Ở Thất xảo các đánh nhau một mất một còn, nhất thời không ai chú ý phía trên sân khấu , "Lỗ Túc" và 4 gã đeo mặt nạ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không có ra tay
Nhóm thích khách tuy rằng chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng các vị thế gia không phải đã bó tay chịu trói, ngoan cường chống cự, ngay cả tuổi già sức yếu như Tiêu thái sư, lúc này cũng giống như một con mãnh hổ, ra chiêu tàn nhẫn, miệng quát 1 tiếng trầm thấp, cùng lúc đấu với 2 gã thích khách.
Chợt giữa đám thích khách có tiếng quát:
- Các người còn chưa động thủ? Quyết chiến!
Tiếng quát ấy, hiển nhiên là "Lỗ Túc" ở phía trên đài, tuy rằng trước mắt nhóm thích khách chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng cũng không vượt trội đến mức trong thời gian ngắn có thể giết chết những nhân vật thế gia quan trọng.
Hiện giờ bên ngoài Tây Môn phủ có rất nhiều Ngự lâm quân, một khi bên ngoài biết được động tĩnh bên trong, nhất định sẽ đổ xô vào, e rằng sau đó không chỉ là Ngự lâm quân, mà sẽ còn có các nha sai, vệ binh Yên Kinh phủ mai phục, ẩn nấp ở các nơi, như đại hồng thủy tiến về đây, khi đó thích khách cho dù có khả năng thông thiên, cũng chỉ có kết quả toàn quân bị diệt.
Cho nên nhất định bọn họ phải trong thời gian ngắn nhất đánh bại các nhân vật chủ chốt của các đại thế gia.
Theo tiếng quát của tên thích khách kia, "Lỗ Túc" rốt cuộc đứng dậy, trầm giọng nói:
- Xuất chiêu!
Bốn gã sát thủ mặt nạ hình quạt ở phía sau Lỗ Túc, cùng nhau lấy ống đồng từ cổ tay áo ra, "xoạt xoạt", các mũi ám tiễn giống như sao băng, bắn đi ra ngoài.
Nghe kêu vài tiếng, các mũi ám tiễn này không ngờ lại bắn về phía các thích khách đang đánh nhau, mũi tên là thật, một vòng ám tiễn bắn ra, lại có năm người trúng, hơn nữa đều bắn vào ở não, chết ngay lập tức, làm người ta khiếp sợ ở đây là đòn tập kích bất ngờ, năm tên thích khách chết trong nháy mắt, không những chấn động những tên thích khách còn lại, mà các thế gia, quan viên cũng đều bất ngờ, không hiểu nguyên do.
Chu Thương quát to một tiếng,
- Gian tế!
Các thích khách còn lại tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng dù sao tất cả đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, dù chiêu xuất ra bất ngờ, nhưng năm sáu sát thủ còn lại vẫn liều mạng hướng đám người Tiêu thái sư tấn công.
Lúc này Tiêu Hoài Kim và Hồ Tuyết Tân đều đã xuống sức, cũng may thương thế không nghiêm trọng lắm. Nội bộ nhóm thích khách bỗng nhiên có dấu hiệu khủng hoảng, đám người Lỗ túc bất thình lình tay, lập tức thay đổi tình thế trên sân khấu.
Vốn nhóm thích ở thế chiếm thượng phong, bị đám người Lỗ túc đột nhiên tập kích, trong nháy mắt bị đẩy xuống thế hạ phong, sau khi bốn gã "thích khách" phía sau Lỗ túc ra ám tiễn, lập tức kéo binh khí đánh về phía nhóm thích khách
Sự việc chuyển biến quá nhanh
Đám quan viên đang trốn dưới bàn thấy thế đều đúng lên hoan hô.
Nhóm thích khách tuy rằng dũng cảm, nhưng cái mà họ dựa vào chính là xuất chiêu bất ngờ, tình thế biến đổi, đột nhiên xuống thế hạ phong, Hồ Tuyết Tân trong nháy mắt lại đánh chết một gã thích khách.
Chu Thương tỏ ra rất giận dữ, bị trúng hai chiêu, nhảy lên thất đài một cách khéo léo, đúng hướng "Lỗ túc" ra chưởng. Lỗ túc lui hai bước, từ phía sau lôi ra một cây côn đồng không biết đã chuẩn bị khi nào, đánh nhau với Chu Thương.
Âm thanh "ka ka" vang lên, cánh cửa bằng đồng kia không ngờ chậm rãi mở ra, Tây Môn Lôi Tàng là người đầu tiên vọt đến, nhìn thấy tình cảnh bên trong, mặt trở nên biến sắc, trong đôi mắt xẹt qua một tia sợ hãi tận xương tủy. Tây Môn gia tướng phía sau hắn nhất thời nhìn đến cảnh tượng trước mắt, cũng đều có chút giật mình.
- Còn thất thần làm gì?
Tây Môn Lôi Tàng hét lớn một tiếng:
- Giết hết bọn Ngụy quốc Hắc Kỳ to gan lớn mật này cho ta!
Nghe hắn hét lớn một tiếng, chúng gia tướng lập tức giống như hổ, như sói lập tức tiến lên, vây quanh đám Hắc Kỳ không còn lại mấy người, tuy rằng những tên Ngụy quốc hắc Kỳ biết rằng thế thượng phong đã mất, nhưng vẫn còn ngoan cường chống đỡ, bọn họ tự biết khó thoát khỏi con đường chết, chỉ có thể đem hết toàn lực hợp lại, giết chết hai quan viên thế gia, cũng có cái để an ủi cho trận đấu này.
Lỗ Túc" và Chu Thương khéo léo ở trên thất đài, côn ảnh từng trận, ánh đao như điện, ngươi tới ta đi, đúng là càng đấu sức càng thấy ngang nhau, khó có thể phân tài cai thấp. Hai người thân thủ đều rất nhanh, giống như long, như hổ.
Trận chiến giữa hai người càng lúc càng lui về phía sau hậu đài. Chu Thương dường như là cố ý hướng Lỗ Túc đi tới phía sau sân khấu.
Đao côn đánh nhau, tia lửa văng khắp nơi, thân hình hai người lần lượt di chuyển tới gần nhau, chợt nghe Chu Thương thấp giọng nói:
- Hàn Mạc, ngươi theo ta đến đây!
Một tay rút lui, lui về phía sau hai bước, nhảy về phía sau đài.
Lỗ Túc ngẩn ra, nhưng không do dự, theo Chu Thương nhảy xuống.
Đã thấy Chu Thương nâng đại đao, nhìn Lỗ Túc, thấp giọng nói:
- Ngươi cũng biết ta là ai?
Lỗ Túc khẽ cười nhẹ nói:
- Kiền tự đội Hắc Kỳ giáo, ở trong rạp hát ta làm sao biết ngươi là ai, chẳng lẽ ngươi quên?
- Nếu ta là người của Hắc Kỳ, vì sao biết thân phận của ngươi?
Chu Thương trầm giọng nói:
- Ta biết thân phận của ngươi, vì sao lại cho ngươi trà trộn vào đội ngũ của ta, theo ta đến nơi đây?
Lỗ Túc sửng sốt, mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vào mặt nạ Chu Thương
Hai đồng tử hắn co rút lại
"Lô Túc" này, chính là Hàn Mạc, dựa theo sự cung khai của tù binh, theo thời gian ước định dẫn Tây hoa thính tứ đại chủ sự trà trộn vào khuôn viên rạp hát, cùng bọn người Hắc Kỳ tập hợp.
Sau đó, không ngờ hết thảy đều thuận buồm xuôi gió, kế hoạch Hắc Kỳ bố trí, đúng là không ngờ bọn họ ở giữa trà trộn được vào đội khách nhân của Tây hoa thính.
Hàn Mạc lúc đó đối với Hắc Kỳ có vài phần khinh thị, đối với năng lực của vị "Kiền tự đội Hắc Kỳ giáo" rất hoài nghi, lúc này đối phương đột nhiên nói ra những lời này, hắn lập tức vô cùng khiếp sợ.
Không hề nghi ngờ rằng, Hắc Kỳ giáo này hiển nhiên đã sớm biết thuộc hạ của hắn có người của Tây hoa thính trà trộn vào, nhưng vì sao không vạch trần? Thậm chí còn mang theo nhóm người có giấu thuốc nổ trong người đến thực hiện nhiệm vụ ám sát?
Hàn Mạc chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, trong lúc nhất thời thật sự khó có thể nghĩ ra cách giải thích hợp lý.
"Chu Thương" sờ tay vào ngực, Hàn Mạc lập tức đứng lên cảnh giác, đã thấy "Chu Thương" từ trong lòng lấy ra một đồ vật, đưa cho Hàn Mạc, Hàn Mạc cầm ở trong tay, chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền giật mình đứng lên.
Đây là một khối lệnh bài bằng bạc, hình dáng cùng với lệnh bài của Tây hoa thính giống nhau như đúc, chẳng qua lệnh bài Tây hoa thính bằng sắt, mà khối lệnh bài này bằng bạc.
Phía chính diện lệnh bài là một con đại bàng, không có chữ viết, nhưng ở mặt sau có khắc bốn chữ "Công Nhan Đức Quang"
Hàn Mạc khiếp sợ vạn phần, hắn ngẩng đầu nhìn xem "Chu Thương" đối diện, dường như ý thức được cái gì.
Chu Thương chậm rãi nói:
- Đêm đó ám sát đại nhân, là ty chức hạ lệnh, mong rằng đại nhân thứ tội!
Hắn thốt ra lời này, Hàn Mạc lập tức bảy phần xác định, trước mắt cái gọi là "Kiền tự đội Hắc Kỳ giáo", có thể lại là thành viên của Tây hoa thính.
- Vì sao phải làm như vậy?
Hàn Mạc vẫn có chút không hiểu.
Chu Thương thấp giọng nói:
- Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho đại nhân chú ý đến việc này, đại nhân nhất định sẽ nhúng tay vào việc này, cứ như vậy, có thể khiến Tây hoa thính lập công, lại càng có thể vạch trần nội gián của Yến quốc! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Nội gián?
Hàn Mạc tỉnh ngộ:
- Ý của ngươi là nói, âm mưu này, là … hắn bày ra?
Chu Thương gật đầu, đại đao trong tay bỏ xuống, tiến đến một bước, cung kính quỳ gối:
- Tây hoa thính "Ngân chất tứ ưng" Thanh Ưng tham kiến đại nhân!
- Ngân chất tứ ưng?
Hàn Mạc nhẹ nhàng lặp lại cách xưng hô kỳ quái này.
Ỏ phía trên Thất xảo các trận đấu kịch liệt bên kia dần dần giảm lại, thoạt nhìn thì thích khách đều đã bị giải quyết
Hàn Mạc than nhẹ một tiếng, nói:
- Đứng lên đi!
Chu Thương muốn đứng lên, chỉ ngẩng đầu, thất thanh nói:
- Cẩn thận!
Thân hình lướt qua người Hàn Mạc, Hàn Mạc chợt nghe phía sau một thanh âm mạnh mẽ quát:
- Thích khách to gan lớn mật!
Cảm giác được một cỗ kình phong từ phía sau đầu đánh úp tới.
Hàn Mạc muốn né tránh, nhưng không kịp, đã thấy Chu Thương lao đến, một tay đẩy Hàn Mạc ra, ánh đao chớp động, một thanh đại đao chém vào cổ Chu Thương, máu tươi phun ra, một màu đỏ rực.
Hàn Mạc nhìn thấy Tây Môn Lôi Tàng không biết khi nào đã lẻn qua đây, trong tay cầm một thanh đại đao, hiển nhiên là chuẩn bị đánh lén sau lưng hắn, lại bị Chu Thương phát hiện, ra tay cứu nguy.
Nhìn thấy chỗ cổ Chu Thương máu tươi phun ra, thân thể to lớn co giật, Hàn Mạc trong lòng vô cùng phẫn nộ, côn đồng trong tay lộ ra, hướng ngực Tây Môn Lôi Tàng đâm thẳng.
Tây Môn Lôi Tàng chém trúng Chu Thương, nhìn thấy côn đồng của Hàn Mạc lao tới, vốn dĩ muốn rút đao, đã thấy Chu Thương nổi giận gầm lên một tiếng, giữ chặt thanh đao, khiến Tây Môn Lôi Tàng nhất thời không thể rút đao ra, chỉ có thể buông tay lui về phía sau.
Chu Thương mở to hai mắt, tràn đầy bi phẫn, thân thể chậm rãi rồi ngã xuống, chết ngay lập tức.
Hàn Mạc thấy Chu Thương chết, trong lòng run lên, quát to một tiếng:
- Ta
Đồng côn trong tay thế đi không giảm, nhắm thẳng Tây Môn Lôi Tàng đánh đến, Tây Môn Lôi Tàng hét lớn:
- Giết thích khách, giết thích khách
Liền quay người đi, lập tức có hai gã gia tướng xông lên, ngăn cản Hàn Mạc.
Một thanh đại đao bổ tới, Hàn Mạc cũng không lùi mà tiến tới, đồng côn trong tay giống như độc xà, đại đao đối thủ chưa hạ xuống, đồng côn đã đánh mạnh vào ngực người vừa tới, người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, bị đồng côn đâm bay đi.
Thế đánh của côn đồng chưa giảm, lại chém ra, đánh vào phần eo của một tên gia tướng khác, tên gia tướng kia kêu thảm một tiếng, thân thể lập ltức tê liệt ngã xuống, co rút trên mặt đất giống như tôm hùm, không ngừng co giật.
Hàn Mạc nhìn thấy Tây Môn Lôi Tàng lui ra sau, không nói hai lời, côn đồng nắm chặt trong tay, thẳng tiến lên.
Người này chẳng những thiết lập cái bẫy để hại chết chư thần của Yến quốc, lại giết chết Chu Thương, điều này làm cho nội tâm Hàn Mạc vô cùng phẫn nộ, tên gia hỏa như vậy, Hàn Mạc cảm thấy hắn thật sự không cần thiết sống sót nữa.
Tây Môn Lôi Tàng chỉ vào Hàn Mạc, kêu lớn:
- Nơi này còn có thích khách, giết chết hắn, giết chết hắn!
Vài tên gia tướng lại xung lại đây, mặt nạ trên mặt Hàn Mạc đã rớt ra, trầm giọng quát:
- Lão tử là Hàn Mạc, ai dám đụng đến ta?
Một tiếng này của Hàn Mạc khí phách mười phần, như hổ rống, những tên gia tướng kia bị khí phách đó áp đảo, không dám tiến lên.