TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 219: Xuất thành

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Ra ngoài thành?

Nhìn thấy Hàn Mạc nhíu mày, ánh mắt Sương Nhi có chút thất vọng:

- Mạc ca ca, có phải muội làm khó huynh không? Thế, thế thì thôi vậy!

- Nhưng muội có chuyện gì mà phải ra ngoài thành?

Nhìn thấy Sương Nhi hơi thất vọng, Hàn Mạc có chút áy náy. không nỡ. Hắn không phải vì lo không ra khỏi thành được, chỉ là vừa mới xảy ra chuyện bọn Hắc kỳ, lúc này e rằng bọn chúng còn có hành động gì tiếp theo nhằm vào hắn, nếu mạo hiểm ra khỏi thành, nhỡ bị Hắc kỳ bám đuôi, khó tránh khỏi liên lụy tới Sương Nhi.

Sương Nhi nghe trong giọng nói của Hàn Mạc có phần nhượng bộ, bỗng vui vẻ hẳn lên, giải thích:

- Muội có một người tỷ, à không… không phải là tỷ tỷ ruột, không phải là cha mẹ, cha mẹ sinh ra, huynh…huynh hiểu không?

Hàn Mạc ngậm cười, nhìn Sương Nhi, nói mềm mỏng:

- Ta biết, xem ra là hai tỷ muội tâm đầu ý hợp phải không ?

- Ừm, ừm, ừm

Sương Nhi vui vẻ trở lại, nhí nhảnh nói tiếp:

- Chính là hai tỷ muội tâm đầu ý hợp. Nhà tỷ ấy ở trong một cái thôn nhỏ cách kinh thành khoảng hai mươi dặm. Tỷ ấy đã lâu chưa gặp mẹ, cũng không biết hiện nay mẹ tỷ ra sao rồi. Tỷ ấy muốn quay về thăm nom, nhưng… nhưng không về được, nên tỷ ấy nhờ muội đi thăm nom mẹ tỷ ấy giúp…!

Hàn Mạc có chút hoài nghi định hỏi vì sao không về thăm được ? Nhưng đột nhiên nhớ ra, thời này, một người phụ nữ không thể về nhà cha mẹ đẻ của mình, lí do thì có quá nhiều.

Sương Nhi cười vẻ bí ẩn, nói:

- Sau này huynh sẽ biết thôi, bây giờ muội phải giữ bí mật!

Ngừng lại một chút, liếc Hàn Mạc, rón rén hỏi:

- Mạc ca ca,… huynh, huynh có thể đưa muội đi không ?

- Nếu thật là phải đi, ta nghĩ ta không có lí do gì để từ chối.

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

- Nhưng ra ngoài thành rồi, muội phải nhất nhất nghe theo lời ta, việc gì cũng phải cẩn thận.

Vừa nói hắn vừa nhìn bốn phương, hy vọng tìm thấy bóng dáng của Sấu Ma Can và Hầu Tử.

Có điều hai kẻ ấy mỗi lần xuất hiện đều cứ như u linh, không biết lúc nào ló đầu ra, nếu chủ ý đi tìm chúng thì không thể nào tìm ra được.

Về phần Tiết Hồng Tụ, hôm nay cũng không nhìn thấy bóng dáng nàng ta đâu.

- Muội lúc nào cũng rất biết nghe lời.

Thấy Hàn Mạc nhận lời, Sương Nhi mừng vui hết lớn, lật đật nói:

- Đi thôi, chúng ta đi nhanh một chút, không thể về quá muộn.

Hàn Mạc nói:

- Muội có đói không ? Có cần ăn chút mì rồi mới đi không ? Dù sao chúng ta có ngựa, đi đến đó thăm một lát rồi về ngay, không cần quá nhiều thời gian đâu.

Sương Nhi cười ngọt nói:

- Không cần, không cần, người tỷ của muội đã dặn, đến cái thôn họ ở, sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, chúng ta đến đó ăn là được rồi.

Sương Nhi tung ta tung tăng, hăng hái vô cùng, Hàn Mạc cũng không nỡ làm phật ý nàng, gật gật đầu, quay người lên ngựa. Bỗng thấy Sương Nhi quăng cho một chiếc nón, dưới cái nón có một tấm vải lanh màu đen để che mặt.

- Mạc ca ca, đội cái này vào sẽ không còn ai nhận ra huynh nữa.

Vừa nói, Sương Nhi cũng tự đội cho mình một chiếc nón, nhưng che mặt bằng một tấm vải màu hồng.

Hàn Mạc cười thầm:

- Tiểu nha đầu này cũng thật là cẩn thận.

Hai người lên ngựa giật cương, lập tức rời khỏi gốc cây quế già, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.

Đợi hai người đi khỏi, từ trong quán mì có hai người đi ra, xem qua thì có vẻ là dân thường, nhưng thân thể họ cường tráng, nếu có đôi mắt tinh tường, vừa nhìn có thể biết họ chắc chắn có võ công.

Một người nhìn theo bóng dáng dần khuất xa của hai người, vội nói:

- Thả bồ câu đưa thư, Hàn Mạc đã ra khỏi thành.

Người kia liền móc từ trong ngực ra một con bồ câu màu trắng sữa, nâng lên trong tay, rồi quăng lên cao. Con bồ câu đập cánh, bay về hướng tây, tích tắc đã biến mất trong nền trời xanh.

*******

Lúc này không phải là thời chiến, ra khỏi thành không hề khó. Từ cửa Tây đi ra, đúng chính ngọ, mặt trời đã lên đỉnh đầu. Sương Nhi cứ như con chim bồ câu vừa ra khỏi tổ, cười vui không ngớt, cưỡi trên lưng ngựa lang thang khắp chốn, mắt không dấu nổi mừng vui.

Hàn Mạc nhìn thấy thế, trong lòng cảm thấy lạ, nghĩ bụng:

- Tiểu nha đầu vui đến thế, cứ như là lần đầu ra khỏi thành vậy. Ha ha! Xem ra là chưa bao giờ có cơ hội đi, không dám đi một mình, nên mới kéo ta đi cùng.

Có điều trông nàng ta hớn hở như thế, trong lòng Hàn Mạc cũng thấy vui lây.

- Cái thôn mà muội nói đó ở đâu ?

Hàn Màn hỏi lớn.

Sương Nhi lập tức đáp lời:

- Tỷ ấy nói với muội, từ cửa Tây đi ra, sau đó đi thẳng, không đầy ba bốn mươi dặm thì có một thôn nhỏ, gọi là thôn Dương Thụ. Chúng ta cứ đi theo hướng đó là được.

Rồi lẩm nhẩm một mình trong miệng:

- Một cái thôn nhỏ trông ra sao nhỉ ?

Một đường thẳng về hướng Tây, Hàn Mạc mới nhận ra, tiểu nha đầu này cưỡi ngựa cũng không tồi, thân thể nhỏ nhắn nhưng rất chắc chắn ngồi trên lưng ngựa, uyển chuyển linh hoạt.

Tuy không biết thân phận thật sự của Sương Nhi, Hàn Mạc cũng đoán ra, có lẽ nàng ta là con gái của một nhà quý tộc nào đây, con gái nhà bình thường, muốn học cưỡi ngựa là một việc không dễ dàng chút nào.

Dù sao thì ở nước Yến, ngựa cũng là thứ hiếm, chứ không như ở nước Ngụy, thậm chí không bằng nước Khánh đất rộng dân đông. Nước Yến ngoài mã tràng ở Thái bộc tự, các mã tràng lớn của quan viên trong cả nước cũng không quá mười nơi, số ngựa sinh ra hàng năm cũng rất ít.

Cho nên ở nước Yến, giá ngựa rất đắt đỏ, không phải gia đình phú quý thì không thể mua nổi.

Ngựa mà Hàn Mạc đang ngồi là ngựa của Tây hoa thính.

Tây hoa thính trước giờ khốn khó, nhưng vẫn giữ lại được hơn mười con tuấn mã, dùng để làm việc công. Những con ngựa này cũng đều là ngựa quý, tuy không phải là thiên lý mã, nhưng mỗi ngày có thể đi năm sáu trăm dặm không mệt.

Con bảo mã thật sự của hắn một ngày có thể đi ngàn dặm, nhưng nay đã giao cho Hàn Thanh cưỡi đến nước Phong tìm kì dược, không ở đây.

Con ngựa Sương Nhi ngồi, hiển nhiên cũng không phải là ngựa thường, rất xứng với con ngựa mà Hàn Mạc đang cưỡi. Hai con ngựa đi song song, chỉ nửa canh giờ, đã nhìn thấy từ xa có một cái thôn nhỏ.

Theo sự phân chia đất đai, quận Cối Kê của Yến Kinh chia làm hai phần, phần phía Đông thuộc sở hữu của Tô gia, phần phía Tây là đất của Tiêu gia. Nhưng cũng có ngoại lệ, trong phạm vi năm mươi dặm ngoài Yến Kinh vẫn thuộc đất của hoàng thất, hoàng lăng được xây dựng ở ngay ngoài đông thành. Còn những vùng đất khác đều là đất canh trồng của bách tính, thuế nộp lên được đưa vào nội khố.

Thực tế gộp lại, bốn bên cũng không hơn hai trăm dặm, thuế thu cũng không được bao nhiêu. Một nhúm đất ở ở địa giới nhỏ như cái sườn gà thế này, các thế gia chỉ dùng để bảo vệ an ninh trong kinh thành. Thực tế thì một chút đất này hóa ra làm cho hoàng thất khó xử.

Có điều đối với bách tính ở đây mà nói, có thể sống rất bình yên. Ngoài việc phải nạp thuế đúng hạn, trên mảnh đất làm địa giới này không hề tồn tại tai ương, trộm cắp. Có lẽ các thế gia cũng không ai gây khó dễ ở đất này. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Đang đầu mùa xuân, hàng liễu bên bờ sông đã nhú lá non, từng rặng xanh non la đà theo làn gió. Đám lau sậy trên bờ ruộng, đám cỏ đã nằm co suốt mùa đông bây giờ mọc lên mơn mởn. Đám rau xanh cũng từng khóm từng khóm xanh rờn nứt ra từ trong lớp đất đóng băng.

Hàn Mạc đã nhìn thấy cái thôn nhỏ, một vùng yên bình, với ruộng với đất. Đã có không ít nông dân bắt đầu cày cấy. Dưới ánh nắng, không khí trong lành, phóng tầm mắt ra xa, làm tâm hồn thư thái lạ thường.

- Đó có lẽ là thôn Dương Thụ đấy.

Hàn Mạc cưỡi trên mình ngựa, vừa chỉ cái thôn đằng trước vừa nói:

- Muội xem, cái thôn đó bốn bề đều là cây dương.

- Đó là cây dương sao ?

Trên mặt Sương Nhi tỏ vẻ thích thú, cứ như là chưa bao giờ nhìn thấy cây dương.

Cây dương là một loại cây rất tầm thường. Trong vườn nhà của những quan to quý tộc vốn lắm kì hoa dị thảo nên không mấy ai đem cây dương trồng trong vườn nhà mình, đó là việc rất mất mặt! Hàn Mạc chắc bẩm Sương Nhi là con nhà quý tộc, cho nên nàng không biết cây dương cũng là dễ hiểu. Hắn cười ha hả nói:

- Vô trong thôn rồi, e rằng còn có rất nhiều thứ muội chưa bao giờ nhìn thấy.

Hàn Mạc muốn chắc chắn trước mặt có phải là thôn Dương Thụ không, lấy nón ra, đến bên một mảnh đất, lễ phép hỏi thăm một lão nông.

Lão nông đó rất nhiệt tình, chỉ rất tường tận:

- Công tử nói không sai, đó chính là thôn Dương Thụ. Trong thôn chỉ có bốn năm chục nhà, gần hai trăm người, đều nạp lương thực cho hoàng đế.

Nghe giọng của ông ta, có vẻ rất đắc ý.

Bách tính cũng thuần phát, có lẽ họ cũng cảm thấy cái đất nước này có hơi không bình thường, nhưng không nghi ngờ gì, trong mắt bọn họ, hoàng đế luôn tôn quý hơn các đại thần.

So với những bách tính phải nộp tô thuế cho nhà thế gia, họ cảm thấy việc nộp thuế cho hoàng đế là một việc vinh quang, điều này nói lên rằng họ là những con dân gần gũi với hoàng đế nhất.

Họ không nghĩ ngợi quá nhiều, suy nghĩ rất đơn giản.

Hàn Mạc xác định được nơi này là đâu rồi, nói với Sương Nhi. Sương Nhi biết được thì càng vui mừng hơn, hai người không buồn nghỉ ngơi, lên ngựa đi thẳng vào trong thôn.

Đợi hai người đi xa rồi, những nông dân ở cách đó không xa bỗng tập trung lại. Một lão nông mặc áo gai màu đen ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng dáng đằng xa của hai người Hàn Mạc, nhếch mép cười.

Người này trông không quá hai ba hai tư tuổi, da mịn thịt mềm, nhất định không phải nông dân, vừa nhìn là nhận ra hắn ta cải trang.

Tướng mạo của hắn không anh tuấn cho lắm, nhưng toàn thân trên dưới toát lên khí chất của một quý tộc, có điều nụ cười của hắn làm cho người ta cảm thấy hơi quái dị.

- Vì hắn, điện hạ đã phải lao tâm lao lực nhiều.

Một trẻ tuổi đứng bên cạnh lão nông khẽ nói.

Người này cơ thể chắc nịch, diện mạo tuấn tú, khuôn mặt cảm khái. Năm người nông dân phía sau người này, cũng đều là những trai tráng tướng mạo khôi ngô.

- Vũ Đình, nếu thực sự có thể khiến hắn có chút động lòng, phí thêm chút sức lực cũng đáng.

Người nông dân được gọi là "điện hạ" bình thản nói:

- Ta chỉ lo hắn không nhận ra thời cơ!

- Người này thuộc hạ đã có cơ hội gặp gỡ một lần, lại còn nhận được sự giúp đỡ của hắn ta.

Người tên là Vũ Đình nói:

- Người này rất có đầu óc, gặp nguy không hoảng, trông vẻ lạnh nhạt, thật ra bên trong là một người rất trọng nghĩa khí. Hắn ta có thể có được ngân lượng từ tay Tú công chúa, xem ra là một người rất được việc. Nếu điện hạ dùng được hắn thì đúng là phúc phận… có điều, muốn có được hắn, e rằng khó lắm.

Điện hạ gật đầu nói:

- Điều này ta biết, nhưng ta vẫn muốn thử xem. Ta ra sức làm cho hắn đến đây để tìm một nơi dễ nói chuyện, nơi này an toàn hơn nhiều so với trong hoàng thành.

- Điện hạ hạ mình mạo hiểm, cầu hiền không ngại khó, thuộc hạ thật là muôn lần khâm phục.

Gương mặt Vũ Đình nghiêm nghị, nói chậm rãi:

- Nhưng tính tình người này như thế nào, chúng ta vẫn chưa nắm bắt được, có nên quan sát kĩ đã, tính kế lâu dài…!

Điện hạ lắc đầu nói:

- Vũ Đình, không phải ta không muốn thế, nhưng thực sự là thời gian của chúng ta không còn nhiều… thôi đi, khoan nói những điều này đã. Ta đã quyết, cơ hội thế này, cứ để ta xem nhân cách của hắn thế nào đã.