhớ kỹ lời của ta hay không?
Phạm Tiêm gật đầu như cái máy, nhưng lại tỉnh ngộ ngay, vội biện hộ:
- Cô gia, ngài… ngài hiểu lầm, hạ quan không phải có ý đó. Cô gia là người của Phạm Gia chúng ta, sao chúng ta lại lợi dụng Cô gia? Thật sự là Lão thái quân dặn dò chúng tôi, Hàn tướng quân từ xa đến quận Nghi Xuân thế lực đơn chiếc, chúng tôi ở đây phải hết sức chiếu cố ngài. Hạ quan câu nào cũng là thật, không dám lừa gạt ngài!
Hàn Mạc cảm thán, thở nhẹ một hơi nói:
- Phạm Tri huyện, ta hi vọng đây là thực tâm của Phạm Gia. Nu Lão thái quân thật sự nói như vậy, sau này ta sẽ hướng Lão thái quân cảm tạ.
Dừng một chút lại nói:
- Thông báo tất cả người Phạm gia, cả các nhà phụ thuộc Phạm gia, lòng dân mới là căn cơ của thế gia. Các người đối xử tốt với nạn dân, chính là đối xử tốt với căn cơ của gia tộc. Nếu chỉ lo cho bản thân mà không lo cho dân chúng sống chết, thật sự mất nhiều hơn được. Phạm Gia có nhiều người hiểu biết, đạo lý này so với tuổi trẻ như ta chắc chắn hiểu rõ hơn nhiều, chỉ là đôi khi mê muội quá mà quên thôi!
Phạm Tiêm nghiêm túc nói:
- Cô gia nói như vậy, ta nhất định truyền lại!
Hàn Mạc cười khẽ, thấp giọng nói:
- Thế gia muốn mạnh, là nhờ thế, các ngươi Phạm gia có rất nhiều lương, có thể ứng phó lần thiên tai này sao không mượn cơ hội này giúp nạn dân ba huyện phía đông… có rất nhiều thu hoạch…!
Phạm Tiêm híp mắt, suy nghĩ một chút đột nhiên ôm quyền nói:
- Lời này hạ quan thề mang về không sót một câu một chữ!
Sau đó nói:
- Hạ Học Chi rất là giảo hoạt. Tư Đồ Tĩnh cùng hắn cá mè một lứa. Cô gia ở địa bàn của bọn họ, tất cả nên cẩn thận, hạ quan cáo từ, Cô gia bảo trọng.
Hàn Mạc cười:
- Đa tạ!
Sau đó hỏi thêm:
- Các ngươi không tranh lương ở đây?
Phạm Tiêm nghiêm túc trả lời:
- Không dối cô gia, Phạm gia chúng ta tranh rất nhiều thứ nhưng gia chủ từng nói, có thứ cần tranh thì chúng ta có chết cũng sẽ tranh đến cùng, nhưng có thứ không nên tranh chúng ta sẽ không tranh. Như đây là lương thực dùng để cứu tế, nếu nó ở trong tay Hạ gia chúng ta sẽ toàn lực tranh đoạt, nhưng ở trong tay Cô gia, nhất định nó có thể đến được tay nạn dân, nếu như vậy Phạm Gia sẽ không tranh!
Gia chủ Phạm Gia chính là Thượng thư bộ binh Phạm Vân Ngạo.
Hàn Mạc hơi sững người, hắn thật khó tưởng tượng Phạm Vân Ngạo lại là người nhân đức có nghĩa khí như vậy, trong lòng bắt đầu có chút kính phục với vị nhạc phụ tương lai này.
Tuy không rõ ý đồ của Phạm gia, nhưng số lương này Phạm gia buông tha có thể thấy Phạm gia nhân nghĩa, thực tế cho dù đại thế gia mà không tranh số lương thực này quả thật khó gặp.
Nếu thật muốn tranh, Phạm gia có thể phát lương ít một chút, cho nạn dân chết nhiều một chút, tạo thành càng nhiều tai ương, như vậy Hàn Mạc chắc chắn sẽ phải phát lương cho Phạm gia.
Phạm gia lại chủ động không tranh coi như vì nạn dân làm ra việc thiện, đúng là khó mà có được. Dù là khó tin nhưng Hàn Mạc cảm thấy Phạm Vân Ngạo rất có thể làm được như vậy, nói cách khác, làm như vậy không những không gây hậu quả mà càng làm cho danh vọng của Phạm gia tăng cao.
Phạm Tiêm dẫn quan viên rời đi. Hàn Mạc trở lại kho lương sắp xếp căn dặn Ngự lâm quân canh phòng cẩn mật, mặt khác cử hai người phó tướng ghi chép lương nhập vào kho.
Tới chiều Hạ Dần mới trở lại, mang theo chỉ thị của Tư Đồ Tĩnh, từ trong kho lấy ra 2 vạn cân lương chia ra cứu tế nạn dân.
Hàn Mạc tự mình kiểm tra qua, nói với Hạ Dần:
- Hạ Ti khố, chỉ cần có một hạt gạo không đến được tay nạn dân, đừng trách Hàn Mạc vô tình.
Hạ Dần rất bình tĩnh trả lời:
- Hàn tướng quân yên tâm, đây là chức trách của hạ quan, hạ quan sẽ tận sức!
…
…
Xuân Viên tuy không quá rộng nhưng vẫn là trang viên lớn nhất trong thành, bên trong chia làm nhiều khu vực, trong đó có một khu vực cực kỳ yên tĩnh, đó chính là thư phòng của Hạ Học Chi.
Trong thư phòng này trừ phi được Hạ Học Chi cho phép, nếu không dù bất cứ là ai cũng không được phép quấy rầy.
Trong phòng có một gian phòng nhỏ, bên trong bài trí gọn gàng, chỉ có một bàn cờ.
Quân cờ dùng ngọc bích và ngọc thạch chế tạo, màu sắc rõ ràng. Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh đang chơi cờ, bên cạnh còn có một người tuổi khoảng 40, mặt như quan ngọc, phong tư tao nhã, mặt áo gấm màu xanh, dưới cằm có chòm râu, lúc này đang vuốt râu xem cờ, mỉm cười không lên tiếng.
- Đại gia quả là cao thủ, Tư Đồ Tĩnh không phải địch thủ, xem ra ở quận Nghi Xuân chỉ có Từ tiên sinh mới là đối thủ.
Mặt Tư Đồ Tĩnh cười nịnh bợ, nhìn Hạ Học Chi đầy kính sợ, cùng những người khác ở trước mặt Hạ Học Chi hoàn toàn khác hẳn.
Khuôn mặt mập mạp của Hạ Học Chi cười viên mãn, bỏ quân cờ xuống, ánh mắt híp lại:
- Tư Đồ huynh khách khí, lần sau không được như vậy!
- Không dám không dám!
Tư Đồ Tĩnh cười ha ha nói:
- Quả là kỹ không bằng người, không phải nhường cờ!
Từ tiên sinh vuốt chòm râu cười nói:
- Cờ thuật của Quận thủ đại nhân cũng rất cao minh, nước cờ tấn công rất biến ảo khó lường, ta cũng khó lòng sánh bằng.
Hạ Học Chi xua tay nói:
- Từ tiên sinh khiêm tốn, tiên sinh bày mưu nghĩ kế là người trí giả, ta thật không bằng, điểm này ta biết rất rõ.
Từ thái độ hắn đối với Từ tiên sinh có thể thấy được hắn đối với người này cực kỳ tôn kính.
Mắt Tư Đồ Tĩnh hiện lên nghi hoặc, hắn biết người này từ lâu, Từ tiên sinh phụ tá cho Hạ Học Chi, nếu mình không phải Quận thủ còn không gặp được người này.
Ở quận Nghi Xuân, có thể được Hạ Học Chi coi ngang hàng không có mấy người, càng để Hạ Học Chi kính phục chỉ có một người là Từ tiên sinh.
Tuy nhiên Tư Đồ Tĩnh chỉ biết người này họ Từ là phụ tá của Hạ Học Chi ngoài ra không biết thêm gì.